Kết giới giải trừ, Ngọc Hoành sau đó liền rơi vào tay Tinh Hồn. Vừa chạm vào Ngọc Hoành, Tinh Hồn cảm giác được có gì đó rất thân thuộc, tựa hồ là huyết mạch tương liên. Có lẽ là bởi dùng máu để tinh luyện nên mới sinh ra cảm giác như vậy.
Ngọc Hoành đã nhận chủ, bây giờ chỉ có duy nhất một mình Tinh Hồn mới có thể phát huy được sức mạnh chân chính của Ngọc Hoành mà thôi. Ngọc Hoành hiện tại đã trở thành một Hỗn độn linh bảo vô thượng, chỉ cần tu vi Tinh Hồn càng mạnh thì uy lực của Ngọc Hoành càng kinh khủng.
Thực lực chân chính của Tinh Hồn hiện tại có thể cùng với cường giả Thần Hoàng cảnh trung kỳ tranh phong, thế nhưng nếu kết hợp cùng với Ngọc Hoành, chỉ sợ ngay cả cường giả Thần Hoàng cảnh trung kỳ cũng phải ăn không ít thiệt thòi mà rút lui.
Đã hoàn thành việc khôi phục Ngọc Hoành, theo như lời của Thái nói thì Hoành thiên bí cảnh sẽ tự nhận Tinh Hồn làm chủ. Bây giờ muốn ở đây hay là ra bên ngoài đều là tùy ý cả, giống như Huyền tiên các vậy. Sống trong Hoành thiên bí cảnh hơn một vạn năm, nhưng bên ngoài thì vẫn như bình thường.
Tạm thời cứ đặt Ngọc Hoành tại đây, sau này nếu có biến cố gì thì tùy thời có thể khu động. Hiện giờ bản thân Tinh Hồn và Ngọc Hoành không khác gì sinh mạng tương liên cả, ngay cả khi Tinh Hồn gặp nguy hiểm đến tính mạng đi nữa thì vẫn sẽ có Ngọc Hoành bảo hộ, tuyệt đối không để hắn gặp bất kỳ hiểm họa nào. Có thể nói, đây chính là điểm ưu việc nhất của việc dùng tinh huyết để luyện khí.
Nơi này đã không còn việc gì để làm, Tinh Hồn khu động niệm lực, nháy mắt đã biến khỏi Hoành thiên bí cảnh. Khi Tinh Hồn vừa ra khỏi Hoành thiên bí cảnh, thì ở trước mặt Tinh Hồn xuất hiện một cái tinh cầu màu xanh lam tuyệt đẹp. Lam cầu đó đương nhiên chính là Hoành thiên bí cảnh. Chỉ thấy Hoành thiên bí cảnh nhập vào mi tâm Tinh Hồn.
Đang định rời khỏi nơi này, thì bỗng Tinh Hồn lại sực nhớ đến chuyện Trịnh Thần Không truy đuổi nam tử hắc y nọ. Thái nói, chỉ có người mang theo mảnh vỡ của Ngọc Hoành mới có thể tiến vào Hoành thiên bí cảnh, nếu không thì chắc chắn sẽ bị đại trận giam cầm.
Như vậy, sự việc khiến cho Trịnh Thần Không truy sát hắc y nam tử đang nằm ở ngã rẽ bên trái. Lập tức Tinh Hồn đẩy nhanh cước bộ, trong chốc lát đã đi sang hang động phía bên trái. Vừa bước vào, thứ đập vào mắt Tinh Hồn đầu tiên chính là tấm thạch bi màu xanh, khắc trên đó thiên thư Địa ngục đạo.
Có thể nói, mục đích đầu tiên mà Tinh Hồn tiến vào lịch lãm tại Di vong chi địa chính là truy tìm thiên thư. Bởi vì Tinh Hồn đã tu luyện sơ qua bốn quyển thiên thư kia, nên cũng có cảm giác đối với sự tồn tại của hai quyển thiên thư còn lại. Ngay lúc tiến gần đến Băng Đà sơn thì Tinh Hồn đã cảm nhận được, dường như có một quyển thiên thư nào đó nằm ở gần đây.
Khi tiến vào Di vong chi địa thì cảm giác lại mạnh mẽ hơn. Và quả nhiên đúng như Tinh Hồn suy đoán, thiên thư quả nhiên nằm ở đây. Lục đạo thiên thư, bây giờ chỉ còn thiếu sót duy nhất thiên thư Thiên đạo nữa, cũng chính là quyển thiên thư khó tu luyện nhất.
Thiên thư Địa ngục đạo trước mặt đã không chỉ riêng một mình Tinh Hồn biết được. Hai người còn lại dĩ nhiên chính là Trịnh Thần Không và nam tử hắc y kia. Tiên thiên cổ ngữ là loại ngôn ngữ tồn tại ở thời thượng cổ Hồng Hoang, nếu không phải là Chư tử thượng cổ đại tiên còn sống sót đến bây giờ thì tuyệt đối không thể biết được những dòng cổ ngữ kia có ý nghĩa gì.
Trịnh Thần Không có được Đế Hồn đỉnh. Lại nói, Đế Hồn đỉnh rất có thể xuất hiện ở thời Thượng cổ Hồng Hoang, thế nên chắc chắn thấu hiểu được Địa ngục đạo. Thậm chí so với hiểu biết của Tinh Hồn có phần cao siêu hơn nhiều. Trịnh Thần Không chủ tu Địa ngục đạo, lại được Đế Hồn đỉnh chỉ điểm, sau này nhất định là một mối hiểm họa với Tinh Hồn. Còn nam tử hắc y kia, chẳng biết hắn có biết sự tồn tại của Địa ngục đạo hay không? Và là địch hay là bạn vẫn còn chưa biết. Trong lòng Tinh Hồn thầm nghĩ, nhất định sau khi trở lại Lang Gia thành phải cho người điều tra.
Bây giờ mọi chuyện tạm gác qua một bên. Tinh Hồn bắt đầu lĩnh ngộ thiên thư Địa ngục đạo. Tinh Hồn thiên tư hơn người, đối với Tiên thiên cổ ngữ cực kỳ thông thuộc, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể ghi nhớ được toàn bộ thiên thư Địa ngục đạo.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Tinh Hồn rời khỏi hang động, tái ngộ với ba người Tàng Tử Đan bên ngoài. Nhìn thấy Tinh Hồn bình an vô sự, Tàng Tử Đan thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó thì lập tức nhảy xuống khỏi đỉnh đầu Thiên tuyết miêu, ân cần hỏi han hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn mỉm cười ôn hòa, giải thích một lượt, sau đó thì tìm đường để tiến lên tầng tiếp theo là Huyết trì ngục.
Mất hơn ba canh giờ, cuối cùng Tinh Hồn cũng tìm thấy một cái Truyền tống trận do một đầu yêu thú cấp Thần hoàng cảnh hậu kỳ trấn giữ. Không mất quá nhiều thời gian Tinh Hồn liền có thể thu phục được đầu yêu thú này. Đối với yêu thú có tu vi cao cường, chỉ cần đồng ý đi theo Tinh Hồn thì hắn liền không giết mà để chúng trong Huyền tiên các.
Số lượng cường giả trong tay Tinh Hồn ngày một nhiều, đại đa số đều là yêu tu yêu tộc cả. Còn thuộc hạ nhân loại thì tu vi cao nhất cũng chỉ là Thần Vương cảnh sơ kỳ mà thôi. Tới được Truyền tống trận, đương nhiên phải gặp qua một nhân vật rồi, kẻ đó chính là quỷ mị Tà Phong.
Quỷ mị Tà Phong có mặt khắp nơi trong Địa ngục tháp, cuộc chiến giữa Tinh Hồn và Trịnh Thần Không làm sao có thể lọt qua được ánh mắt của quỷ mị Tà Phong được. Vừa nhìn thấy Tinh Hồn, hắn liền vỗ tay tán thưởng:
- Ngươi thật khiến bổn tọa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Dù tiểu tử Trịnh Thần Không kia được Bán thần khí Đế Hồn đỉnh tương trợ vẫn không phải là đối thủ của ngươi. Nếu không phải Đế Hồn đỉnh dùng Phá không thuật, mở ra Không gian chi môn bỏ trốn thì có lẽ Trịnh Thần Không đã vẫn lạc dưới tay ngươi.
Tinh Hồn đối với lời tán thưởng của quỷ mị Tà Phong thì không chút động dung, thái độ lãnh đạm như lần đầu gặp mặt. Quỷ mị Tà Phong đối với thái độ lãnh đạm của Tinh Hồn chỉ cười trừ một tiếng, sau đó quay qua trêu ghẹo Tàng Tử Đan vài câu.
Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, lạnh lẽo nói:
- Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì làm ơn tránh đường để bọn ta tiến vào tầng tiếp theo.
Chỉ thấy quỷ mị Tà Phong cười lạnh một tiếng, liền sau đó trở lại với sự gian xảo vốn có, khô khốc nói:
- Được rồi, bổn tọa sẽ nói thẳng vào vấn đề chính luôn. Tầng tiếp theo là Huyết trì ngục, bổn tọa khuyên ngươi, tốt nhất là nên để ba người này vào tiểu không gian đi. Nếu không, hắc hắc, có gặp bất trắc gì thì bổn tọa không đảm bảo được đâu. Nói đến cũng may mắn cho ngươi, nếu không phải bổn tọa tán thưởng ngươi thì sẽ không hảo hảo nhắc nhở như thế này đâu.
Nghe quỷ mị Tà Phong nói vậy, Tinh Hồn liền lập tức hiểu ý. Ba tầng tiếp theo, Huyết trì ngục, Lục dục ngục và Hoặc tâm ngục đều rất nguy hiểm, so với sáu tầng chỉ sợ khác biệt một trời một vực. Quỷ mị Tà Phong đã nhắc nhở như vậy, Tinh Hồn không thể không lưu tâm, liền quay sang nói:
- Phía trước nguy hiểm như vậy, các ngươi hãy tiến vào không gian của ta. Nơi đó sẽ an toàn hơn.
Thiên tuyết miêu và Kiều An thì đương nhiên không phản ứng rồi, hoàn toàn đồng ý với quyết định của Tinh Hồn. Phải nói, hai tên này đều là tham sống sợ chết cả. Nhưng còn Tàng Tử Đan thì lại khác. Nàng muốn cùng với Tinh Hồn cùng tiến tới tầng cuối cùng, Tinh Hồn đã không muốn nàng đi theo, nước mắt lại ứa ra, nói:
- Không được. Dạ Quân ca ca, ta muốn cùng đi với ngươi.
Tinh Hồn lập tức lắc đầu, nghiêm khắc từ chối:
- Nếu có thể dẫn nàng đi được, ta đương nhiên sẽ không từ chối. Thế nhưng phía trước rất nguy hiểm, ngay cả mạng ta cũng không thể đảm bảo được, làm sao có thể bảo hộ cho nàng. Nàng không giống với ta, thân phận của nàng đặc thù, nếu như nàng vô thanh vô tức biến mất, người của Thiên Long thần điện nhất định sẽ đổ lỗi cho Thiên Phong quốc, chiến tranh nhất định sẽ xảy ra.
Tuy là nói như vậy, nhưng thực sự Tinh Hồn rất muốn Thiên Long thần điện và Thiên Phong quốc trở mặt thành thù. Thiên Phong quốc càng có nhiều cường địch thì Tinh Hồn càng vui mừng. Nhất định sau này Tinh Hồn sẽ khiến tứ đại đế quốc trở mặt thành thù, ân oán phân tranh, chỉ có như vậy Tinh Hồn mới có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.
Dù là nguyên nhân chiến tranh như thế nào đi nữa, Tinh Hồn không quan tâm. Hiện tại thứ mà hắn quan tâm chính là sự an toàn của Tàng Tử Đan. Những nữ nhân bên cạnh hắn cho đến giờ, Yến Ngọc Lan, Tô Hân Nhi và Sở Tiểu Điệp đều không gặp kết quả tốt. Yến Ngọc Lan thì bị Lý gia, Yến gia và triều đình Thiên Phong giam lỏng; Tô Hân Nhi và Sở Tiểu Điệp thì bởi vì hắn mà vẫn lạc. Hắn đã tự hứa với lòng mình, sau này tuyệt đối sẽ không để cho một nữ nhân nào bởi vì mình mà gặp bất trắc. Đó cũng chính là lí do hắn để cho Tống Tử Lạc rời khỏi Lăng Vân tông.