Khi bọn Hồng Vu Đan trở lại thì cuộc trao đổi của Bạch và Già Diệp cũng vừa kết thúc. Mà hiện giờ hắn cũng khoác lên người một bộ hắc y, mày kiếm mắt sao, diện mạo anh tuấn, ngũ quan tinh sảo, khí chất xuất chúng bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải tầm thường. Nhìn thần thái y như vậy làm cho Hồng Vu Đan nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên tại kỳ khảo hạch Ma Thú môn.
Thấy người biết được quá khứ trở lại, Bạch không khỏi thoáng qua một nét vui mừng. Thế nhưng, Hồng Vu Đan vừa đáp xuống, ánh mắt khẽ lướt qua người huynh đệ của mình, rồi hắn bước tới chỗ Già Diệp, nát mặt hơi trầm nói:
- Đại sư, hiện giờ việc lấy thần khí nên ưu tiên. Chi bằng bây giờ chúng ta lập tức khởi hành, tránh phải việc hỏng đại sự.
Già Diệp và Bạch đồng thời ngẩn người ra, thái độ dường như có chỗ khác lạ. Khi Hồng Vu Đan vừa mới gặp lại Bạch, biết được người huynh đệ của mình quên đi những chuyện trước đây, hắn không ngần ngại mà muốn nói ra ngay. Nhưng chỉ vừa rời đi hơn một khắc, thì thái độ thay đổi một trăm tám. Bạch nhíu mày hỏi:
- Hồng huynh đệ, vừa nãy chẳng phải ngươi…
Không đợi Bạch nói hết câu, Hồng Vu Đan nghiêm trọng nói:
- Tinh Hồn, ta biết hiện giờ ngươi đang muốn biết tất cả những chuyện lúc trước. Nhưng mà hiện giờ còn có chuyện cấp thiết cần phải làm, có lẽ Già Diệp đại sư cũng đã nói cho ngươi biết rồi!
Bạch khe khẽ gật đầu. Hồng Vu Đang thấy vậy liền quả quyết nói tiếp:
- Như vầy đi. Đợi sau khi thành công đoạt bảo, ta và đồng môn huynh đệ sẽ tận lực giúp ngươi nhớ lại quá khứ.
- Ta cảm thấy như vậy rất ổn! – Mộc Lâm Nhi bước đến bên cạnh Hồng Vu Đan, cất lời ủng hộ.
Tuy nói ra nghe có vẻ ổn thỏa, thế nhưng với trực giác của mình, Bạch vẫn cảm thấy có cái gì bất bình thường. Ánh mắt nghi hoặc đảo qua một vòng, dừng lại ở Nhậm Phi Yến. Dường như cảm nhận được hắn đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cúi nhìn xuống mặt đất lạnh băng, biểu hiện muốn trốn tránh.
Có điều chuyện này cũng không thể cưỡng ép. Thiết nghĩ rằng bọn họ có chuyện gì đó khó nói, hoặc là cấm kỵ, thế nên muốn mở lời lại thôi. Ít ra cũng có chút manh mối về thân phận của mình rồi, sau này theo đó mà điều tra là được. Nhắm mắt thở dài, mục quang ôn hòa trở lại bình thường, trả lời:
- Tạm thời như vậy đi.
Hồng Vu Đan thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Mà thôi, chuyện này dù sao cũng thành ra như vậy rồi. Tạm thời hãy để qua một bên, đợi sau khi rời khỏi Di vong chi địa tìm cách giả quyết cũng không muộn. Hồng Vu Đan thầm tự nhủ.
Tiếp theo bọn họ không dừng chân ở đây nữa, ngưng tụ nguyên khí tạo ra phi vũ sau lưng, ngự không bay lên hướng phía trung tâm Di vong chi địa mà đi.
Khi bọn họ vừa rời đi, nơi Vạn Hồn trì bỗng xuất hiện một nhân ảnh. Đích thị là một nữ nhân diễm lệ vô song, da thịt như ngọc, dáng người nhấp nhô quyến rũ, thật giống như một viên minh châu rữ rỡ cướp lấy ánh mắt vạn nam nhân. Trên người nàng vận một bộ trường bào màu đỏ như lửa cháy, mái tóc đen huyền mềm mại khẽ phất phơ. Thế gian này không ngờ lại có một nữ nhân tuyệt đẹp đến vậy.
Chỉ thấy ánh mắt đen láy ẩn chứa kim tinh nàng nhìn chằm chằm vào Vạn Hồn trì, rồi lại nhìn về phía xa xăm, đúng hướng mà Bạch cùng với bọn Già Diệp rời đi, cái miệng nhỏ xinh xinh khẽ lẩm bẩm, phản phất thương hải tang điền:
- Mấy trăm vạn năm rồi, cuối cùng ngày này cũng đến!
Nói xong, thân hình này khẽ chuyển động, như một đám lửa bất chợt bùng cháy. Rồi từ trong đó, một vệt đỏ từ trong đám lửa phóng ra, như tia chớp bay thật nhanh về nơi xa xăm. Chính là nơi thần bí mà không một nhân loại nào biết được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
*Keng keng*….
*Ầm ầm*….
Những tiếng gào rú, la hét, hăm dọa cứ liên tục vang lên. Kèm theo đó là những tràng âm thanh của binh khí.
- Công tử, mau cứu mạng…
- Phế vật như ngươi mà cũng dám mò đến đây. Đúng là tự tìm cái chết, để bổn đại gia tiễn ngươi một đoạn…
- Chết tiệt, tên kia thật hung bạo. Hợp lực giết chết hắn ta…
- ………
Một tuần nữa lại trôi qua, chẳng mấy chốc gần hết thời gian ba tháng lịch lãm tại bí cảnh Di vong chi địa. Bạch Lưu Ly, Già Diệp, Hồng Vu Đan, Nhậm Phi Yến, Mộc Lâm Nhi, Phạm Tiêu, Long Vũ và Liễu Bách Sinh sau khi vượt qua vô vàn trở ngại, trên đường tìm kiếm được không ít duyên cơ như nguyên liệu luyện khí, nguyên liệu luyện dược, nội đan ma thú… cuối cùng vượt qua được Cổ độc lâm, đến được nơi tận cùng của Di vong chi địa.
Tưởng chừng là một việc đáng mừng, nhưng mọi chuyện trước mắt, quả thật làm người ta muốn cười ra nước mắt. Bởi, phía trước là một màn hỗn chiến. Nhìn sơ qua, có thể thấy được các đại thế lực nắm giữ bố cục của Huyền Thiên giới như: Thiên Phong đế quốc, Tây Hàn đế quốc, Bạo Tuyết đế quốc, Thiên Long thần điện, Man Hoang dị tộc…
Bạch, Già Diệp cũng với bọn Hồng Vu Đan lúc này chưa có hiện thân. Bên ngoài toàn là cao thủ, cơ hồ không hề yếu hơn Già Diệp. Bọn Hồng Vu Đan chỉ mới chân ướt chân ráo tiến vào hàng ngũ Đế cấp, tuy rằng đã qua rèn luyện khắc khổ, có điều chỉ sợ vừa bước chân ra đó, trong vòng vài chiêu là có một vé đi gặp Diêm La đại vương rồi.
Già Diệp vốn là người cơ trí thông minh, chỉ cần nhìn qua là vẫn biết được chưa một thế lực nào nắm được thần khí cả. Mà một màn giao đấu kịch liệt kia, chỉ sợ là mấy tên tôm tép mà thôi. Cường giả chân chính như Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân hay đám Man hoang dị tộc vẫn chưa có chân chính ra tay. Cơ hồ chỉ là muốn giết gà dọa khỉ mà thôi.
Có điều, tất cả thế lực tại đây đều hùng bá một phương cả, không ai chịu thua ai nên mới thành ra một màn hỗn độn thế này. Rốt cuộc thì bọn chúng cũng đã động thủ. Khí thế như rồng như phượng, mùi tinh huyết lan tỏa khắp không gian.
- Aaaa… cứu mạng…
- Đỡ một chiêu của ta. Bôn lôi quyền…
- …
Mặt đất vốn bình yên hàng vạn năm qua, mà bây giờ vì một màn khói lửa mà trở thành một mớ hỗn độn, cây cối xung quanh tan nát. Màn giao phong ấy, kẻ chịu khổ nhiều nhất tính ra chính là đám Man hoang dị tộc. Mấy phương thế lực khác, tuy bên trong không ưa gì nhau, nhưng mà dù sao cũng cùng là nhận loại, hợp lực tấn công ngoại lai là điều hiển nhiên.
Có điều, thực lực đám Man hoang không yếu chút nào, nhân số tuy ít thế nhưng đều là cường giả có tu vi cao cường, bất cẩn một khác là mất ngay cái mạng nhỏ. Chỉ là, song phương vẫn còn đang ẩn giấu thực lực thật sự. Dù sao, thứ kia vẫn còn chưa xuất hiện, vẫn nên bảo toàn thực lực là nên.
Trở lại với đám người Già Diệp, Bạch cùng bọn Hồng Vu Đan. Mọi chuyện diễn ra trước mắt họ, quả thực không biết nên làm thế nào. Ban đầu, ý định của bọn Hồng Vu Đan đến đây là để giúp Già Diệp lấy được thần khí. Thế nhưng, lúc này lộ diện, họ thân là đệ tử Thiên Lam thần điện phụ thuộc vào Thiên Phong đại đế quốc, hiện do Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân dẫn đầu, nên làm chính là gia nhập vào đó. Còn Già Diệp đương nhiên là phải giúp đỡ cho Tây Hàn đế quốc rồi.
Tuyệt đối ngăn cản không cho Dị tộc lấy được thần khí, nếu không sẽ hỏng đại nghiệp vạn năm qua của nhân loại. Có điều, khi nhân loại chiếm được thần khí, thì lọt vào tay ai thì vẫn còn khó nói.
Già Diệp là người thông minh cơ trí, nhưng tình huống này y cũng đành lực bất tòng tâm, hoàn toàn không có một ý tưởng nào trong đầu cả.
- Phải làm thế nào đây? Càng lúc càng rắc rối rồi!
Đang trầm ngâm suy nghĩ, thì bỗng một luồng sát khí xuất hiện, kèm theo đó là khí tức hủy diệt.
- Cẩn thận!
Hồng Vu Đan vội quát. Cơ hồ ngay trong cái chớp mắt, tám người bọn họ thoát khỏi chỗ ẩn nấp, hiện ra trong tầm mắt mọi người. Một chưởng vừa rồi, chính là từ một tên đệ tử Thiên Long thần điện.
- Đám người nào kia? Không lẽ cũng muốn tham lam chiếm thần khí… Ủa, dấu hiệu kia là…
- Tên trọc kia hình như ta đã thấy ở đâu rồi thì phải?
- Đồ ngu, đó chính là Già Diệp, cao thủ mà Vạn Âm tự phái đến đó.
- …
Bây giờ vô tình hiện thân, từ trong nhận thức đám Hồng Vu Đan tự biết mình làm như thế nào. Nhưng đúng lúc ấy, nội tâm hắn khẽ động. Dường như, hắn cảm nhận được một cái gì đó. Là sát ý? Phải, chính là một cỗ sát ý kinh khủng…
“Chết rồi, không lẽ là…”
Cỗ sát ý mãnh liệt bao trùm lấy nơi này. Ngay thời khắc ấy, dường như tất cả mọi người đều dừng lại, cả nhân loại, và cả Man hoang dị tộc nữa. Lăng không đứng phía đối diện Hồng Vu Đan, một thiếu niên phong lưu phóng khoáng, khuôn mặt vốn nho nhã nhưng bây giờ tràn đầy âm lệ. Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào một người. Người này không ai khác, chính là thiên tài trẻ tuổi số một của Sở gia chi tộc, Thiên Phong quốc không ai không biết, đích thị là Sở Hóa Long.
Người mà hắn đang lườm, chính là Bạch. Mà chính bản thân hắn - Bạch, cũng không hiểu sao, khi vừa nhìn thấy người đó thì một cỗ sát khí trong người lại nổi lên. Hận không thể lao đến tử chiến một trận.
Một tên cường giả Man hoang thấy Sở Hóa Long đột nhiên dừng lại, sơ hở một mảng lớn thì hét lớn một tiếng rồi cầm trường thương trong tay lao lên nhằm thủ cấp Sở Hóa Long mà chém:
- Hắc hắc, chết đi nhân loại.
Thế nhưng, hắn chưa kịp tiến đến chỗ Sở Hóa Long năm trượng thì một tiếng *xẹt* lạnh lùng vang lên. Theo đó, thên thể hắn tách ra làm hai, thần hồn câu diệt. Loáng một cái, một gã nam tử thân vận bạch y thanh tú xuất hiện ngay bên cạnh Sở Hóa Long, sắc mặt khó coi quát:
- Sở Hóa Long, ngươi ngây làm gì thế, bộ muốn chết hả? Ngươi rốt cuộc…
Gã chưa kịp nói hết câu, thì một nhân ảnh như lạ như quen lọt vào tầm mắt của gã. Cơn giận đối với Sở Hóa Long bay đi đâu mất, mà thay vào đó cũng là một nỗi thống hận bùng nổ từ tận sâu trong lòng, như muốn hủy thiên diệt địa vậy.
Tất cả, chỉ diễn ra trong vòng hai giây mà thôi.
Không khí lúc này đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường. Không còn tiếng kêu la thảm thiết, tiếng giao đấu dữ dội. Mà thứ còn sót lại, đó là tiếng gió thổi và cát bụi bay. Ngoài ra, tuyệt không còn một âm thanh nào khác.
Hồng Vu Đan nhìn khung cảnh như vậy, quả thật không biết phải làm gì. Thâm thù đại hận giữa ba người này, có lẽ không cách nào hòa giải, ngoài trừ có người nằm xuống. Hoặc là Tinh Hồn, hoặc là Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân.
Lúc này, lòng bàn tay Bạch siết chặt lại. Ánh mắt lãnh huyết nhìn hai gã nam tử kia, sát khí trong lòng như bị tích tụ bấy lâu một lần nữa nổi lên, không khỏi làm cho người ta có cảm giác rợn người. Thậm chí, hắn còn không để ý đến Nhậm Phi Yến đang đứng bên cạnh hắn lúc này nữa. Tuy không biết tại sao, nhưng hắn lại thấy hai gã nam tử kia rất đáng chết.
Sở Hóa Long đứng bên kia mặt trầm như nước, ánh mắt lóe hàn mang, trong giọng nói ẩn chứa một nỗi căm ghét kinh thiên:
- Tinh Hồn, hắc hắc… quả nhiên ngươi vẫn còn sống. Rất tốt, rất tốt…
Những ai có mặt tại đó, tự nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh băng. Ngay cả Lý Tinh Vân đứng bên cũng có cảm giác đó. Tuy rằng Lý Tinh Vân cũng rất thống hận Tinh Hồn, thế nhưng y không ngờ Sở Hóa Long còn trên y một bậc. Bạch nheo mắt nhìn Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, tinh thần đẩy lên mức cao nhất, tùy thời ứng biến.
Sở Hóa Long quát lớn một tiếng:
- Tinh Hồn, vì ngươi mà tam muội của ta than vẫn đạo tiêu. Đền mạng cho ta!
Ngay tức khắc, một tiếng nổ vang. Sở Hóa Long như hóa thành một tia chớp, người theo dõi bên dưới hoàn toàn không hề theo kịp tốc độ của hắn. Sở Hóa Long thế như mãnh hổ, lôi kình ngưng tụ ở nắm đấm:
- Bộc lôi quyền.
Mà Bạch cũng không hề chịu yếu thế, khí thế trên người bộc phá làm đám Hồng Vu Đan kinh ngạc. Cả Lý Tinh Vân cũng tròn mắt, chỉ có riêng Sở Hóa Long là không hề quan tâm.
- Ma ảnh bộ - Phong loa toàn hoàn!
Phong lực tụ lại thành một quả cầu, phong bạo cực kỳ mạnh mẽ, hợp với tốc độ cực nhanh của Bạch nghênh tiếp tuyệt chiêu của Sở Hóa Long. Chỉ nghe ầm một tiếng, gió bụi mờ mịt, bao phủ quanh Sở Hóa Long và Bạch. Những kẻ đang theo dõi diễn biến căn bản không nhìn ra được những gì xảy ra bên trong, chỉ nghe được những tiếng giao tranh không ngớt.