Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ
Mấy vị cao thủ Vô Thượng Thiên cung nhìn gương mặt phấn khởi của Võ Canh, chẳng cần nghĩ cũng biết ý định của tên cuồng võ này là gì, trong lòng lạnh lẽo thầm mắng, chỉ là dù sao hắn cũng là người mà Tàng Vũ Thánh mời đến để bảo hộ Tàng Thiên Ca, có câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, thế nên bọn họ liền hướng Tàng Thiên Ca, nói:
- Thánh tử, Vô Thượng Thiên cung đã ở trước mắt, bây giờ ngươi có thể để cho người bảo hộ trở về được rồi.
Đang tâm trạng phấn khởi thì giống như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, chỉ thấy khuôn mặt Võ Canh nhăn lại rất khó coi, nói lớn:
- Cái gì, các ngươi dù sao cũng là đại phái lớn nhất thiên hạ, ít nhất cũng phải để lão tử uống một ngụm nước rồi hẵng đi chứ. Hơn nữa lão tử không chỉ là người bảo vệ mà còn là đại ca của hắn nữa, chỉ khi nào lão tử thấy hắn an toàn thì mới đi.
Vị cao thủ kia chân mày chau lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Võ Canh, hừ một tiếng quát:
- Nơi đây chính là phạm vi Vô Thượng Thiên cung, kẻ nào dám động vào hắn chứ. Ngươi đừng có mà ở đây gây chuyện, mau cút đi cho ta. Nếu không đừng trách ta vô tình.
- Hắc hắc, lão tử đây mấy ngày nay không đánh nhau rồi, đang ngứa tay ngứa chân đây. Nào, lên đây thống khoái một trận. Chỉ cần đánh bại lão tử, không cần đuổi lão tử cũng tự vác xác rời đi.
- Chính là ngươi nói đấy.
Võ Canh trên đường náo loạn không ít, khiến cho bọn họ trong lòng cực kỳ khó chịu. Nếu như không phải nể mặt Tàng Thiên Ca và Thiên Long thần điện, chỉ sợ bọn họ đã đại chiến từ sớm rồi. Chiến ý dâng lên, đều là cao thủ Thượng Thần cảnh, thế nên khí tức vô cùng khủng bố. Tàng Thiên Ca cảm giác như bị một ngọn núi lớn đè nặng lên vai, nếu không phải ý chí vững như bàn thạch, chỉ sợ đã bị ép nằm dài lên đất rồi.
- Trương Thượng, Võ Canh, mau dừng lại. Chỗ này là Vô Thượng Thiên cung đó, nếu để cho Chấp Pháp điện nhìn thấy…
Mấy người kia hoảng hốt, vội vàng khuyên ngăn hai tên Trương Thượng và Võ Canh đình chiến. Thế nhưng chẳng biết trời xuôi đất khiến thế nào, giữa lúc đó lại có ba vị đại nhân Chấp Pháp điện đi qua, hành động của hai người bọn họ đều bị thu vào mắt.
Vô Thượng Thiên cung chính là tông môn đại phái đệ nhất thiên hạ, dám gây rối loạn tại đây chính là khiêu khích quyền uy. Cho dù là đế quân của một đại đế quốc cũng không dám vô lễ với bọn họ. Trương Thượng chỉ là phó trưởng lão cấp thấp, còn Võ Canh là một tên ngoại lai mà cũng dám làm loạn, quả thực gan to bằng trời.
- Thiên địa ơi, có cần phải xuôi đến như vậy không?
Nhìn thấy người của Chấp Pháp điện, nguyên một đám người mồ hôi mồ kê túa ra, chỉ sợ bị hai tên Trương Thượng và Võ Canh vạ lây, lập tức đứng tránh qua một bên. Trương Thượng tất nhiên cũng nhìn thấy ba người Chấp Pháp điện, trong lòng không khỏi hoảng sợ, tự biết mình vừa làm một chuyện rất ngu dốt.
- Dám làm loạn ở Vô Thượng Thiên cung, thật to gan lớn mật.
Người đứng chính giữa ba người Chấp Pháp điện lăng không trên bầu trời, báo bào phất phơ trong gió, sắc lạnh nhìn xuống, trong giọng nói ẩn chứa uy áp mạnh mẽ. Vị này là người có tu vi cao nhất, đã đạt đến đỉnh phong Thượng Thần cảnh sơ kỳ.
- Hàn Tuấn đại nhân, lão đạo Trương Thượng, nghe lệnh phó điện chủ bảo vệ Thánh tử đến Vô Thượng Thiên cung. Vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm, hy vọng đại nhân bỏ qua.
Trượng Thượng trong lòng sợ hãi, lập tức nói ra nhiệm vụ của mình. Chỉ hy vọng Hàn Tuấn có thể bỏ qua.
- Chuyện nào ra chuyện đó, có công thì thưởng, có tội chịu phạt. Sau khi bái phỏng phó điện chủ xong thì lập tức đến Chấp Pháp điện nhận tội.
- Trương Thượng tuân lệnh.
Trương Thượng khuôn mặt bất đắc dĩ, không còn cách nào khác liền gật đầu. Trong lòng thầm mắng Võ Canh không thôi, nếu như không phải do hắn thì Trương Thượng đâu có bị xử phạt. Đúng là oan ức mà.
Hàn Tuấn lại chuyển dời ánh mắt sang nhìn Tàng Thiên Ca và Võ Canh. Nghe nói Thiên Long thánh tử tuổi còn rất trẻ mà tu vi cao cường, thế nên dù chưa gặp mặt, Hàn Tuấn liền nhận thức được kẻ nào là Tàng Thiên Ca.
Tàng Thiên Ca được cả điện chủ và phó điện chủ hết sức coi trọng, với địa vị của Hàn Tuấn tất nhiên không dám đắc tội Tàng Thiên Ca. Chỉ thấy cả ba người bọn họ hướng Tàng Thiên Ca nghi lễ một cái, sau đó lại dời mắt qua Võ Canh. Thái độ tất nhiên là khác biệt một trời một vực, khí thế trên người bạo tạc, uy áp vạn cân đè lên người Võ Canh, muốn làm cho hắn quỳ xuống, sắc lạnh nói:
- Trương Thượng có tội, nhưng kẻ tội lớn nhất chính là ngươi. Trước đây chúng ta đã tha cho ngươi một lần, không ngờ còn dám làm càn, không xử lý ngươi thì chắc cả Huyền Thiên giới sẽ khinh thường Vô Thượng Thiên cung.
- Hừ, nói nhiều làm gì. Muốn đánh thì đánh.
Võ Canh vốn là một tán tu, tính tình cương liệt không hề sợ chết, có được thành tựu như ngày hôm nay thật không dễ dàng gì. Một kẻ đã dẫm lên xác của người khác mà tiến lên như hắn, một lời hù dọa há làm hắn rút lui.
- Không biết sống chết.
Hàn Tuấn động nộ, khí thế trên người bạo tạc thêm một tầng, sát na trong thoáng chốc làm người khác kinh sợ. Nhưng giữa lúc đó, Tàng Thiên Ca vội ngăn cản:
- Chậm đã, Hàn tiền bối, Võ Canh đại ca là người bảo vệ ta, trên đường tới đây đã chỉ dạy ta không ít. Hy vọng Hàn tiền bối xem trọng ta mà bỏ qua cho y.
- Chuyện này… nếu như Thánh tử đã có lời, ta liền bỏ qua cho hắn một lần.
Tàng Thiên Ca sau này ở Vô Thượng Thiên cung địa vị không nhỏ, hôm nay nhận lời coi như thiếu Hàn Tuấn một cái nhân tình, đối với gã mà nói là một chuyện rất tốt.
- Không cần phải như vậy đâu, đại ca của ngươi không phải hạng sợ chết. Hàn Tuấn, có giỏi thì đến đây.
- Đại ca, không phải trước đi đến đây chúng ta đã có ước định sao? Coi như là vì đệ đi, sau này bồi tội là được.
- Hừ, như vậy cũng được.
Võ Canh chiến ý dần hạ xuống, thế nhưng trong lòng không thoải mái gì. Chỉ là vẫn có chút không cam tâm, nhìn thẳng mặt Hàn Tuấn, cười tiếu ý:
- Hàn Tuấn, hôm nay không thích hợp đánh nhau, đành chờ lần khác vậy.
- Hừ.
Hàn Tuấn không đáp Võ Canh, ánh mắt nhìn Tàng Thiên Ca, nói:
- Đã không còn chuyện gì, chúng ta liền rời khỏi đây. Thánh tử, hy vọng có cơ hội diện kiến.
Hắn đây chính là muốn nhắc nhở Tàng Thiên Ca về chuyện ân tình mới xong. Nói rồi liền cùng với hai người còn lại xoay người rời đi. Mấy tên Trương Thượng nhờ vậy mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ lo sợ Hàn Tuấn gây khó dễ. Cuối cũng vẫn là nhờ có Tàng Thiên Ca ra mặt.
- Thánh tử, chúng ta vào trong thôi.
- Cả lão tử nữa chứ.
Võ Canh mặt cười cười, bước tới gần Trương Thượng vỗ lưng hắn một cái, giống như hai người là bằng hữu thân thiết lắm vậy. Trương Thượng trong lòng mắng lớn, trên đời lại có một tên mặt dày đến như vậy. Nhưng dù sao thì Tàng Thiên Ca đã lên tiếng, lão bất lực đáp lại, thanh âm khó chịu đáp:
- Đương nhiên là cả ngươi.
Nói rồi Trương Thượng lấy ra một cái lệnh bài, một vầng hào quang bao phủ bọn họ, kết giới hộ sơn mở ra kéo bọn họ tiến vào bên trong.
Khung cảnh hùng vĩ hiện ra trong mắt bọn họ, Võ Canh đây là lần đầu tiên đặt chân vào Vô Thượng Thiên cung, ngay lập tức bị bị choáng ngợp. Nhưng không phải choáng ngợp vì sự hùng vĩ, mà là… mấy ngôi nhà ở đây nhìn không khác gì nhà của thường dân, có hơn chỉ là hơn về diện tích mà thôi.
- Đừng nói với ta là, chỗ này chính là Vô Thượng Thiên cung nhé.
- Chứ không lẽ ngươi nghĩ chỗ này là nhà ngươi sao? Đồ đần.
Trương Thượng hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
- Không thể nào? Thế lực đệ nhất thiên hạ lại nghèo đến mức ở nhà của thường dân sao? Là mơ hay thiệt vậy trời.
- Tên đần thối suốt ngày chỉ biết đánh với đấm như ngươi thì biết gì. Cái này gọi là cuộc sống thanh cao của ẩn sĩ, hòa mình vào thiên địa, có vậy tu vi mới nhanh tiến bộ được.
Trương Thượng lời nói vô cùng thanh đạm, tựa hồ như một bậc cao nhân vậy, nói ra một cầu đều khiến cho người ta cảm khái. Mấy tên còn lại cũng gật đầu đồng ý, hoàn toàn thưởng thức cái loại tâm trạng này. Võ Canh khuôn mặt đơ cả ra, tưởng chừng bản thân đang ở trong mơ. Đột nhiên hắn bước tới gần Trương Thượng, cánh tay lực lưỡng tràn đầy sinh lực bất giác bứt một cọng ria mép, Trương Thượng giật mình la lên một tiếng. Khuôn mặt hỏa nộ, tay vừa xoa, miệng vừa chửi:
- Cái tên mất nết này, có tin lão tử liều mạng với ngươi không?
Trương Thượng cơ hồ đã quên bén chuyện đã bị Hàn Tuấn trừng phạt. Chỉ thấy Võ Canh vẻ mặt ranh mãnh, cười nói:
- Không có gì, ta chỉ kiểm tra xem mình có đang nằm mơ hay không thôi ấy mà.
- Sao không tự bứt râu ngươi đấy, tên khốn.
- Hắc hắc, ngươi dù gì cũng là bằng hữu của ta, đừng vì một chút đau mà đã muốn liều mạng chứ. Cuộc đời còn tươi đẹp lắm, phải tận hưởng thật tốt mới được.
- Lão tử kháo… bằng hữu cái tổ tông ngươi đấy.
Nếu không nhờ mấy người kia ngăn lại, chỉ sợ Trương Thượng thật sự muốn liều mạng với Võ Canh rồi. Cũng chẳng biết có phải bị sao quả tạ chiếu phải hay không, tự nhiên gặp phải tên Võ Cảnh này thì toàn chuyện xuôi ập lên đầu hắn.
Võ Canh vẻ mặt thất vọng nhìn mấy ngôi nhà tầm thường trước mặt, đa số đều là nhà tranh vách đất, khá khẩm hơn thì được dựng bằng đá hoa cương. Còn dự định đến đây nhờ cả Tàng Thiên Ca kiếm cho hắn chút tiền tiêu xài, chẳng ngờ đại phái mà người đời xem như thần thánh lại nghèo rớt mồng tơi như vậy. Đột nhiên Tàng Thiên Ca ghé tai hắn, giọng nói tựa hồ đang cố nhịn cười:
- Lão ca, thật sự không phải như ngươi nghĩ đâu. Vô Thượng Thiên cung không phải nghèo, không phải giàu, mà là rất giàu, giàu đến nỗi nứt đố đổ vách đấy.