Pháp khí chưa xuất thế, thế nhưng lôi kiếp trên trời đã đột ngột giáng xuống. Uy thế lôi kiếp so với mấy kiện thánh khí trước đó hợp lại cơ hồ kém hơn không chỉ là gấp hai lần. Lôi kiếp này cơ hồ có thể so sánh với cường giả Đấu thần kỳ lúc đang độ kiếp. Áp lực đè nặng khiến cho ai nấy sắc mặt kinh hãi.
Một tràng âm thanh sấm nổ vang trời cứ ầm ầm vang lên không dứt, tựa hồ những đầu điện long gào thét, hung hãn đánh vào quang cầu. Chỉ là, khi những đầu điện long này vừa tiệm cận quang mang phủ quanh pháp khí thì đột nhiên biến mất, tựa hồ bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó thôn phệ hoàn toàn. Tựa hồ như đang bị trêu ngươi, lôi điện càng lúc càng điên cuồng giáng xuống, so với lần đầu tiên thì mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Thế nhưng vẫn như vậy, dù những đạo lôi điện này mạnh như thế nào đi nữa vẫn không thể phá hỏng được vầng quang tráo này, có chăng chỉ là khiến nó trở nên ảm đạm mà thôi. Cho đến cuối cùng, khi mây đen vơi đi, thiên địa không còn tăm tối như vừa rồi nữa. Ánh dương ấm áp xuyên qua những đám mây đen dày đặc, không gian nguyên bản tĩnh lặng trở lại, những tia sáng tuyệt đẹp càng lúc càng nhiều, tạo nên một cảnh tượng phi thường đẹp đẽ, giống như đang chào mừng kiện pháp khí này xuất thế vậy.
Khi quang tráo tan đi, muôn vạn ánh mắt nhìn lên khoảng không. Chỉ thấy giữa thiên địa, một cây ngọc tiêu màu bạch ngọc đang lơ lửng, so với mấy kiện pháp khí của Diệp Nhất Phàm hay Âu Dương Thiếu Cung đã luyện ra thì không hề có uy thế chút nào cả. Thế nhưng không vì thế mà họ dám xem thường, bởi vì vô hình chung, thứ mà cây tiêu bạch ngọc này khiến mọi người kinh thán chính là áp lực vô hình mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Trong lúc người khác ngẩn người kinh ngạc bởi vẻ đẹp và sự uy nghiêm của nó thì bỗng có một bóng người xuất hiện. Người này không ai khác chính là hội trưởng Luyện khí công hội – Diệp Hoàng. Lão chính là muốn đích thân mình giám định cây tiêu ngọc này.
Đứng từ xa nhìn so với lúc nhìn gần thì cảm giác rất khác biệt, nhìn tuy đơn giản, nhưng không vì thế mà nó mất vẻ đẹp. Không cầu kỳ, lộng lẫy và xa hoa như một vật trang trí được đám vương tôn công tử mang theo bên người. Từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một màu bạch ngọc, giữa trời đêm mà không hề mất đi ánh bạch quang. Dù là nam nhân hay nữ nhân, mỗi khi nhìn vào nó đều sinh ra cảm giác yêu thích không thôi. Nhìn cây tiêu ngọc này, người ta liền có cảm giác, người đã tạo ra nó đích thị là một người si tình.
Diệp Hoàng hít sâu một hơi, sau đó từ từ chạm vào cây tiêu. Chỉ còn cách nó một cánh tay thôi, thế nhưng bỗng nhiên giống như một mãnh thú thức tỉnh, trong sát na khí lưu xung quanh đột ngột dao động. Diệp Hoàng giật mình, nhưng dù sao bản thân lão cũng là một cao thủ Đấu thần kỳ, kinh nhưng không loạn, nguyên lực lập tức vận chuyển tạo một cái quang tráo xung quanh, phong nhận chạm vào không thể khiến cho quang tráo bị phá hoảng.
Chỉ thấy rằng bao quanh cây tiêu ngọc là một đầu phong long, nhìn vô cùng chân thật, phong long ngâm lên một tiếng tuyệt hảo, sau đó bay lên bầu trời, chân long phi thiên, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Diệp Hoàng ánh mắt kinh ngạc, sau đó chuyển sang thích thú, cảm thán nói:
- Không ngờ có thể làm được như vậy, thật thần kỳ. Nếu như không phải bản tọa đích thân giám định, chỉ sợ mấy tên kia bị đầu phong long này đả thương rồi.
Thanh âm của Diệp Hoàng tuy rẳng nhỏ, nhưng vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Năm người Thương Chính Thu, Cốc Trần, Thiết Lưu Phong, Vi Ân và Thương Chính thuần gương mặt lộ một nét kinh hãi. Bọn họ bản thân đều là cao thủ Thần Vương cảnh, đối với đầi phong long vừa rồi liền có cảm giác trí mạng, đúng thật sự như là Diệp Hoàng nói, nếu như không cẩn thận thậm chí tử vong. Cảm giác như bản thân vừa mới từ quỷ môn quan trở về vậy.
Diệp Hoàng gương mặt thập phần hứng thú, thậm chí so với lúc Âu Dương Thiếu Cung luyện ra năm thanh thánh kiếm thì hơn rất nhiều. Niệm lực khu động, cây tiêu ngọc liền về bay về tay lão. Nguyên lực vận chuyển truyền vào ngọc tiêu, giống như vừa rồi, khí tức không gian lưu động tựa hồ bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế, phong long xuất hiện giương uy, bay lượn xung quanh thân thể Diệp Hoàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công xung quanh.
Phong long gào thét, không gian nguyên bản tĩnh lặn đột nhiên xuất hiện những khe nét không gian, chi chít như mạng nhện, có đoạn dài đến gần nửa thước. Cuồng phong nổi lên, từng đoàn phong nhận xé rách không gian, theo tiếng long ngâm mà bay loạn tứ tung, đập vào kết giới và mặt đất đại quảng trường. Kết giới nếu như không nhờ có rất nhiều cao thủ khống chế, chỉ sợ đã bị đoàn phong nhận này phá hủy rồi. Nhìn gương mặt của đám cao thủ này thoáng hiện qua vẻ kinh hãi, đủ để biến nó uy lực như thế nào.
Diệp Hoàng thu lại nguyên lực, phong long biến mất, phong nhận đồng dạng cũng như vậy. Diệp Hoàng hạ người xuống mặt đất, thập phần hưng phấn cười lớn một tiếng:
- Tuyệt hảo, quá tuyệt hảo. Mấy vật kia so với cây tiêu ngọc này thực sự chỉ là rác rưởi. Ha ha…
Diệp Hoàng trước giờ ăn ngay nói thẳng, nửa điểm cũng không quan tâm đến biểu hiện của người. Nhận xét của lão, đối với Âu Dương Thiếu Cung, Xích Đông Đình hay Diệp Nhất Phàm thì hoàn toàn bình thường, có chăng chỉ là hơi e thẹn một chút mà thôi. Nhưng với mấy tên ngạo mạn như Lôi Di Tắc mà nói thì đúng là một sự sỉ nhục.
Lôi Di Tắc không kiềm được sự ức chế, gương mặt căm giận nói:
- Lão già, đừng ăn nói quá đáng như vậy. Dù sao đó cũng là công sức của chúng ta, không khen thì cũng đừng nên thô tục như vậy!
Lôi Di Tắc vừa dứt lời thì ai nấy đều biến sắc, đặc biệt là Lôi Hữu Phương và đám tộc nhân Lôi gia. Diệp Hoàng là nhân vật như thế nào? Cho dù là Diệp Anh quốc chủ hay cung chủ Vô thượng thiên cung Chu Kiếm Minh đối với lão cũng phải kiên nể vài phần. Còn đối với tứ đại gia tộc đối với lão nịnh nọt không dứt chứ đừng nói chi là dám đôi vo với lão. Thế nhưng không ngờ Lôi Di Tắc lại dám trước mặt vạn người trách móc Diệp Hoàng. Đây không khác gì là chê mạng mình quá dài cả.
Lôi Hữu Phương sắc mặt tái nhợt, tát mặt Lôi Di Tắc một cái thật to khiến hắn ngã nhào xuống đất, trên gương mặt anh tuấn trắng trẻo của Lôi Di Tắc xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng, khóe miệng xuất hiện một tia máu, hẳn là bị nội thương. Sau đó Lôi Hữu Phương khom lưng hướng Diệp Hoàng, thanh âm run run nói:
- Hội chủ bớt giận, là ta không biết quản giáo nên nó mới vô lễ như vậy. Nó trẻ người non dạ, hy vọng hội chủ rộng lượng bỏ qua, nhất định ta sẽ trừng phạt nó thích đáng, sau đó sẽ đích thân đến công hội để thỉnh tội.
Lôi Di Tắc vốn không hiểu vì sao cha mình đánh mình, như nhìn Lôi Hữu Phương kính cẩn như vật, xưng hô đối với Diệp Hoàng cực kỳ kính trọng, và đặc biệt là hai chữ “hội chủ” như sấm đánh bên tai hắn, lúc này mới biết bản thân mình vừa mới gây ra tội lớn gì. Bởi vì Diệp Hoàng đến đây mà không hề báo trước, Lôi Di Tắc toàn tâm luyện khí thế nên không để ý bên trên khán đài.
Vừa rồi thấy Diệp Hoàng đích thân giám định cây tiêu ngọc, còn tưởng rằng lão chỉ là một thái thượng trưởng lão thường ngày ít xuất hiện thôi. Nhưng không ngờ lão lại là hội chủ Luyện khí công hội, người mà uy danh còn vượt qua cả quốc chủ Tứ Hải vương triều Diệp Anh. Chỉ thấy sắc mặt Lôi Di Tắc như không còn một giọt máu, sợ hãi nhìn xuống Diệp Hoàng, tựa hồ như đang đối diện một người khổng lồ.
Chỉ thấy Diệp Hoàng khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người lại nhìn Lôi Hữu Phương và Lôi Di Tắc, chậm rãi nói:
- Ngươi không quản giáo tốt, bản tọa sẽ thay ngươi giáo huấn tiểu tử này một chút.
Lôi Di Tắc kinh hoảng, đang định cầu xin tha tội thì trước ngực bỗng nhói đau, từ trong thân thể vang lên tiếng răng rắc, thân thể vô lực bay ngược về phía sau, đập vào tường thành cứng rắn, sau đó ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất đi. Lôi Hữu Phương giật mình, Lôi Di Tắc tuy rằng hống hách, như dù sao cũng là nhi tử của lão, thấy hắn thê thảm như vậy, làm sao không hoảng loạn được.
Lập tức chạy đến xem tình hình của Lôi Di Tắc, truyền nguyên lực vào kiểm tra nội thể, sắc mặt chuyển biến, xương sường bị gẫy thành mấy khúc, nội thể bị tổn hại, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này tu vi không thể tịnh tiến được nữa, mãi mãi dậm chân tại chỗ. Nhưng dù sao không chết đã là một điều may mắn rồi, Lôi Hữu Phương không thể cầu mong gì hơn được nữa. Ra lệnh cho tộc nhân Lôi gia đem Lôi Di Tắc đi trị thương, bản thân thì cúi người hướng Diệp Hoàng nói:
- Đa tạ hội chủ đã tha mạng.
- Nể mặt tổ tiên Lôi gia các ngươi có công với Tứ Hải vương triều, lão phu sẽ không chấp nhặt. Thế nhưng lần sau còn như vậy, đừng trách lão phu ra tay độc ác.
Nói xong, Diệp Hoàng lại xoay người nhìn Tinh Hồn đang tọa thiền tịnh dưỡng. Nhưng lúc này mới phát hiện từ lúc nào Tinh Hồn đã hoàn toàn phục hồi, ánh mắt nhìn diễn biến phía trước, giống như là đang xem kịch vậy. Nếu như là kẻ khác, Diệp Hoàng nhất định sẽ đạp cho vài cước, nhưng đối với Tinh Hồn, lão nửa điểm không để ý tiểu tiết này, hai tay đặt sau lưng, trường bào không gió mà bay, thật có phong thái của cao thủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tinh Hồn, nói:
- Thú vị thật, lần đầu tiên ta gặp kẻ như ngươi!