Tuy rằng Trịnh Chính Không không đoán được nhân vật giả mạo người của Lý gia kia là ai, nhưng có một người có thể đoán được. Đó chính là tứ ca của hắn, thái tử Trịnh Thần Không. Nhớ lại mấy ngày trước, Trịnh Thần Không vô thanh vô tức trở về hoàng cung, ra mật lệnh các huynh đệ của hắn không được tiết lộ hành tung của hắn cho người khác biết.
Sau đó Trịnh Thần Không truyền lại cho bọn họ một loại tâm pháp thần bí, khiến cho bọn họ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi tu vi bạo tăng, đột phá một cách nghiên trời lệch đất. Có nằm mơ bọn họ cũng không thể tin tưởng được mình có được kỳ ngộ này. Càng lúc bọn họ càng sinh lòng nể phục Trịnh Thần Không. Và mọi mệnh lệnh của hắn, bọn họ đều nhất nhất tuân theo.
Hiện tại Trịnh Thần Không đan bế quan, trừ phi có chuyện quan trọng, ngoài ra không được phép làm phiền hắn. Trịnh Chính Không đang buân khuâng, không biết có nên bẩm báo chuyện này lại với Trịnh Thần Không hay không. Và cuối cùng hắn quyết định đi gặp Trịnh Thần Không, bởi vì rất có thể nhân vật thần bí nọ có thể liên quan đến địch nhân của Trịnh Thần Không.
Đi đến cuối hành lang, tại một đại viện phi thường rộng lớn, nhưng có nét gì đó thần bí và cổ quái. Dường như là từ lúc Trịnh Thần Không trở về từ Tử vong chi địa thì đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Đứng trước cánh cửa lớn, Trịnh Chính Không thanh âm kính trọng nói lớn:
- Thái tử, đệ là Chính Không đây, đệ có chuyện muốn bẩm báo với ca.
Có lẽ đoán được Trịnh Chính Không đến, cánh cửa lớn bị một lực lượng vô hình nào đó khống chế, tự động mở toang ra. Một luồng khí tức lạnh lẽo âm lệ từ bên trong đại điện thổi ra, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Trịnh Chính Không từ từ đi vào, vừa mới bước vào đại điện được vài bước thì cánh cửa đột ngột đóng lại. Bóng tối xung quanh mờ mờ ảo ảo, hư hư thật thật, khí tức âm lệ vô cùng quỷ dị, bất giác khiến cho trái tim của Trịnh Chính Không đập thình thịnh, cảm giác như mình đang bị một đôi mắt vô hình nào đó theo dõi vậy.
Bỗng từ trong bóng tối truyền đến một thanh âm chậm rãi nhưng vô cùng lạnh lẽo:
- Thất đệ, có chuyện gì, mau báo cáo lại đi.
Từ trong bóng tối, một bóng người từ từ hiện ra, kỳ lạ là bước chân của người này không hề vang lên một tiếng động nào cả, tự hồ người này đã hòa với không gian hư ảo xung quanh thành một thể hoàn chỉnh. Trịnh Chính Không giật mình, quay người lại mới nhận ra, thì ra là tứ ca của hắn, Trịnh Thần Không.
Trịnh Chính Không tay vỗ nhẹ ngực mình, ổn định lại hơi thở, thanh âm mệt mỏi nói:
- Tứ ca, từ lúc trở về hoàng cung, huynh càng lúc càng thần bí. Suýt chút nữa dọa đệ mất hồn rồi.
- Vậy sao?
Trịnh Thần Không tử dụ long bào phất phơ, trên môi nở một nụ cười nhạt. Chỉ là y không có thời gian đùa giỡn, nói tiếp:
- Ta còn phải bế quan, đệ có chuyện quan trọng gì thì mau nói đi.
Lập tức Trịnh Chính Không chỉnh đốn lại thái độ của mình, biểu tình nghiêm túc, bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc. Những gì mà đám người Tiết Ngưỡng kể lại với hắn, Trịnh Chính Không không bỏ sót một chi tiết nào mà thuật lại với Trịnh Thần Không. Chỉ thấy Trịnh Thần Không càng nghe thì sắc mặt càng trầm xuống, quỷ dị khôn lường.
- Chuyện là như vậy. Tứ ca, huynh nghĩ người đó là ai mà dám cả gan mạo danh Lý gia?
Trịnh Thần Không sắc mặt trầm ngâm, dường như không hề để tâm đến câu hỏi của Trịnh Chính Không. Bởi vì hắn đã đoán được người thiếu niên lai lịch thần bí kia là ai. Chỉ có thể là Tinh Hồn mà thôi. Nhưng đây không phải điều mà Trịnh Thần Không chú ý đến.
Hắn đang suy nghĩ, từ đâu mà Tinh Hồn có được lệnh bài của Lý gia? Theo như miêu tả của đám người Tiết Ngưỡng, lệnh bài này là lệnh bài cấp cao, chỉ có một số nhân vật đặc thù mới có thể có được. Trầm ngâm một lúc, đôi mắt của Trịnh Thần Không chợt sáng lên, bao phủ một tầng âm khí quỷ dị, cất giọng lành lạnh:
- Thất đệ, ngươi giúp ta điều tra một người. Nếu như đúng như ta suy đoán, đệ thay ta sắp xếp việc này cho ổn thỏa.
- Là ai? – Trịnh Chính Không bỗng hỏi.
Chỉ thấy trên môi Trịnh Thần Không nở một nụ cười độc ác đến cực điểm, khiến cho Trịnh Chính Không cảm thấy rùng mình. Đâu còn dáng vẻ đạo mạo, anh tuấn tiêu sái như trước đây, Trịnh Thần Không bây giờ giống như một đầu ác ma hơn. Một ác ma sẵn sàng làm mọi việc, chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Đôi môi của hắn bắt đầu nói cho Trịnh Chính Không biết tên của người mà hắn muốn điều tra, và cả một âm mưu đi kèm sau đó. Tất cả đều hướng đến một người, đó chính là Tinh Hồn. Chẳng biết là nhân vật nào mà Trịnh Thần Không lại cảm thấy phi thường hứng thú đến như vậy? Nhưng trái ngược lại với biểu cảm của Trịnh Thần Không, Trịnh Chính Không thì biểu hiện không thể tin nổi bởi vì những lời nói của Trịnh Thần Không.
- Thế nào? Đệ không làm được à?
Trịnh Thần Không liếc mắt một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cho Trịnh Chính Không chấn nhiếp linh hồn, lập tức xua tay đáp:
- Không… đương nhiên là đệ có thể làm rồi. Hiện tại không còn việc gì nữa, đệ lui trước đây. Tứ ca cứ tiếp tục bế quan, sau khi xong việc đệ sẽ lại bẩm báo với huynh.
Có vẻ như không khí ngột ngạt ở đây khiến cho Trịnh Chính Không kinh sợ, lập tức muốn rời đi thật nhanh. Đã không còn việc gì nữa, lưu lại hắn cũng chẳng để làm gì. Trịnh Thần Không gật đầu để cho Trịnh Chính Không lui xuống.
Đại điện lại rơi vào bầu không khí trầm mặt quỷ dị, chỉ còn lại duy nhất một mình Trịnh Thần Không đứng trong cái đại điện phi thường rộng lớn này. Nhưng nào phải như thế? Chỉ nghe trong không gian truyền đến một thanh âm lạnh lùng vô cảm:
- Hắc hắc, tiểu tử, hành vi tàn độc đến như vậy, ngươi càng lúc càng khiển bổn tọa thấy hứng thú.
Trịnh Thần Không chỉ mỉm cười, sắc mặt vẫn trầm ngâm như trước, căn bản không hề quan tâm đến giọng nói kỳ bí kia. Chỉ thấy bên cạnh hắn từ lúc nào xuất hiện một u linh hắc ám, ngoại trừ đôi mắt đỏ rực như máu kia thì không còn một màu sắc nào khác. U linh hắc ảnh này chính là từ ý niệm của Đế Hồn đỉnh mà thành.
- Ngươi nói xem xem, ta bây giờ đủ sức đấu với hắn không?
Bỗng nhiên Trịnh Thần Không cất tiếng hỏi:
- Ngươi có thể sẽ thua, nhưng sẽ không chết được. Ngươi tu luyện Bất tử chi thân đến tầng thứ hai, đoạn chi trọng sinh. Hiện tại chỉ cần không mất đầu, ngươi vẫn có thể tiếp tục sống sót. Trừ phi…
Đang nói, bỗng nhiên Đế hồn đỉnh thanh âm dừng lại, tựa hồ đang lo lắng gì đó. Trịnh Thần Không mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi:
- Trừ phi chuyện gì?
- Trừ phi… hắn cũng lĩnh ngộ được thiên thư Địa ngục đạo.
Lúc này, giọng nói của Đế hồn đỉnh không còn bỡn cợt như trước, mà là rất nghiêm trọng.
- Không thể nào? Chẳng phải ngươi nói, Thiên tiên cổ ngữ trừ ngươi ra thì không ai có thể hiểu được sao?
- Nếu như là trước đây thì đúng là như vậy. Chỉ là hiện tại nghĩ lại, tiểu tử đó có gì đó rất cổ quái. Hắn là một phàm nhân lại có thể thu được Phượng hoàng cổ cầm, thậm chí còn thu được một kiện thần khí được cất giấu trong Tử vong chi địa nữa. Ngoài ra, trên người còn mang một vật khắc chế bổn tọa nữa. Thần khí từ khi xuất hiện đã sinh ra linh thức, tự mình lựa chọn chủ nhân. Ngươi nghĩ xem, một tên phàm nhân bình thường há có thể khiến cho thần khí chọn lựa?
Tuy rằng cách nói khác nhau, nhưng ý tứ của Đế hồn đỉnh lúc này lại cực kỳ giống với Thái. Chỉ khác nhau một điều là, Thái biết được tiền kiếp của Tinh Hồn, còn Đế hồn đỉnh chỉ là suy đoán.
- Thật sự nêu hắn lĩnh ngộ được Thiên thư, chẳng phải cả đời nào ta phải đứng dưới chân hắn sao? Ta không cam tâm.
Thanh âm của Trịnh Thần Không phẫn hận thốt lên. Một kẻ trời sinh cao ngạo như hắn, không ngờ có ngày lại bị thua thiệt dưới một kẻ khác, còn là kẻ địch không đội trời chung nữa. Điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được chứ.
- Chỉ cần ngươi tu luyện được đến tầng tầng thứ bảy Bất tử chi thân – Trường sinh bất tử thì không còn sợ hắn nữa. Ngươi có bổn tọa hướng dẫn, còn hắn phải đi một con đường vòng, cho dù thiên tư trời phú đi nữa, cũng không có khả năng bằng được ngươi. Đến khi đó, bổn tọa cũng sẽ giúp ngươi ra tay thu thập hắn. Với thực lực khi đó của bổn tọa và ngươi, bổn tọa tin rằng dù hắn cho ba đầu sáu tay đi nữa cũng không thể thoát được bàn tay chúng ta.