Nhìn không gian tòa phế tích này rất rộng lớn, tùy tiện nhìn bất kỳ nơi nào cũng có thể thấy được nó bị phong hóa bởi thời gian như thế nào. Những gốc đại thụ, những cây bụi, những cái rễ cây khổng lồ chui rúc, nhìn rất quỷ dị, tựa hồ như chỉ có ma quỷ mới sống ở nơi như thế này. Thật sự chẳng ngờ được, vài trăm năm trước, đây lại là một khu trang viên tuyệt đẹp với gần trăm nhân khẩu sinh sống.
Bên ngoài mưa vẫn chưa có dấu hiệu muốn chấm dứt, mà thay vào đó càng lúc càng nặng hạt. Âm thanh tiếng nước *lộp độp* trên mái nhà, đổ xuống mặt đất đổ nát, tiếng gió thổi rít lên qua những tán cây, và cả tiếng sấm trời lâu lâu lại vang lên, ánh chớp rạch ngang bầu trời khiến cho một vùng trời trở nên rực sáng. Tất cả khiến cho mọi thứ hiện tại trong khu trúc lâm này trở nên huyền bí, và có chút gì đó rất nguy hiểm, tựa hồ như một con mãnh thú đang chờ đợi con mồi.
Trong bầu trời đêm cùng với cơn mưa nặng hạt lạnh lẽo này, mặc cho sự huyền bí đầy rẫy sự nguy hiểm của khu trúc lâm, nếu có một đôi mắt tinh tường thì có thể nhìn thấy được, cứ cách một khoảng thời gian lại có một vài bóng người từ trong màn đêm xuất hiện, bọn họ trên người vận một bộ hắc bào phủ kín người. Khi đến gần tòa gia trang phế tích này thì dừng lại một chút, tựa hồ như đang nghi hoặc điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi vào. Đêm mưa gió này lại có nhiều người dạ hành đến đây, có lẽ như đang có một sự kiện nào đó sắp diễn ra.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều **********
Bên trên là một đống đổ nát, thế nhưng bên dưới tòa nhà cũ kỹ này lại là một không gian rất rộng lớn, có thể chứa gần ba trăm người. Ở mỗi góc của không gian bên trong lòng đất này đều có gắn một ngọn đuốc, ánh lửa mập mờ khiến cho không khí ở đây có gì đó rất thần bí và trang nghiêm.
Nổi bật nhất chính là ở góc chính của không gian là một cái bục cao, bên trên được đặt một cái ghế được chế tạo rất kỳ công. Còn phía sau là một cái lục vong tinh màu đen rất lớn, dường như ẩn chứa một lực lượng thần bí nào đó, vừa nhìn đã biết rất bất phàm.
Tinh Hồn và Thương Kỳ sau khi bước vào tòa nhà cũ kỹ với đầy vết nứt do phong hóa, bên trong có hơn mười người gã tráng hán cao lớn đang đứng đợi sẵn. Mặc cho mưa gió lạnh buốt, bọn họ vẫn đứng rất nghiêm trang, gương mặt không chút biểu tình. Khi nhìn thấy Tinh Hồn và Thương Kỳ đi vào, bọn chúng lập tức hành lễ:
- Tham kiến Quân chủ! Tham kiến tổng quản đại nhân!
Bởi vì Tinh Hồn giao cho Thương Kỳ giao toàn bộ mọi việc cho Thương Kỳ xử lí, thế nên hắn liền trở thành tổng quản của những kẻ bị Tinh Hồn thu phục đang sinh hoạt ở Tứ Hải vương triều này. Hiện tại lực lượng còn yếu, thế nhưng với thủ đoạn của Tinh Hồn, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm nhất định sẽ biến nơi này trở thành một thế lực lớn ở Tứ Hải vương triều này mà thôi.
Tinh Hồn gật đầu, để cho bọn chúng miễn lễ. Sau đó bước xuống cầu thang tiến vào không gian bên trong lòng đất, chuẩn bị cho kế hoạch sắp bắt đầu. Lối đi đó chỉ dành cho riêng Tinh Hồn và Thương Kỳ đi vào, thế nên hai người họ vừa khuất bóng thì cửa hầm liền đóng lại. Còn những hắc bào nhân khác được mời đến thì được thuộc hạ của Thương Kỳ sắp xếp cho một lối đi khác.
Lại nửa canh giờ trôi qua, đại sảnh có hơn trăm người đang đứng. Mắt thấy thời gian đã đến, cũng không còn người nào đến nữa, những tráng hán gác cổng bên ngoài liền đóng cửa hầm lại, sau đó tìm một góc tối nào đó để bắt đầu công việc thủ hộ, ngăn không cho ngoại nhân vô tình xâm nhập.
Thương Kỳ từ một góc tối đi ra, trên tay cầm bốn viên Dạ minh châu, nguyên lực vận chuyển ném chúng bay lên trên trần nhà. Dạ minh châu vừa xuất hiện, không gian có chút u tối với ánh lửa này trở nên sáng sủa hơn. Ánh mắt Thương Kỳ nhìn xuống một lần, so với số lượng ước tính thì nhiều hơn một chút. Nhưng không sao cả, bởi vì trong số gần hai trăm người ở đây, chưa chắc có hơn một lửa có thể trở thành thành viên.
Nhìn gương mặt của mỗi người đứng ở đại sảnh bên dưới, toàn bộ chính là những Luyện khí sư đã tham gia Luyện khí đại hội mà Tứ Hải vương triều tổ chức, ai nấy ánh mắt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Sau khi trải qua một cuộc thi đấu với nhau, tiếp đó lại gặp nhau trong yến tiệc mà Diệp Nhất Phàm chiêu đãi, thế nên có khá nhiều người quen mặt với nhau. Lập tức bọn họ xôn xao bàn tán, là nhân vật nào mà có thể bày ra một sự kiện này ngay trên lãnh thổ Tứ Hải vương triều.
Trong số gần hai trăm người này, nếu như có người có ánh mắt tinh tường, đứng ở một số góc khuất, hoặc là ẩn mình trong số hai trăm người, có một số người vẫn chưa lộ chân diện. Xem ra ngày hôm nay là một ngày rất thú vị.
Đứng trên cao, Thương Kỳ ho khan một tiếng, mọi người bên dưới dần dần trở nên im lặng, ánh mắt hướng về một chỗ duy nhất, chính là chỗ mà Thương Kỳ đang đứng. Thương Kỳ biểu lộ phong thái của chủ nhà, gương mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không giống với bộ dạng kiêu ngạo trước đây, song quyền ôm lại, bắt đầu nói:
- Tại hạ Thương Kỳ, thay mặt Quân chủ đa tạ các vị không ngại khó khăn, đáp ứng lời mời của Thương Kỳ mà dạ hành đến đây để tham dự Hắc tinh đại lễ.
Thái độ của Thương Kỳ rất ôn hòa, nói chuyện lại rất kính lễ với bọn họ, khiến cho bọn họ trong lòng sản sinh ra một chút thoải mái. Bỗng lúc này, bên dưới có một người lên tiếng hỏi:
- Thương Kỳ huynh, chẳng biết Quân chủ mà ngươi nói là ai, và Hắc tinh đại lễ này có ý nghĩa gì?
- Hắc tinh đại lễ có ý nghĩa gì, lát nữa các vị sẽ biết. Còn về Quân chủ…
Gương mặt Thương Kỳ mơ hồ nở ra một nụ cười đắc ý, nói tiếp:
- Chắc hẳn các vị còn nhớ, trong Luyện khí đại hội kỳ này, có một nhân vật đến từ đại lục với thân phận thiếu chủ Ảnh Nguyệt sơn trang, đồng thời cũng chính là quán quân chứ?
Thương Kỳ vừa dứt lời thì gương mặt ai nấy đều biến sắc. Người đã trở thành quán quân luyện khí sao? Tất cả bọn họ đều liên tưởng đến một người, đó chính là Tinh Hồn. Chỉ nghe tiếng bước chậm rãi, nhẹ nhàng vang lên. Từ trong bóng tối bên phải bục đài, một thiếu niên trẻ tuổi toàn thân vận hắc vào từ từ xuất hiện. Thương Kỳ và đám thuộc hạ của hắn vừa nhìn thấy Tinh Hồn xuất hiện thì lập tức hành lễ:
- Tham kiến Quân chủ!
Tinh Hồn đứng chính giữa, gương mặt đỉnh đạt, khí chất toát ra trên người vô cùng bất phàm, tựa hồ như hắn chính là một bậc quân vương vậy. Giọng nói lãnh đạm mang theo khí tức vương giả từ từ vang lên:
- Chào các vị. Lần trước ta đã giới thiệu mình là thiếu chủ Ảnh Nguyệt sơn trang, đó chỉ là lời nói dối. Thực chất, ta chính là người đã lập nên Ảnh Nguyệt sơn trang, các ngươi có thể gọi ta là Ma Quân.
Tinh Hồn tuy rằng không bộc phát uy thế chân chính, nhưng khí chất trên người hắn lại khiến cho người ta vô cùng áp lực.
- Thật chẳng thể ngờ được, một kẻ trẻ tuổi như vậy lại có thể lập ra một môn phái, lại còn tự gọi mình là vua của vạn ma nữa, quá ngông cuồng.
Một kẻ đứng bên dưới không nhịn được, bĩu môi nói. Giọng nói của hắn khá lớn, những người đứng trong phòng đều có thể nghe thấy. Kẻ vừa mới phát biểu không phải do Thương Kỳ mời đến, mà là do một kẻ khác được Thương Kỳ mời đã đưa gã đến đây xem náo nhiệt. Nhìn thái độ của gã này đối với Tinh Hồn không có thiện cảm, có lẽ trong lòng vô cùng ganh ghét với thiên phú bức nhân của Tinh Hồn.
Ngoại trừ người bằng hữu đã đưa hắn đến đây gương mặt biến sắc, nhưng mà hắn lại không dám lên tiếng khuyên nhủ gã ta, và những người còn lại đương nhiên là nhìn gã với một ánh mắt khinh bỉ, và có chút gì đó giống như đang nhìn một kẻ đã chết vậy.
- Ngươi là ai? –Tinh Hồn gương mặt không chút động dung, hỏi.
- Ta là An Đông Viễn, công tử An Đông thế gia. Sao nào? Không lẽ ngươi dám xuất thủ với bản công tử sao?
“Ngu ngốc quả thực là một cái tội!” Trong đầu hai trăm người đứng đây đều đồng loạt hiện lên chung một suy nghĩ này. Công tử An Đông thể gia, to lắm sao? Nếu là người sống ở Đông hải thì còn có chút cố kỵ, nhưng một kẻ như Tinh Hồn, ngay cả đối với Lôi gia, Thiết Lưu thế gia… còn không chút nhượng bộ, một cái An Đông thế gia thì có thể làm gì được hắn. Đứng ở một góc khuất, có một hắc bào nhân khi nghe tên An Đông Viễn phát biểu thì thân thể khẽ động, dường như đang chuẩn bị xem một màn kịch hay vậy.
- Ngươi là công tử An Đông gia? – Đột nhiên Tinh Hồn quay sang nhìn Thương Kỳ, hỏi – An Đông thế gia có thế lực như thế nào?
Trước đây khi Tinh Hồn bắt đầu đi Đông hải, trong một lần đã bắt gặp một nhóm người An Đông gia. Và đương đám người này toàn bộ đều trở thành thức ăn cho Hỏa công công cả. Mặc dù đã biết, nhưng Tinh Hồn vẫn làm như chưa từng nghe đến tiếng tăm của An Đông thế gia, mà đúng hơn là hắn thực sự xem thường An Đông thế gia.
- Bẩm Quân chủ, chỉ là một tiểu gia tộc nho nhỏ có chút quan hệ với Diệp gia ở Tứ Hải vương triều, thế nên tộc nhân của bọn chúng vô cùng hống hách.
Thương Kỳ gương mặt nghiêm nghị, thành kính đáp.
- Ồ, xem như không tồi.
Tinh Hồn tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn không lộ ra chút biểu tình nào, ánh mắt lãnh đạm nhìn An Đông Viễn. An Đông Viễn chỉ có cảm giác như mình bị một gã khổng lồ đang nhìn mình một cách thị uy, và tính mạng của bản thân lúc này không còn thuộc về mình nữa rồi.