Thoáng chốc cả tòa đại điện trở nên trầm lặng, một cái thở mạnh cũng không dám, thiếu điều có thể nghe được tiếng một chiếc kim rơi xuống. Nhớ lại những sự tình năm đó, quả thực ai nấy đều bất lực. Có điều việc này cũng không thể trách bọn họ được. Ngay cả khi đích thân Trịnh Thần Không lĩnh suất hàng trăm cường giả vẫn không thể lưu lại được Tinh Hồn. Tại Tử Vong chi địa, Tinh Hồn lại được kỳ ngộ, năng lực vượt cấp khiêu chiến nghịch thiên của hắn không ai không biết, một đường tàn sát không kẻ nào có thể ngăn cản nổi. Nếu như Trịnh Trường Không không có thủ đoạn bổn mệnh, thi triển Di hành trận bỏ chạy, chỉ sợ toàn quân tuyệt diệt rồi.
Dù đế quốc đã đưa ra cái giá cho cái đầu của Tinh Hồn vô cùng cao, thế nhưng không ai tình nguyện tìm đến hắn cả. Những cao phủ phái đi, không phải bị giết chết thì cũng tàn phế trở về, căn bản không phải đối thủ của Tinh Hồn. Bây giờ họa chăng chỉ có những đại cường giả Đấu thần kỳ Chí tôn đại thần trong truyền thuyết mới có thể gây khó dễ cho Tinh Hồn mà thôi.
Nhưng đó cũng chỉ là dừng ở mức gây khó dễ chứ không phải có thể chắc chắn giết được Tinh Hồn. Hơn nữa mọi chuyện trên đời này không hề có tuyệt đối, vạn sự đều có chuyện vạn nhất cả. Cao thủ Đấu thần kỳ từ sau khi Thần ma chi chiến, hiện tại không vượt quá ba nghìn người, đa số đều lựa chọn gia nhập Vô thượng thiên cung, số còn lại thì tồn tại ẩn mình trong bát đại thế lực. Mà Ma tộc chi chiến ngày càng gần, nếu để cho những cường giả Chí tôn đại thần này đi giết Tinh Hồn, họa chăng bị giết ngược lại, đối với bất kỳ thế lực nào cũng là một tổn thất phi thường to lớn. Vì vậy cho đến hiện tại, dù có căm phẫn như thế nào đi nữa thì bọn họ vẫn phải để mặc cho Tinh Hồn nhởn nhơ bên ngoài.
Cả đại điện chìm trong im lặng, đột nhiên có một âm thanh vang lên phá tan bầu không khí trầm mặc này. Người này chính là kẻ tại Tử Vong chi địa suýt nữa bị Tinh Hồn giết chết, phải dùng thủ đoạn bổn mệnh mới mở ra một đường máu trốn về Thiên Phong quốc. Kẻ đã được Trịnh Thần Không dùng bí thuật kỳ bí phục hồi lại kinh mạch mệnh tuyền, một lần nữa bước lên con đường tu chân của võ giả, ngũ vương tử Trịnh Trường Không. Hắn hướng người về phía Trịnh Khoát Thiên, thái độ phi thường cung kính, nói:
- Phụ hoàng, nhi tử nghe nói, không lâu trước đây, tên tặc tử Tinh Hồn bởi vì ra mặt bảo vệ long tộc đệ tử mà đắc tội với sứ giả Vô Thượng Thiên cung Mặc Tử Hiên, đã bị y trục xuất khỏi nhân tộc, đồng thời cũng đã bị Vô Thương Thiên ra mệnh lệnh truy nã. Nếu có thể thương nghị với Mặc Tử Hiên, hẳn là việc bắt giữ tên tặc tử này sẽ dễ dàng hơn.
Chuyện Tinh Hồn đối mặt với Mặc Tử Hiên đã được người trên Huyền Thiên giới đồn thổi, một truyền mười, mười truyền một trăm, cứ thế lan rộng ra, cơ hồ là một việc khiến cho Huyền Thiên giới náo động nhất. Vô Thượng Thiên cung đại biểu cho nhân tộc Huyền Thiên giới, không một ai nguyệt đắc tội với Vô Thượng Thiên cung cả. Thế nhưng Tinh Hồn lại dám giữa quần hùng thiên hạ mắng Mặc Tử Hiên, chính là đã đắc tội với Vô Thượng Thiên cung.
Trịnh Khoát Thiên và Trịnh Thần Không khoảng thời gian đó một mực bế quan, ngoại trừ một số chính sự thì ít khi biết được tin tức bên ngoài. Thế nên đối với việc Vô Thượng Thiên cung cũng đang truy nã Tinh Hồn, bọn họ không hề hay biết.
- Ồ, không ngờ tên tặc tử này còn cả gan động vào Vô Thượng Thiên cung, đúng là gan to bằng trời. Chỉ là đối với chúng ta cũng là một việc tốt.
Tuy rằng không nhìn ra được biểu tình trên khuôn mặt Trịnh Khoát Thiên như thế nào, nhưng ý tứ trong lời nói tràn ngập sát khí, xem ra đã có tính toán cho chuyện này rồi.
- Được rồi, chuyện này tạm gác sang một bên, bản đế quân tự có tính toán. Hôm nay triệu các ngươi đến đây, mục đích chính là nói về đại sự của thái tử.
Vốn đang im lặng, thế nhưng khi nghe ý tứ của Trịnh Khoát Thiên, không lẽ chính là muốn bàn về hôn nhân đại sự của Trịnh Thần Không? Trịnh Thần Không năm nay bất quá chỉ mới gần ba mươi, tuy rằng trong phàm nhân thì là một độ tuổi khá lớn, nhưng trong tu chân giới thì là quá trẻ. Bình thường, người ở độ tuổi này đều tập trung vào tu hành, mặc dù cuộc sống cũng khá phong hoa tuyết nguyệt, tri kỷ vô số, nhưng dù sao vẫn chưa tính tới chung thân đại sự.
Cả một đám đại thần đứng bên dưới khuôn mặt nghi hoặc nhìn nhau, không ngừng hỏi vì sao Trịnh Thần Không lại tính chuyện này sớm như vậy; hoặc là nữ nhân nhà nào có đại phúc lọt vào mắt xanh của Trịnh Thần Không… đủ các loại tư vị.
Lúc này Trịnh Khoát Thiên ho khan một tiếng, cả đại điện nhanh chóng trở lại tràng diện trang nghiêm. Giọng nói nghiêm túc của Trịnh Khoát Thiên tiếp tục chậm rãi vang vọng:
- Đại hôn của thái tử ba tháng nữa sẽ bắt đầu, năm ngày nữa thiệp hồng sẽ đến tay các ngươi. Đây là chuyện phi thường to lớn, các ngươi nhất định phải chuẩn bị cho tốt.
- Tuân lệnh hoàng thượng.
Chính sự tiếp tục diễn ra, kéo dài đến gần ba giờ đồng hồ mới kết thúc. Sau khi đám quan thần rời đi, đám người hoàng tộc tập trung lại vào ngự thư phòng. Người ngồi ở ngự thư phòng lúc này có hơn hai mươi người, người nào người nấy sắc mặt trịnh trọng.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
Trịnh Khoát Thiên ngồi vào long kỷ, thần thái vô cùng uy nghiêm. Ngồi bên cạnh hắn đương nhiên là hoàng hậu, hai bên hàng ghế còn lại, ngồi những ghế gần Trịnh Khoát Thiên nhất là Trịnh Thần Không và những vị vương tử còn lại.
- Không nhi, ngươi nắm chắc kế hoạch này sẽ thành công chứ? – Trịnh Khoát Thiên bất ngờ nhìn Trịnh Thần Không hỏi.
- Phụ hoàng an tâm. Hôn sự lần này, chỉ cần dùng nàng ta làm mồi nhử là có thể dụ hắn tiến về Thiên Phong thành, dù có nghịch thiên như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thể thoát khỏi.
Vừa nói, Trịnh Thần Không vừa lấy trong người ra một khối ngọc bài, vận chuyển nguyên lực truyền vào trong khối ngọc. Chỉ thấy khối ngọc đột ngột lóe lên quang mang màu lục, bay thẳng lên trên trần nhà. Một cảnh tượng thật thần kỳ, phía bên trên trần nhà trở thành một mảng tinh không huyền bí. Trịnh Thần Không nói tiếp:
- Chuyến lịch lãm tại Tử Vong chi địa, ta đã thu thập được không ít thứ tốt, đặc biệt là cái trận pháp này. Thời gian ba tháng là vừa đủ để bố trí trận pháp này.
- Tốt lắm, như vậy chuyện bố trí trận pháp này, phụ hoàng sẽ giao cho con phụ trách.
- Việc tiếp theo chính là sẽ lôi kéo những thế lực khác tham dự. Lần trước tại Tử Vong chi địa, ta đã ăn không ít thiệt thòi trong tay tặc tử đó. Bên cạnh hắn lại có những nhân vật rất thần bí, đặc biệt là hồng y nữ nhân bên cạnh hắn, người này thâm sâu như thế nào khó có thể nhìn được. Hơn nữa có thể khẳng định, trong khoảng thời gian này, tu vi hắn sẽ tịnh tiến không nhỏ. Thế nên để đảm bảo chắc chắn, chúng ta cần có cường giả của những thế lực khác tham dự.
- Ý thái tử là Vô Thượng Thiên cung?
Thất vương tử Trịnh Chính Không đầu óc linh hoạt, thoáng chốc liền nhận ra ý tứ của Trịnh Thần Không.
- Đúng vậy, tặc tử Tinh Hồn đắc tội với Mặc Tử Hiên. Tính tình của Mặc Tử Hiên cao ngạo, chắc chắn sẽ không để yên khi nghe tin tức của tặc tử đó. Đồng thời, trừ Viêm Dương đế quốc ra, những đại thế lực còn lại, số cường giả vẫn lạc trong tay tặc tử không ít, nhất định cũng sẽ không buông tha.
- Nói tiếp. – Thấy Trịnh Thần Không bỗng khựng lại, Trịnh Khoát Thiên liền nhíu mày.
- Thực lực tặc tử đó không hề yếu kém, cho dù bị chúng ta vây trong khốn trận, nhất định vẫn sẽ khiến cho Thiên Phong thành một hồi náo loạn. Nhưng càng náo loạn thì càng tốt, chúng ta sẽ cho người trà trộn vào các thế lực đó, sau đó từ từ nuôi dưỡng, như vậy đại kế thống nhất Huyền Thiên giới sẽ không còn xa nữa.
Trịnh Thần Không vừa dứt lời, trừ Trịnh Khoát Thiên ra thì những người khác đều tròn mắt, gương mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Thần Không. Tâm tư của hắn quả thực là sâu không thể dò, chỉ thông qua việc hôn lễ của hắn mà có thể làm nên nhiều chuyện như vậy.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không mỉm cười thần bí, rồi lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, việc đó là của sắp tới, là đại kế lâu dài. Việc quan trọng nhất là vẫn phải áp chế các đại gia tộc, đặc biệt là Sở gia. Sở gia hiện tại càng lúc càng lên như diều gặp gió, nếu không mạnh mẽ áp chế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đế căn cơ của đế quốc. Đã nhiều lần ta cho người xâm nhập vào điều tra, nhưng tất cả đều thất bại. Tuy rằng không bại lộ, nhưng ít nhiều gì Sở gia chắc chắn đã có cảnh giác đối với đế quốc, hành sự sẽ càng bí mật. Đối với ta mà nói, việc này vẫn là đau đầu nhất. Không biết phụ hoàng nghĩ thế nào?
- Sở gia đối với đế quốc xem như là công thần, hơn nữa những năm gần đây đều không gây ra đại sự gì, hành sự đều vô cùng tỷ mỷ, không để lộ sơ hở nào, quả thực muốn tìm một cái lý do để hạ thủ bọn họ cũng không có. Hiện tại chỉ có thể từ từ quan sát mà thôi.
Trịnh Khoát Thiên khuôn mặt trầm xuống nói. Trịnh Thần Không khe khẽ gật đầu, tuy rằng không cam tâm, nhưng tạm thời chỉ có thể tính toán như vậy. Sở gia càng lúc càng trở nên bí mật, dù cố gắng như thế nào cũng không thể dò được thâm sâu.