Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 104: Chí Tôn Thần (Trung)

Đạo lôi kiếp khủng bố giữa thương khung lao xuống, cứ như lôi long muốn hủy diệt tất cả, xuyên qua không gian đánh thẳng xuống đỉnh đầu Trịnh Thần Không. Thiên Thánh Các một lần nữa chấn động dữ dội, vết nứt không gian xuất càng lúc càng nhiều, thoạt trông như một cái mạng nhện khổng lồ vậy. Các vết nứt không gian không có dấu hiệu biến mất, ngược lại xuất hiện còn nhiều hơn. 

Thiên Thánh Các khó mà chống đỡ được nữa, nếu như Trịnh Thần Không không kịp tẩu thoát, dù độ kiếp thành công, hắn cũng khó có cơ hội sống sót. 

Chỉ thấy huyết khí càng lúc càng nồng đậm, huyết khí còn lan tỏa ra cả bên ngoài. Rất nhiều người cảm giác được có một luồng sát khí hung bạo xuất hiện, thế nhưng chẳng ai dám tiến đến gần cả. Bởi vì họ lo sợ bị lôi kiếp nhìn trúng, dù có mười cái mạng cũng không đủ để lôi kiếp đánh chết. Thế nên dù ngờ vực thế nào đi nữa, bọn họ vẫn lựa chọn bên ngoài nhìn vào. 

Bên trong Thiên Thánh Các, không gian đang bị các khe nứt không gian xâm thực, không gian càng lúc càng nhỏ lại, tốc độ thu nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trịnh Thần Không trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng ngoại trừ chống đỡ lôi kiếp ra, hắn chẳng thể làm được chuyện gì khác. Nếu dừng lại, hắn nhất định sẽ bị lôi kiếp đánh chết. Chỉ có một cách duy nhất, chính là tiếp tục chống đỡ lôi kiếp mà thôi. 

Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, quát lớn một tiếng:

- Thiên, đừng hòng diệt được ta!

Sức mạnh trong thân thể hắn bùng nổ, Huyết Ma sau lưng gồng mình lên, sau lưng nó đột nhiên xuất hiện một đôi cánh dơi thật lớn, trên đầu mọc thêm hai cái sừng nhọn hoắc, giữa trán mở ra thêm một con mắt thứ ba nữa, thân thể lớn hơn gấp hai lần so với trước đây. Huyết Ma đã lột xác, chứng tỏ Trịnh Thần Không đã thành công vượt qua được lôi kiếp rồi. Nhưng liệu hắn có còn sốt sót?

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, mặt đất rung động dữ dội, những tòa phủ đệ xung quanh Tổ Sư Từ đường toàn bộ sụp đổ, bối cảnh hoa lệ như vậy, trong một hơi thở thôi đã biến thành một phế tích. 

Lôi kiếp dừng lại, mây đen dần tan đi. Ánh trăng trên bầu trời lại hiện ra, nguyệt quang chiếu xuống Tổ Sư Từ Đường, bây giờ đã trở thành một đống đổ nát rồi. Nhưng đó không phải là điều làm cho người ta quan tâm đến, thứ họ chú ý đến chính là gã nam tử đứng giữa đống đổ nát đó. 

Kẻ này sát khí nồng đậm, chúng sinh như muốn quỳ bái trước hắn, không phải vì kính ngưỡng, mà là nỗi sợ hãi phát ra từ sâu tận linh hồn. Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làm mái tóc màu đỏ của hắn bay phất phơ, vẻ đẹp ma mị cùng với lực lượng tinh thần bao trùm xung quanh khiến cho tất cả chúng nhân chấn nhiếp, nơm nớp lo sợ. 

Tất cả đồng loạt quỳ xuống đất, cả người run lên cầm cập, thậm chí là đưa mắt nhìn kẻ đó, bọn họ cũng không dám. Đây chính là một loại sợ hãi tuyệt đối, sợ hãi đến mức ngay cả thở cũng không dám. Có những kẻ yếu bóng vía đến mức ngay lập tức tử vong, hoặc là ngất đi. 


Trịnh Thần Không cảm nhận được sức mạnh cuồng cuộn đang chảy trong huyết quản, mỗi cái nhất tay đều có thể bài sơn đảo hải, phong vân biến sắc… dường như bản thân đã đạt tới cảnh giới vô địch thiên hạ. Dù Bất Tử Chi Thân vẫn chưa luyện đến tầng cuối cùng, nhưng chỉ nhiêu đây thôi, hắn tin rằng sẽ không còn người nào trở thành đối thủ của mình nữa. Dù là Kiếm Thánh, Thánh Tước Yêu Hoàng đi nữa cũng không có tư cách. 

- Ha ha ha, ta đã nói rồi, không ai có thể giết được ta cả, dù đó có là thiên đi nữa. Ha ha ha…

Hắn cười đầy phấn kích, cười đến muốn toét cả mồm, nhưng hắn vẫn không có dừng lại. Còn những kẻ khác đang nơm nớp lo sợ, liệu rằng Trịnh Thần Không có giết họ không? Nhưng bỗng dưng nụ cười man rợ đó biến mất, khí tức hung lệ vẫn còn lưu lại, chỉ là so với vừa rồi thì yếu ớt hơn rất nhiều lần. Một người dũng cảm thử ngẩn đầu lên thì phát hiện, Trịnh Thần Không đã không còn đứng ở đó nữa. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tòa cung điện khổng lồ tráng lệ, thế nhưng lại không có lấy bóng dáng của bất kỳ một người nào. Chẳng hiểu sao, cung điện này ẩn hiện một cỗ âm khí dị thường khiến cho người ta không dám tới gần. Bình thường, cung điện vẫn được binh lính và cao thủ bảo hộ, thế nhưng bởi vì tình huống xảy ra ở Tổ Sư Từ Đường đã hấp dẫn chung nhân, thế nên cung điện này mới trở nên lạnh lẽo không tiếng người như vậy. 

Trong bóng tối, một bóng người áo mặc huyết bào xuất hiện, dung mạo hắn rất tuấn tú, thế nhưng trong mắt luôn ẩn hiện khí tức quỷ mị khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Kẻ này dĩ nhiên chính là Trịnh Thần Không, còn tòa cung điện phi thường rộng lớn này là Thái Tử cung. 

Hắn bước vào thư phòng của mình, chỉ thấy giữa căn phòng có một nữ tử tuyệt sắc, da như bạch ngọc lóe sáng, tóc đen như mực không gió mà khẽ rung động, mặt mày tinh xảo như ngọc điêu, thật khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Chỉ là, đôi mắt của nàng không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào cả, một đôi mắt vô hồn trái ngược với vẻ đẹp thiên tiên kia. 

Trịnh Thần Không chậm rãi bước tới gần nàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen láy mềm mại, rồi sau đó chạm vào gò má trắng tinh như tuyết, như đang thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần này. Có thể hắn tàn độc với tất cả, nhưng đối với nữ nhân này, hắn lại vô cùng nâng niu. Nhưng đó không phải là bởi vì tình yêu chân thành, trái lại nó mang đến cho người ta một cảm giác, cô gái này là một món đồ vật trân quý thì đúng hơn. Chỉ thấy khóe môi hắn nở một nụ cười tà dị, thanh âm lành lạnh như hàn phong:

- Một thời gian không gặp, so với trước đây, nàng còn đẹp hơn rất nhiều. 

Nàng không đáp lại lời của hắn, đứng im một chỗ như một cái xác vô hồn. Nếu là kẻ khác, có lẽ Trịnh Thần Không chẳng thèm nói thêm một câu nào liền trực tiếp giết ngay tại chỗ, nhưng đối với cô gái này, hắn lại không hề nổi giận, ngược lại càng thêm ưa thích. Hắn lại nói tiếp:


- Ta từng thưởng thức vô số mỹ nhân trong thiên hạ, dịu dàng có, lạnh lùng có, đanh đá có… nhưng dường như tất cả đều không thể bì được với nàng, thật đúng là kỳ lạ. Là do nàng thức tỉnh Băng Cốt Chi Thân, hay bởi vì nàng chính là chiến lợi phẩm mà ta đoạt từ tay kẻ mà ta căm ghét nhất đây? 

Vừa nói, Trịnh Thần Không vừa ngẩn đầu cười lớn, cũng chẳng rõ là bởi vì hắn đang vui hay là hắn đang nhớ về kẻ địch đáng ghét không đội trời chung của mình – Tinh Hồn. Bỗng nhiên, Yến Ngọc Lan tay phải kết thành một mũi kiếm băng màu lam, đâm thẳng vào giữa ngực Trịnh Thần Không. 

Phát hiện nàng muốn ám sát mình, Trịnh Thần Không cũng chẳng nổi giận chút nào, bởi vì hắn biết nàng không có khả năng giết chết hắn, cho dù khoảng cách gần hơn đi nữa. Với thực lực của nàng, ngay cả lớp Bất Tử Bì cũng chẳng thể xuyên qua nổi chứ đừng nói gì là đâm thủng trái tim của hắn. Mà cho dù có thực sự đâm thủng ngực đi nữa, hắn chỉ cần thúc giục Bất Tử Chi Thân, chỉ trong giây lát sẽ trở lại nguyên vẹn mà thôi. 

Dù là vậy, Trịnh Thần Không cũng chẳng phải hạng người để cho kẻ khác muốn làm gì thì làm, bàn tay cứng như vẫn thiết bóp nát băng kiếm, dễ dàng chụp lấy bàn tay mềm mại kia, thuận thế đè luôn nàng xuống mặt sàn lạnh lẽo. 

- Thú vị, thú vị. Ha ha ha…

Hắn lại tiếp tục cười, có lẽ lần này hắn đang rất hưng phấn. 

- Dù đã bị ta khống chế tâm thần, vậy mà ý niệm của nàng vẫn rất mạnh mẽ. Nhưng càng như vậy, nàng chỉ khiến ta thêm điên cuồng vì nàng mà thôi!

Dục vọng xông thẳng vào đại não, hắn không tiếp tục chờ đợi, song thủ nhanh nhẹn xé bỏ từng mảnh áo trên người nàng, trong giây lát thân thể đẹp mê hồn hiện ra trước mặt. Chỉ thấy Trịnh Thần Không nở nụ cười điên dại, như một con thú hoang bắt đầu thưởng thức con mồi của mình. Còn Yến Ngọc Lan, mặc dù tâm thần đã bị Trịnh Thần Không khống chế, nhưng dường như sức mạnh của hắn không đủ để áp chế hoàn toàn ý chí của nàng. Đôi mắt vô thần kia bỗng chảy xuống hai dòng lệ, như đang khóc thương cho chính bản thân mình!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Còn hai tháng nữa là Phong Thần Chiến sắp khởi tranh, tất cả các thế lực dù lớn dù nhỏ, thậm chí là các tán tu đều điên cuồng tu luyện để có thể đạt thứ hạng cao, ghi tên mình vào Thiên Vương Bảng và Phong Thần Bảng để dương danh thiên hạ. 

Thiên Long thần điện – Vân Mộng Nhai. 

Dưới gốc Phù Tang Thần Mộc phi thường khổng lồ đang nở rộ hoa màu hồng, phối hợp với thảm cỏ xanh thẳm, trăm hoa đua nở, ánh dương nhẹ nhàng ôm ấp càng khiến cho chúng thêm nổi bật, gió nhẹ khẽ thổi, mang theo hương thơm đất trời khiến cho lòng người thanh thản. Vân Mộng Nhai này đích thực là tiên cảnh chốn nhân gian. 

Dưới gốc Phù Tang Thần Mộc khổng lồ, có bốn bóng người đã xuất hiện ở đó từ lâu, một gã nam tử bạch y đeo mặt nạ màu vàng với cây phượng cầm đang nhẹ nhàng tạo nên một khúc nhạc êm ái động lòng người, còn ba mỹ nhân kia, ai nấy đều dung mạo như tiên nữ giáng trần, mỗi người một vẻ khác nhau: người áo trắng thì lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm; người áo hồng thì như một thiếu nữ mới lớn, nhí nha nhí nhảnh khiến cho người khác yêu thích; thiếu nữ còn lại thì mang vẻ đẹp dịu dàng. Điểm chung duy nhất chính là cả ba đều khiến cho bất kỳ nam tử nào thần hồn đều phải điên đảo.