Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 52: Độ kiếp kỳ - Lôi kiếp đệ nhất trọng (Hạ)

Không gian yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Tất cả mọi sự chú ý đều hướng đến hai người Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân với sắc mặt trắng bệch và cái hố đen nằm cách đó trăm thước. Dường như họ quên cả mụcđích của mình chính là tranh đoạt thần khí.

Rốt cuộc cũng có kẻ sực tỉnh. Kẻ đó không ai khác chính là Kim Dư Chân. Mục quang âm tà liếc nhìn những người xung quanh, thầm vui mừng trong lòng vì bọn chúng còn đang mãi quan sát trận chiến kia. Thân thủ như quỷ mị, nhẹ nhàng lách người tránh sự chú ý của kẻ khác.

Nhưng vẫn có kẻ nhìn thấy hành động bất thường ấy. Đó là một gã đệ tử Thiên Long thần điện, trên người có không ít vết thương, hẳn là trong cuộc hỗn chiến vừa rồi bị thương không nhẹ. Gã ta quát lớn:

- Kim Dư Chân, ngươi định…

Gã ta chưa kịp nói hết câu, thì Kim Dư Chân độc ác tung ra một chưởng, khiến hắn gã ngay lập tức thần hồn cầu diệt. Nghe tiếng la thất thanh, những người còn lại bất chợt xoay người nhìn thì thấy gã đệ tử Thiên Long thần điện xấu số kia đã mất mạng. Còn hung thủ, Kim Dư Chân đã phi thân lên cao, vẻ mặt đắc ý hướng đến Phượng Hoàng cầm.

Xích Hóa Thành ánh mắt lóe lên tia lửa, khuôn mặt vặn vẹo cực kỳ khó coi. Hắn tức giận quát lớn, trong tiếng nói còn ẩn chứa uy áp mạnh mẽ:

- Kim Dư Chân, tên tiểu nhân. Mau chặn hắn lại!

Những kẻ khác tâm trạng cũng không khác gì Xích Hóa Thành, lập tức phi thân ngự hành thật nhanh, chỉ mong sẽ chặn được kẻ lợi dụng thời cơ kia. Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân tuy bị thương, nhưng vẫn kịp thời nhận ra tình hình. Khuôn mặt càng lúc càng khó coi, định đứng dậy thì thân thể nhói lên cơn đau, làm cho hai người hắn ngã xuống lại. Sở Hóa Long vội ra lệnh:

- Sở Dự Hồng, còn đứng đo làm gì. Chặn Kim Dư Chân lại, cướp lấy thần khí cho ta.

- Nhưng công tử…

- Ta chỉ bị choáng thôi, một lát nữa sẽ bình thường trở lại. Ngươi phải biết hậu quả là gì nếu thần khí rơi vào tay thế lực khác. Mau đi đi.

- Tuân lệnh công tử.

Sở Dự Hồng xoay người, tay cầm bảo kiếm phóng người lên bầu trời. Giờ phút này Sở Hóa Long chỉ còn trông chờ vào Sở Dự Hồng thôi. Tuy hắn nói là vẫn ổn, nhưng thực chất thì rất tệ. Muốn cử động cũng rất khó khăn, nói chi là tranh đọa thần khí. Lý Tinh Vân cũng không khác Sở Hóa Long là bao, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu. Mục quang phức tạp trông lên bầu trời.

Đám người kia tuy rằng kịp thời nhận ra tà tâm của Kim Dư Chân, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn hắn một bước. Kim Dư Chân cười sảng khoái:

- Bây giờ đến ông trời cũng không ngăn cản được bổn hoàng tử có được thần khí. Ha ha ha…

Cấm chế bảo vệ Phượng Hoàng cầm đã bị cấm khí phá hủy đi, phải nói là vô cùng thuận lợi để Kim Dư Chân tiếp cận Phượng Hoàng cầm. Thần khí trong truyền thuyết đã ở trước mặt hắn, chỉ cần đưa tay lấy thôi. Mấy tên đuổi theo trông thấy, cảm giác tức điên muốn thổ huyết.

- Tên bỉ ổi vô liêm sỉ.

- Đừng tưởng có được thần khí là thoát khỏi sự vây công của bọn ta.

- Kim Dư Chân, khôn hồn thì dừng lại, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện này. Nếu không thì đừng trách sao chúng ta độc ác.

- ………

Bọn chúng không ngừng buông lời hăm dọa. Nhưng Kim Dư Chân chẳng thèm quan tâm đến bọn chúng, ngữ điệu khinh thường, kiêu ngạo nói:

- Nói nhiều vô ích. Sẽ không lâu đâu, các ngươi sẽ vinh dự chết dưới sức mạnh của thần khí. Ha ha ha…


Quang mang Phượng Hoàng cầm lấp lóe, vô cùng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời. Khoảng cách giữa Kim Dư Chân và thần khí Phượng Hoàng cầm càng lúc càng gần, làm tâm tình hắn ta cực kỳ vui vẻ. “Hoàng huynh, một khi có thần khí trong tay, vương vị hoàng đế chính là của ta.” Suy nghĩ tà tâm, độc ác tuôn ra trong trí óc hắn. Dường như Kim Dư Chân đã phát cuồng rồi.

- Chết tiệt, thần khí lọt vào tay hắn rồi.

- Ta không tin. Kim Dư Chân, ta thề không đội trời chung với ngươi.

- ………

Lời quát mắng bây giờ đã là vô ích. Bởi Kim Dư Chân đã đứng cạnh Phượng Hoàng cầm rồi.

- Thần khí chính là của bổn hoàng tử.

Kim Dư Chân hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp mọi nơi trong Di vong chi địa. Sảng khoái, đúng là rất sảng khoái. Đây chính là ngày đại hỉ nhất từ trước đến giờ của hắn, kể từ lúc này, cuộc đời hắn sẽ hoàn toàn thay đổi. Thần khí viễn cổ trong tay, trên trời dưới đất, muốn gì có đó. Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ viễn vong.

Song thủ Kim Dư Chân giơ ra, muốn nắm lấy Phượng Hoàng cầm. Nhưng khi khoảng cách chỉ còn nửa thước, thì dị tượng đột ngột diễn ra. Phượng Hoàng cầm tỏa sáng rực rỡ, mờ mờ ảo ảo xuất hiện một hình ảnh tôn nghiêm, cao quý của viễn cổ thần thú Phượng Hoàng.

Tiếng đàn vang lên, trong như tiếng phượng ngâm. Chỉ là không giống với lần trước. Khí tức như hủy thiên diệt địa. Kim Dư Chân không hiểu chuyện gì xảy ra, trong cái chớp mắt đã hóa thành hư vô, hoàn toàn tan biến. Mà những kẻ đang truy đuổi Kim Dư Chân, kẻ thì có kết cục giống như Kim Dư Chân, kẻ khác thì bị bức rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Trong người khe khẽ vang lên tiếng xương cốt vỡ nát.

Thậm chí là những người không có tiến lên đuổi theo Kim Dư Chân như Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Già Diệp và đám Hồng Vu Đan, cũng bị lực lượng uy áp của Phượng Hoàng cầm giáng xuống đến mức quỳ ngối, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi. Đầu óc choáng váng, như mê dại, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

*Ngâm*

Tiếng đàn không chỉ tồn tại bên trong Di vong chi địa, mà vang vọng ra thế giới bên ngoài. Ít nhất là trong phạm vi ngàn dặm, người người nghe thấy. Cách Không Di sơn không xa, có một tiểu trại với mấy chục cường giả đang ngồi nghỉ ngơi. Nghe tiếng đàn cổ quái kia, một bóng người từ trong trại chính phóng người ra. Người ngày khoảng chừng hai ba hai bốn tuổi, trên người vận một bộ trường bào màu xanh, có thêu hình rồng. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lấp lóe tinh quang, khí chất cao quý, thoạt nhìn đã biết không phải người thường. Người thanh niên này, chính là Lục hoàng tử Trịnh Dương Không. Chỉ thấy sắc mặt y phức tạp, giọng điệu nghiêm trọng ra lệnh:

- Toàn bộ lập tức đến Không Di sơn. Kẻ nào chậm trễ, chém không tha.

- Tuân lệnh Hoàng tử.

Không ai dám chậm trễ trước mệnh lệnh. Hàng trăm người như quỷ mị, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời. Khí thế như rồng như hổ, làm cho ma thú bên dưới trốn chạy vào hang ổ, nơm nớp lo sợ. Mà không chỉ có mỗi mình Trịnh Dương Không hướng đến Không Di sơn, các thế lực khác đang ẩn thân cách Không Di sơn không xa cũng xuất đầu lộ diện. Dị tượng xuất hiện đã dẫn động không ít thế lực và cường giả khắp nơi.

Bầu trời trong xanh tuyệt đẹp, từ lúc nào đã bị hắc vân cuồn cuộn bao phủ. Mườn tượng như viễn cổ tà thần xuất thế. Nhân loại biến sắc trước cảnh tượng hùng vĩ, tâm trạng lo lắng không biết chuyện gì sắp diễn ra. Nơi đông hải xa xôi cách Không Di sơn vạn trượng, một cái bóng khổng lồ từ dưới nước phóng lên, uy áp mạnh mẽ làm người ta hoảng sợ. Như một tia sáng, nó hướng thẳng đến Không Di sơn mà bay.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Bọn họ quỳ rạp trước thiên uy của thần khí, đến ngước nhìn cũng không làm được. Tựa như một con kiến hôi nhỏ bé đứng trước một con cự long, tùy thời bị nó nghiền nát. Chẳng người nào thấy được, Phượng Hoàng cầm đang từ trên cao rơi xuống. Kỳ lạ là, nó đang hướng tới chỗ cái hố, nơi Bạch đang bị vùi lấp dưới đống đá.

Bạch mơ hồ, không biết bên trên có chuyện gì xảy ra. Chỉ nghe những âm thanh kỳ quái không rõ ràng. Đột nhiên một luồng kim quang xuất hiện, những khối đá nặng nề đè trên người hắn bị chấn nát thành bụi. Thân thể hắn bị một lực lượng thần bí nào đó thao túng, bay ra khỏi hố đen. Sau đó, một cây đàn với hình dáng cổ xưa rơi vào tay hắn. Hắn tròn mắt ngơ ngác, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, biểu tình như một tên ngốc:

- Chuyện… chuyện gì đây?

Ngay khi Phượng Hoàng cầm rơi vào tay Bạch, thì thiên uy đồng thời biến mất. Sở Hóa Long đầu óc choáng váng, vừa mở mắt ra thì thấy một cảnh tượng khiến hắn tức muốn thổ huyết. Thượng cổ thần khí Phượng Hoàng cầm, đang nằm trong tay kẻ mà hắn căm thù nhất: Tinh Hồn. Vừa kinh ngạc vừa tức giận, Sở Hóa Long giọng nói chứa đầy sát khí:


- Không thể nào, thần khí tại sao lại ở trong tay hắn. Đồ chết tiệt. A a a…

Sở Hóa Long rống một tiếng, ánh mắt nổi lên gân máu. Thân thể chi chit vết thương, tưởng như đã không còn sức chiến đâu, mà bỗng phóng người như một mũi lao, hữu thủ thành quyền, lôi điện bùng phát.

- Bôn lôi quyền.

Bạch đang trong trạng thái vô thức, chưa kịp định thần, nên ăn trọn một quyền của Sở Hóa Long. Luồng điện chạy khắp cơ thể, như muốn phá vỡ cơ thể hắn. Hắn phun ra một ngụm máu tươi. Chẳng biết vô tình hay cố tình, một giọt máu dính vào Phượng Hoàng cầm. Một lần nữa, kim quang tỏa sáng rực rỡ. Rồi bỗng như, nó tự động bay lên, hướng đến Bạch và biến giữa mi tâm.

Không gian tĩnh mịch, người người bất động. Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, há hốc mồm, vừa đủ để nhét vào một quả trứng. Thần khí đã nhận chủ, và người đó chính là Bạch.

- Thần khí… biến mất rồi?

- Hắn, chính là hắn.

- Cho dù phải moi gan hắn ra cũng phải lấy lại thần khí.

- ………

Lần này, đối tượng bị nhắm đến không còn là Kim Dư Chân nữa, mà là Bạch. Tên nào tên nấy như chó dại, ánh mắt hàn lên tia máu, rõ ràng là hóa cuồng. Hồng Vu Đan sực tỉnh, sắc mặt trịnh trọng nói:

- Nhất định phải bảo vệ hắn. Ít ra thần khí nằm trong tay hắn còn tốt hơn người ngoài. Già Diệp đại sư, ý ông thế nào?

- Ta đồng ý. Nhất định phải bảo vệ cậu ấy. Lên thôi…

Bọn họ vừa định động thủ, thì mặt đất đột ngột chấn động. Không gian Di vong chi địa như bị sụp đỗ, mấy tên có mặt tại đó thân hình xiên vẹo, đứng không vững. Biểu tình bấn loạn, sợ hãi. Rồi cơ thể bọn hắn phát ra một luồng bạch quang, không có ngoại lệ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì bỗng trời đất như đảo lộn. Trước mắt là một màn đen tối. Bịch một tiếng, mười mấy người rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Đến khi mở mắt ra, thì đã thấy xung quanh mình là một không gian khác. Cây cối rậm rạp, gió thổi nhẹ nhàng, không khí rất dịu nhẹ.

- Đây là… Không Di sơn? Chúng ta thoát khỏi Di vong chi địa rồi. – Một người nhận thức được đầu tiên, vui mừng rống.

- Ha ha ha, cứ tưởng sẽ tán thân bên trong nơi quái quỷ đó. Từ nay đừng mong ta sẽ đi vào đó nữa.

- Cảm giác thật thoải mái à. Đã lâu không thưởng thức hương vị nữ nhân, mấy vị sư muội ở Thúy Hoa lâu, hãy đợi bổn công tử. Hắc hắc…

- ………

Thoát khỏi hiểm cảnh, tâm tình bọn cực kỳ cao hứng. Cả ngàn người đi vào, mà đến khi trở ra chỉ còn chưa đến hai mươi người. Mà đây cũng đã là kỳ tích rồi. Những lần trước đi, người trở ra thậm chí đếm trên đầu ngón tay, đầu óc thì điên loạn, ngơ ngơ ngác ngác chứ đâu có được thanh minh nhưng đám người này. Có thể nói đây là lần đầu tiên, mà cũng có thể là lần cuối cùng.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác vui mừng biến đi đâu mất, mà thay vào đó là vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Trên bầu trời Không Di sơn, hàng hàng cường giả từ lúc nào đã kéo đến đây, uy áp khiến người ta khó thở.

Trịnh Dương Không mục quang quét một vòng, trông thấy Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân sắc mặt nhợt nhạt, trên người có không ít vết thương. Hắn lắc người một cái, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hai người. Hắn lấy ra hai viên thần đan trị thương để hai người uống lấy. Sở Hóa Long còn sót lại một tia thanh tịnh, sát khí ngập tràn nói:

- Lục hoàng tử, mau bắt hắn. Tên trọng phạm đó đang giữ thần khí trong người.

Trịnh Dương Không bất ngờ, nhìn theo hướng mà Sở Hóa Long chỉ. Bỗng hắn trợn tròn đôi mắt, bởi vì người nằm phía bên kia, chính là kẻ mà Thái tử Trịnh Thần Không hạ lệnh truy sát: Tinh Hồn. Nghe Sở Hóa Long nói, Tinh Hồn còn nắm giữ thần khí. Quả là một công đôi việc, Trịnh Dương Không quát lớn:

- Tội đồ Tinh Hồn đang có mặt tại đây, lập tức bắt hắn lại cho bổn hoàng tử.

- Tuân lệnh!

Không dám chậm trễ, đám cường giả do Trịnh Dương Không mang theo khí thế như vũ bão kéo xuống hòng bắt lấy Bạch. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, Xích Hóa Thành ngữ điệu phẫn nộ, lập tức ra lệnh cho người của hắn:

- Chặn chúng lại, người khác bắt người đang hấp hối kia cho ta.

Chẳng riêng gì Xích Hóa Thành, toàn bộ những thế lực cường đại khác như: Thiên Long thần điện, Bạo Tuyết đế quốc, Lưu Sa thần điện, Tàn Thiên thần điện đều kéo quân gia nhập cuộc chiến. So với lần ở bên trong Di vong chi địa thì phạm vi lớn hơn gấp mấy lần. Những môn phái, thế lực khác còn chưa hiểu bọn người kia đang tranh chấp một tên võ giả đang nằm hấp hối kia. Có điều, giấy không bọc được lửa. Tin tức Bạch đang nắm giữ thần khí truyền đến tại bọn chúng. Vừa kinh vừa mừng, pháp khí tế ra, điên cuồng chém giết hòng muốn chiếm lấy thần khí trong truyền thuyết.