Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 19: Chữa trị

Sau khi buổi thảo luận kết thúc, mỗi người đều trở về phòng của mình, vừa để nghỉ ngơi vừa dặn dò những đệ tử mà họ đề cử để chuẩn bị thật tốt trong kì tuyển chọn sắp tới. Tông chủ Hàn Chí Đông đang một mình đi trên hành lang dài, hướng đến căn phòng luyện công thì Mộc trưởng lão xuất hiện:

- Bái kiến tông chủ!

Hàn Chí Đông khẽ ngạc nhiên, hỏi lão:

- Mộc trưởng lão, có chuyện gì sao?

- Lão phu có một chuyện muốn xin, hy vọng tông chủ chấp nhận.

- Không cần khách khí, nói ta nghe xem nào.

Được Hàn Chí Đông chấp thuận, Mộc trưởng lão bắt đầu nói:

- Lão phu muốn xin cho một người nữa tham gia kỳ tuyển chọn lần này.

- Ồ, không biết là kẻ nào vậy? – Hàn Chí Đông nói với giọng điệu ngạc nhiên.

- Một kẻ khá đặc biệt. Mời tông chủ đi theo lão phu, vừa đi lão sẽ vừa giải thích.

Mộc trưởng lão đưa tay ra hiệu. Hàn Chí Đông khẽ gật đầu, rồi đi theo Mộc trưởng lão. Hướng mà hai người bọn họ đi, chính là hướng phòng trọ, nơi mà Bạch và Bích Nguyệt ở tạm trong thời gian sống ở Lăng Vân tông.

Một khắc sau, Hàn Chí Đông và Mộc trưởng lão đã đến dãy nhà ấy. Trên đường đi, được Mộc trưởng kể về câu chuyện ở đảo Đào Hoa, nên y đại khái hiểu được mọi chuyện. Quả thật chuyện về Bạch làm cho Hàn Chí Đông rất hiếu kỳ. Theo như Mộc trưởng lão nói thì hẳn có một bí mật gì đó được cất giấu trên người của cậu thiếu niên thần bí này.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Bạch đang ngồi một mình trong phòng trống vắng, với bình trà nóng còn đang bốc lên hơi nước ở trước mặt. Đối với hắn, tất cả mọi thứ đều là bóng tối cả. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Bạch ngạc nhiên, bởi hắn chẳng có quen biết với người nào ở đây, sao lại có người gõ cửa phòng hắn. Bích Nguyệt vừa mới rời khỏi đây, có lẽ là gia nô ở trong Lăng Vân tông chăng.

Thế là Bạch đứng dậy tiến tới cánh cửa ấy. Chỗ hắn ngồi cách cánh cửa không xa lắm, chỉ việc đứng lên, đi mấy bước rồi cua qua phải, thêm vài bước nữa là tới. Bích Nguyệt đã chỉ cho hắn nên mọi việc khá dễ dàng.

Cánh cửa gỗ mở ra, Bạch liền mở giọng hỏi:

- Là ai đấy?

- Ta đây, Mộc Hình.

- Ra là Mộc trưởng lão. Có chuyện gì không? – Bạch hỏi.

- Vào trong nói chuyện cho tiện.

Thế là Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông bước vào trong phòng, ngồi xuống đối diện với Bạch. Qua lời giới thiệu của Mộc trưởng lão, hắn mới biết được người này chính là tông chủ Lăng Vân tông.

Còn Hàn Chí Đông thì quan sát rất kỹ người thiếu niên trước mặt mình, cái vóc người mảnh khảng, da dẻ trắng trẻo như nữ nhân. Không khác thì những tên công tử bột ở nhà quý tộc. Trên người hắn lại chẳng có một chút khí tức nào là của cường giả cả như lời mà Mộc trưởng lão kể. Tất nhiên Mộc trưởng lão cũng nhận ra ý tứ nghi ngờ, nên mới bảo Bạch:

- Tông chủ có thể giúp ngươi thấy lại được ánh sáng. Chỉ cần ngươi đáp ứng với lão phu một điều kiện.


Câu nói của lào làm cho Bạch mừng rỡ, giọng hân hoan bảo:

- Có… có thể sao? Điều kiện gì vãn bối cũng chịu cả.

- Điều kiện thì lão phu sẽ nói sau. Bây giờ ngươi hãy đi cứ làm theo những gì mà tông chủ bảo.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********

Bầu trời ngày hôm nay rất đẹp, những đám mây trắng xóa nằm rải rác trên bầu trời xanh kia. Ánh nắng ấm áp, rất thích hợp để đi dạo chơi hay thưởng thức một cảnh quan tuyệt đẹp.

Tại một căn chòi ven bờ hồ, có một thiếu niên thân mặc một bộ y phục màu lam, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, mày như kiếm, ánh mắt sắt bén. Chính là Lâm Quang. Nơi này là hậu hoa viên của nhà hắn, mỗi khi thấy trống trải hắn đều ra đây thả hồn mình với thiên nhiên.

Về đây đã hơn nửa tháng, không lúc nào hắn không nhớ đến hình ảnh cô gái xinh đẹp chất phát đang sống nơi đảo Đào hoa. Lúc mới về nhà, Lâm Quang đã có ý định muốn thưa chuyện của hắn với Bích Nguyệt. Thế nhưng lại trùng hợp là Di vong chi địa sắp mở ra. Lâm Quang cũng là đệ tử của Lăng Vân tông, nên cũng phải chuẩn bị cho kỳ tuyển chọn sắp tới, không có thời gian để nói chuyện đó với phụ mẫu hắn.

Đang thơ thẩn một mình thì ở đằng xa, có một người thanh niên áo xám chạy tới. Nhìn y phục thô kệt của gã, có lẽ là một gia nhân sống và làm việc trong phủ. Khi thấy Lâm Quang thì gã hành lễ, rồi lấy ra một phong thư nói:

- Công tử, có thư gửi từ Lăng Vân tông tới.

Lâm Quang cầm lấy bức thư, trên đó có ghi người gửi là Vệ Tử Lạc. Cô gái này tính ra thì Lâm Quang cũng có chút quen biết, thỉnh thoảng khi học nghệ ở Lăng Vân tông đã có gặp qua mấy lần. Cô ta là một trong những đệ tử có thiên phú rất cao, nên được tông phái coi trọng. Những gì mà Lâm Quang biết về cô ta chỉ có nhiêu đó. Thế nên hắn khá bất ngờ khi Tử Lạc gửi thư cho hắn.

Mở tờ giấy trong phong thư ra, bỗng nhiên khuôn mặt Lâm Quang trở nên phấn khởi. Gương mặt thẫn thờ khi nãy giờ đã tràn ngập sức sống. Hắn cười tự nói với mình:

- Bích Nguyệt, nàng đến tận nơi này rồi sao? Đợi ta, ta sẽ đến đón nàng ngay!

Dứt lời, Lâm Quang triệu ra bảo kiếm của mình, ngự trên nó rồi hướng thẳng một đường bay đến Lăng Vân tông, nơi mà người hắn ngày nhớ đêm thương đang đợi hắn.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Bạch đi theo Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông vào một thạch thất. Đây là chỗ dành cho các đệ tử trong phái luyện công. Hàn Chí Đông chính là muốn chữa lành những tổn thương do Tiêu Hồn đinh gây ra. Có lẽ chỉ cần giải trừ được, thì sức mạnh của hắn sẽ được bộc lộ như những gì mà Mộc trưởng lão nhận định. Về mắt của hắn thì chỉ có thể dùng nội lực để gắn kết lại các thần kinh trong mắt, như vậy thì hắn sẽ tạm thời nhìn thấy được. Có điều cũng chỉ là tạm thời thôi, bởi trong Lăng Vân tông chẳng có người nào đủ trình độ để có thể giúp Bạch chữa lành hoàn toàn đôi mắt.

Hàn Chí Đông cũng đã giải thích điều này với Bạch. Hơi buồn một chút, nhưng thế này đã là quá đủ rồi. Hắn cũng chẳng mong gì hơn cả. Chỉ cần có thể tìm được cô gái mà hắn nhìn thấy, thì chắc là hắn sẽ phục hồi được ký ức của mình thôi. Còn nếu như không thể gặp được, thì đành phải nghe theo mệnh trời mà thôi.

Thế là Hàn Chí Đông bắt đầu việc chữa trị. Y cũng cho gọi thêm các Luyện Dược sư trong phái đến, đem các loại thảo dược dùng để phục hồi kinh mạch, đả thông nguyên khí. Chỉ sau gần hai giờ, một viên đan dược đã cho ra lò.

Nuốt viên kim đan ấy, chỉ thấy bỗng chốc cơ thể như bị hàng trăm ngàn con bọ bò khắp cơ thể. Hắn cảm thấy như muốn vỡ vụn ra, cực kỳ đau đớn. Thế nhưng hắn đã cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng rên rỉ nào. Có điều, nhìn sắc mặt tái nhợt, người nhễ nhãi mồ hôi thì đủ để biết nó đau đớn đến chừng nào.

Để giảm thiểu cơn đau của hắn, Hàn Chí Đông và Mộc trưởng lão vận công hỗ trợ cho hắn từ bên ngoài. Trải qua ba giờ đồng hồ, cuối cùng quá trình đầy chông gai cũng kết thúc.

Bạch như muốn ngất đi, nhưng bằng một nghị lực phi thường mà hắn vẫn còn giữ vững được ý thức của mình. Mộc trưởng lão bước tới gần đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế gỗ. Hàn Chí Đông lệnh cho một Luyện Dược sư đến bắt mạch cho hắn.

Người Luyện Dược sư này vừa bắt mạch xong, thì gương mặt của hắn làm cho Hàn Chí Đông nhíu mày khó hiểu. Vị Luyện Dược sư đó đến nói:

- Bẩm tông chủ, cơ thể hắn rất kỳ lạ. Viên đan dược vừa rồi, theo lí thuyết thì chắc chắn sẽ phục hồi hoàn toàn những tổn thương do Tiêu Hồn đinh tạo nên. Nhưng không biết vì lí do gì mà kinh mạch của hắn chỉ được chữa lành hai phần. Còn lại hoàn toàn không có một chút dấu hiệu gì cả!

Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông kinh ngạc. Không tin vào lời nói của vị Luyện Dược sư ấy, đích thân Mộc trưởng lão đi đến tự mình xem xét. Và đúng như những gì mà vị Luyện Dược sư ấy nói, chỉ phục hồi được có hai phần. Các chính kinh quan trọng để vận hành nội lực thì vẫn như trước đây. Mộc trưởng lão trầm tư, hoàn toàn khẳng định những gì mà Luyện Dược sư ấy nói.


Hàn Chí Đông thở dài một cái, rồi mới đứng dậy, cho các Luyện Dược sư rời khỏi. Y đi đến trước mặt Bạch, đưa tay lên mắt hắn vận nội lực. Bạch chỉ cảm thấy đôi mắt mình rất ấm áp, đó chính là nhờ nội lực mà Hàn Chí Đông truyền qua.

- Ngươi từ từ mở mắt ra xem!

Sau khi hoàn tất, Hàn Chí Đông nói với Bạch.

Bạch từ từ mở đôi mắt của mình ra. Mọi thứ rất nhòe, ánh sáng trong phòng tuy không mạnh nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy hơi nhức mắt. Từ từ… từ từ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được.

Trước mặt hắn lúc này là hai người đàn ông, chính xác là một ông lão đã ngoài thất tuần và một nam tử trung niên. Không quá khó để suy đoán, ông lão râu tóc bạc phơ ấy chính là người đã đưa hắn từ Đào Hoa đảo đến Lăng Vân tông này. Còn người kia, khí khái bất phàm như vậy chính là tông chủ Lăng Vân tông.

Mộc trưởng lão tò mò hỏi:

- Ngươi… đã nhìn thấy được chưa!

Chỉ thấy Bạch cười rạng rỡ, giọng phấn khích nói:

- Thấy được rồi, vãn bối nhìn thấy được ánh sáng rồi.

Rồi Bạch đứng dậy khom người cảm tạ Hàn Chí Đông, tuy là sức lực gần như mất hết nhưng hắn vẫn gắng gượng.

- Ơn này của Hàn tông chủ, Bạch Lưu Ly sẽ không bao giờ quên.

- Được rồi, giò ngươi đi theo Mộc trưởng lão về phòng nghỉ ngơi. – Rồi Hàn Chí Đông lại nhìn Mộc trưởng lão nói tiếp – Luôn tiện ngươi nói với hắn điều kiện đi. Ta về phòng nghỉ ngơi trước.

- Tuân lệnh tông chủ!

Bạch và Mộc trưởng lão chào tạm biệt Hàn Chí Đông. Rồi hai người tiến về hành lang dẫn về căn phòng của Bạch.

Mộc trưởng lão cũng nói luôn với hắn điều kiện mà Hàn Chí Đông vừa nhắc tới:

- Bạch, điều kiện mà ta muốn nói với ngươi chính là, người sẽ tham gia kỳ thi tuyển của Lăng Vân tông chúng ta!

Bạch ngạc nhiên, đáp lời:

- Kỳ thi tuyển gì, vãn bối không hiểu cho lắm!

- À, để ta giải thích rõ cho ngươi. Trong vài tháng tới sẽ có một bí cảnh được mở ra, có tên là Di vong chi địa. Các môn phái cũng lần lượt cử ra các đệ tử xuất sắc để rèn luyện bên trong đó. Lăng Vân tông chúng ta đương nhiên cũng sẽ tham gia, nên mười ngày nữa sẽ có cuộc tuyển chọn các đệ tử xuất sắc. Điều ta muốn nói, chính là ngươi phải tham gia cuộc thi tuyển đó.

- Nhưng mà, vãn bối chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, trên người không có chút võ công nào cả. Làm sao có thể đối đầu với các đệ tử tinh anh trong Lăng Vân tông được?

- Ngươi không cần phải quan tâm. Thắng thua không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là ta muốn xem biểu hiện của ngươi. Thế nào, ngươi không thể đáp ứng được sao?

Mộc trưởng lão nhìn hắn với ánh mắt nghiêm trọng. Bạch vừa đi, vừa im lặng suy nghĩ. Mộc trưởng lão không lên tiếng, chờ xem quyết định của hắn. Sau một hồi suy xét, cuối cùng Bạch cũng lên tiếng đồng ý:

- Hàn tông chủ và Mộc trưởng lão có ơn với vãn bối, nên chỉ cần là lời nói của hai người, vãn bối nhất định sẽ đồng ý.

- Vậy ý ngươi là sẽ tham gia? – Mộc trưởng lão hỏi.

Bạch mỉm cười gật đầu.

- Tốt lắm. Có điều để an tâm hơn, lão phu sẽ truyền cho ngươi một vài chiêu để có một chút vốn luyến.

- Đa tạ Mộc trưởng lão!

Rồi hai người tiếp tục bước đi. Khi gần đến chỗ của Bạch thì Mộc trưởng lão từ biệt hắn để trở về phòng của mình. Bạch hành lễ rồi chuẩn bị đi vào phòng thì từ đằng sau có tiếng gọi.

Quay lại thì nhìn thấy đó chính Bích Nguyệt và Tử Huân, đi bên cạnh hai người có có một thiếu niên nữa. Bích Nguyệt đi tới hỏi thăm:

- Ngươi đi đâu nãy giờ thế? Chúng ta tìm ngươi mãi. Ủa, cái khăn trên mắt của ngươi đâu?

Bạch mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, quan sát từng nét trên gương mặt thanh tú của nàng. Thì ra, đây chính là thiếu nữ đã chăm sóc cho hắn suốt thời gian qua. Một cô gái thật xinh đẹp, thùy mị. Sau đó hắn mởi cất lời với một giọng nói thật dịu dàng: