- Mẫu hậu, là người thật sao?
Trịnh Thần Không vừa nói, đồng thời đứng dậy đi về hướng nhân ảnh kia thật nhanh. Còn ba người Trịnh Ngọc Không thì lập tức khom người hành lễ:
- Tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Từ trong bóng tới, nhân ảnh kia dần hiện ra. Một nữ nhân toàn thân vận hoàng bào lộng lẫy thêu hình phượng hoàng, nước da trắng như tuyết, đôi mày liễu cong cong, ánh mắt long lanh như mắt phượng, mái tóc đen huyền được búi lên, trên mái tóc có cài những cây trâm lục bảo rực rỡ, cả người lộ khí chất cao quý, vóc người nóng bỏng hoàn mỹ vô khuyết, thật đúng là quyến rũ phong tình khiến nam nhân đều vô tận mơ màng.
Nữ nhân này chính là mẫu thân của đương kim Thái tử Trịnh Thần Không, tên gọi là Mộng Linh hoàng hậu. Cùng với Quốc chủ Thiên Phong quốc cai trị Thiên Phong quốc gần vạn năm. Tuy nhìn bề ngoài Mộng Linh thái hậu giống như nữ tử đôi mươi, nhưng thực chất đã là một lão yêu bà. Có thể duy trì dung nhan trẻ đẹp mị hoặc như vậy, tu vi chỉ sợ đã vượt qua Đấu Thần. Mấy vị đại cường giả vừa rồi, cho dù hợp lại cũng không thể đỡ nổi một chưởng vủa Mộng Linh thái hậu này.
Hơn mười năm nay, đại sự Thiên Phong quốc đều là do Thái tử Trịnh Thần Không cùng với huynh đệ của hắn xử trí. Còn Quốc chủ Thiên Phong và Mộng Linh hoàng hậu thì bế quan tu luyện, hầu như chẳng ai thấy họ nữa. Hôm nay Mộng Linh hoàng hậu xuất quan, không biêt sự tình có liên quan gì với nhân vật mới xuất hiện ở Thiên Long thần điện hay là dị tượng tại Thần Địa?
Lại nói, Trịnh Thần Không thường ngày khí độ vương giả, luôn cao cao tại thượng, nhưng khi đứng trước vị Mộng Linh hoàng hậu này lại cực kỳ ngoan ngoãn, tựa hồ như một đứa trẻ vậy. Mộng Linh hoàng hậu đôi môi hồng nở một nụ cười, khẽ vuốt đầu Trịnh Thần Không, thanh âm thập phần nhẹ nhàng hỏi:
- Không nhi, là kẻ nào mà khiến con căm phẫn đến vậy? Có thể nói cho mẫu hậu nghe qua có được không?
Trịnh Thần Không lắc đầu đáp:
- Mẫu hậu, đối thủ này của Không nhi thì tự Không nhi sẽ trừng phạt hắn. Không nhi là đệ nhất thiên tài, địch nhân lần này cũng thuộc hàng thiên tài nhất lưu có thể sánh ngang với Không nhi, thế nên Không nhi muốn chính mình giết hắn để chứng minh Không nhi mới là kẻ mạnh nhất.
- Tính cách thật giống với phụ hoàng con. Nhưng nếu Không nhi gặp khó khăn thì phải cho mẫu hậu biết, rõ chưa?
Mộng Linh hoàng hậu ôn nhu nói. Trịnh Thần Không gật đầu, rồi thì chuyển chủ đề:
- Mẫu hậu, hơn mười năm rồi không gặp rồi, hay là tìm một nơi khác để nói chuyện đi.
- Được. – Rồi Mộng Linh hoàng hậu quay sang ba người Trịnh Ngọc Không – Các ngươi làm việc của mình đi.
Ba người Trịnh Ngọc Không đáp “vâng” rồi liền rời khỏi mật thất Đằng Vân lâu. Còn Trịnh Thần Không và Mộng Linh thái hậu thì biến mất khỏi mật thất. Trong chốc lát, không gian mật thất lại trở về cái khung cảnh im lặng, tịch mịch trong bóng đêm bất tận.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Một tuần sau. Ngồi trong mật thất bế quan, Ngô Tinh vận dụng Cửu chuyển huyền băng công vừa trị thương vừa nâng cao tu vi bản thân. Hiện tại lĩnh hội Cửu chuyển huyền băng công đã đạt đến tầng thứ nhất, thiên phú của Ngô Tinh cũng thuộc hàng xuất chúng rồi. Đan dược trị thương mà Tinh Hồn để lại cũng giúp cho thương thế của hắn phục hồi không ít, giúp hắn tu luyện dễ dàng hơn. Tu vi của Ngô Tinh hiện tại đã phục hồi đến Chân thần cảnh trung kỳ đỉnh phong, thiếu một chút nữa thì đột phá Chân thần cảnh hậu kỳ. Ngô Tinh tự tin, không đến năm ngày nữa, nhất định hắn sẽ đột phát Chân thần cảnh hậu kỳ.
Đang lúc vui mừng, thì bỗng Ngô Tinh cảm nhận bên ngoài có một luồng khí lực cực kỳ mạnh mẽ. Từ luồng khí tức mạnh mẽ này, chỉ sợ là cường giả Thần vương cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Nếu là bình thường, Ngô Tinh mặc dù là cường Chân thần cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn vẫn có tự tin chiến đấu với võ giả Thần vương cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Thế nhưng, Ngô Tinh đối với người đến kia lại không có một thành nắm chắc. Người kia không biết lợi hại đến mức nào.
Ngô Tinh lập tức ra khỏi không gian bế quan, mở ra Chân nguyên lam vũ bay lên bầu trời, sắc mặt nghiêm lại chờ đợi cường giả đang tiến đến. Bỗng vài giây sau, đôi mắt của hắn trợn tròn kinh ngạc. Người đến chính là Tinh Hồn. Làm cho Ngô Tinh kinh ngạc chính là, một thời gian ngắn không gặp, Tinh Hồn đã đột phá Thần vương cảnh sơ kỳ đỉnh phong, tốc độ tu luyện thật quá mức yêu nghiệt.
Đi bên cạnh Tinh Hồn là một thiếu nữ vận hồng y dung mạo diễm lệ vô song, làm cho Ngô Tinh đần người ra vài giây. Tinh Hồn đến trước mặt hắn, định lên tiếng thì liền đọc được Ngô Tinh đang nghĩ gì. Hắn ho khan hai tiếng kéo Ngô Tinh tỉnh lại, nói:
- Thương thế của ngươi phục hồi không ít nhỉ?
Ngô Tinh nhờ tiếng ho khan của Tinh Hồn thần tình mới minh mẫn. Thiếu nữ kia thật đúng là mị hoặc, dù bản thân hắn đã nhìn qua không biết bao nhiêu cô nương nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, đều thuộc hàng thượng đẳng, nhưng đối với hồng y nữ tử này đều không thể sánh được. Ngay lập tức Ngô Tinh chặt đứt mấy cái ý niệm không rõ ràng kia, đáp lời Tinh Hồn:
- Cửu chuyển huyền băng công của ngươi cực kỳ huyền diệu, không chỉ làm tăng tu vi mà còn giúp cho vết thương của ta phục hồi rất nhiều.
- Ngươi nhắm đủ sức đối phó với tên Cổ Xích Phong kia không?
- Một tên oa nhi, muốn xử thì lúc nào chẳng được.
Ngô Tinh sắc mặt âm trầm đáp.
- Vậy tốt, cũng đến lúc thống nhất Lang Gia thành rồi. Ngươi tập hợp mấy tên Hàn Chí Đông, Thu Trường Khiếu lại, chuẩn bị chinh phạt ba đại tông môn còn lại.
- Được, ta lập tức làm liền.
Tinh Hồn và Phượng Cửu trở về Lăng Vân tông, chỉ có một mình Ngô Tinh phát giác, còn lại đều không hề hay biết gì. Lúc Ngô Tinh rời đi, Phượng Cửu bỗng liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt phượng dường như có điều gì đó quen thuộc. Tinh Hồn cảm nhận được, liền sực hỏi:
- Ngươi làm sao thế?
Phượng Cửu nhẹ lắc đầu, nói:
- Tên đó, ta cảm giác rất quen thuộc. Mùi trên người hắn rất giống với mùi của tam sư huynh ta.
- Ý ngươi là Băng nguyên huyền vũ sao?
- Đúng vậy.
Phượng Cửu gật đầu, lại nói tiếp:
- Rất giống nhau? Thật là kỳ lạ.
- Trên đời này có rất nhiều điều kỳ lạ, dù ngươi sống bao nhiêu lâu đi nữa cũng không giải thích được.
- Ngươi nói đúng.
- Đi thôi. Mấy ngày tới có lẽ sẽ rất bận đây!
Tinh Hồn khẽ cười nhẹ, rồi cùng với Phượng Cửu biến mất trên bầu trời.
Nửa giờ sau, tại đại điện Lăng Vân, toàn bộ cao thủ Lăng Vân tông và Kiến Ninh môn đã có mặt đầy đủ. Đứng đầu bên Lăng Vân tông là Hàn Chí Đông, còn Kiến Ninh môn hiển nhiên chính là Thu Trường Khiếu. Bên ngoài còn có gần năm ngàn tinh anh đệ tử nữa, ai nấy đều không biết vì sao Ngô Tinh lại tập hợp bọn họ.
Ngô Tinh đứng ở chính giữa, đột nhiên trở nên cung kính, quỳ xuống nói lớn:
- Quân thượng giá đáo.
Mấy người Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu vừa nghe liền hiểu. “Quân thượng” kia, hiển nhiên chính là thiếu niên trẻ tuổi với thủ đoạn mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã thu phục hai đại tông môn Lăng Vân tông và Kiến Ninh môn. Thế nên sững người một giây, tất cả đồng thời đều quỳ xuống, thành kính nói lớn:
- Quân thượng giá đáo.
Chỉ thấy trên bảo tọa, một ngọn hồng diễm bùng cháy lên, trong giây lát biến mất. Đồng thời hiện ra thân ảnh hai người. Một thiếu niên trên người mặc hắc bào, mái tóc trắng và hắc bào không gió mà bay. Trên người phát ra một cỗ khí thế bất phàm, chính là khí chất của bậc vương giả mà phàm nhân tuyệt không thể nào có được. Thiếu niên tuy rằng dáng người không cao lớn, thế nhưng khí chất vương giả lại quét ngang toàn trường, vô cùng kinh người. Đầu đội kim mão, tóc bó gọn gàng chỉnh tề. Gương mặt tuấn tú phi phàm, đôi mắt lãnh đạm nhưng lại có thể chấn nhiếp người khác. Thiếu niên hắc bào này chính là Tinh Hồn.
Bên cạnh Tinh Hồn là Phượng Cửu với dung nhan khuynh thành. Có điều khác với Ngô Tinh, bọn họ lại bị khí thế của Tinh Hồn hoàn toàn chấn nhiếp, căn bản không có thời gian bị vẻ đẹp của Phượng Cửu mê hoặc. Tinh Hồn ngồi xuống bảo tọa, Phượng Cửu thì đứng bên cạnh hắn. Tinh Hồn nhìn qua một vòng, rồi phất tay nói:
- Đứng dậy cả đi.
Nguyên một đám vâng một tiếng rồi đều đứng dậy, toàn trường im lặng không chút tiếng động. Tinh Hồn ra hiệu cho Ngô Tinh, thế là hắn liền quay xuống, lúc này hắn chính là người phát ngôn thay cho Tinh Hồn, lớn giọng nói:
- Hôm nay Quân thượng triệu tập các ngươi lại đây, chính là muốn thực hiện kế hoạch thống nhất Lang Gia thành.
Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu kinh ngạc nhìn nhau. Thống nhất Lang Gia thành, đây là một chuyện mà ngũ đại tông môn bọn họ ai cũng hướng tới cả. Thế nhưng, cho dù là nhất đại tông môn Cổ La tông, môn chủ Cổ Xích Phong có tu vi Thần Vương cảnh sơ kỳ, chính là đệ nhất nhân trong Lang Gia thành, thế nhưng vẫn không cách nào thống nhất Lang Gia thành được.
Không ngờ một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi kia lại tự tin làm được điều này. Hàn Chí Đông bước lên một bước, chấp tay nói:
- Quân thượng, trong một lúc thống nhất toàn bộ Lang Gia thành, không phải là có chút quá khó khăn sao?
Tinh Hồn ngồi chống tay trên bảo tọa, thái độ thần phần lãnh đạm không nói một lời nào. Thế nhưng mục quang liếc xuống nhìn Hàn Chí Đông khiến cho hắn lạnh rét người, tựa như vừa bị ném vào chốn cửu u địa ngục. Ngô Tinh hai tay chấp sau lưng, nói:
- Ngươi không nhớ lúc Quân thượng thu thập Lăng Vân tông và Kiến Ninh môn như thế nào sao? Dù ba đại tông môn kia tập hợp cũng kết cục cũng như vậy thôi. Nếu không quy phục thì chính là chết.
Bỗng sát khí của Ngô Tinh bạo tăng, nhìn hắn lúc này giống như một đại ma vương lãnh huyết vậy. Tuy rằng tu vi hắn thua kém Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu, thế nhưng đối với Ngô Tinh, bọn họ lại thập phần khiếp sợ. Có thể đồng hành với Quân chủ thiên tài kia, tuyệt đối đều là cao thủ nhất lưu. Hàn Chí Đông mồ hôi lạnh vã ra, lập tức cúi đầu lui xuống.