Chìm sâu trong huyễn cảnh, không khí trong lành, bầu trời từng đám mây trắng bay lượn lờ trên không trung, ánh dương ấm áp sưởi ấm vạn vật, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của hoa cỏ. Cách căn nhà tranh chừng hai mươi mét, một nam tử chừng mười bảy mười tám tuổi nhìn rất tráng kiệt, gương mặt sáng người bất phàm, mái tóc trắng cột lại gọn gàng, trên người mặc một bộ đồ được đan bằng vải thô, trên tay cầm một cái cuốc không ngừng làm ruộng. Nam tử trẻ tuổi này đương nhiên chính là Tinh Hồn.
Đang lúc hắn đang mải mê cải thiệt đất đai thì bỗng cách đó không xa, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên:
- Phu quân, ăn trưa thôi!
Tinh Hồn dừng tay lại, quay sang nhìn thì thấy, cách chỗ hắn đang đứng chừng mười mét, một thiếu nữ xinh đẹp đang mỉm cười, vẫy tay gọi hắn. Cô gái xinh đẹp này chính là thê tử của hắn trong huyễn cảnh này. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lóe qua một vầng tinh quang, chẳng biết là đang suy nghĩ trong đầu cái gì.
Trên bàn đã được bày sẵn một mâm cơm, nhìn rất đạm bạc. Nàng đưa cho Tinh Hồn một chén cơm đầy, trên môi nở nụ cười nhẹ, nói:
- Ăn đi cho lại sức. Mấy hôm nay chán thật, giữa trưa mà cũng phải cuốc đất, chắc huynh mệt lắm.
Tinh Hồn nhận lấy chén cơm, nhìn một hồi lâu, sau đó đáp lại:
- Ta không sao!
Sau đó, hắn bắt đầu thưởng thức bữa cơm trưa mà thê tử đã chuẩn bị cho mình. Vừa ăn, nàng nhìn Tinh Hồn, sau đó lại nhìn qua thửa ruộng đang cuốc dở, giọng hơi buồn, nói:
- Hôm qua quan binh lại đến bắt chúng ta nộp thuế. Bọn chúng nói rằng, nếu không đóng thuế thì sẽ tịch thu gia súc. Muội nói với chúng rằng không có gia súc thì làm sao cày bừa được. Nhưng chúng nói không cần biết, có ruộng thì phải đóng thuế ruộng, nếu không sẽ phải chịu phạt.
Lúc này, nàng thở dài một tiếng, lại nói tiếp:
- Ruộng này là do chúng ta khai khẩn, nhưng bọn họ lại nói là của bọn họ, rồi lại bắt chúng ta đóng thuế. Đây là đạo lý gì chứ. Năm nay lại bị mất mùa, muốn tự làm tự ăn cũng không được nữa.
Tinh Hồn dừng việc ăn lại, không nói lời nào. Còn nàng thì rót cho hắn một bát nước, nói:
- Chàng uống nước đi.
Tinh Hồn cầm lấy bát nước, thế nhưng lại không uống mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mờ mịt, bắt đầu nói:
- Nàng nhìn hồ cá thử xem. Cái hồ cá đó, đã hơn ba tháng rồi, thế nhưng dù chăm sóc cỡ nào, chúng vẫn không thể lớn nổi.
- Vậy sao? – Nàng đưa mắt dõi theo hướng hắn nhìn. Đúng thật chính là cái hồ cạnh nhà, những con cá đang bơi qua bơi lại trong đó.
- Cả cái thửa ruộng kia nữa. Hôm qua ta đã nhổ sạch cỏ, hôm nay lại mọc um tùm trở lại.
Nàng im lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nói:
- Mọc lại thì chúng ta tiếp tục nhổ. Ngày mai thiếp sẽ cùng huynh làm thửa ruộng đó vậy.
- Nhổ sạch, ngày mai cỏ lại mọc lên. Nhổ rồi lại nhổ, chúng vẫn mọc lên như cũ. Muốn khai khẩn như vậy cũng vô dụng. Thửa ruộng đó, mãi mãi không có kết quả đâu. – Tinh Hồn lắc đầu nói.
- Huynh tại sao lại nói vậy? Chỉ cần chúng ta cố gắng là được mà!
Chỉ thấy Tinh Hồn đứng thẳng người dậy, bỗng một loại khí chất bất phàm xuất hiện trên người hắn.
- Nàng biết không, từ lúc bước vào thế giới này, ta đã cảm thấy có gì đó bất thường. Lúc nhìn thấy nàng, cùng nàng trải qua cuộc sống bình an ở nơi này, trong lòng ta cảm thấy rất hạnh phúc. Ta biết, đây chỉ là một huyễn cảnh do chính nội tâm của ta tạo ra. Quả thực, ta cũng không muốn rời khỏi nơi bình yên này.
Hắn đỉnh chỉ lời nói lại, ánh mắt đầm thắm nhìn nàng, thê tử xinh đẹp trong giấc mơ này. Sau đó hắn nói tiếp:
- Nhưng mà, bên ngoài cần có chuyện ta nhất định phải làm. Bây giờ ta không thể ở lại nơi này nữa, phải thức tỉnh rồi. Giấc mộng này tuy rằng được tạo ra bởi Lục dục ngục, đã giữ chân ta rất lâu. Nhưng ta rất vui. Bởi vì nơi này có nàng, nương tử.
Bỗng ánh mắt của nàng trở nên buồn bã. Nàng cuối đầu xuống, mái tóc dài rũ xuống che đi gương mặt thương tâm, giọng điệu u buồn, đáp lời:
- Chẳng lẽ không thể ở lại nơi này được sao? Sâu trong tiềm thức của chàng chẳng phải vẫn luôn mong muốn cuộc sống này sao?
- Nàng nói đúng. Nhưng việc ta làm vẫn chưa xong, và còn cuộc sống này đối với ta mà nói là một thứ xa xỉ. Có một kẻ đã từng nói với ta, ta vĩnh viễn sẽ không thể nào có được cuộc sống này. Tuy rằng đã đạt được rồi, nhưng tất cả chỉ là giả tưởng.
Tinh Hồn bước đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng mượt mà của nàng, khẽ buông lời an ủi. Nàng lúc này ngước đầu lên nhìn Tinh Hồn, ánh mắt đượm buồn, rưng rưng nói:
- Bây giờ huynh phải đi rồi sao? Huynh đành lòng bỏ một mình muội ở thế giới này sao, phu quân?
Bỗng lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tinh Hồn từ từ thay đổi. Không còn là người nông dân thô kệt mặc trên người một bộ đồ được dệt bằng vải thô nữa, mà là một thiếu niên anh tuấn phi phàm, mái tóc trắng dài tới thắt lưng được cột lại gọn gàng, trên đầu đội kim quan, hai lọn tóc mai không gió mà khẽ lay động. Gương mặt anh tuấn phi phàm, giữa mi tâm có một ấn ký làm tăng khí chất vương giả của hắn. Trên người vận một bộ y phục màu đen, chính là bộ dạng của bậc quân vương.
Tinh Hồn bây giờ đã trở lại là chính hắn, một kẻ tâm tư thâm trầm lãnh đạm, khí thế bất phàm khiến người ta chấn kinh. Nàng nhìn bộ dạng này của hắn, gương mặt không phải hiện lên vẻ ngạc nhiên hoặc là khiếp hãi mà người khác cảm nhận mỗi lần nhìn thấy Tinh Hồn, mà là một vẻ bi thương giống như sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất.
Tinh Hồn gương mặt lúc này cũng thoáng qua một nét u buồn, ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng đôi mắt huyết ngọc của mình nhìn rõ từng nét trên gương mặt của người thê tử tại huyễn cảnh cho chính mình tạo ra. Trên đôi môi nở một nụ cười nhạt, thế nhưng phản phất như là thê lương nhất thế gian.
- Ta xin lỗi, nương tử. Nàng và thế giới này, ta vĩnh viễn không bao giờ quên. Cũng thật may mắn, vì ít ra, nương tử mà ta tạo ra không phải là cô ấy.
- Là Sở Tiểu Điệp sao?
Nàng cúi đầu, đượm buồn nói. Còn hắn thì im lặng, nhìn nàng không đáp. Bỗng dưng nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn, trên đôi môi mỏng hồng hào nở một nụ cười, nụ cười này phảng phất nét u buồn:
- Muội tuy rằng chỉ là một ảo ảnh cho huynh tạo ra. Tuy rằng có một chút ganh tị với Sở Tiểu Điệp, nhưng chí ít trong mấy tháng trong huyễn cảnh này có thể trở thành phu thê với huynh, đây đã là một chuyện hạnh phúc nhất đối với muội rồi. Phu quân, tuy rằng chỉ là mong ước, nhưng muội hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại huynh.
Dứt lời, nàng bỗng bất ngờ ôm lấy Tinh Hồn. Gương mặt mỹ lệ tiến sát, đôi môi mềm mại chạm vào môi hắn hôn say đắm. Chỉ là huyễn cảnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào từ bờ môi của nàng. Hương thơm dịu nhẹ từ thân thể nàng, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Hắn cũng ôm nàng vào lòng, quả thực hắn không muốn rời khỏi thế giới này, nhưng đáng tiếc, hắn không thể. Nàng trong vòng tay của hắn từ từ tan biến, cuối cùng hóa thành hư vô cùng với huyễn cảnh. Đến thời khắc cuối cùng, hắn nhìn thấy được gương mặt gương mặt xinh đẹp của nàng, thoáng qua một nét u buồn, nhưng vẫn tràn đầy hạnh phúc. Nó càng khiến trong lòng hắn thêm đau lòng.
Đôi mắt hướng nhìn cõi hư vô, nhẹ nhàng gọi tên nàng, cái tên mà trong suốt những tháng sống cùng với nàng trong huyễn cảnh, hắn chưa một lần thốt ra. Có lẽ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất:
- A tử, tạm biệt nàng!
Khi hắn thốt tên nàng ra, cũng là lúc huyễn cảnh biến mất, trở lại với khung cảnh của tầng thứ tám Lục dục ngục. Đương nhiên không phải là chốn tiên cảnh, mà là chốn cửu u địa ngục với những bộ xương trắng nằm chất chồng thành nuối. Chỉ là, Tinh Hồn hoàn toàn không quan tâm. So với lúc khảo nghiệm Hoành thiên bí cảnh thì quang cảnh này vẫn còn nhìn thuận mắt hơn một chút.
Mắt thấy Tinh Hồn đã trở về từ huyễn cảnh, quỷ mị Tà Phong liền bay tới bên cạnh hắn. Trong đầu lại liên tưởng về cảnh tượng kỳ lạ trước đó. Khi những linh hồn lượn lờ xung quanh, gieo rắc vào trong đầu Tinh Hồn những thói xấu xa của thế gian thì song thủ Tinh Hồn phát ra hai loại thần lực. Đó chính là Phật lực và Thần lực của Phật gia và Đạo gia. Hai loại thần lực tạo nên một lực lượng phòng hộ ngăn không cho bất cứ linh hồn nào lản vản gần Tinh Hồn, chỉ cần tiến vào phạm vi là liền tan biến vào hư vô.
Tinh Hồn ổn định lại tâm tình, quay sang thì thấy quỷ mị Tà Phong vừa tiến lại gần mình. Nhìn thấy được trong ánh mắt quỷ mị Tà Phong lộ vẻ kinh ngạc, Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, lãnh đạm hỏi:
- Ngươi sao thế?
Quỷ mị Tà Phong như bừng tỉnh, sau đó đáp:
- Không có gì. Chỉ là, ngươi thoát khỏi ảo cảnh nhanh hơn ta tưởng. Bình thường muốn vượt qua một kiếp nạn lục dục cũng phải mất mười ngày nữa tháng. Nhưng ngươ chỉ mất bảy ngày đã hoàn thành khảo nghiệm. Thật đúng là dọa người mà.