- Lão nhân gia người đột nhiên mất tích mấy tháng nay, để đệ tử ở chỗ này chán chết đi được.
Long Vô Mệnh mếu máo nói.
- Ngày nào đệ tử cũng bị đại sư huynh ức hiếp, lão nhân gia người phải lấy lại công bằng cho chúng ta.
- Cứ rảnh rỗi là lại lôi bọ đệ tử ra luyện tập, đánh đến nỗi không lết nổi xuống giường luôn.
- Đại sư huynh luôn mồm bảo luyện tập, nhưng thực chất là đem bọn đệ tử ra làm cái bao để huynh ấy đấm đám. Huynh ấy hơn đệ tử đến hai giai, dù kiếm thêm chục tên như đệ tử cũng không đủ để huynh ấy đánh nữa là.
- ………
Long Vô Mệnh miệng liên tục tố cáo tội danh của Long Uyên, ba tên Long Kiếm, Long Vân và Long Tuyền thuận thế đẩy thuyền, thiếu điều ngay cả chuyện giành nhà xí cũng kể ra nốt. Tội danh mà bốn tên này liệt kê ra, nếu viết trên giấy chắc cả trăm tờ cũng không viết đủ.
Long Uyên đứng một bên nghe toàn bộ, gân xanh trên đầu lại nổi lên, nói:
- Đám các ngươi giỏi lắm. Đôn đốc các ngươi luyện tập, bây giờ lại đem ta ra tố cáo với sư tôn.
Hai tay Long Uyên siết chặt lại, như thể muốn lao lên đấm vào mồm từng tên một.
- Đấy đấy, lão nhân gia người xem đi, đại sư huynh đang uy hiếp bọn đệ tử.
- Đại sư huynh ỷ thế hiếp người.
- Lão nhân gia nhất định phải thay mặt bọn đệ tử lấy lại công bằng.
- Lão nhân gia…
- ………
Bốn tiếng *bốp* thật kêu vang lên, cùng lúc đó là bốn tiếng hét thảm.
- Ồn ào chết đi được, điếc cả con ráy.
Tinh Hồn phủi phủi tay, nhìn chằm chằm bốn tên lắm mồm kia nằm ôm đầu rên rỉ, lăn qua lăn lại trên nền đất. Chỉ thấy trên trán mỗi đứa sưng lên một cục u thật lớn, chính là do Tinh Hồn vừa cú.
Rồi sau đó hắn đảo mắt qua nhìn Long Phi Tuyết và Long Hạo Kỳ. Trong số mười đệ tử, chỉ có Long Phi Tuyết và Long Hạo Kỳ dừng lại ở Độ Kiếp hậu kỳ, còn lại đều đột phá Hợp Đạo kỳ cả rồi. Tinh Hồn lấy ra hai khỏa linh đan màu đen tuyền, ném qua cho hai người bọn chúng, nói:
- Cầm lấy mà sử dụng. Luyện hóa hoàn toàn sẽ giúp hai ngươi đột phá Hợp Đạo kỳ. Lão tứ, lão lục, hai người các ngươi hộ pháp cho Tiểu Tuyết và lão thập.
- Đa tạ sư tôn!
- Đệ tử lĩnh mệnh.
Bỗng lúc đó, lại một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lão nhân gia, còn quà của đệ tử đâu?
Một bàn tay chìa ra trước mặt Tinh Hồn, chẳng biết từ lúc nào Long Vô Mệnh đã bò dậy đứng trước mặt hắn. Trên trán là một cục u thật lớn làm biến dạng khuôn mặt anh tuấn của hắn, miệng ráng nở nụ cười thân thiện để được nhận quà.
- Quà vừa rồi chưa đủ à? Để vi sư tặng thêm một quả nữa nhé!
Vừa nói, bàn tay của Tinh Hồn vừa siết chặt lại thành quyền, chuẩn bị đấm bồi thêm một cái nữa thì Long Vô Mệnh lật đật lùi lại, vừa xua tay hốt hoảng nói:
- Thôi khỏi thôi khỏi, món quà đó đệ tử nhường lại cho người khác.
Nguyên một đám cười phá lên trêu ngươi Long Vô Mệnh. Chỉ là tên này mặt dày vô đối, dù bị người khác cười thì cũng làm ngơ.
Tinh Hồn ho khan một tiếng, ngay lập tức lấy lại khí chất của mình, nghiêm túc nói:
- Không đùa giỡn nữa. Lần này vi sư trở về chính là vì Phong Thần Chiến sắp đến. Kỳ Phong Thần Chiến này cực kỳ quan trọng, không chỉ để cho Ảnh Nguyệt sơn trang dương uy mà còn là cơ hội để các ngươi thể hiện thực lực của mình. Người khác không nói, nhưng mười người các ngươi toàn bộ phải có tên trong danh sách Phong Thần Bảng kỳ này, hơn nữa phải thuộc hai mươi người mạnh nhất.
Ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, đảo qua từng người một.
- Sư tôn, nếu lỡ như thất bại thì sao?
Long Vân nhỏ giọng hỏi.
- Thất bại thì sau này đừng theo vi sư nữa. Vi sư không có hạng đệ tử vô dụng như vậy.
Thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại nặng tựa vạn cân. Bình thường sư tôn bọn hắn rất dễ tính, để mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm. Thế nhưng một khi đã nghiêm túc, không một ai dám làm trái ý của hắn cả.
- Với thực lực hiện tại, các ngươi hoàn toàn có thể nằm trong hai mươi người mạnh nhất. Vi sư không muốn nghe mấy chữ cố gắng hết sức, các ngươi rõ rồi chứ?
- Chúng đệ tử nhất định sẽ thành công.
Mười người đồng thời nói lớn, chiến ý nổi lên ngút trời. Tinh Hồn gật đầu hài lòng, nói:
- Tốt lắm. Vi sư có chuyện cần giải quyết, có lẽ sẽ không thể đi cùng các ngươi đến Vô Thượng Thiên Cung được. Vi sư đã nói với Diệp Nhất Phàm, hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Giờ các ngươi lui đi.
Đám Long Uyên gật đầu, sau đó lần lượt rời khỏi. Chốc lát chỉ còn lại mỗi Tinh Hồn đứng lại tại đó.
Tiếng gió khẽ đu đưa, một bóng người thân thủ như quỷ mị, tựa hồ hòa cùng với cơn gió nhẹ nhàng thổi kia, hắn bước ran gay bên cạnh Tinh Hồn. Kẻ vừa xuất hiện chính là Vô Đạo.
- Vẫn chưa tìm ra cô ấy à?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
- Ta đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được một chút manh mối nào của cô ấy cả.
Vô Đạo gật đầu, nhìn hắn đang rất bình tĩnh, thế nhưng bàn tay lại siết chặt. Thật ra hắn đang rất tức giận, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
- Cô gái đó mang thể chất Huyền Âm Tuyệt Mạch, đối với người mang Huyền Âm Tuyệt Mạch thì chỉ có một con đường chết, nhưng đối với những kẻ dùng hàn khí để tu luyện thì lại là một chuyện khác. Trên đường trở về đây, ta nghe nói Bạo Tuyết đế quốc đang bắt những người mang thuộc tính băng, rất có thể cô gái này đã bị bọn chúng bắt đi.
- Bạo Tuyết đế quốc? Nếu như đúng do bọn chúng làm, ta sẽ khiến Bạo Tuyết đế quốc máu chảy thành sông, xác chất thành núi, trên dưới chó gà không tha.
Sát khí trong đôi mắt Vô Đạo hiện ra, nhìn hắn lúc này vô cùng đáng sợ, tùy thời có thể giết người bất kỳ lúc nào.
- Với thực lực hiện tại thì khó mà động đến căn cơ của Bạo Tuyết đế quốc được. Ta và ngươi tu luyện cực kỳ khó khăn, năng lượng tích lũy để đột phá nhiều gấp trăm lần tu sĩ bình thường. Nếu không phải lần này ta gặp được kỳ ngộ tại Thiên Băng đại lục thì chẳng biết phải mất bao lâu mới khôi phục thực lực như hiện tại.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa đảo mắt qua nhìn Vô Đạo, nói tiếp:
- Còn ngươi vẫn còn đang rất yếu ớt, dù đem ngươi luyện hóa bây giờ cũng chẳng được tích sự gì. Thần Địa chính là một cơ hội tốt, đừng khiến ta thất vọng.
Nói rồi, Tinh Hồn sải chân bước đi. Ở đằng sau, bóng ảnh Vô Đạo cô độc tĩnh lặng, hắn thở dài một tiếng rồi hỏi.
- Ngươi luyện hóa ta bất kỳ lúc nào ngươi muốn. Nhưng trước khi đó, ta chỉ có một ước vọng duy nhất, đó chính là nhìn thấy cô gái đó sống thật tốt. Ngươi… có thể đáp ứng ta được không?
Vô Đạo ánh mắt như đang cầu xin Tinh Hồn, nhìn hắn bây giờ vô cùng bi thương. Nói cho cùng, Vô Đạo cũng chỉ là một phần thân thể của Tinh Hồn mà thôi, rồi một lúc nào đó, hắn sẽ phải trở về với bản tôn của mình. Hắn được sinh ra chỉ để giúp Tinh Hồn khôi phục linh hồn mà thôi. Nhưng dù chỉ là một phân thân, Vô Đạo cũng có suy nghĩ, tình cảm riêng của mình. Và tình cảm đó hắn đã dành cho cô gái phàm trần kia. Hắn không tồn tại lâu, còn sinh mệnh của nàng cũng kết thúc sớm. Có lẽ vì nguyên nhân này, hắn mới đem lòng thương nhớ cô gái đó.
Bước chân Tinh Hồn khựng lại, hắn đứng im lặng người lại, ánh mắt đăm chiêu hướng nhìn lên bầu trời. Gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc trắng, cái không gian cô độc bất khả xâm phạm lại hiện ra. Có lẽ hắn đang hồi tượng lại một người nào đó. Tiếng thở dài khẽ vang lên, hắn nói:
- Nếu có thể, ta nhất định sẽ toàn thành cho ngươi.
Dứt lời, hắn phất ống tay áo rồi tiếp tục bước đi, bóng lưng khuất dần trong khu rừng. Vô Đạo nhìn hắn dần biến mất, nói nhỏ:
- Ta cũng chỉ mong có thế mà thôi!
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Bầu trời không một đám mây nào, ánh mắt trời ấm áp chiếu xuống thế gian.
Ngước đầu nhìn lên trên trời, chỉ thấy có rất nhiều điểm nhỏ đang di chuyển. Nhìn gần thì mới phát hiện, những điểm nhỏ này thật ra chính là những chiến thuyền khổng lồ đang bay trên bầu trời. Có lẽ không dưới năm mươi chiến thuyền, mỗi chiến thuyền chở rất nhiều võ giả, ai nấy thực lực đều rất cường hãn. Toàn bộ những chiến thuyền này đang hướng về phía tây, chính là hướng Vô Thượng Thiên Cung.