Nhìn điệu bộ của Lý Tinh Vân không có vẻ gấp gáp gì, dường như rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng. Thế nhưng Sở Hóa Long ở đằng sau thì tâm tình không vui, lên tiếng nhắc nhở:
- Lý Tinh Vân, không có thời gian để cù nhây đâu. Nhanh chóng kết thúc đi!
Mục quang Lý Tinh Vân khẽ liếc y, rồi lại trông sang Hoàng Bắc Nguyệt đang ngấn lệ kia. Không khỏi thở dài một tiếng, giọng nói lộ vẻ chán nản:
- Hài, thật đáng tiếc. Bắc Nguyệt công chúa, Tinh Vân đã cho nàng cơ hội, nhưng thời khắc ấy đã qua rồi. Cơ hội đã mất, đành tiễn công chúa một đoạn vậy!
Hữu thủ nắm chặt bảo kiếm Hồ điệp, cước bộ chậm rãi hướng đến Hoàng Bắc Nguyệt, gương mặt tuấn tú mang theo vài phần âm lệ. Hoàng Bắc Nguyệt trong nội tâm tràn đầy bi phẫn, hận bản thân quá yếu ớt, vô dụng.
Tiểu tăng nhân Minh Tuệ từ nãy giờ đứng im bất động, cũng là do uy áp của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân quá lớn, khiến hắn chút nữa ngất đi. Nhờ có định lực mạnh mẽ, nên chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Khi thấy Lý Tinh Vân lộ rõ sát ý, bằng một lực lượng vô hình nào đó, hắn chạy tới trước mặt Lý Tinh Vân, quát lớn:
- Đừng hòng động vào công chúa, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi!
Lý Tinh Vân khẽ kinh ngạc, vài giây sau liền nở một nụ cười ma mãnh:
- Chỉ là một tiểu tử Vương cấp hậu kỳ mà cũng khua môi múa mép trước mặt ta, ha ha ha. Nhưng mà thôi, nếu ngươi muốn gặp Diêm vương, bổn công tử rất hào phóng, sẽ tiễn ngươi một đường.
Nói rồi, hắn liền vận chuyển nội công, nguyên lực tràn trề bùng phát. Chỉ trong khoảng khắc, trong khoảng phạm vi hai mươi thước, không khí đột ngột giảm xuống, cỏ cây bị đóng băng trong chớp mắt. Hoàng Bắc Nguyệt và Minh Tuệ trong lòng không khỏi sợ hãi, gã nam tử trước mặt bề ngoài nho nhã, hiền từ nhưng một khi ra tay lại độc ác, bá đạo. Quỷ môn quan dường như hiện hữu trước mắt họ. Lý Tinh Vân khẽ nói:
- Vĩnh…
Chữ “biệt” chưa kịp nói ra, thì hắn bỗng cảm thấy có một áp lực mạnh mẽ đang nhắm vào mình. Thân thể như quỷ mị, chớp mặt thoát khỏi chỗ đó.
- Kim phật đại thủ ấn.
Một tiếng nổ long trời, ngay tại vị trí mà Lý Tinh Vân vừa đứng, đột nhiên xuất hiện một chữ vạn, kim quang chói mắt. Dương khí ấm áp, làm tan chảy lớp băng do Lý Tinh Vân tạo nên. Kim quang xuyên qua tầng hơi nước, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp với màu sắc rực rỡ.
Tiếng gió thổi phần phật, một tăng nhân thân vận áo cà sa màu trắng chắn ngang phía trước người Minh Tuệ. Gương mặt tuấn tú, hiền lành điềm đạm tựa không nhiễm bụi trần. Nụ cười ôn hòa, ấm áp treo trên khuôn mặt, làm cho người ta có cảm giác như đức phật hiện hữu trước mắt. Minh Tuệ mừng rỡ, reo lên:
- Sư thúc, người đến rồi!
Người vừa xuất hiện ngăn cản Lý Tinh Vân trảm sát Hoàng Bắc Nguyệt và Minh Tuệ, đích thị là Già Diệp. Chỉ thấy y khẽ quay đầu, giọng nói ôn hòa có pha chút cảm kích:
- Minh Tuệ, con làm tốt lắm.
Lý Tinh Vân hiện đã lùi về, đứng ngang với Sở Hóa Long. Trong lòng thoáng qua nỗi sợ, chiêu vừa nãy, nếu không phải kịp trời tránh né, thì chắc hẳn hắn sẽ bị thương không nhẹ. Khuôn mặt vốn thanh tú, nho nhã lại hiện đầy vẻ oán độc với Già Diệp.
- Từ lâu nghe nói Già Diệp đại sư và Bắc Nguyệt công chúa có giao tình, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Hoàng Bắc Nguyệt được Minh Tuệ đỡ dậy, nhét vào mồm một viên Diệu Xuân đan, thương thế đã phục hồi được phần nào. Nghe câu nói mang ý tứ trêu chọc, khiêu khích của Lý Tinh Vân thì bỗng chột dạ. Ánh mắt sánh như thu ba nhìn Già Diệp đang đứng trước mặt mình, muốn mở miệng phản bác nhưng không thành lời.
Còn Già Diệp thì thoáng qua một nỗi buồn như vô hạn. Nhưng ngay lập tức liền biến mất, vẫn giọng điệu hòa nhã nói:
- Lý thí chủ quá lời rồi, bần tăng vừa nãy chỉ là thuận tiện tương trợ. Không ngờ lại cứu thoát được đồ đệ và bằng hữu của mình.
- Bằng vào một chiêu vừa rồi, nói là thuận tiện e là nhẹ nhàng quá rồi.
Già Diệp lặng im không đáp. Lý Tinh Vân nói tiếp:
- Từ lâu nghe danh Già Diệp đại sư, vốn sinh lòng ngưỡng mộ. Giờ gặp mặt, Lý Tinh Vân rất muốn cùng đại sư bàn luận vài chiêu.
- Sát khí của thí chủ quá nặng, sau này sẽ tạo thành tai họa. Chi bằng quay đầu là bờ, lập địa thành phật…
- Ha ha, ta không rảnh để nghe những lời giáo huấn của đại sư. Lên đi!
Lý Tinh Vân lãnh khốc nói, chuẩn bị cùng Già Diệp phân cao thấp thì Sở Hóa Long chặn hắn lại. Mục quang bén như kiếm trừng Già Diệp một cái, khiến cho Già Diệp nhíu mày lại. Trong lòng trong khỏi thán, sát khí của người này so với Lý Tinh Vân còn lớn hơn vài phần. Chỉ thấy Sở Hóa Long sắc mặt lãnh đạm, nhỏ giọng nói với Lý Tinh Vân câu gì đó.
Lý Tinh Vân cau mày lại, gương mặt thần tuấn lộ vẻ khó coi. Sau đó liền quay nhìn Già Diệp, nói:
- Già Diệp, sau này gặp lại hy vọng có thể cùng ngươi phân cao thấp. – Rồi hắn lại nhìn tiếp Hoàng Bắc Nguyệt – Và nàng, lần sau không may mắn vậy đâu!
Nói xong, hắn và Sở Hóa Long quay người lại, từ từ lùi sâu vào khu rừng. Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì đó, thanh âm hơi giận dữ, quát lớn:
- Lý Tinh Vân, trả kiếm cho ta!
Cước bộ Lý Tinh Vân khựng lại, chợt nhận ra mình vẫn còn đang nắm trên tay Uyên ương hồ điệp kiếm của Hoàng Bắc Nguyệt. Khóe miệng nở mộ nụ cười kỳ quái. Bất ngờ vung tay ném thanh kiếm về phía Già Diệp:
- Coi như quà ra mắt vậy.
Già Diệp nắm lây chuôi kiếm, đột nhiên một luồng hàn khí lạnh lẽo từ thân kiếm xâm nhập vào người. Chỉ cảm thấy toàn thân như bị nhốt trong hầm lạnh, kinh mạch đóng băng. Ngay lập tức, y liền vận chuyển thần công của mình loại bỏ hàn khí ra khỏi thân thể. Trong lòng thầm tự nhủ, Lý Tinh Vân kia quả thật âm hiểm. Thế nhưng, Già Diệp biết rằng đó chỉ là một lời thách thức của hắn ta.
Xem xét Uyên ương hồ điệp kiếm không còn gì khác lạ, Già Diệp liền trả lại thanh kiếm cho Hoàng Bắc Nguyệt. Giọng nói ôn nhu:
- Không sao rồi, công chúa cứ ở đây nghỉ ngơi, đừng tiến sâu vào bên trong nữa. Minh Tuệ, con giúp ta chăm sóc cho công chúa thật tốt.
Bỗng Già Diệp hướng mình về phía cây cầu, chuẩn bị bước đi thì Hoàng Bắc Nguyệt biến sắc hỏi:
- Huynh định tiến vào đó sao?
- Đúng vậy.
- Ta có thể cùng huynh…
Nàng chưa kịp nói hết câu gì Già Diệp chặn lời nàng:
- Không được, Di vong chi địa thập phần hung hiểm, thập tử vô sinh. Công chúa không nên cố chấp làm gì. Chập nữa người của ta sẽ đến, nói họ là nhớ bảo trọng.
Nói xong, Già Diệp bước chân lên cây cầu. Bạch sa tung bay trong gió, trên thân thể lấp lóe kim quang. Trên bầu trời kia, một con chim sẻ đỏ bay lướt qua, mục quang nhìn xuống, có ý nghĩa gì thì không ai biết được.
Trong khu rừng, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân dùng khinh công cực kỳ ảo diệu đang hướng về phía tây. Chính là đi tới cây cầu mang tên Phong. Trên đường đi, Lý Tinh Vân sắc mặt khó coi liên tục lầm bầm:
- Đáng ghét thật, chỉ một chút nữa là thu phục được cô ta rồi. Tên Già Diệp chết tiệt ấy.
Sở Hóa Long bên cạnh lãnh đạm nói:
- Lần sau cũng được mà. Sẵn tiện lấy luôn cái mạng của tên Già Diệp hay cản mũi đó.
- Hừ, nếu không phải đám người của hắn sắp tới, thì dễ gì ta bỏ qua. Nghĩ đến mà tức chết đi được.
- Bỏ đi, dù sao nhiệm vụ lần này của ta và ngươi không phải là bắt Hoàng Bắc Nguyệt hay giết chết Già Diệp, mà quan trọng là thứ đó có ở đây không. Hơn nữa, bên Thiên Phong chỉ có ta, ngươi và Sở Dự Hồng, tốt nhất là bảo toàn lực lượng, âm thầm mà hành động.
- Biết rồi!
Lý Tinh Vân chán nản nói. Đột nhiên ngay lúc đó, một tiếng long ngâm trong trẻo vang vọng đến cửu thiên vang lên. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân biến sắc, mục quang lấp lóe nhìn trên cao. Chỉ thấy tận sâu bên trong Di vong chi địa, một đầu kim long khổng lồ bay lên, thần thái uy nghiêm, cực kỳ cao ngạo. Tồn tại được vài giây thì tiêu tán trong không trung.
Thời khắc Kim long phi thiên, toàn bộ người còn sống trong Di vong chi địa đều nhìn thấy được: Man hoang dị tộc, Tây Hàn, Thiên Phong, Bạo Tuyết, Viêm Dương, Thiên Lam điện, Lưu Sa điện, Kim Lăng điện, Thiên Long điện… cùng các thế lực lớn nhỏ khác. Ai cũng trầm trồ, sợ hãi, tham lam… khi nhìn thấy con kim long ngạo thế vô song kia. Sâu trong vùng nội địa Di vong, chắc chắn đã xảy ra biến cố nào đó mà không ai biết được. Nhờ thế mà càng kích thích lòng tò mò của các võ giả trẻ tuổi. Là con đường đi lên đỉnh cao, hay là cái chết đang chờ sẵn, tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Bóng tối âm u, bao trùm lấy tất cả. Xung quanh chỉ có tiếng kêu của côn trùng, tiếng bước chân của ma thú, hay tiếng xào xạc của lá. Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Già Diệp bước qua cây cầu Lâm, chính thức bước vào một trong sáu địa danh tồn tại ở Di vong chi địa là Cổ độc lâm.
Vừa bước vào, Già Diệp không khỏi khiếp sợ, quả thật chỗ này xứng với hai chữ Cổ độc.
Độc vật tồn tại ở khắp nơi, chỉ cần một chút sơ xẩy là vạn kiếp bất phục ngay. Già Diệp đã đi được hai tuần, chưa thấy đích đến đây nhưng quỷ môn quan thì trùng trùng. Đang yên đang lành thì ma thú xuất hiện, mà toàn là những ma thú từ Địa cấp trở lên, tương ứng với võ giả Vương cấp. Với người có tu vi cao cường như Già Diệp thì chỉ thuận tiện nhích một ngón tay là giết được ngay.
Có điều, bản tính lương thiện của y lại không cho phép làm điều đó. Thế nên một là đánh cho nó ngất đi, hai là bỏ chạy. Nhưng đó không phải là một cách tốt, đối với ma thú có kích cỡ lớn thì còn được, nhưng mấy con côn trùng thì chỉ còn cách là xuất thủ giết chết thôi. Dần dà đối với Độc cổ lâm này, nếu không tự bảo vệ mình, thì chỉ có chết thôi. Nên về sau, Già Diệp ra tay dứt khoát hơn, miễn phải gặp nguy hiểm. Trong lòng niệm đức phật từ bi, khi về Vạn Âm tự sẽ thỉnh tội trước Phật tổ.
Hai tuần trước, khi đang đi thì nhìn thấy hình ảnh Kim long xuất hiện, thiết nghĩ sâu bên trong có biến cố gì đó. Có điều, y không dám tăng nhanh tốc độ của mình. Khắp nơi là nguy hiểm đang tiềm ẩn, không thể nào sơ sẩy được, tốt nhất là đi một bước, tính một bước.
Đang đi, thì Già Diệp bỗng nghe có động tĩnh, hình như là âm thanh đánh nhau. Hắn liền tăng nhanh cước bộ của mình hơn một chút, nơi phát ra âm thanh đánh nhau cách chỗ của Già Diệp hơn hai mươi thước. Đến nơi thì nhìn thấy một đám thanh niên trẻ tuổi đang đánh nhau với ba con Kim cấp ma hổ, so với võ giả Đế cấp chỉ hơn chứ không có kém.
Đám thanh niên trẻ tuổi kia, hầu như đều là cường giả Đế cấp, chỉ ngoại trừ một tiểu cô nương xinh đẹp là không. Người có tu vi cao nhất đạt cấp Lục tinh, còn lại số nhiều là Nhất tinh cả. Mà ba con ma hổ kia, đều là Thiên cấp trung giai ma thú, hoàn toàn chiếm thượng phong. E rằng một chút nữa là bị chúng giết.
Ngay lúc đó, một con Ma hổ nhào đến, vồ lấy cô gái yếu nhất trong đó. Chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hoàn toàn không có lực phản kháng. Cái mồm to như chậu máu kia há rộng, chỉ một chút nữa sẽ nuốt trọn thân thể nàng. Mọi người hét lên, không kịp phản ứng. Già Diệp chỉ là vừa đến nơi, không kịp thời thích ứng. Bỗng nhiên một thiếu niên, xuất hiện trước mặt nàng, quát lớn:
- Phi Yến, cẩn thận! Phi sa tẩu thạch!
Y dùng kiếm quét ngang một đường, nhằm vào chân của Ma hổ. Thế nhưng giống như muỗi đốt, chỉ làm lộ ra lớp da sần sùi cứng như huyền thiết của Ma hổ. Bàn chân khổng lồ của nó giơ lên, miệng rống một tiếng kinh thiên, quét vào ngực của gã thanh niên ấy. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, như một hòn đá bị ném đi, thân thể đập vào cây cối. Trên mặt đất là một vết lê dài, nhìn rất kinh khủng. Một chiêu kia của Ma hổ làm cho hắn gẫy đi vài cái xương sườn, nội thương rất nghiêm trọng.