Đột nhiên những quả trứng xuất hiện biến dị, ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ, chỉ thấy mười cột sáng xông thẳng lên bầu trời xanh. Thiên địa vang lên những âm thanh hò reo, giống như đang chào đón những Chân Linh viễn cổ trùng sinh tại thế giới này.
Dị tượng như mãnh liệt như thế này, may mắn nửa năm trước Tinh Hồn rất nhiều tầng trận pháp, nhờ vậy mới che giấu được dị tượng, nếu không chỉ sợ sẽ dẫn động vô số cường giả tiến vào Ma Thú sơn mạch. Chỉ nhìn thấy những quả trứng rung động dữ dội, khe khẽ vang lên âm thanh *rắc rắc*, có lẽ sắp phá trứng ra ngoài rồi.
Tinh Hồn chậm rãi quan sát, tâm tinh suy nghĩ gì đó, bất chợt vận chuyển nguyên lực vẽ ra những dòng huyết văn, sau đó đánh vào mười quả trứng. Huyết văn đó ẩn chứa đạo mà Tinh Hồn lĩnh ngộ được, đối với bọn chúng mà nói thập phần có lợi, tu luyện sau này sẽ giảm thiểu khó khăn. Vốn Chân Linh sinh ra đã có tu vi thông thiên, thế nhưng Tinh Hồn dùng thủ đoạn chuyển hóa nguồn lực lượng đó trở thành tiềm lực của bọn chúng, đến khi trưởng thành sẽ không còn bị giới hạn huyết mạch như tổ tiên nữa.
Một giờ sau, cuối cùng mười thượng cổ chân linh cũng đã phá vỡ được vỏ trứng để ra bên ngoài. Tuy rằng quả trứng rất lớn, thế nhưng bọn chúng lại nhỏ như một đứa bé vừa mới sinh ra đời, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn xung quanh, cái miệng còn chưa mọc răng khe khẽ phát ra tiếng kêu, nhìn đáng yêu vô cùng.
Tinh Hồn khuôn mặt lộ ra vẻ ấm áp, tiến tới gần bọn chúng. Tựa hồ huyết mạch tương liên, trong đôi mắt to tròn kia in sâu khuôn mặt của hắn, không hề tỏ ra một nét sợ hãi nào đó, ngược lại rất vui mừng, giống như thấy người cha của một. Nguyên một đám mười đứa la hét inh ỏi, nhảy lên người Tinh Hồn, cảm nhận hơi ấm từ người hắn, khuôn mặt khoan khoái. Thậm chí là tranh nhau, đứa này đẩy đứa kia ra, Tinh Hồn cảm giác lúc này mình như một người đang trông một đám trẻ vậy, thế nhưng lại không thấy phiền muộn chút nào. Đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa một, giọng nói ấm áp vang lên:
- Chào mừng các ngươi trở lại với thế giới này. Từ nay, ta chính là sư tôn của các ngươi.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ngày đêm luân chuyển, vật đổi sao dời, cứ như vậy ba năm trôi qua. Trong ba năm này, Huyền Thiên giới đột nhiên có những dòng chuyển đổi khác biệt, so với trước đây muốn biến động hơn rất nhiều.
Thiên Phong đế quốc từ vị thế đứng đầu bát đại thế lực, không ngờ lại tuột xuống một bậc, nguyên nhân chính là do đại chiến Thiên Phong đế đô hơn ba năm trước. Trong cuộc chiến đó, nguyên khí Thiên Phong đế quốc đại giảm, cường giả vẫn lạc vô số, muốn khôi phục vị thế trước đây e rằng không tốn dưới trăm năm. Có kẻ xuống thì đương nhiên có kẻ lên. Vị trí đứng đầu lập tức rơi vào tay Thiên Long thần điện.
Nghe thiên hạ đồn đại, Thiên Cung cung chủ đã nhận Thánh tử Thiên Long thần điện làm đệ tử thân truyền, tương lai rất có thể sẽ trở thành Thiên Cung cung chủ kế tiếp. Thiên Long thần điện nhờ vậy mà hưởng lợi không nhỏ, được Vô Thượng Thiên cung hỗ trợ, cơ hồ giống như diều gặp gió, càng lúc càng cường thịnh, lập tức áp đảo các thế lực khác.
Điều này vẫn chưa là gì. Tại Thiên Dương đại lục xuất hiện một thế lực mới nổi, tên gọi là Ảnh Nguyệt sơn trang. Nghe nói Ảnh Nguyệt sơn trang này chỉ mới quật khởi hơn ba năm trở lại đây, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành bá chủ một phương. Tuy rằng thực lực chưa thể sánh với bát đại thế lực, nhưng cứ đà phát triển này, chỉ sợ trong tương lai không xa sẽ phá vỡ thế cân bằng bát đại thế lực mà thôi.
Lại nói một năm trước, Thiên Nguyên đế quân băng hà, Viêm Dương đế quốc liền rơi vào loạn lạc. Thiên Phong đế quốc nắm thời cơ, định tấn công vào Thiên Dương đại lục thì liền bị Ngạo Kiếm thần điện ngăn cản. Hai bên đều không kém gì nhau, Ải Chi Liên liền biến thành chiến trường đẫm máu. Hai bên ở thế giằng co, cứ như vậy nửa năm sau xuất hiện một thiên tài, tên gọi là Hoàng Vân Tiêu, ngắn ngủi trong ba tháng, Hoàng Vân Tiêu đánh tan các thế lực khác, một lần hành động sát phạt khiến cho chúng nhân kinh hãi. Nội loạn chấm dứt, Hoàng Vân Tiêu liền trở thành Viêm Dương đế quân.
Bởi vì nội loạn, thực lực Viêm Dương đế quốc lại tiếp tục tụt xuống phía dưới, có một khoảng thời gian phải nhờ vào Ngạo Kiếm thần điện trấn thủ. Không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn, chẳng biết làm cách nào, Hoàng Vân Tiêu lại có thể khiến cho Viêm Dương đế quốc khởi sắc, có lẽ sớm sẽ lấy lại phong quang trước đây mà thôi. Sự xuất hiện của Hoàng Vân Tiêu thật là một dấu hiệu đáng mừng cho Viêm Dương đế quốc mà.
Ngoài ra còn có vô số những sự kiện nổi bật khác, tỷ như Long tộc ở Đông Hải xuất hiện tại đại lục, Phong Thần chiến sau năm trăm năm lại sắp khởi tranh, hoặc là trung hoang Thần Địa sắp mở ra… tất cả đều dấy lên những trận phong ba, người người truyền tai nhau một lời đồn rằng Huyền Thiên giới sắp sửa chào đón Hoàng Kim kỷ nguyên.
Trong Hoàng Kim kỷ nguyên, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, so với thời đại thượng cổ không hề khác biệt nhau bao nhiêu. Nhưng cái gọi là Hoàng Kim kỷ nguyên này cũng là một thời đại đen tối, cường giả muốn đạt tới đỉnh cao thì phải dẫm lên xác người khác mà đi, chẳng biết sẽ có bao nhiêu kẻ phải nằm xuống trong cái Hoàng Kim kỷ nguyên này đây.
Bên ngoài nhiều biến động như vậy, thế nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến những kẻ đang tu luyện tại Ma Thú sơn mạch.
Tại một thung lũng lớn, tứ phương đều được những gốc đại thụ khổng lồ che chở, chính giữa là một đồng bằng khá rộng lớn, hoa cỏ tương liên, tiếng chim hót vang, thực sự là một chốn bình yên giữa hồng trần thị phi.
Ma Thú sơn mạch nguy cơ trùng điệp như vậy, chẳng ngờ lại có một ngôi nhà nhỏ được dựng sát vách đá. Chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, chân mày như kiếm, ánh mắt như sao, tóc trắng khẽ lay động mỗi khi gió nhẹ thoảng qua, trên người không để lộ nửa điểm khí tức nào, cơ hồ không khác gì một phàm nhân, thế nhưng lại có gì đó rất thần bí khiến người ta không thể đo lường được. Hắn chính là Tinh Hồn, ba năm trôi qua, ngoại hình của hắn không có gì khác biệt so với trước đây, nếu có thì chính là sự trầm ổn đã tăng hơn rất nhiều.
Tinh Hồn ngồi trên chiếc ghế gỗ, tựa người ra phía sau, trông khoan thai dễ chịu vô cùng. Lâu lâu lại tự rót cho mình một chén trà, tự rót tự uống, vô cùng nhàn rỗi. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một con phi điểu màu đen bay xuống, đáp xuống trước mặt Tinh Hồn. Có vẻ như đã quá quen thuộc với tình huống này, khuôn mặt hắn không nửa điểm biểu tình, nhẹ nhàng lấy vật cột trên chân của Hắc Vũ điểu, chính là một cái nhẫn trữ vật. Lại tùy tiện ném một ít thức ăn ra để cho Hắc Vũ điểu thưởng thức, còn hắn thì truyền thần niệm vào cái nhẫn trữ vật, kiểm tra xem những vật hắn cần có đầy đủ hay không.
- Xem nào, Thanh quỳnh nhưỡng, Thiên điểu đan, Tư hồn đan… chậc chậc, xem như vừa đủ dùng trong nửa tháng.
Ý tứ trong lời hắn dường như có chút phật ý. Số đan dược, rượu, cao lương mỹ vị kia chính là chuyển từ Ảnh Nguyệt sơn trang đến. Tuy rằng ba năm nay Tinh Hồn sống ở Ma Thú sơn mạch, thế nhưng những thay đổi bên ngoài hắn đều biết hết cả. Nhìn bề ngoài, Ảnh Nguyệt sơn trang là do mấy tên Diệp Nhất Phàm, Hoa Tử Khâm, Âu Dương Thiếu Cung… chủ trì, thế nhưng tất cả đều nghe lệnh của Tinh Hồn, hắn ở trong bóng tối chỉ điểm, bọn Diệp Nhất Phàm nhất nhất nghe theo, tất cả đều đi đúng lộ trình.
Sở dĩ phát triển cực nhanh như vậy là nhờ hoạt động của Luyện khí và Luyện dược. Ban đầu số lượng Luyện khí sư và Luyện dược sư rất ít, số lượng không qua năm trăm người, nhưng Tinh Hồn đã dùng thủ pháp của mình, ghi lại những gì mình lĩnh ngộ truyền lại cho bọn chúng, để những Luyện khí sư và Luyện dược sư này tự mình lĩnh ngộ, những gì không hiểu thì ghi lại gửi cho Tinh Hồn để hắn giải đáp. Nhờ vậy mà trình độ của bọn họ tiến bộ cực nhanh, số lượng sản phẩm làm ra không chỉ vừa nhiều mà chất lượng rất cao, hoặc là thông qua đấu giá, hoặc là đem đi đầu cơ ở những nơi đang diễn ra chiến tranh, lập tức khiến cho sinh ý phát triển hưng thịnh, Ảnh Nguyệt sơn trang nhờ vậy mà lên như mặt trời giữa ban trưa.
Trở lại với chuyện chính, hắn không chỉ nuôi sống riêng bản thân mà còn phải nuôi mười kẻ khác nữa, thế nên tiêu tốn tài nguyên rất khổng lồ, so với nhất lưu tông môn không thua kém gì cả. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.
Chỉ nghe bên trong khu rừng vang lên những âm thanh xào xạc, những tiếng bước chân nặng trịch kèm theo hơi thở mệt nhọc. Từ bên trong đi ra không ngờ lại là mười thiếu niên trẻ tuổi, trông khoảng chừng chỉ chín mười tuổi, thế nhưng ngoại trừ một thiếu nữ ra, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặc lấm lem, quần áo rách rưới, trên lưng thì buộc một khối thiết cầu, bên trong khắc đầu những khoa đẩu văn tự, nhìn có vẻ rất nặng nề. Những thiếu niên này mỗi người nắm một sợi dây thừng lớn, nặng nề kéo lê vật gì đó sau lưng. Nhìn rõ lại, không ngờ lại là mười đầu yêu thú khổng lồ, tu vi đều là Vương cấp yêu thú (gọi theo tu vi võ giả cho dễ nhớ). Mười thiếu niên này tu vi bất quá chỉ là Võ tông trung kỳ, Võ tông hậu kỳ, chẳng ngờ lại có thể giết được Vương cấp yêu thú, thật đúng là yêu nghiệt.
Kéo lên đến giữa thung lũng, có vẻ như không chịu nổi sức nặng của thiết cầu trên lưng, khuôn mặt đau khổ khóc không ra nước mắt, ngồi bệch xuống đất. Chỉ nghe rầm rầm một hồi vang lên, mặt đất rung động nhè nhẹ, chim muôn đang ẩn nấp sợ hãi mà bay đầy trời. Những thiếu niên kia cơ hồ không quan tâm, thở dài mệt nhọc, đồng thời không ngừng chửi rủa:
- Mệt chết đi được. Còn tưởng chuyến này bị đám yêu nghiệt này làm thịt rồi chứ.
- Sư tôn chết tiệt. Áp chế tu vi chẳng nói, lại còn bắt chúng ta đeo cái cục của nợ này, chẳng biết có phải giúp ta sớm đi gặp thổ địa không nữa. Cũng may xương ta rắn chắc… ối, cửu tiểu thư à, đau chết ta rồi…
- Ôi cái thân của ta sao lại khổ thế này chứ? Ta muốn lạc trôi đi cho rồi.