Thấy mọi chuyện đã ổn, Tinh Hồn xuất hiện trở lại bên ngoài. Hắn đứng cách chỗ Phượng Cửu không xa, cảm nhận được thần uy đỉnh phong của nàng, tự cảm thấy mình đúng thật nhỏ bé. Nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua thôi, hắn năm nay chưa đầy mười tám tuổi đã luyện đến Độ kiếp kỳ đệ cửu trọng, trong giới tu chân giả chính là một tốc độ thần kỳ trước tới giờ khó ai bì kịp. Thế nên Tinh Hồn tự tin, chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định có một ngày hắn sẽ có thực lực cường đại giống như Phượng Cửu, thậm chí là còn vượt qua.
Phượng Cửu phấn khích một hồi, sau đó lấy lại bình tĩnh, thuấn di tới trước mặt Tinh Hồn. Nhìn xa đã đẹp, bây giờ nhìn gần càng mị hoặc hơn gấp mấy lần. Đúng là vưu vật trời sinh mà. Phượng Cửu nhẹ nhàng nói:
- Nhờ ngươi mà ta mới thoát khỏi Huyết hồn luyện ngục trận, Thiên địa đại đạo. Đại ân này của ngươi, ta và các vị đại ca sẽ trả thật thích đáng.
Tinh Hồn gật đầu, có được lời này của nàng chính là khiến cho hắn có một cái chỗ dựa thật lớn. Tinh Hồn thanh âm lãnh đạm đáp lại:
- Chuyện này khoan hãy nói. Hiện tại ngươi ở lại đây, bổn quân ra ngoài độ kiếp rồi nói chuyện sau.
Phượng Cửu gật đầu. Tinh Hồn phục dụng một viên Xuân thu đan trị thương, đạt đến trạng thái hoàn mĩ nhất. Sau đó hắn vận dụng Tuyệt kết giới, “nhất phi trùng thiên” bay thẳng lên bầu trời, nên Kiếp vân đang chờ đợi hắn.
Kiếp vân lần này, so với lúc Tinh Hồn đột phá Độ kiếp kỳ đệ tứ trọng cơ hồ mạnh hơn gấp mấy trăm lần. Lực lượng hủy diệt tích tụ từ kiếp vân đệ ngũ trọng đến đến cửu trọng, không hề kém hơn kiếp vân thập nhất trọng. Có điều Tinh Hồn nét mặt không lộ ra một vẻ sợ hãi nào, mà cũng giống như những lần độ kiếp trước đây, trực tiếp bay thẳng vào lòng Kiếp vân hấp thụ Lôi nguyên chi lực.
Đứng trong lòng núi lửa, Phượng Cửu vẫn có thể nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Tinh Hồn thì kinh ngạc vì chiến lực khủng bố của Phượng Cửu, còn nàng ta thì sợ hãi trước sự bá đạo của hắn. Là một phàm nhân mà coi thường thiên địa đại đạo, lôi kiếp cuồng bạo có thể hủy thiên diệt địa nhưng đối với hắn thì giống như là một cái thiên đại bổ, giúp hắn đề thăng tu vi.
Chỉ nghe từ trong Kiếp vân đen nghịt với lực lượng thiên uy hùng bá, cứ liên tục phát ra những tiếng sấm nổ, lôi quang lấp lóe. Trải hơn năm canh giờ, Kiếp vân dần tan biến. Phượng Cửu lúc này mới rời khỏi núi lửa, lăng không trên bầu trời quan sát Tinh Hồn. So với năm canh giờ trước, khí thế Tinh Hồn bạo tăng, mạnh hơn không ít. Phượng Cửu thanh âm có chút kinh hãi nói:
- Lực lượng lôi kiếp mạnh đến như vậy mà vẫn không làm xước một góc áo của ngươi. Đúng là đồ quái vật.
Tinh Hồn hơi ngẩn ra một chút, rồi bật cười:
- Bổn quân không phải quái vật, ngươi mới chính là quái vật.
- Ít ra ta vẫn sợ hãi lực lượng thiên đạo, không có giống kẻ điên coi thường cả thiên đạo như ngươi. So với ngươi, ta xứng với hai chữ quái vật sao?
- Ha ha, ngươi muốn nói sao cũng được. Ở đây cũng lâu rồi, cũng nên trở ra thôi. Bổn quân còn nhiều việc phải làm, không có thời gian ở đây tám chuyện cùng ngươi.
Tiến nhập dị giới này, Tinh Hồn tính toán cũng phải tầm gần một tháng rồi. Hiện tại muốn trở về Lăng Vân tông chữa trị cho vết thương của Ngô Tinh, đồng thời thống nhất Lang Gia thành luôn. Thực lực của Tinh Hồn, đệ nhất nhân Lang Gia thành, tông chủ Cổ La tông Cổ Xích Phong tu vi Thần vương cảnh sơ kỳ, sớm đã không còn là đối thủ của Tinh Hồn nữa. Nên Tinh Hồn nghĩ đến chuyện thống nhất luôn Lang Gia thành, biến nó thành địa bàn đầu tiên để bắt đầu hoàng giả chi lộ.
Phượng Cửu hiểu ý hắn, có điều nàng lại mỉm cười nhẹ rồi nói:
- Ngươi yên tâm, dị giới này thời gian trôi chậm hơn với bên ngoài. Ta đoán chỉ mới hai ba ngày thôi.
Tinh Hồn trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thời gian ở dị giới chậm hơn bên ngoài, cái này cũng giống như Huyền Tiên các của hắn. Địa phương này, rốt cuộc là do đâu mà hình thành đây. Tinh Hồn tự hỏi. Phượng Cửu lại nói tiếp:
- Hiện tại ta sẽ đưa ngươi ra bên ngoài.
Tinh Hồn gật đầu. Phượng Cửu ý niệm khẽ động, một tầng hỏa diễm bùng lên bao vây nàng và Tinh Hồn, trong giây lát truyền tống ra ngoài. Khi Tinh Hồn quan sát quang cảnh xung quanh, thì mới biết hắn đã trở lại Không Di sơn rồi. Thủ đoạn đúng là phi thường. Tinh Hồn lại quay qua hỏi nàng:
- Ngươi bây giờ không có chỗ để đi. Hay là cứ đi cùng bổn quân, đến Lăng Vân tông ở một thời gian, sau đó sẽ tiếp tục hóa giải phong ấn cho Uy lam thanh long, Tà mâu bạch hổ và Băng nguyên huyền vũ, ngươi thấy như thế nào?
- Như vậy cũng được.
Phong ấn Huyết hồn luyện ngục trận, thế gian này chỉ duy nhất một mình Tinh Hồn là biết thủ đoạn để phá giải. Dù rằng Phượng Cửu chiến lực vô địch, thế nhưng không có cách nào để cứu thoát ba vị đại ca của nàng. Còn Tinh Hồn trước tiên muốn giải quyết trước chuyện ở Lang Gia thành, hiện tại không thể giúp nàng được. Thế nên Phượng Cửu chỉ còn cách đi theo Tinh Hồn, nếu như mà để hắn xảy ra chuyện không may thì ba vị đại ca của nàng lại phải tiếp tục chờ đợi.
Thấy Phượng Cửu đồng ý, Tinh Hồn nội tâm khẽ vui mừng. Rồi cả hai hướng Lăng Vân tông mà đi, do không có gì gấp gáp nên tốc độ phi hành không nhanh. Cứ chậm rãi mà đi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Ngày mai không có chương!
Thiên Phong quốc. Bên trong Hoàng thành, một luồng bá khí khủng bố đột ngột xuất hiện. Cao thủ ẩn tàng trong Thiên Phong hoàng thành giật mình khiếp sợ, khí tức kia chính là cường giả nào đó vừa mới đột phá. Mạnh mẽ nhường này, không biết là người nào tạo nên đây.
Chỉ thấy một góc hoàng cung, có mấy người đứng trước một tòa phủ đệ rộng lớn nguy nga. Người nào người nấy đều bộc lộ khí tức vương giả, nhìn mặt còn rất trẻ tuổi, thân vận trường vào thêu hình rồng. Thế giới này, chỉ có người Hoàng tộc mới dám mặc áo thêu hình rồng. Mấy người này, chính là các vị hoàng tử Thiên Phong quốc.
Bỗng có tiếng mở cửa, bốn người Trịnh Ngọc Không khuôn mặt nghiêm lại, như đón chờ một đại nhân vật nào đó xuất quan. Chỉ thấy từ bên trong tòa phủ đệ đi ra, một nam tử tuổi chừng hai bốn hai lăm, trên người vận một bộ kim bào thêu kim long, chân đeo trường ngoa, eo quấn đai ngọc, đầu đội kim quan, tóc đen bó chỉnh tề, rũ xuống thắt lưng. Mặt hắn như bạch ngọc, hai mắt lấp lóe tinh quang, đôi môi mỏng thập phần đoan chính. Tổng thể chính là một nam tử anh tuấn phi phàm, lại tỏa ra một khí độ đế vương, ai nhìn thấy đều có cảm giác muốn quỳ rạp. Nam tử tuấn tú này, chính là đệ nhất thiên tài, đương kim thái tử Trịnh Thần Không.
Trịnh Thần Không mấy ngày trước bế quan, phá bỏ bình cảnh đột phá Thần vương cảnh trung kỳ. Tuổi của hắn bất quá chỉ mới hai mươi lăm, thế nhưng đã đột phá Thần Vương cảnh trung kỳ, thật không hổ danh là đệ nhất thiên tài. Có điều, Trịnh Thần Không không biết rằng, ở thời điểm hiện tại, có hai người tốc độ tu luyện thậm chí còn hơn hắn. Một người trong số đó, đương nhiên chính là Tinh Hồn, thực lực chân chính có thể đánh với cường giả Thần đế cảnh sơ kỳ. Trịnh Thần Không tuy rằng cũng thuộc trong nhóm cường giả vượt cấp chiến đấu, thực lực của Trịnh Thần Không có thể đánh với võ giả Thần Vương cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ thua kém Tinh Hồn một bậc. Có điều, một bậc này lại giống như trời với đất. Đó là còn chưa nói đến, Tinh Hồn ngang bằng với võ giả Thần vương cảnh sơ kỳ thôi. Như vậy cũng đủ biết, Tinh Hồn đã vượt xa Trịnh Thần Không rồi. Ngoài Tinh Hồn ra, vẫn còn có một người luận tu vi và thực lực đều đã đuổi kịp Trịnh Thần Không, người này còn rất trẻ tuổi. Chỉ một thời gian ngắn nữa, hắn cũng sẽ vượt xa Tinh Hồn, trở thành đệ nhất thiên tài trẻ tuổi. Hiện tại, hãy khoan bàn đến nhân vật trẻ tuổi này.
Khi Trịnh Thần Không vừa bước ra thì bốn người Trịnh Ngọc Không lập tức quỳ xuống cung kính nói:
- Chúc mừng Thái tử lại đột phá thêm một bậc.
Trịnh Thần Không nội tâm vui mừng, nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình. Phất tay lãnh đạm nói:
- Đứng dậy cả đi.
- Đa tạ Thái tử.
Bốn người đứng dậy. Trịnh Thần Không nhìn sắc mặt Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không, hẳn là có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo. Nơi này không phải là chỗ bàn chính sự, Trịnh Thần Không hướng người đến Đằng Vân lâu:
- Đến Đằng Vân lâu rồi nói sau.
Trịnh Thần Không mở ra chân nguyên vũ màu tím, đây là chân nguyên vũ tiến hóa khi võ giả đột phát từ Chân thần cảnh thành Thần vương cảnh. Mắt thấy Trịnh Thần Không rời đi, bốn người đồng thời cũng đi theo. Trong số ba người, chỉ có Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không là có chân nguyên vũ màu tím, còn ba người Trịnh Minh Không, Trịnh Mạn Không và Trịnh Chính Không thì chân nguyên vũ đều có màu lam, chính là đại diện cho võ giả Chân thần cảnh.
Một lúc sau, năm người đến Đằng Vân lâu. Thị vệ hai bên cung kính hành lễ, Trịnh Thần Không phất tay miễn lễ, rồi cùng với bốn người còn lại đi vào. Có thể nói, Đằng Vân lâu là một trong những chỗ trọng yếu nhất của Thiên Phong quốc. Việc triều chính thì họp trên Kim Loan điện, còn những việc cơ mật nhất thì đều họp tại Đằng Vân lâu này. Thế nên quanh Đằng Vân lâu bán kính mười dặm, tuyệt không có kẻ nào dám xâm nhập. Bởi có vô số những đại cường giả ngày đêm thủ hộ nơi này, dù là một con ruồi cũng khó mà bay lọt.
Đi vào mật thất bên trong Đằng Vân lâu, Trịnh Thần Không ngồi ở vị trí thượng tọa, hai bên trái phải lần lượt là Đại hoàng tử Trịnh Ngọc không, Nhị hoàng tử Trịnh Minh Không, Tam hoàng tử Trịnh Mạn Không và Thất hoàng tử Trịnh Mạn Không. Ngay khi họ vừa ngồi an tọa, thì từ bóng tối sau lưng Thái tử Trịnh Thần Không có mấy bóng người xuất hiện. Nhìn sơ sơ thì có không dưới hai mươi người. Có thể có mặt trong Đằng Vân lâu, địa vị của những người này tuyệt đối không tầm thường.