Sau đó, bốn người Tinh Hồn, Ngô Tinh, Cơ Vô Dạ và Côn Bằng bí mật rời khỏi Ảnh Nguyệt sơn trang, trừ một số người có địa vị cao cấp nhất ra thì không còn ai biết cả. Những gì cần thiết phải làm Tinh Hồn đều đã bàn giao, còn lại phải xem mấy tên Diệp Nhất Phàm sẽ xử lý ra sao thôi.
Nửa tháng sau, bốn người Tinh Hồn mới đến được Ma Thú sơn mạch. Hoàn toàn không có gì thay đổi so với hai năm trước đây cả. Ma Thú sơn mạch, một trong những địa phương nguy hiểm bậc nhất thiên hạ, dù là cường giả Đấu Thần kỳ cũng không dám tùy tiện đi vào sâu bên trong.
Đứng nhìn vẻ hùng dũng và không kém phần huyền bí, Tinh Hồn bất giác nhớ lại những chuyện trước đây. Nội tâm không khỏi dấy lên một trận bi thương, thế nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc để những cảm xúc này ảnh hưởng, lập tức lấy lại tinh thần. Mặc Uyên đi cấm địa Bắc Hoang, Phượng Cửu đi Xích Diễm sơn mạch, với tu vi của bọn họ, có lẽ không dưới ba tháng nữa mới đến Ma Thú sơn mạch được.
Đứng nhìn một lúc, đột nhiên Tinh Hồn huýt sáo một tiếng thật lớn. Ba tên Ngô Tinh không biết hắn đang làm gì, thế nhưng một lúc sau liền hiểu ra ngay. Chỉ thấy phía trên bầu trời Ma Thú sơn mạch, giữa khung cảnh trời quang mây tạnh, bỗng có cái gì đó tỏa ra ánh quang lấp lánh, phảng chiếu lại ánh sáng mặt trời. Càng lúc, vật ấy càng đến gần, kèm theo một cỗ hung uy bức nhân.
Một tiếng *kéc* vang lên khiến cho những yêu thú phi cầm cấp thấp ẩn nấu phía bên ngoài rìa Ma Thú sơn mạch hoảng sợ, giống như ong vỡ tổ bay tán loạn trên bầu trời, trong đôi mắt phát ra một tia sợ hãi thần phục, giống như đang diện kiến vị vương giả của bầu trời.
Rốt cuộc Ngô Tinh, Cơ Vô Dạ và Côn Bằng cũng nhận thức được ánh hào quang kia là gì. Đó chính là một đầu Kim Sí Thiên Bằng khá to lớn, sải cánh rộng đến gần mười mét, lông vũ giống như được dung luyện từ hoàng kim nguyên chất, dù là trong đêm tối vẫn tỏa ra ánh hào quang sáng bóng, cái mỏ cong vuốt, đôi mắt sắc bén, tỏ ra một nét uy dũng thần tuấn, móng vuốt vừa cứng cáp vừa mạnh mẽ, so với pháp bảo Hoàng cấp còn muốn cứng rắn hơn. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, thế nhưng đã có phong thái của đế vương bầu trời.
Ngô Tinh là người có tu vi cao nhất, trong lòng đang tưởng đầu Kim Sí Thiên Bằng kia có ý định tấn công bọn họ. Thế nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, dường như Kim Sí Thiên Bằng không có địch ý với bọn họ, ngược lại đang rất hân hoan vui mừng, giống như đang gặp lại chủ cũ vậy. Còn Tinh Hồn, gương mặt vốn lạnh lùng lại lộ ra một tia hồi tưởng, ánh mắt xao xuyến nhìn Kim Sí Thiên Bằng đang bay xuống.
Lại cũng ngay lúc đó, bên trong khu rừng vang lên một tiếng gầm, nghe thanh âm giống như của một đại viên hầu. Ai nấy đều không hiểu chuyện gì xảy ra thì bên trong Ma Thú sơn mạch bay ra một sinh vật lông lá màu đen huyền, cao đến năm mét, toàn thân cơ bắp lực lưỡng, răng nanh nhọn hoắc, cánh tay tràn đầy sinh lực thiếu điều có thể đánh vỡ cả một tảng đá khổng lồ.
Kim Sí Thiên Bằng và đại viên hầu màu đen kia chính là Tiểu Bằng và Tiểu Hắc, hai đầu sủng vật đã đi theo Tinh Hồn nhiều năm trước đây. Trước đây bởi vì lý do cá nhân, Tinh Hồn đã để bọn chúng lại Ma Thú sơn mạch. Không ngờ chỉ mới hai năm trôi qua, Tiểu Bằng và Tiểu Hắc lại phát triển đến trình độ này. Phỏng theo tu vi của nhân loại, Tiểu Bằng đã tiến vào Thần cấp, còn Tiểu Hắc thì là Thánh cấp đỉnh phong.
Nhìn thấy bọn chúng vẫn còn sống là trong lòng Tinh Hồn rất vui mừng, không ngờ lại còn đem đến cho hắn một bất ngờ lớn như thế này nữa. Tiểu Bằng và Tiểu Hắc những năm sống tại Ma Thú sơn mạch đều là dựa vào nhau, không ít lần gặp nguy hiểm mới tiến bộ như ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng chút nào. Tuy rằng cách xa hai năm trời, thế nhưng khi gặp lại Tinh Hồn, bọn chúng vẫn giống như trước đây, vừa gặp Tinh Hồn đã cúi đầu xuống, trên khóe mắt lăn xuống hai dòng lệ. Có lẽ Tiểu Bằng và Tiểu Hắc đã chờ đợi khoảng khắc này từ rất lâu rồi.
Tinh Hồn xoa bộ lông óng ánh của Tiểu Bằng, trong ánh mắt không giấu được cảm xúc, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian này cực khổ cho hai ngươi rồi.
Có lẽ bọn chúng hiểu được ý tứ của Tinh Hồn, lập tức lắc đầu, ý bảo không hề vất vả gì, đồng thời lộ ra vẻ xúc động. Bọn chúng đối với Tinh Hồn là cảm giác chân thành, và Tinh Hồn đồng dạng cũng như vậy, xem bọn chúng như một phần thân thể.
- Nhìn các ngươi trở thành bá chủ một phương, ta cũng rất vui mừng. Ba năm tới ta sẽ sống ở đây, Tiểu Hắc, ngươi đưa ta tới địa bàn của ngươi.
Tiểu Hắc gật gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Ngô Tinh, Cơ Vô Dạ và Côn Bằng, ánh mắt nghi hoặc kèm theo hung uy. Tiểu Hắc và Tiểu Bằng vốn có huyết mạch thượng cổ, so với Côn Bằng không hề thua kém, những năm này luôn luôn đấu tranh giành sinh cơ, thế nên chỉ cần một cái liếc nhìn cũng kèm theo khí thế lạnh lùng sát phạt khiến cho mấy tên Ngô Tinh một trận rùng mình.
- Đều là người nhà của, không cần phải cánh giác.
Hiểu được ý tứ của Tiểu Bằng và Tiểu Hắc, Tinh Hồn liền nhắc nhở bọn chúng. Sau đó Tiểu Hắc để cho Tinh Hồn ngồi trên lưng mình, chuyển người bắt đầu đi vào Ma Thú sơn mạch. Tiểu Bằng thì giang rộng đôi cánh, vỗ một cái đã khiến cho cát bụi bay mờ mịt, trong cái chớp mắt đã phóng cao lên bầu trời, theo hướng Tiểu Hắc di chuyển mà bay. Ngô Tinh, Cơ Vô Dạ và Côn Bằng không chậm trễ, liền đi theo sau lưng Tiểu Hắc.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ba giờ sau, Tiểu Hắc mới đưa Tinh Hồn đến địa bàn của nó. Nơi này bao quanh đều là những gốc đại thụ cao lớn, chục người ôm cũng không hết, tuổi thọ có lẽ không dưới ngàn năm tuổi, chính giữa là một khoảng sân trường khá rộng, có lẽ không dưới năm trăm mét, cuối cùng còn có một cái hang lớn, bình thường là chỗ ngủ của Tiểu Hắc.
Ở chỗ này, Tiểu Hắc chính là vua, ngoại trừ một số yêu hầu cấp thấp ra thì không thấy bóng dáng của một đại yêu khác, có lẽ đã bị Tiểu Hắc đánh bỏ chạy cả rồi. Ma Thú sơn mạch phi thường rộng lớn, nơi Tiểu Hắc đang cư ngụ bất quá cũng chỉ là địa phương bên ngoài mà thôi, chẳng biết khi tiến sâu vào bên trong sẽ còn gặp phải yêu thú cường đại như thế nào nữa.
Ba năm tu luyện ở nơi này tốt như thế này, Tinh Hồn không mong mỏi gì hơn nữa. Ban đầu Tinh Hồn định dạy cho Tiểu Bằng và Tiểu Hắc phương pháp hóa hình thành nhân loại, thế nhưng nghĩ đến ba tháng nữa, hắn lại từ bỏ ý định. Thay vào đó, hắn để cho Ngô Tinh, Cơ Vô Dạ và Côn Bằng thay hắn bố trí các đại trận bảo vệ chỗ này, phòng ngừa các yêu thú thừa cơ tấn công.
Ngoại trừ đan dược, thảo dược ra thì toàn bộ tài liệu mà hắn mang theo đều dùng để bố trí trận pháp, ngay cả tài sản riêng của Ngô Tinh và những chiến lợi phẩm của Tiểu Bằng và Tiểu Hắc đều bị đem đi dung nhập vào mấy tầng đại trận. Dù trong mắt Ngô Tinh, những trận pháp này đã rất lợi hại, thế nhưng dường như Tinh Hồn vẫn còn chưa vừa ý lắm. Thiết nghĩ có lẽ đợi mấy tên Mặc Uyên trở về sẽ phải mượn thêm để tăng lực lượng của mấy cái trận pháp này.
Bốn tháng sau, Mặc Uyên và Phượng Cửu rốt cuộc cũng trở về, đương nhiên là dẫn theo cả Lãnh Ngọc Huyền và Phong Thiếu Hoàng. Phong Thiếu Hoàng so với Mặc Uyên thì cao lớn hơn một chút, rất có phong phạm của một mãnh tướng; ngược lại Lãnh Ngọc Huyền thì vóc người nhỏ nhắn, tính cách dường như có chút âm trầm, khiến cho Tinh Hồn đặc biệt chú ý đó là, Lãnh Ngọc Huyền không ngờ lại là một người mù.
Nhìn sắc mặt của hai người này, tình trạng có lẽ so với Phượng Cửu thì vết thương có vẻ nặng. Thật không biết vị đại năng nào có thể khiến cho Tứ linh hùng mạnh bọn họ biến thành thương tật như thế này, trong lòng Tinh Hồn không khỏi cảm thán.
Chào hỏi xong, Tinh Hồn lại để Khổng Lân và quả trứng kỳ lạ tiến ra bên ngoài.
- Các ngươi cầm lấy hạt châu này, mỗi người đi ra một hướng cách ta một trăm mét.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa đưa cho bọn họ một viên Huyễn sắc linh châu. Chỉ thấy Huyễn sắc linh châu tỏa quang mang đại thịnh, mang theo một cỗ năng lượng thần kỳ thẩm thấu vào thân thể mỗi người, chỉ cảm thấy thân thể rất thoải mái, đặc biệt là mấy người đang bị thương, cảm nhận được vết thương không ngừng được hồi phục với tốc độ rất nhanh.
- Đây là thứ gì, sao thần kỳ như vậy. Ta cảm thấy vết thương phục hồi nhanh chóng.
Phong Thiếu Hoàng không nhịn được, vui mừng cảm thán nói.
- Phải, đã lâu rồi mới cảm thấy thân thể thoải mái đến như vậy.
Trong chín người đang đứng ở đây, Khổng Lân chính là người bị thương nặng nhất. Thọ nguyên không ngừng xói mòn, chỉ sợ không sống nổi mấy ngàn năm nữa. Không ngờ hôm nay sinh cơ một lần nữa trỗi dậy, trong lòng hưng phấn khó có thể tả được.
Tinh Hồn im lặng không nói gì, chỉ thấy trên xuất hiện một thanh huyền kiếm màu đen nhìn rất cũ kỹ, thế nhưng lại tỏa ra một cỗ uy áp bá đạo, quỷ khí lượn lờ, tựa hồ ác ma hàng lâm. Thanh kiếm đó chính là cổ kiếm Đồ Lục, hung uy phát ra chấn nhiếp vạn vật.
- Thiên hôn địa ám, càn khôn nghịch chuyển, vạn vật hủy diệt, hóa thành hư vô.
Từng dòng cổ văn màu đen quỷ dị từ cổ kiếm Đồ Lục không ngừng bay ra, bầu trời thoáng chốc trên bầu trời hắc ám buông xuống, mây đen hôn ám mang hơi thở tử thần, chỉ thấy giữa bầu trời tầng mây vân xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ, ngoại trừ Tinh Hồn ra thì ai nấy đều cảm thấy có gì đó không ổn.
- Cái… cái gì thế này? Tinh Hồn, ngươi đang làm gì vậy?
Mặc Uyên hoảng sợ, định ngăn cản Tinh Hồn thì bỗng phát hiện thân thể không thể cử động được. Còn Huyễn sắc linh châu trong tay thì chẳng biết lúc nào đã vỡ nát, đồng thời sức mạnh đỉnh phong đang trở lại nhanh chóng, thậm chí so với thời kỳ đỉnh phong trong ký ức của hắn còn muốn kinh khủng hơn. Chẳng riêng gì một mình Mặc Uyên, mà cả Phượng Cửu, Lãnh Ngọc Huyền, Phong Thiếu Hoàng, Khổng Lân, Cơ Vô Dạ, Côn Bằng, Tiểu Hắc, Tiểu Bằng và yêu điêu Khổng Trước vừa mới nở cũng cảm nhận được sức mạnh khổng lồ. Mười đầu thượng cổ yêu thú gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, không thể giữ được hình hài nhân loại nữa, tất cả đều hóa thành hình dạng yêu thú, cả một vùng đất chấn động mãnh liệt.