Nhật nguyệt luân chuyển. Mặt trời từ phía đông đã nhô lên.
Hôm nay dân làng không tiến hành họp chợ như thường lệ, vì phải dọn dẹp đống đổ nát ngày hôm qua.
Buổi sáng tại nhà của Lão ngư.
Hắn từ từ hồi tỉnh trở lại, cảm thấy đầu mình rất đau, toàn thân mệt mỏi. Bích Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, cất bước đi đến bên cạnh ân cần hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không ổn không?
Hắn tuy không thấy được gương mặt của nàng, thế nhưng nghe giọng của nàng thì biết rằng nàng đang rất lo âu cho tình trạng hiện giờ của hắn. Bất chợt nhớ lại đám hải tặc hôm qua, nét mặt trịnh trọng hỏi:
- Bích Nguyệt cô nương, đám hải tặc hôm qua thế nào rồi?
Ngồi ở gần đó, Mộc trưởng lão ngạc nhiên, đứng dậy hỏi:
- Ngươi… không nhớ gì về ngày hôm qua sao?
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Mộc trưởng lão khựng trong vài giây. Lập tức điều chỉnh tinh thần, lão trả lời hắn:
- Ngươi yên tâm, chúng ta đã giải quyết xong cả rồi. Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi.
Thế rồi Mộc trưởng lão bước ra ngoài. Vừa đi, lão vừa suy nghĩ về cậu thiếu niên này. Trước khi hắn tỉnh lại, lão đã bắt mạch xem qua thương thế của hắn. Vừa bắt mạch thì lão rất đỗi kinh ngạc, làm cho gia đình lão ngư và những người đi theo lão không khỏi thắc mắc.
Có điều khi mấy người đó hỏi thì lão không có trả lời. Bởi vì có nói thì họ cũng chẳng hiểu gì cả. Mà ngay chính bản thân lão cũng không hiểu.
Kinh mạch tổn thương, khí huyết đảo lộn thế nhưng vẫn có thể vận khí công. Nếu như bình thường thì đã bị bạo thể mà chết rồi. Lão sống đến giờ đã mấy trăm năm, thế nhưng chưa từng gặp trường hợp kỳ lạ đến thế này.
Bước ra ngoài thì các sáu người kia vội chạy tới hỏi. Một nam tử trung niên thắc mắc hỏi:
- Mộc trưởng lão, ngài có tìm ra điều gì bất thường không?
Tất nhiên câu trả lời chính là cái lắc đầu. Hắn lại nói tiếp:
- Thật kỳ lạ. Nhìn hắn ta đêm qua cứ như một con ác quỷ vậy, sát khí làm đệ tử lạnh toát cả người.
Những người kia cũng đồng ý với nhận định của hắn ta. Nam tử tên Đường Lãnh tiếp lời:
- Hắn ta quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ có một ngày hắn lại nổi điên lên thì người dân ở đây khó thoát khỏi cái chết. Mộc trưởng lão, hay là…
Mộc trưởng lão ngắt lời Đường Lãnh:
- Ta hiểu ý của ngươi. Nhưng như Bích Nguyệt cô nương đã nói, hắn đã ở đây được vài tháng nhưng chưa từng gây ra tổn hại cho bất cứ người nào. Có điều, tương lai thì chưa biết được hắn sẽ làm điều tương tự hay không. Ta đang bân khuân chuyện này đây.
Bảy người nhìn nhau không nói lời nào. Âm trầm suy tư. Bỗng nữ tử tên Tử Huân ngỏ một ý kiến:
- Mộc trưởng lão, đệ tử thấy hắn đang bị thương. Hay là chúng ta cứ lấy lí do chữa trị cho hắn, đem hắn rời khỏi hòn đảo này. Trên đường chúng ta có thể quan sát, nếu như hắn có hành động bất ổn thì có thể ra tay diệt trừ bất cứ lúc nào. Như vậy có được không?
- Ồ, ý kiến này rất hay. Ngươi thông minh lắm. Trước hết ta phải hỏi ý kiến của Lão ngư đã, rồi mới tính tiếp. Còn các ngươi, không có việc gì làm thì phụ giúp dân làng đi. Nhớ kỹ, không được dùng pháp thuật đấy.
- Tuân lệnh!
Nhận lệnh của Mộc trưởng lão, lập tức sáu người tiến đến khu người dân đang sữa chữa lại nhà cửa. Còn Mộc trưởng lão thì tới chỗ của Lão ngư để bàn về chuyện của Bạch.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Mấy ngày sau. Tại bến cảng Đào Hoa đảo.
Trên thuyền là đoàn người muốn trở về Thiên Dương đại lục. Phần lớn là thương nhân muốn trao đổi, buôn bán với người ở đại lục. Chuyến thuyền này, còn có bảy người Mộc trưởng lão, Bạch Lưu Ly và Bích Nguyệt.
Hôm trước nói chuyện với Lão ngư. Ban đầu hơi bân khuân, thế nhưng trước lời khuyên của Mộc trưởng lão, ông đã gật đầu đồng ý. Thiết nghĩ những người này là cao thủ của các tông môn, có lẽ sẽ không gây hại gì đến Bạch cả. Hơn nữa, Mộc trưởng lão cũng đã đồng ý sẽ bảo đảm an toàn cho Bạch.
Còn Bích Nguyệt, nàng cũng ở trên chuyến thuyền lần này một phần là do không an tâm về Bạch. Tuy nàng có lòng tin với lão tiên nhân này, thế nhưng nếu Bạch lại nổi điên lên thì sợ rằng họ sẽ không hạ thủ lưu tình. Có điều, lí do lớn nhất nàng muốn đến Thiên Dương đại lục là để gặp người mà nàng yêu thương. Không ai khác chính là Lâm Quang.
Con tàu từ từ chuyển động, dần khuất xa hòn đảo nhỏ xinh đẹp này. Sẽ mất vài ngày để có thể tới được Thiên Dương đại lục.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Cơn gió nhẹ mang theo hơi mặn của biển khơi thoang thoảng bay qua.
Sóng biển nhấp nhô, phản chiếu ánh sáng mặt trời. Lấp lánh như những hòn ngọc vậy. Dưới mặt nước là những con cá nhỏ, bơi lội hai bên mạn thuyền.
Đây là lần đầu tiên Bích Nguyệt ngồi trên tàu, rời khỏi ông của mình nhiều ngày như vậy. Chỉ mới một ngày trôi qua mà trong lòng nàng đã có cảm giác nhớ nhà rồi. Phụ nữ là vậy.
Đường Ngọc thấy nàng thơ thẩn một mình. Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, thể hiện phong thái công tử phong lưu, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Bích Nguyệt cô nương, cô có chuyện gì buồn à? Liệu Đường mỗ có thể lắng nghe?
Bích Nguyệt thấy y đứng gần mình. Nàng giữ ý tứ, bước qua bên phải mấy bước giữ khoảng cách. Rồi nàng mới dịu dàng trả lời y:
- Không có gì. Chỉ là hơi nhớ ông và tiểu đệ. Có lẽ sẽ quen thôi. Đa tạ công tử quan tâm.
Rồi nàng xoay người tới chỗ của Bạch đang ngồi. Ít ra, ở bên cạnh Bạch nàng vẫn có cảm giác an toàn hơn là ở cùng với mấy vị công tử kia. Nhìn điệu bộ của Đường Ngọc có vẻ hơi tức giận một chút. Hắn hừ một cái, lạnh lùng bước đi chỗ khác.