Hắn nở nụ cười lạnh, đâu đó thoáng qua một nét bi thương. Ở đây, có lẽ chỉ có duy nhất một mình Phượng Cửu mới dám ăn nói như vậy với hắn. Chứ như mấy tên khác, kể như cả Kiều An và Cơ Dung nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt của hắn.
- Nghỉ như vậy cũng đủ rồi, lên đường thôi.
Tinh Hồn nhắm mắt dưỡng thần vài giây, sau đó cất giọng. Mục đích mà hắn ở đây là đợi Tiêu Thiên Tứ, đã gặp mặt xong thì ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Phượng Cửu làm điệu bộ lười biến, nói:
- Chẳng phải nói nghỉ ở đây một đêm sao? Giờ này trời vẫn chưa sáng mà.
Tinh Hồn chẳng buồn đáp lại, nhấc chân tiến vào bóng đêm của khu rừng. Cơ Dung và Kiều An nhìn nhau, sau đó cũng đứng dậy đi theo sau lưng hắn. Hai người hiện tại đã hoàn toàn quy phục Tinh Hồn, thế nên hắn đi đâu thì hai người phải theo đó.
Phượng Cửu nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ biết bật cười tự nói:
- Tên nhạt nhẽo.
Sau đó thì đương nhiên nàng cũng phải đi theo hắn, đâu có khả năng ở lại đây. Chỉ thấy Phượng Cửu lắc người một cái, chớp mắt đã thuấn di ngay bên cạnh Tinh Hồn. Nàng lại cất giọng hỏi tiếp:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Trở về nơi bắt đầu!
Tinh Hồn sắc mặt hơi trầm xuống, có vẻ như những dòng hồi ức xưa lại tràn về. Ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng tự hỏi, “nơi bắt đầu” trong lời hắn nói là ý gì. Chỉ là không ai lên tiếng hỏi hắn cả, chỉ lẳng lặng bước theo sau lưng người thiếu niên trẻ tuổi đang mang trên vai những nỗi niềm vô hạn.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh dương ấm áp soi rọi vạn vật. Phía trước là một tòa thành trì khổng lồ, nhìn rất sạch sẽ, người ra vào tấp nập. Phía bên trên cổng thành khổng lồ là ba chữ lớn: Hắc Mộc thành. Nơi này so với gần mười năm trước cơ hồ rộng lớn, xa hoa hơn không chỉ gấp hai, gấp ba lần.
Có vẻ như bởi vì quan hệ của Sở gia và triều đình Thiên Phong nên Hắc Mộc thành vì thế mà phát triển mạnh như thế này. Nhìn hai bên đường, không chỉ có phàm nhân mà còn có rất nhiều võ giả ra vào. Mà không phải có những võ giả Địa thần kỳ, mà còn có võ giả Đấu thần kỳ nữa.
Bỗng ở phía xa có bốn nhân ảnh từ trên trời đáp xuống. Khiến người ta kinh ngạc là, bốn người này trên lưng không hề có Chân nguyên vũ. Chỉ có cường giả Đấu thần kỳ trở lên mới có thủ đoạn bậc này, thân phận bốn người này chỉ sợ không tầm thường.
Bốn người bọn họ đáp xuống một nơi vắng vẻ nên không một ai chú ý đến bọn họ cả. Nhóm bốn người này gồm một nam tử trẻ tuổi, hai nữ nhân dung mạo tuyệt trần và một ông lão cao tuổi. Bốn người này, đương nhiên chính là Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An.
“Nơi bắt đầu” trong lời Tinh Hồn nói dĩ nhiên chính là Hắc Mộc thành. Từ xa đứng nhìn Hắc Mộc thành, tuy rằng so với năm xưa đã thay đổi một trời một vực, nhưng cảm giác vẫn không hề thay đổi. Nó không phải là cảm giác nhớ nhung, mà là chán ghét, hận không thể tiến lên phá nát nơi này.
Thoáng chốc ba người Phượng Cửu cảm nhận được lệ khí tỏa ra từ Tinh Hồn, không khỏi giật mình. Rốt cuộc trong quá khứ đã có chuyện gì xảy ra mà khiến hắn căm phẫn đến như vậy. Ba người trong lòng ai cũng tự hỏi.
Tinh Hồn áp chế lại lệ khí trong lòng, rồi lại đưa mắt nhìn sang phía tây, chính là hướng Ám Minh sâm lâm. Chuyến này Tinh Hồn trở lại Hắc Mộc thành chính là đến Ám Minh sâm lâm, bởi vì có một số chuyện hắn cần phải giải quyết ở nơi này.
- Ta phải đến Ám Minh sâm lâm làm một số chuyện, các ngươi trong thành đợi ta.
- Ngươi phải cẩn thận đấy!
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Phượng Cửu liền gật đầu đồng ý. Tuy rằng bình thường Phượng Cửu đối với Tinh Hồn có chút gì đó châm chọc, thế nhưng một khi hắn ra một quyết định nào đó thì nàng lập tức đồng ý ngay.
Phượng Cửu đã nói vậy, Cơ Dung và Kiều An cũng đành phải đồng ý, sau đó đi theo Phượng Cửu vào trong Hắc Mộc thành. Tinh Hồn đứng lại một lúc, sau đó thì quay người về hướng Ám Minh sâm lâm mà đi.
Gần hai khắc sau, Tinh Hồn đã đứng ở vùng phụ cận Ám Minh sâm lâm. Nhớ năm đó, hắn bị trên dưới Sở gia truy sát, trên lưng cõng mẫu thân Vân Tuyết chạy trốn vào Ám Minh sâm lâm. Đáng tiếc, mẫu thân Vân Tuyết của hắn đã chết dưới một chưởng của Sở Hóa Long, thế nên sau khi trốn vào đó thì cũng là lúc hắn an tán người.
Sững người một lúc, Tinh Hồn bắt đầu bước vào Ám Minh sâm lâm, lần theo con đường mà gần mười năm trước hắn từng đi. Thời gian như gió thoảng mây trôi, cây cối trong Ám Minh sâm lâm mọc lên um tùm, ma thú cũng sinh sôi nảy nở, đa dạng và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Phải mất một khoảng thời gian, Tinh Hồn mới tìm tới được Hắc Ám động phủ. Cái tòa Hắc Ám động phủ này, so với khi xưa cơ hồ nhìn còn đáng sợ hơn rất nhiều. Mà từ bên ngoài nhìn vào, nếu không tinh mắt thì chắc chắn sẽ không thể nhìn ra được đằng sau đám cây bụi này là một cái hang động.
Trước khi tiến vào Hắc Ám động phủ, Tinh Hồn muốn làm một việc trước, đó chính là thăm mộ mẫu thân hắn. Nhớ lại trước đây, vào cái đêm mưa gió đó, Tinh Hồn chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi, bằng đôi tay nhỏ bé của mình đã đào một cái một huyệt suốt mấy giờ đồng hồ, đào đến nỗi đôi tay nhuộm đầy máu.
Tinh Hồn bước tới trước ngôi mộ, thời gian chớp nhoáng gần mười năm không ai chăm sóc, bây giờ trước mặt hắn mà một ụ đất mọc đầy cỏ xanh, nhìn rất dơ bẩn. Nếu không phải vì phía trước cắm một tấm gỗ thì chắc chẳng ai nhận ra đây là một cái mộ huyệt.
Vừa bước đến, Tinh Hồn quỳ hai chân xuống, gương mặt u buồn vái lạy ba cái. Hắn từ trước đến giờ không quỳ trước ai, ngay cả trước thiên địa cũng không hề quỳ xuống. Thế nhưng, chỉ riêng người mẹ hiền này của hắn mới khiến hắn hành động như vậy.
Tuy rằng Vân Tuyết không phải là ruột thịt, nhưng nàng đã chăm sóc hắn bằng cả tình thương. Cho dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, bị Sở gia ức hiếp, lăng nhục như thế nào đi nữa, Vân Tuyết vẫn không bỏ rơi Tinh Hồn. Đối với người phụ nữ này, có lẽ trong suốt cuộc đời hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Tinh Hồn vái lạy ba cái, sau đó đứng thẳng người dậy chỉnh chu lại y phục. Hai mắt nhắm lại, tả thủ hướng về phía ngôi mộ, khu động niệm lực. Chỉ thấy trong chớp mắt, cỏ xanh mọc trên ngôi mộ toàn bộ bị quét sạch. Mặt đất bên dưới bỗng trồi lên những tảng đá, dưới niệm lực của Tinh Hồn liền biến thành nguyên liệu kết thành một ngôi mộ khang trang. Phía trước ngôi mộ có bốn chữ: Vân Tuyết chi mộ.
Sau khi xây dựng xong, Tinh Hồn còn bày ra một trận cấm chế để giúp ngôi mộ không bị yêu thú phá hoại hay bị phong hóa bởi thời gian. Làm xong, Tinh Hồn ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào ngôi mộ, hồi tưởng lại lúc còn nhỏ được Vân Tuyết bồng bế trên tay. Dòng ký ức ấy mới đẹp biết làm sao, thế nhưng than ôi, hiện tại chỉ còn lại là đau thương và mất mát.
Bỗng hắn mở mắt ra, thanh âm nhỏ giọng nhưng đầy quyết tâm:
- Mẫu thân, hài nhi nhất định sẽ khiến toàn bộ Sở gia nợ máu phải trả bằng máu.
Dứt lời, Tinh Hồn lại vái lạy phần mộ Vân Tuyết ba cái, rồi quay lưng bắt đầu bước vào nơi đã giúp hắn thay đổi, Hắc Am động phủ. Nơi này đã từng kêu gọi hắn một lần, và cảm giác bây giờ cũng giống như khi đó, một âm thanh rất đỗi quen thuộc đang kêu gọi hắn.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Một đường thẳng tăm tối, từ sâu bên trong thổi ra những làn gió mát lạnh, lâu lâu lại rít lên một loại âm thanh nghe như tiếng quỷ khóc thần sầu. Nếu như là người bình thường thì đã sơm đã chạy bán mạng rồi. Nhưng với kẻ không dưới một lần vào đây thì chẳng có gì đáng sợ cả. Cho dù có yêu thú cường đại nào sống thì Tinh Hồn cũng chẳng buồn quan tâm.
Và có vẻ như việc một đầu yêu thú cường đại nào đó làm hang ổ là không hề xảy. Nơi cuối con đường một loại ánh sáng quen thuộc hắt ra. Bước vào trong đại sảnh, so với trước đây hầu như không hề thay đổi. Chỉ có một khác biệt duy nhất đó là toàn bộ đồ ở đây đã bị Tinh Hồn thu hết vào Huyền Tiên các mà thôi.
Quen thuộc, đúng là rất quen thuộc. Tinh Hồn cố lục lọi lại trong ký ức của mình, những giấc mơ kỳ lạ mà mỗi khi thức dậy thì toàn bộ đều biến mất như muối bỏ biển. Không hiểu sao Tinh Hồn có cảm giác, những giấc mơ này đối với hắn rất quan trọng, nhưng lại không cách nào nhớ ra được.
Mà Hắc Ám động phủ lại dường như có quan hệ nào đó với Tinh Hồn, nếu có thể khiến hắn nhớ ra điều gì đó thì thật tốt quá. Và quả nhiên, kỳ tích đã xảy ra. Trong đầu Tinh Hồn đã thoáng qua một hình ảnh, dù chỉ là một chút nhưng lại rất quan trọng. Hắn nhớ ra, có một ai đó đã dùng máu của mình để phong bế một vật nào đó. Đặc biệt chính là, quang cảnh nơi phong ấn lại tuyệt đối giống với tòa Hắc Ám động phủ này. Bỗng Tinh Hồn quét mắt nhìn xung quanh, trong đầu lóe lên một nghi vấn: có lẽ nào, toàn bộ cái đại sảnh này chính là một cái trận cấm chế?