- Được, ta sẽ làm. Nhưng thế giới này rộng lớn đến vậy, làm sao có thể tìm thấy được một nửa linh hồn còn lại?
Hồng Hoang rộng lớn không biết bao nhiêu nguyênhội*, tồn tại hằnghằng vô số vị diện, dị giới… muốn tìm thấy há có phải chuyện dễ dàng. Có điều, vấn đề này đối với Thái không quá khó khăn, y lại giải thích tiếp:
- Nửa linh hồn này của người sẽ không bao giờ cách người quá xa, nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ một nửa này cũng đang tồn tại ở Huyền Thiên giới. Một khi tiếp xúc với nhau, bản thân người tự khác sẽ biết được. Được rồi, vấn đề này coi như tạm thời giải quyết được. Bây giờ người hãy bước đến gần cổ kiếm Đồ Lục, tiếp tục nhỏ vào đó một giọt máu nữa, ta sẽ hộ pháp giúp người thu phục nó.
Những vấn đề cao siêu, xa vời thì cứ gác qua một bên, để đấy sau này giải quyết, quả thực rất hợp với tính cách của Tinh Hồn. Tiếp đó, Tinh Hồn làm theo lời Thái nói, bước tới gần cổ kiếm Đồ Lục. Khi còn cách cổ kiếm Đồ Lục chừng năm bước chân nữa, bỗng nhiên từ đâu truyền đến một cảm giác lạnh lẽo lạ thường.
Cứ như rằng chỗ này là một hầm hàn băng cực lạnh, sát khí vô cùng vô tận, chấn nhiếp quá mức kinh khủng. Tinh Hồn nội tâm cả kinh, đây chính là sát niệm của cổ kiếm Đồ Lục ư? Một thanh kiếm nhìn tưởng chừng động một cái cũng vỡ nát thành tro bụi, thế nhưng lại tồn tại một lực lượng áp bức, nếu như tinh thần lực mà yếu ớt thì sẽ bị nó phản phệ ngay lập tức.
Cường đại như Tinh Hồn mà cũng không thể chống đỡ được, hai mắt dần mơ hồ không nhìn rõ được trước mặt mình, chỉ cảm giác được có một thứ gì đó rất khổng lồ đang hiện hữu. Bỗng lúc đó từ phía sau truyền đến một cỗ lực lượng tinh thần vô cùng ấm áp, chỉ sau vài giây đã giúp Tinh Hồn minh mẫn trở lại.
Đó chính là thần lực của Thái. Sát niệm của cổ kiếm Đồ Lục vô cùng bá đạo, cho dù là Chư tử bách tiên, Thượng cổ tiên tôn sơ sẩy thì cũng bị nó phản phệ, phi hôi diệt yên ngay. Tinh Hồn tu vi hiện tại còn rất kém, nếu như không có sự trợ giúp của Thái thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Có sự trợ lực của Thái, Tinh Hồn ngay lập tức bình ổn tinh thần, chỉ là nội tâm vẫn còn khiếp hãi đối với sát niệm của cổ kiếm Đồ Lục. Thanh kiếm này không biết năm xưa đã đồ sát bao nhiêu người mà sát niệm lại nặng đến như vậy. Rốt cuộc có được thanh kiếm này là tốt hay là xấu, trong lòng Tinh Hồn không khỏi dấy lên nghi vấn.
Vừa nghĩ như vậy, vài giây sau thì thở dài. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh, có lẽ phải trông đợi vào tương lai xem thế nào thôi. Thái đứng sau thấy Tinh Hồn tự nhiên thở dài một tiếng, không khỏi lấy làm lạ, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, tập trung vào công việc hộ pháp.
Khoảng cách chỉ có năm bước, nhưng năm bước này giống như dài cả vạn trượng vậy. Tuy rằng đã được Thái dùng thần lực để hộ pháp, áp lực nhiếp người của cổ kiếm Đồ Lục vẫn khiến Tinh Hồn kinh sợ. Chưa bao giờ hết Tinh Hồn lại cảm thấy tính mạng không thuộc về bản thân mình như lúc này.
Bên dưới ngọn lửa tím hừng hừng bốc lên hướng về phía cổ kiếm Đồ Lục, âm thanh nóng bỏng cứ vang lên bên tai, nghe giống như âm thanh mời gọi của quỷ dữ.
Khi Tinh Hồn đã bước tới gần cổ kiếm Đồ lục, cảm giác như thanh kiếm này vô cùng to lớn. Hắn nhắm mắt lại vỗ mặt hai cái để xốc lại tinh thần. Sau đó mở mắt ra thì mọi thứ trở lại bình thường, một thanh kiếm cũ kỹ đang lơ lửng trước mặt không có chút gì đáng sợ cả.
Tự dối mình cũng được, nhưng đây là cách tốt nhất để chống lại sự uy hiếp đến từ thanh kiếm. Tinh Hồn làm theo lời của Thái, trích ra một giọt máu nhỏ vào thân kiếm. Bỗng dưng ngay lúc đó, giống như một đầu ác ma vừa thức giấc, hắc khí dày đặc bốc lên.
Thái ở sau lưng Tinh Hồn giật mình, tình huống này không hề nằm trong dự đoán của y. Đúng là người tính không bằng trời tính, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Hắc khí bao phủ Tinh Hồn lại, tạo thành một quả cầu màu đen, dù là thần niệm cao minh của Thái cũng không thể dò xét được. Y khu động thần lực, hướng tới xuất một quyền vào quả cầu.
Nhưng không ngờ quả cầu này cương đại đến như vậy. Thái vừa mới chạm vào thì giống như đánh vào vũng bùn, một chút sức lực cũng không có. Ngược lại từ trong quả cầu đen xuất hiện một vòng xoáy, chính giữa vòng xoáy bất ngờ một cánh tay từ trong đánh ra. Nếu như không phải có phản xạ cực nhanh, Thái đã ăn trọn một quyền này vào mặt rồi.
Dùng tay để đỡ lại, thân thể của Thái bị phản chấn bay ngược lại phía sau vài chục trượng. Uy lực của quyền này, so với quyền mà y mới xuất ra thì hoàn toàn ngang nhau. Chắc chắn rằng, quyền vừa rồi không phải là của Tinh Hồn, bởi vì Thái có cảm giác như đó chính là đòn mô phỏng lại quyền của mình.
Để chắc chắn suy luận của mình là đúng, Thái một lần nữa tiến lại gần, tiếp tục xuất ra một chưởng. Chưởng này so với quyền vừa rồi thì rất yếu, không bằng một phần ngàn. Chưởng cương đánh vào bên ngoài quả cầu, chớp mắt không thấy tăm hơi đâu. Nhưng chỉ một giây sau, bên ngoài quả cầu lại xuất hiện vòng xoáy giống như vừa rồi, từ giữa vòng xoáy bắn ra một chưởng cương, y hệt với chưởng cương mà Thái xuất ra.
Quả nhiên suy luận chính xác. Xem ra muốn phá vỡ quả cầu này là chuyện bất khả thi, dù đánh thế nào đi nữa cũng bị phản phệ lại bởi chính lực mà bản thân phát ra. Thái đứng cách quả cầu chừng năm thước, hai tay khoanh lay, ánh mắt đăm chiêu nhìn quả cầu đen quỷ dị này. Chuyện này trước đây không hề xảy ra, tinh thông kim cổ như y mà cũng không đoán được, chỉ sợ thế gian này cũng chẳng ai biết được. Đành phải chờ Tinh Hồn thoát khỏi đó rồi hỏi hắn xem sao thôi.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Hắc khí dày đặc khắp không gian, tiếng quỷ gào thét cả đất trời. Ở giữa màn đêm bất tận ấy, có một người thiếu niên khuôn mặt đau khổ, trên tay nắm chặt một thanh kiếm cũ kỹ. Người thiếu niên này dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.
Trên hai tay Tinh Hồn gân xanh nổi lên, nếu như người khác mà nhìn thấy được thì có lẽ sợ hãi mà ngất đi. Bởi vì thanh cổ kiếm Đồ Lục đang hút lấy máu trên người Tinh Hồn, giống như một ác quỷ đang vô cùng khát máu muốn hút sạch máu của Tinh Hồn vậy.
Tinh Hồn khuôn mặt thống khổ, chẳng ngờ cổ kiếm Đồ Lục không chỉ sát niệm nặng nề, lại còn có khả năng hấp thụ tinh huyết của sinh vật sống. Chỉ cảm thấy máu trong huyết quản sôi sục, ý thức mỗi lúc mỗi lúc một nhạt nhào, sức lực từ từ tan biến.
Lúc này, hắn chỉ muốn buông bỏ thanh kiếm tà dị này, nhưng không hiểu vì sao, có lẽ là kiệt sức chăng mà hắn không thể mà buông ra được, cảm giác rất bất lực. Trên thân kiếm, vết nứt nẻ dần dần chuyển sang màu đỏ, càng lúc càng nồng đậm, nhìn giống như máu tươi từ trong huyết quản tràn ra ngoài. Chẳng mấy chốc, thanh kiếm cũ kỹ màu đen huyền này chuyển sang một màu đỏ tươi như máu, nhìn quỷ dị không cùng.
Không cầm được, Tinh Hồn hét lớn lên một tiếng đau đớn xé nát tâm can.
- A…a…a…
Thanh kiếm này không chỉ hút đi tinh huyết, mà còn hút đi nguyên lực của Tinh Hồn, giống như một con ác ma đang đói khát, mở rộng mồm nuốt chửng Tinh Hồn. Đầu óc trở nên mơ hồ trống rỗng, chẳng lẽ hắn phải chết ở đây sao? Chết bởi một thanh kiếm sao? Quá bất công! Bên ngoài còn rất nhiều chuyện để làm, chết như thế này, hắn không cam tâm.
Bỗng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh một người con gái, là người hắn yêu thương nhất trên đời này, Sở Tiểu Điệp. Hình ảnh của nàng càng lúc càng rõ ràng trước mặt hắn, chẳng lẽ nàng đến đón hắn sao?
Không!
Trước đây khi còn chìm trong ảo mộng, Sở Tiểu Điệp đã không cho hắn chết, muốn hắn phải sống thật tốt. Và bây giờ đây, nỗi thèm khát sự sống của hắn trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ. Một luồng nhiệt khí từ trong thân thể hắn vùng lên, trong chớp mắt khiến hắn bừng tỉnh.
Ánh sáng xuất hiện từ nơi tối tăm nhất. Đúng là như vậy, nó được xác thực bằng chính nơi này. Tinh Hồn giống như một nguồn sáng giữa nơi hỗn độn tối tăm này. Vô số đạo quang mang từ trong thân thể hắn rực bên, bắn ra ra bên ngoài, roi sáng màn đêm tối tăm.
Càn khôn ngọc bích và Hắc đề tràng tỏa sáng rực rỡ, Âm dương đồ và Vạn tự kim ấn lần lượt nằm ở hai bên trái phải, sau lưng là một màu huyết hồng như ánh lửa chốn âm ti. Trước đây, ba loại thần lực Phật – Ma – Đạo đã từng hợp lại làm một, tạo thành tuyệt chiêu vô song Vĩnh thế hàng lâm kinh thiên động địa, giờ đây lại một lần nữa hợp nhất lại với nhau.
Xung quanh là ngũ sắc lôi quang ầm ầm chấn động, dường như chuẩn bị xuất ra một chiêu chí mạng, quyết định giữa sinh và tử của Tinh Hồn. Dường như sức mạnh vượt quá giới hạn bản thân, chỉ thấy thân thể hắn rung lên, khí huyết đảo lộn, miệng ộc ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên Đồ Lục cổ kiếm. Vốn dĩ bị khí thế của Tinh Hồn áp đảo, bị dính máu tươi, lại một lần nữa vùng lên. Cảm nhận được uy hiếp của cổ kiếm Đồ Lục, đang chờ chực hút sạch máu của tươi. Tinh Hồn hiểu rất rõ, đây chính là thời khắc sinh tử quyết định tất cả.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đơn vị nguyên hội trong phần hai mình sẽ giải thích.