Trịnh Thần Không, người được xưng tụng là đệ nhất thiên tài Huyền Thiên giới đang đứng trước mặt tất cả mọi người. Hắn đứng trên đầu Bạo nộ thất vĩ long, thần thái vô cùng cao ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn xuống phía dưới, tựa hồ tất thảy đều không bằng hắn. Trong tâm tư của hắn, thì hắn chính là đệ nhất, không một kẻ nào được phép vượt qua hắn cả. Đứng một hồi, cuối cùng hắn cùng với hai mươi cường giả rời khỏi Bạo nộ thất vĩ long, đáp xuống mặt đất, nơi mà võ giả Thiên Phong quốc đang đợi sẵn.
Trịnh Thần Không để cho mọi người đứng dậy, rồi xoay người bước vào đại doanh Thiên Phong. Đa số những đại thế lực đều có cho mình một đại bản doanh riêng, như là Thiên Phong quốc, Bạo Tuyết quốc, Tây Hàn quốc, Thiên Long thần điện, Ngạo Kiếm thần điện… những tông môn khác thì chỉ chiếm một diện tích nhỏ. Còn tán tu thì đa số kết hợp lại thành một nhóm.
Tinh Hồn tự chọn cho mình một góc, thầm đánh giá lực lượng của các đại thế lực. Đây là địa bàn Thiên Phong quốc, đương nhiên bọn họ chiếm ưu thế rất lớn rồi. Số lượng võ giả Thần vương cảnh trở lên rất đông, có lẽ không dưới năm trăm người. Ngoài ra còn có võ giả Thần hoàng cảnh và Thần đế cảnh tọa trấn nữa. Xem ra đối với phế tích cung điện Băng Đà sơn này, Thiên Phong quốc rất coi trọng.
Lại nói đến những đại thế lực khác, đương nhiên cũng có cường giả Thần vương cảnh, Thần hoàng cảnh và Thần đế cảnh tọa trấn, thế nhưng lại không thể bì được với Thiên Phong quốc. Xét tám đại thế lực, thứ nhất là Thiên Phong quốc; Bạo Tuyết quốc và Thiên Long thần điện xếp thứ hai; Ngạo Kiếm thần điện, Lưu Sa thần điện và Tây Hàn đế quốc xếp thứ ba; đứng thứ tư là lực lượng Yêu tộc. Còn lại những thế lực khác đều không đáng để Tinh Hồn đặt vào mắt.
Vốn trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Phượng Cửu từ phía sau bước tới, truyền âm nói:
- Ngoài tám thế lực đó, còn có một phương thế lực khác ngươi cần phải lưu ý.
- Là thế lực nào? – Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, hỏi.
- Long tộc.
Tinh Hồn tâm tình kinh ngạc, bỗng nhìn về phía mà Phượng Cửu đang quan sát. Chỗ đó cách nơi Tinh Hồn đang đứng bốn trăm mét, có gần mười người từ trên xuống dưới đều vận trường bào màu đen. Lúc này Tinh Hồn mới phát hiện, quả nhiên trên người của bọn họ có khí tức của Long tộc. Phượng Cửu tu vi cao cường, đương nhiên dễ dàng nhìn ra thân phận thật sự của bọn họ. Còn Tinh Hồn nhờ tu luyện Thủy hỏa chân long quyết, hơn nữa không hiểu vì sao đối với Long tộc hắn có một loại cảm giác rất thân quen, nên cũng liền nhận ran gay. Mười đệ tử Long tộc này không bị nhân loại phát hiện, có lẽ là nhờ mang theo pháp bảo che giấu khí tức.
Lại nói, Long tộc chính là chủng tộc cường hãn nhất, cho dù là ở thế giới này cũng vậy cả. Long tộc đương nhiên cũng là Yêu tộc, thế nhưng Long tộc chính vương trong Yêu tộc, tự tách mình ra khỏi Yêu tộc, hùng bá một phương. Vì vậy, tự nhiên Long tộc bị cả nhân loại và những chủng tộc khác trong giới Yêu tộc thù ghét. Trong Thần ma chiến trước đây đã bị truy sát, phải trốn khỏi đại lục, sống ẩn dật tại Đông hải. Từ đó đến nay, Long tộc không hề tham gia bất cứ một đại sự nào trên đại lục cả.
Thế nhưng không ngờ phế tích cung điện Băng Đà sơn này lại có thể hấp dẫn Long tộc, không biết bọn họ có mục đích gì đây. Uy lam thanh long cũng chính là Long tộc chi nhân, có thể sau này Tinh Hồn sẽ hợp tác với y. Và trước đây, Tinh Hồn cũng đã từng nhận ân huệ của Lãnh huyết thần long Ngao Chí, thế nên nếu bọn họ gặp khó khăn gì, chỉ cần bắt gặp, Tinh Hồn tuyệt đối sẽ xuất thủ tương trợ.
Lúc này, hầu hết toàn bộ các phương thế lực đều hợp lực để phá bỏ kết giới. Hiện tại đành phải bắt tay nhau, chứ nếu không thì vĩnh viễn không thể tầm bảo ở phế tích cung điện này. Mọi ân oán sẽ giải quyết khi bước vào đó.
Tinh Hồn và mười đầu yêu vương đương nhiên cũng phải tham gia vào việc phá bỏ kết giới, chỉ có Phượng Cửu là không hề tham gia, bảo rằng không có hứng thú. Tự nhiên Tinh Hồn sẽ không ép nàng làm những chuyện mà nàng không muốn.
Tinh Hồn tiếp cận kết giới, bỗng nhiên trong đầu hiện lên ý tưởng gì đó, lại liếc mắt nhìn sang phía Thiên Phong quốc. Địch nhân của hắn, Trịnh Thần Không cũng đã bắt đầu tiếp cận kết giới giống như hắn. Chỉ thấy trên khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, tự nói: “Hy vọng ta và ngươi sẽ gặp nhau, Trịnh Thần Không”.
Trịnh Thần Không dường như cảm giác được, xoay người nhìn xuống biển người bên kia. “Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Trịnh Thần Không tự hỏi. Vừa nãy, hắn cảm giác được có ai đó đang âm thầm quan sát mình, cái này không phải là quan sát tầm thường, mà chính là có sát khí ẩn hiện. Một lão giả nhận ra biểu hiện bất thường của Trịnh Thần Không, vô ý hỏi:
- Điện hạ, có chuyện gì không ổn sao?
- Không sao, chúng ta bắt đầu thôi.
Quan sát một hồi không có kết quả, Trịnh Thần Không liền vứt chuyện đó lên chín tầng mây. Thế giới này có rất nhiều người ghen ghét, căm hận hắn. Chỉ là, không có kẻ nào có gan dám đối diện với hắn cả. Bởi vì, Trịnh Thần Không hắn chính là tồn tại đệ nhất.
Không biết vô tình hay cố ý, cả hai người Tinh Hồn và Trịnh Thần Không đồng thời vận chuyển nguyên lực, đánh vào kết giới một chưởng cực mạnh. Chỉ thấy ngay thời khắc ấy, kết giới khổng lồ, cứng cáp tựa thái sơn chấn động dữ dội, khiến cho tất cả mọi người lập tức lùi về phía sau trăm mét. Trên thân kết giới xuất hiện những kẽ nứt nhỏ, rồi từ từ lan rộng ra khắp nơi. Bầu trời hắc vân cuồn cuộn, thần uy thiên đạo giáng xuống khiến cho chúng nhân biến sắc.
Từ trong hắc vân, một tia thiên lôi với lực lượng hủy diệt cuồng bạo, giáng thẳng vào kết giới đang bảo vệ phế tích cung điện. Ngay lập tức, kết giới bị phá nát, tạo nên một âm thanh long trời lở đất, cuồng phong tán loạn. Những kẻ thực lực yếu kém đều bị trận cuồng phong vừa rồi thổi bay ra xa trăm dặm.
Chẳng mấy chốc, số lượng võ giả còn trụ lại được sau trận cuồng phong vừa rồi chỉ còn lại một phần ba. Có thể, đây chính là sự sàn lọc đầu tiên, những kẻ yếu kém không được tiến vào phế tích để tầm bảo. Khi mọi chuyện tạm thời đã bình ổn trở lại, khói sương tiêu tan, cuồng phong uy lực hạ thấp. Mọi người mở mắt ra, thì thấy giữa thiên không xuất hiện tám chữ: VÔ GIAN CHI KHẢI, NGỤC ĐẠO KHAI MÔN.
Đương nhiên, không ai hiểu ý nghĩa của tám chữ đó. Thế nhưng Tinh Hồn mục quang liền lóe lên, đặc biệt đối với hai chữ “NGỤC ĐẠO” cực kỳ ấn tượng. Có thể nào, tám chữ kia muốn ám chỉ quyển thiên thư thứ năm: Địa ngục đạo. Trong tay Tinh Hồn hiện tại có: Ngạo quỷ đạo, Tu la đạo, Nhân gian đạo và Súc sinh đạo, chỉ còn thiếu Địa ngục đạo và Thiên đạo nữa thôi.
Sự huyền bí ẩn chứa trong Lục đạo thiên thư dường như đã vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại, Tinh Hồn trước đây đã từng tìm hiểu, tuy rằng chỉ tham ngộ được một phần vạn nhưng lại cực kỳ hữu ích với hắn. Một thức Vạn thú nhất kích chính là lãnh ngộ từ Súc sanh đạo. Uy lực của Vạn thú nhất kích dường như không giới hạn, tu vi của Tinh Hồn càng mạnh thì lực lượng xuất ra càng cuồng bạo, không giống như những võ kỹ bị giới hạn sức công phá ở Huyền Thiên giới.
Tinh Hồn tự hỏi, nếu như bản thân lãnh hội được tất cả tinh hoa của Lục đạo thiên thư, không biết thực lực của hắn có thể sánh ngang với những người mà hắn thấy được trong ảo cảnh trước đây hay không? Và tự nhiên đây cũng chính là mục tiêu của Tinh Hồn.
Nếu như thực sự, thiên thư Địa ngục đạo được cất giấu trong phế tích này, thì chuyến đi lần này của Tinh Hồn cực kỳ hữu ích. Thực sự lúc này, Tinh Hồn mới nổi lên cảm giác hứng thú đối với phế tích cung điện Băng Đà sơn.
Lại nói phía bên Thiên Phong quốc, ngay lúc Trịnh Thần Không tiếp cận kết giới và xảy ra thiên tượng, bọn họ liền xuất hiện một suy nghĩ, phế tích này bởi vì Trịnh Thần Không mà xuất hiện. Mà không chỉ riêng gì người Thiên Phong quốc, hầu hết các đại thế lực khác đều xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Người Thiên Phong quốc vừa kinh vừa sợ đối với Trịnh Thần Không, lập tức quỳ rạp xuống đất, ngữ điệu tung hô Trịnh Thần Không:
- Điện hạ chính là thiên kiêu chi tử.
- Đúng vậy, chỉ có điện hạ mới có thể khiến thiên tượng xuất hiện, mới có thể dễ dàng trong một chưởng đã hủy đi kết giới.
- Thái tử vô địch thiên hạ.
- ………
Trịnh Thần Không lúc này tâm tư vô cùng sảng khoái, hiển nhiên hắn cũng có ý nghĩ giống như vậy. Nếu không thì vì sao lúc trước thiên tượng không xảy ra, mà đợi đến khi hắn xuất thủ, thiên tượng mới hiện thân. Đúng vậy, hết thảy đều là vì hắn. Tuy rằng vô cùng phấn khích, nhưng khuôn mặt vẫn phi thường không xuất hiện một ý tức vui vẻ gì cả.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không bảo bọn họ đứng dậy, thanh âm trầm ổn, hướng về phía phế tích nói:
- Chúng ta đi thôi, nếu không chỉ sợ không ai dám tiến vào đâu.
Nói rồi, Trịnh Thần Không dẫn đoàn người Thiên Phong quốc bắt đầu tiến vào phế tích để tầm bảo. Thế nhưng khi chuẩn bị tiến vào phế tích, khoảng cách chừng chục thước thì bỗng có người bị trục xuất. Trịnh Thần Không mày kiếm nhíu lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Sao… sao lại thế này?
- Ta không thể tiến vào trong đó?
- Ngươi cũng như vậy sao?
- Thế này là thế nào?
- ………
Quan sát một lượt, mọi người liền biết quy tắc để tiến vào bên trong phế tích. Chỉ có những ngườitu vi từ Thần vương cảnh trở xuống, niên kỷ dưới năm trăm thì mới có tư cách tiến vào. Ngay lập tức, lại thêm một lần đào thải nữa diễn ra. Số lượng võ giả tiến vào lại bị giảm xuống.