- Đại sự gì vậy, có thể nói ta nghe một chút được không?
Ban đầu mấy tên Diệp Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, đại sự Thiên Phong đế quốc oanh động đến như vậy, thế mà Tinh Hồn lại không hề hay biết. Nhưng sau đó chợt nhớ ra, trong khoảng thời gian này hắn phải lịch lãm bên ngoài, thế nên không biết tin tức này cũng là điều có thể hiểu. Thế là Diệp Nhất Phàm liền giải thích:
- Hai tuần nữa là ngày đại hôn của thái tử Thiên Phong đế quốc Trịnh Thần Không. Ban đầu khi Thiên Phong đế quốc công bố tin này khiến cho cả Huyền Thiên giới rúng động không thôi. Các phương thế lực đều được mời đến, nghe nói Vô Thượng Thiên cung cũng sẽ đến tham dự.
- Nhân cơ hội này, chúng ta có thể phát triển một phân điện ngay tại đế đô Thiên Phong, như vậy căn cơ của Hắc Tinh hội sẽ càng thêm vững chãi.
- ………
Mấy người kia thì bàn đại sự, nhưng còn Tinh Hồn thì sắc mặt bỗng trầm xuống, dự cảm bất ổn trong lòng hắn lại càng lớn hơn. Cái cảm xúc này rất giống với lúc hắn lịch lãm trên biển lúc truy tìm Bàn Long đảo. Tiếng nói quen thuộc ấy vang vẳng bên tai, không lẽ… Trong đầu hắn suy nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng vẫn tự an ủi bản thân rằng đó là bản thân tưởng tượng. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi Diệp Nhất Phàm một lần nữa:
- Người mà Trịnh Thần Không sắp cưới là ai?
- Cô gái đó à, nghe nhị ca của thuộc hạ nói là một khuê nữ của một thế gia bình thường. Tên hình như là Yến Ngọc Lan thì phải.
Diệp Nhất Phàm không để ý đến sự lạ thường lóe lên trong đôi mắt của Tinh Hồn, nghe Tinh Hồn hỏi thì lập tức trả lời. Nhưng Diệp Nhất Phàm lại không biết rằng, câu trả lời của hắn đã khiến cho sự trụ vững tinh thần của Tinh Hồn hoàn toàn sụp đổ. Quả nhiên, viễn cảnh xấu nhất đã xảy ra. Lúc này đây, hắn không còn giữ được sự trầm tĩnh của mình nữa, mà thay đó là lửa giận trong lòng đã nổi lên, lửa giận như muốn đốt cháy cả trời xanh.
Tinh Hồn bất ngờ đứng thẳng dậy, khí thế trên người bạo phát, một loại khí tức vô cùng bá đạo. Sát khí, phải, chính là sát khí.
Có vẻ như bản thân hắn đã bị ảnh hưởng bởi sát lục chi khí của Kim chi bản nguyên, chỉ là trước đây nó vẫn luôn tồn tại âm ỉ như tro tàn, còn bây giờ, Tinh Hồn đã triệt để nổi giận, khiến cho sát lục chi khí có nơi để bạo tạc, càng khiến cho sát khí của Tinh Hồn càng thêm hùng hậu, tựa hồ như một đầu yêu ma giáng lâm.
Hắn bây giờ trở nên cực kỳ đáng sợ. Vẫn là gương mặt tuấn tú phi phàm, nhưng chẳng ai nguyện nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn cả. Song thủ nắm chặt lại, như muốn cắm sâu vào từng tấc da thịt. Hắn tưởng mình đã quên đi được mối nghiệt duyên với Yến Ngọc Lan, nhưng bây giờ thì sao chứ, đều là suy nghĩ viễn vong mà thôi. Đó là nữ nhân đầu tiên của hắn trên thế giới này, đã từng là người mà hắn yêu thương nhất, và cũng chính là người mang đến cho hắn sự đau khổ tột cùng. Muốn quên đi, muốn xóa bỏ, nhưng hết thảy đều không thể. Sự trầm luân trong bể khổ này, hắn không đủ sức để vượt qua.
- Quân thượng, người… làm sao vậy?
Đám Diệp Nhất Phàm bị sát khí trên người Tinh Hồn làm cho giật mình. Bọn hắn không thể hiểu được, vì cớ gì Tinh Hồn lại nổi giận đến vậy. Thiếu chút nữa đã dọa cho bọn hắn ngất đi rồi. Cũng may đều là cao thủ nên mới chế trụ được. Chỉ là, Tinh Hồn không còn tâm trí mà nghe bọn hắn nói, lúc này hắn chỉ muốn bay thẳng đến Thiên Phong đế quốc để chiến với Trịnh Thần Không một trận.
Suy nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, nguyên lực toàn thân vận chuyển, hắn nhún người một cái, phá vỡ trần nhà bay thẳng lên trên trời, hóa thành một đoàn lưu tinh hướng về phía tây, chính là phương hướng trở về Thiên Lam đại lục. Nộ hỏa đã cháy lên, đương nhiên hắn đang muốn tìm đến nơi đó để phát tiết. Mọi đau thương, phẫn hận đều chuyển hóa thành sức mạnh. Tốc độ của hắn đẩy nhanh đến cực hạng, dù bay cách mặt nước mấy trăm thước, nhưng khí thế trên người hắn khiến cho mặt nước bên dưới bị tách ra làm hai.
Ngay lúc Tinh Hồn bạo tạc sát khí, gần như Kiếm Nam thành ai nấy đều cảm nhận được. Từ cao thủ bình thường cho đến những người ẩn nấp trong bóng tối tất cả đều xông ra, bay lên bầu trời để quan sát, rốt cuộc là nhân vật nào mà oanh động đến như vậy. Nhưng thứ bọn chúng nhìn thấy chỉ là mấy đoàn lưu tinh bay trên bầu trời mà thôi.
Nhiêu đó cũng đủ đả kích bọn chúng rồi. Bởi vì tốc độ của những người này quá nhanh, chỉ trong tức đã biến mất trên bầu trời. Cao thủ Đấu Thần kỳ trong truyền thuyết, chỉ có thể là như vậy mà thôi. Mà luồng sát khí kia xuất hiện ngay ở chỗ tổng bộ Hắc Tinh hội, khiến cho không ít kẻ đang có ý đồ xấu với Hắc Tinh hội từ bỏ ý định xấu. Cao thủ Đấu Thần kỳ tọa trấn nhiều như vậy, muốn thôn tính thì phải nghĩ đến việc bản thân có phân lượng hay không.
Lại nói mấy đoàn lưu tinh kia, đó chính là của bốn người Mặc Uyên, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An đang đuổi theo Tinh Hồn. Cho dù tu vi của Tinh Hồn không thể bì được với Mặc Uyên và Phượng Cửu, nhưng bởi vì hắn hành động quá nhanh khiến cho hai người trở tay không kịp, vì vậy mới bị bỏ xa một khoảng cách không nhỏ. Nhưng chỉ trong vòng hai khắc, dù mang theo cả Cơ Dung và Kiều An, hai người vẫn đuổi kịp Tinh Hồn. Phượng Cửu bất an hét lớn:
- Dừng lại, ngươi đang muốn làm gì?
- Chuyện của ta không cần các ngươi quan tâm.
Tinh Hồn nộ hỏa bừng bừng, thế nên chẳng quan tâm đến thân phận của đối phương là ai, giận dữ quát lớn, thân hình vẫn như một mũi tên xuyên phá bay thẳng về phía trước. Mặc Uyên ánh mắt trầm xuống, thân thể đột nhiên biến thành một đầu thanh long, phá không bay đến trước mặt, tung ra một thủ ấn ngăn cản Tinh Hồn lại. Đương nhiên đây không phải là chân thân của Mặc Uyên, chỉ là dùng nguyên lực tạo nên mà thôi, chỉ là nhìn vẫn giống như một đầu thanh long chân thực vậy, thật khiến cho người ta chấn kinh.
Thủ ấn xuất ra, tuy rằng không sử dụng toàn lực, nhưng vẫn khiến cho Tinh Hồn chật vật. Tay phải nắm lại thành quyền, nguyên lực toàn thân triển lộ, chỉ thấy linh khí xung quanh dao động mạnh mẽ, hướng về phía Tinh Hồn mà xông tới, hội tụ trên quyền cương. Một quyền đánh ra, cơ hồ muốn đánh tan vỡ thiên thu vạn cổ, đánh vỡ thương thiên hạ địa, đánh vỡ không gian ngàn dặm.
Thủ ấn và quyền cương chạm nhau, chỉ nghe một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, khiến cho hư không bị phá vỡ, mặt nước bên dưới bị áp lực đánh xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ đen kịt nhìn rất ghê rợn, đồng thời từng đợt sóng lớn đánh ra tứ phương bát hướng, nếu như có hòn đảo nào xung quanh, nhất định sẽ bị những đợt sóng hung tợn này nhấn chìm.
Khí tức bạo tạc quá mạnh mẽ, dù là cường giả như Cơ Dung, Kiều An cũng không chịu đựng được áp lực kinh thiên này. Nếu như không phải nhờ có Phượng Cửu tạo một cái linh thuẫn bao bọc, chỉ sợ hai người đã bị trúng phải phản chấn mà bị trọng thương rồi.
Tinh Hồn mạnh mẽ như thế nào, Cơ Dung và Kiều An đã được thưởng thức. Thế nhưng Mặc Uyên lại có thể ngăn cản được hắn, thậm chí còn bức hắn lui về phía sau mấy trăm mét, thực lực cơ hồ mạnh hơn Tinh Hồn không chỉ gấp hai, gấp ba lần. Thực lực thật sự của Mặc Uyên, nếu như không phải muốn tránh khỏi thiên phạt, một cái ý niệm thôi cũng đủ khiến Tinh Hồn bạo thể mà vẫn lạc rồi.
- Chúng ta không quản thì ai quản đây? Nếu như ngươi không nói thì đừng hòng rời khỏi.
Nhìn thần thái tản mát trên người Mặc Uyên lúc này rất uy nghiêm, tựa hồ như một vị thần thiên vậy, khiến cho người ta nảy sinh một cảm giác sùng bái. Không gian ngàn dặm xung quanh giống như đã bị tách biệt, biến thành một lĩnh vực chi giới, mà chủ nhân của lĩnh vực chi giới này chính là Mặc Uyên.
- Ta nhắc lại một lần nữa: tránh ra.
Lúc này nộ hỏa công tâm, trên đầu xuất hiện hai luồng hắc tuyến, ánh mắt chứa đựng sát khí hạo hãn, khiến cho người ta vô cùng kinh sợ. Chỉ là đối thủ của hắn lại là Mặc Uyên, lão ngoan đồng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, Thần thú trong truyền thuyết há có bị thứ tâm thần này uy hiếp. Ngược lại trong đầu còn lóe lên một tia tán thưởng nữa là đằng khác, đương nhiên tán thưởng ở đây chính là thực lực kinh người của Tinh Hồn. Tinh Hồn chiến ý bạo phát, những vũ kỹ thần thông bắt đầu thi triển, quyết tâm đánh bại bằng được Mặc Uyên.
Nguyên lực vận chuyển, lan tỏa toàn thân, kim quang lóe lên rất chói mắt, thoạt nhìn tựa hồ như một vầng thái dương. Kim quang rực rỡ, chỉ thấy sau lưng Tinh Hồn xuất hiện một ảo ảnh Đức phật, nhưng khuôn mặt của vị Đức phật này không hiền từ ôn hòa như Đức phật mà Thiên Hồng đại lục thờ phụng, ngược lại vô cùng độc ác và giận dữ, thật sự rất đáng sợ. Đây chính là thức thứ ba của Như Lai thần chưởng. Tinh Hồn nhờ có được tâm pháp Ly Hỏa Huyền Băng công, thế nên sức mạnh công kích của Như Lai thần chưởng so với trước đây lại càng thêm uy lực, phô thiên cái địa.
Song thủ Tinh Hồn giáng xuống đỉnh đầu Mặc Uyên, ảo ảnh Đức Phật sau lưng đồng dạng cũng như vậy. Khí thế cường đại cuộn trào mãnh liệt, không khác gì một phương thế giới sụp đổ xuống, diệt thế phong bạo, phá hủy sinh linh vạn vật. Một kích này, chỉ sợ ngay cả cường giả Đấu Thần kỳ Thượng Thần cảnh hậu kỳ cũng phải sợ hãi mà bỏ trốn thật nhanh.
- Như Lai thần chưởng đệ tam thức – Phật động sơn hà.
Đáng tiếc, đối thủ của Tinh Hồn lại là Mặc Uyên. Có thể Mặc Uyên ngạc nhiên khi chứng kiến thực lực chân thật của Tinh Hồn, nhưng nhiêu đó vẫn không khiến cho Mặc Uyên thay đổi chủ kiến của hắn. Ánh mắt lạnh băng, nguyên lực vận chuyển, đổ dồn về phía hai cánh tay. Chưa xuất chiêu mà đã khiến cho hư không vặn vẹo, tùy thời muốn sụp đổ, cơ hồ chỉ có kẻ tuyệt thế vô song như Mặc Uyên mới có thể làm được.