Chẳng biết vì sao, đám oán linh chốc lát trở nên trì trệ, tựa hồ đang kinh sợ thứ gì đó. Giữa muôn trùng oán linh vây lấy, thân thể hắn đã di chuyển, chậm rãi một cách từ từ. Rồi cánh tay của hắn vươn ra, chẳng biết lực lượng từ đâu, một quyền vung ra đánh bay đám oán linh ngăn cản hắn chuẩn bị nắm lấy Tu La chi kiếm. Nếu như có người chứng kiến, chỉ sợ đã có một phen hốt hoảng, bởi vì cánh tay của hắn đã không còn là huyết nhục nữa, mà toàn bộ da thịt đã bị đám oán linh cắn xé, chỉ để lại xương trắng mà thôi.
Bằng là người thường, gặp phải trường hợp này, không chết vì hoảng sợ thì cũng chết vì cạn kiệt tinh thần lực rồi. Có lẽ là bởi vì hắn không cam tâm, không chịu khuất phục, thế nên mới trụ vững như vậy. Trong bóng tối mờ ảo, tiếng quỷ lệ khóc gào, từng cơn gió lạnh thấu xương của chốn cửu u thổi lên, một nhân ảnh cô độc, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có đôi mắt một mảng huyết quang, như đang thách thức thiên mệnh, để cho thiên đạo thấy rằng, số mệnh của hắn do chính hắn nắm giữ, không kẻ nào được phép định đoạt. Và thử thách nguy hiểm ấy, dù chỉ là một ngọn đèn le lói giữa phong ba bão táp, hắn vẫn trụ vững. Cốt thủ cầm Tu La chi kiếm, đám oán linh xung quanh hốt hoảng, tiếng khốc tru tréo, muốn bỏ chạy thì đột nhiên giữa hư không xuất hiện tám cái xoáy nhỏ, rồi dần dần khuếch trương lên, mỗi lúc một to, chỉ trong vài tức, bán kính lốc xoáy này đã rộng đến ba mét.
Đây chính là thần thông Thôn Phệ, tám cái vòng xoáy tạo ra một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, đám oán linh kia dù có chạy đến đâu đi nữa thì vẫn không thể thoát được khỏi sự thôn phệ khủng khiếp của nó. Chỉ một lúc sau, thiên địa vốn một mảnh u ám, chỉ có sự chết chóc vây lấy thì bây giờ ánh dương ấm áp lại chiếu xuống sưởi ấm vạn vật.
Giữa mảnh thiên địa đang bừng tỉnh sự sống ấy, lơ lửng giữa hư không có một huyết nhân, không chỗ nào trên thân thể hắn còn nguyên vẹn cả, cơ hồ chỉ để lại bộ xương trắng mà thôi. Rồi cuối cùng, hắn như đã rơi vào vô thức, từ trên thiên không rơi xuống đất. Khi chỉ còn vài mét nữa thì chạm đất, khẳng định xương cốt của hắn sẽ tan nát, nhưng đột nhiên lúc đó, một luồng lam quang lóe lên, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, trong chốc lát tiêu tán. Thiên địa lại trở thành một mảng tĩnh lặng, tựa hồ chưa hề có chuyện gì xảy ra.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, hắn từ trong mơ hồ nghe được một tiếng nói dịu dàng, ấm áp. Chính giọng nói ấy đã giúp hắn thức tỉnh, chỉ cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, đầu óc choáng váng, trong nhất thời truyền đến một cơn đau inh ỏi.
- Hắn tỉnh rồi! Để ta tới xem tên quái vật này thế nào.
Thần thức của hắn bây giờ rất huyễn hoặc, dù nghe được giọng nói của một nam tử nào đó khá quen thuộc, chỉ là hắn không có tâm tư đâu mà suy nghĩ, cố gắng gượng dây quan sát tình hình. Đột nhiên một bóng người cao lớn bước tới trước mặt hắn. Có lẽ do thân thể quá hư nhược, hắn không thể nhìn rõ được người đứng trước mặt mình là ai.
- Thật kỳ diệu, thân thể hắn thực sự đã phục hồi hoàn toàn. Này, tiểu tử, ngươi nghe ta nói chứ?
Nam tử ánh mắt không giấu được nỗi kinh ngạc, vừa đang nói chuyện với một người khác, đồng thời cũng đang nói với mình. Phải vài tức sau, Tinh Hồn mới nhận ra người nam tử này chính là Khổng Lân. Khổng Lân bàn tay áp vào người hắn, một luồng linh khí ấm áp truyền vào thân thể hắn, đi khắp mọi ngóc ngách, vận chuyển mấy vòng chu thiên, sau đó đổ về đan điền. Nhờ vậy mà hắn mới cảm giác được thân thể hồi lại một chút sức lực. Giọng điệu mệt mỏi, hướng Khổng Lân đáp:
- Đa tạ, ta khá ổn rồi.
Vừa nói, Khổng Lân vừa giúp hắn gượng dậy. Ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy đây là một nơi tràn ngập sinh cơ, linh khí ôn hòa, những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm hoa cỏ, vừa hít vào đã khiến cho người ta cảm thấy thoái mái tinh thần.
- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở chỗ này.
Không đợi Khổng Lân đáp, một giọng nói từ trong hư không truyền ra, chẳng biết có phải bởi vì nhân vật nọ quá siêu việt hay là do hắn quá hư nhược mà không thể cảm giác được giọng nói đó truyền ra từ đâu.
- Tinh Hồn, chúng ta lại gặp nhau rồi. Nơi này là địa phương phong ấn ta, sau khi ngươi hóa phải cấm chế thì liền tiến vào nơi này.
- Ngươi là… Mặc Uyên? – Tinh Hồn như bừng tỉnh, liền nói.
- Phải, chính là ta. Hiện tại cảm thấy như thế nào rồi?
- Có lẽ phải mất vài ngày mới có thể ổn định lại được.
Tinh Hồn xoa đầu nói. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khuôn mặt có chút biến đổi, liền hỏi Khổng Lân:
- Tu La chi kiếm và Phong Lôi Tam Hợp phủ đâu?
- Sau khi ta và ngươi đến chỗ này thì cả hai thứ đó đều nhập vào giữa mi tâm của ngươi rồi. Hài, nhớ lại lúc đó ta cũng một phen kinh hoảng, cứ tưởng rằng đã bị đám oán linh thôn phệ, không ngờ trong nguy hiểm ngập đầu vẫn có một tia sinh cơ. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi đúng là cái tên biến thái nhất mà từ khi sống đến bây giờ ta gặp đấy. Trong tình trạng như vậy cũng sống sót được, đúng là kinh khủng mà.
Tinh Hồn hiếu kỳ nhìn Khổng Lân, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn không nhớ một chút gì cả, ký ức cuối cùng còn đọng lại trong đầu hắn chính là lúc chỉ còn cách Tu La chi kiếm vài mét nữa, thế nhưng đã bị đám oán linh bu lấy, bắt đầu ngấu nghiến thân thể hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ từng cơn đau đớn khi bị xé rách da thịt, đúng thực là cực hình. Ngoài những chuyện đó ra, hắn không mường tượng được ý tứ mà Khổng Lân nói.
- Ngươi… ngươi không nhớ khoảnh khắc khi đó sao?
Thấy Tinh Hồn lắc đầu, có thể cảm giác được rằng hắn hoàn toàn không biết gì cả, Khổng Lân thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Có lẽ ngươi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực nên không nhớ rõ được. Lúc ngươi bị đám oán linh cắn xé, ta đang định giải trừ hợp thể để giúp ngươi đoạt lấy Tu La chi kiếm thì bỗng nhiên tinh thần lực của ngươi lại bạo tăng, cường đại đến nỗi ta không thể giải trừ hợp thể được. Ngươi lúc ấy, trên người không còn một mảng da thịt nào cả, nói ngươi là một bộ hài cốt cũng chẳng sai chút nào. Ta tưởng rằng ngươi đã chết, thì bỗng phát hiện, ở mệnh tuyền của ngươi có một lực lượng kỳ lạ nào đó, chính thứ đó đã giúp ngươi bảo trì thần hồn. Sau khi đi vào đây, trước khi ngươi tỉnh lại một ngày, huyết nhục dần dần phục sinh. Có thể nói, đây là thân thể mới của ngươi cũng không ngoa chút nào.
Càng nghe, gương mặt Tinh Hồn đột ngột biến đổi, hắn không ngờ tình huống khi đó lại hung hiểm đến như vậy. Đặc biệt khi nghe Khổng Lân kể đến cái lực lượng huyền bí tồn tại trong mệnh tuyền của mình, nơi đó chính là chỗ tồn tại của Hỏa chi bản nguyên, Thủy chi bản nguyên, Mộc chi bản nguyên, Kim chi bản nguyên và Vũ trụ bản nguyên. Trong ngũ hành, Mộc chủ sinh, ẩn chứa Sinh mệnh chi lực vô cùng huyền diệu, Tinh Hồn thầm nghĩ, không lẽ chính là nhờ Mộc chi bản nguyên giúp mình bảo trì thần hồn, sau đó phục sinh lại thân thể? Chỉ có một cách giải thích như vậy mà thôi.
Lần này gặp họa mà vẫn còn sống, xem ra số mệnh của hắn vẫn còn rất lớn. Chỉ là mỗi khi nghĩ lại câu chuyện Khổng Lân kể, hắn vẫn không khỏi rùng mình. Sau một lúc chấn kinh, hắn từ từ phục tinh thần, chậm rãi nói:
- Có lẽ là nhờ Sinh mệnh chi lực trong thân thể ta cường đại nên mới trùng sinh trở lại. Ngoài ra ta không còn nghĩ được cách giải thích nào khác hết.
- Được rồi, dù sao đây cũng là việc của ngươi. Tiếp theo ngươi nghĩ cách giải trừ cấm chế cho Mặc Uyên đi, còn ta thì trở lại địa phương đó, trải qua chuyện như vậy, sinh cơ trong thân thể ta lại bị hao tổn không ít.
- Việc này phải đa tạ ngươi. Không có ngươi, chỉ sợ ta không thể đến được chỗ này. Vết thương của ngươi, ta nhất định sẽ toàn lực chữa trị.
Khổng Lân gật đầu, ánh mắt tin tưởng nhìn Tinh Hồn. Sau đó dưới tinh thần lực của Tinh Hồn, hắn hóa thành một đạo linh quang nhập vào mi tâm Tinh Hồn, trở lại Hoành Thiên bí cảnh dưỡng thương. Tinh Hồn bây giờ nhìn sang bên kia, chỉ thấy trước mắt là một cái hồ rất rộng lớn, mặt nước trong vắt giống như một tấm gương khổng lồ. Chính giữa hồ nước là một đàn tế, so với đại quảng trường ở Trục Nhật đảo Tứ Hải vương triều cơ hồ còn muốn lớn hơn gấp hai lần.
Chính giữa tế đàn này là một đầu thanh long khổng lồ, Tinh Hồn không thể ước tính được chiều dài của nó là bao nhiêu, tuy rằng đang nhắm mắt, thế nhưng long uy vẫn khuếch tán trong thiên địa. Tinh Hồn đã từng một lần nhìn qua chân thân của một lão long tộc, chính là Long hoàng Ngao Chí – kẻ đã ủy thác Tinh Hồn trao lại Thiên Long giới cho long tộc. Thế nhưng so với đầu thanh long này, Long hoàng Ngao Chí không tính là gì cả. Trước đây chân thân của Phượng Cửu đã khiến cho hắn kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy chân thân của Mặc Uyên còn muốn lớn hơn, thật sự chấn kinh à.
- Ngươi rốt cuộc đã sống bao lâu rồi, chân thân đúng là quá khổng lồ.
- Ta cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, đó là sinh mệnh của ta không còn quá một trăm năm.
Chân thân khổng lồ của Mặc Uyên cuộn tròn trên tế đàn, từ đầu cho đến đuôi, cứ khoảng chừng năm mươi mét thì có một cái dây xích khổng lồ vây hãm, khiến cho hắn dù một cái cử động cũng không thể. Đôi mắt của hắn nhắm lại, hơi thở mệt mỏi, dường như mỗi lần xuất ngôn là phải vận rất nhiều sức lực. Rõ ràng sinh mệnh của Mặc Uyên đã bị hao mòn rất nhanh, nếu như không giải phong ấn, khẳng định một trăm năm nữa hắn sẽ chết. Một trăm năm đối với phàm nhân là dài đằng đẵng, nhưng đối với tu chân giả, đặc biệt là những kẻ sắp cạn kiệt sinh mệnh, một trăm năm bất quá chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.