Bởi vì quỷ mị Tà Phong đã khẳng định, Trịnh Thần Không chính là người đầu tiên đặt chân đến tầng thứ tư Luyện kim ngục. Sau khi tiến vào tầng thứ năm Vô lôi ngục, tuy rằng không gặp lại quỷ mị Tà Phong, thế nhưng Trịnh Thần Không vẫn chắc chắn rằng, bản thân hắn chính là người đầu tiên tiến vào tầng thứ sáu Phệ hồn ngục này.
Nhưng Trịnh Thần Không chẳng ngờ được, lại có một kẻ khác tiến vào tầng thứ sáu Phệ hồn ngục này trước hắn. Chắc chắn là có kẻ giở trò ở đây. Và nam tử hắc y kia chính là thứ giúp Trịnh Thần Không có đáp án. Khi Trịnh Thần Không đôi mắt kiêu ngạo nhìn nam tử hắc y, không hiểu sao lại có một chút cảm giác thân thuộc, dường như là người mà hắn đã từng tiếp xúc.
Người bên dưới tuy rằng đã che dấu đi dung mạo, Trịnh Thần Không vẫn biết được người này vẫn còn rất trẻ tuổi, so với hắn chỉ sợ còn nhỏ hơn vài tuổi. Thật không ngờ tu vi đã đạt đến Thần vương cảnh hậu kỳ, thiên phú nào so với Trịnh Thần Không thậm chí có phần nhỉnh hơn. Nếu như không phải nhờ có Đế hồn đỉnh trợ giúp, khiến cho Trịnh Thần Không đột phá Thần đế cảnh, chỉ sợ nếu chân chính chiến đấu với nam tử hắc y này thì chưa biết mèo nào cắn miểu nào.
Trong số những nhân vật trẻ tuổi mà thiên phú cực cao, trước giờ Trịnh Thần Không chỉ đánh giá cao bốn người, một là đương kim thái tử Bạo tuyết đế quốc, thứ hai là Đệ nhất công tử Ngạo kiếm thần điện, thứ ba là Thánh tử Thiên long thần điện, và nhân vật thứ tư chính là Tinh Hồn. Bốn người mà Trịnh Thần Không đánh giá cao, thiên phú đều kinh hãi thế tục, vạn năm có một. Thật không ngờ, bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, làm sao mà Trịnh Thần Không không lo lắng cho được.
Bản thân Trịnh Thần Không luôn tự cao tự đại, tự cho mình là thiên kiêu chi tử, thế nên không thể để cho người nào vượt qua hắn cả. Có cơ hội giết được kẻ nào, Trịnh Thần Không tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Sát khí đã bùng phát, hiện tại chỉ chờ nam tử bên dưới khai ra, Trịnh Thần Không sau đó sẽ đoạt lấy tính mạng của hắn.
Nam tử hắc y bên dưới trọng thương nặng, khó khăn lắm mới gượng dậy được. Ngửa đầu lên nhìn Trịnh Thần Không đang đứng giữa thiên địa, khí thế quân lâm, áp chế chúng nhân. Lúc này, đôi mắt của nam tử hắc y gân đỏ nổi lên, sát khí nổi lên. Trịnh Thần Không đứng trên cao, đôi lông mày kiếm nhíu lại. Nhìn biểu cảm kia, dường như là rất hận hắn.
Cái biểu cảm hận thù thế này, trước giờ Trịnh Thần Không chỉ có Tinh Hồn là đối với Trịnh Thần Không như vậy. Bây giờ lại thêm một kẻ nữa. Người này lần đầu tiên gặp, tại sao lại hận hắn đến như vậy. Trong lòng Trịnh Thần Không không khỏi thắc mắc. Nhưng mà, dù có hận thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể làm gì được cả. Bởi vì, Trịnh Thần Không hiện tại quá ưu việt. Trong cao thủ đồng giai hiện tại, đương kim thái tử Bạo Tuyết đế quốc và Đệ nhất công tử Ngạo kiếm thần điện, hai người này nếu một đấu một thì không phải là đối thủ của Trịnh Thần Không. Còn Thánh tử Thiên long thần điện thân phận thần thần bí bí, vẫn chưa xác định được tu vi chân chính của người này, chỉ biết hắn tu luyện gấp trăm lần người khác, ngày tiến vạn dặm, trong tương lai thậm chí còn có thể vượt qua Trịnh Thần Không. Nhưng ở thời điểm hiện tại, có lẽ vẫn thua kém Trịnh Thần Không. Chỉ còn một người duy nhất có thể cùng Trịnh Thần Không tranh phong, người đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.
Nam tử hắc y kia tuy rằng thiên phú kinh hãi thế tục, còn trẻ tuổi mà tu vi cao cường, nhưng vẫn chưa đủ để Trịnh Thần Không đặt vào mắt. Trịnh Thần Không hừ lạnh một cái, lạnh giọng quát:
- Ta ghét nhất chính là ánh mắt đó. Một chút nữa bổn thái tử sẽ móc đôi mắt đó của ngươi, để xem người làm thế nào mà trừng mắt nữa.
Trịnh Thần Không một lời nói ra, dĩ nhiên chưa từng đùa cợt bao giờ. Nếu như gặp người khác, nhất định quỳ rạp xuống đất, cong lưng sấp mặt van xin Trịnh Thần Không ta mạng. Thế nhưng còn nam tử hắc y kia, biểu hiện của hắn lại rất giống với lúc Tinh Hồn lần đầu tiên giáp mặt Trịnh Thần Không. Đôi mắt không lộ ra nửa điểm hoảng sợ, ngược lại khẳng khái nói:
- Trịnh Thần Không, hiện tại ta chưa phải đối thủ của ngươi. Nhưng cứ đợi đó đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở lại, chính tay ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục.
- Hừ, ngươi tưởng rằng sẽ có cơ hội trốn thoát tay bổn thái tử sao?
Vừa nói, Trịnh Thần Không tả thủ xuất ra một cái thủ ấn. Trong phạm vi ngàn trượng, giữa thiên không đột ngột xuất hiện một cái thủ ấn thật lớn, vô số thiểm điện thiên lôi bổ ra. Thủ ấn lôi điện hóa thành quang mang, những tiếng sấm ầm ầm rền vang không dứt, một chưởng chụp tới đỉnh đầu nam tử hắc y, lúc đó tưởng chừng như thiên địa cũng phải thay đổi.
- Cuồng lôi đại thủ ấn!
Nếu trúng phải Cuồng lôi đại thủ ấn, nam tử hắc y chỉ sợ khó mà sống sót. Chỉ là, nhìn y không lộ ra một điểm hoảng loạn nào cả. Vô cùng bình tĩnh, tựa như mặt hồ không chút gợn sóng nào cả. Trong chớp mắt, trên tay của nam tử hắc y xuất hiện một tấm địa đồ, chính là địa đồ của Địa ngục tháp.
Trịnh Thần Không sớm đã nhìn thấy, thế nhưng không biết nam tử hắc y có ý đồ gì. Bỗng nhiên, tấm địa đồ trên tay nam tử hắc y rực sáng, hóa thành một đạo bạch quang bao bọc nam tử hắc y bên trong. Khi Cuồng lôi đại thủ ấn giáng xuống mặt đất, mặt đất chấn động dữ dội, đất đá bay tan tác, khói bụi mờ mịt, phong nhận bay tứ loạn.
Đến khi khói sương tan đi, chỉ thấy bên dưới có in hình một bàn tay khổng lồ. Còn nam tử hắc y kia thì không thấy tung tích đâu. Bỗng từ cõi hư vô truyền đến một giọng nói, ý tứ phẫn hận quát:
- Trịnh Thần Không, thù này lần sau ta sẽ đáp trả lại ngươi gấp mười lần.
Ngay sau đó thì lập tức biến mất, không còn nhìn thấy nữa. Đế hồn đỉnh trên tay Trịnh Thần Không cả giận:
- Chết tiệt, không ngờ hắn lại có địa đồ Địa ngục tháp này.
Trịnh Thần Không lập tức hiểu ra, vừa nãy trên tay của nam tử hắc y kia lại chính là địa đồ Địa ngục tháp. Nhờ có tấm địa đồ này, nam tử hắc y kia mới có thể trong thời gian ngắn ngủi, hơn nữa lại vô cùng bí mật tiến cảnh ở Địa ngục tháp. Ngoài ra, nếu như hắn có gặp nguy hiểm thì tấm địa đồ đã có sẵn một cái truyền tống trận, giúp hắn an toàn đào tẩu.
- Nếu như lần sau để bổn thái tử gặp lại ngươi, lúc đó đừng trách tại sao bổn thái tử ra tay độc ác.
Hừ lạnh một tiếng, câu nói như có như không, nhưng hiển nhiên ý tứ trong đó lại rất phẫn nộ. Bây giờ không có thời gian để phát tiết, tốt nhất là nên trở lại chỗ hang động kia, tiếp tục tham ngộ thiên thư Địa ngục đạo.
Bỗng nhiên, Trịnh Thần Không chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như bị giam trong địa ngục hàn băng, có vô số lưỡi kiếm xuyên qua người. Cảm giác nãy rất đỗi quen thuộc. Lập tức đánh tan áp chế, Trịnh Thần Không xoay người nhìn lại, thì thấy ở đằng xa, cách hắn ngàn trượng, có một nhóm người đang đạp bộ hư không, hướng về phía hắn.
Sát khí áp chế vừa rồi đến từ nam tử trẻ tuổi đứng trên đỉnh đầu của Thiên tuyết miêu. Sắc mặt Trịnh Thần Không không giấu nổi vẻ kinh ngạc, sau đó vài giây, gương mặt vốn anh tuấn phi phàm bỗng trở nên tàn ác, đôi mắt nổi lên gân đỏ, miệng nở nụ cười lạnh lẽo, giọng nói như lưỡi kiếm sắc bén, vừa cười vừa nói:
- Hôm nay quả nhiên là ngày đặc biệt. Một kẻ vừa thoát, kẻ khác lại xuất hiện. Ha ha ha…
Nhóm người vừa tới, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn, Tàng Tử Đan, Kiều An và Thiên tuyết miêu. Vừa nãy trên đường đi, Tinh Hồn cảm nhận được một cỗ khí tức rất đỗi quen thuộc. Ngay lập tức, Tinh Hồn cùng ba người Tàng Tử Đan bức tốc phi hành tới chỗ này.
Và quả nhiên đúng như Tinh Hồn dự đoán, địch nhân của hắn đang ở chỗ này, Trịnh Thần Không. Tinh Hồn tiến vào Tử vong chi địa là bởi vì ba mục đích, thứ nhất là truy tìm quyển thiên thư thứ năm Địa ngục đạo, thứ hai là tranh đoạt thượng cổ thần khí Tử linh yêu tháp, và thứ ba, chính là giết chết Trịnh Thần Không.
Trông thấy Trịnh Thần Không, Tinh Hồn không giấu được hưng phấn, sát khí bùng phát, lập tức muốn xông lên một kiếm chặt đầu Trịnh Thần Không. Chỉ là, Trịnh Thần Không trên người có kiện bán thần khí Đế hồn đỉnh tuyệt luân, hơn nữa tu vi Trịnh Thần Không chẳng hề thua kém Tinh Hồn. Và nếu như giết Trịnh Thần Không đơn giản như vậy, Tinh Hồn làm sao mà vui vẻ được. Phải cho Trịnh Thần Không ăn đủ đau khổ, Tinh Hồn trong lòng mới giải tỏa được sự giận dữ.
Trịnh Thần Không cười lạnh một tiếng, đôi mắt như muốn bùng lên ngọn lửa, nhìn thẳng vào Tinh Hồn, nói:
- Tinh Hồn, sao còn không để lộ ra mục diện thật của ngươi đi. Ngươi tưởngrằng như vậy có thể qua mắt được bổn thái tử sao? Ha ha, đang tức giận mà có chỗ để phát tiết, lần này ngươi làm rất tốt đây, bổn thái tử có lời khen ngợi.