Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 74: Khúc mắc

Hai ngày sau.

Thương thế của Tinh Hồn cũng hồi phục đến tám phần. Tốc độ phục hồi nhanh như vậy là nhờ trong Quần tiên các của hắn chứa không ít thần dược, thời gian ở trong đó cũng lâu hơn ở bên ngoài nên thuận lợi cho việc trị thương. Về phần hai con sủng thú của hắn, Tiểu Bằng thì trở lại bên trong Tiên các, còn Tiểu Hắc thì kể từ bây giờ sẽ đi theo Tinh Hồn. Mà nhị nữ cũng rất thích con tiểu hầu tử này, không nỡ để nó lại trong khu rừng này. 

Đại tư tế thì ma lực đã hồi phục. Nên liền cho người đi đến mời Tinh Hồn vào Điện thờ để bàn luận chuyện hai hôm trước. Ngày hôm nay, Tinh Hồn sẽ nhận được câu trả lời cho những hành động lỗ mãng mà hơn một tuần trước Đại tư tế bày ra. 

Ngày hôm nay, Tinh Hồn diện một bộ y phục màu xám, chính là y phục được thần điện cung cấp lúc còn ở Bách thảo phong. Thần sắc hồng hào, ánh mắt đầy tinh quang. Mái tóc được búi lại gọn gàng. Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, hắn đứng thẳng người dậy. Tiến về phía cánh cửa, nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng. Trước mặt hắn lúc này, có hai nữ tử xinh đẹp đang đứng đợi. Hắn nhìn hai nàng, rồi nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nhị nữ gật đầu. Tinh Hồn đi chính giữa, còn Tiểu Điệp và Hân Nhi đi hai bên. Con tiểu hầu tử Tiểu Hắc thì ngồi ở trên vai bên phải của Tinh Hồn, trên tay của nó là một quả táo màu đỏ, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại nhìn xung quanh. 

Cách chỗ của ba người, trưởng làng Bố Lai Nhĩ cùng với các trưởng lão đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ba người Tinh Hồn đi đến, Bố Lai Nhĩ tiến lên phía trước, nói:

- Tham kiến công tử. Đại tư tế lệnh cho ta đến để dẫn công tử vào Điện thờ.

Tinh Hồn khẽ gật đầu. Rồi sau đó đi cùng với Bố Lai Nhĩ, tiến về phía ngôi Điện thờ thần bí kia. Nó vẫn như trước, luôn tỏa ra một khí tức thiêng liêng, hai bên là những hộ vệ cầm giáo đứng nghiêm trang. Khi nhìn thấy Tinh Hồn cùng với Bố Lai Nhĩ và các vị trưởng lão, họ cung kính cúi chào. Lập tức tạo thành một con đường trống để cho mọi người đi vào.

Khi vào bên trong Điện thờ, Bố Lai Nhĩ dừng lại nói:

- Hai vị tiểu thư mời ở lại đây đợi. Đại tư tế có lời, chỉ gặp riêng công tử.

- Thế là thế nào? Tại sao chúng ta…

Người vừa bất mãng lên tiếng chính là Tô Hân Nhi. Vốn mang theo một khối uất ức, định khi nào gặp được lão Đại tư tế kia thì phải mắng cho lão một trận để trút giận. Thế nhưng lão lại chỉ muốn gặp duy nhất Tinh Hồn. Như thế nào lại không nổi quạu cho được. Nàng định lên tiếng trách móc thì Tinh Hồn đã chặn ngang, rồi bảo:

- Được rồi, nàng đừng trách trưởng làng. – Liền quay người lại, nói với cả hai nàng. – Nàng với Tiểu Điệp đợi ta ở đây. Nhanh thôi ta sẽ trở lại.


Sở Tiểu Điệp ở bên kia gật đầu đồng ý. Còn Tô Hân Nhi, cũng đành phải nghe theo lời của Tinh Hồn. Trưởng làng Bố Lai Nhĩ phân phó cho hạ nhân sắp xếp hai chỗ cho nhị nữ, còn ra lệnh cho An Lỵ Ty trò chuyện với hai nàng. Phân phó xong liền quay lại nói với Tinh Hồn:

- Công tử, mời!

- Được. Mời trưởng làng dẫn đường.

Bố Lai Nhi cùng với Tinh Hồn tiến vào trong Điện thờ thần bí. Nhị nữ nhìn theo bóng lưng Tinh Hồn đang khuất dần, cả hai đều mang chung một tâm trạng là mong chờ y sớm trở ra để rời khỏi cái ngôi làng này.

……

Bên trong mật thất của Điện thờ. Đại tư tế vẫn trùm trên người một trường bào màu đen, thần thần bí bí ngồi bên ánh lửa hồng. Ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Bỗng có tiếng bước chân chậm rãi tiến vào chỗ của lão. Không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai. Một lúc sau, Tinh Hồn cùng với Bố Lai Nhĩ đã có mặt ở mật thất. Bố Lai Nhĩ cung kính hành lễ với lão. Rồi sau đó rời khỏi mật thất. Chỉ còn lại Tinh Hồn và lão Đại tư tế đối diện với nhau. Lão Đại tư tế là người mở lời trước:

- Còn đứng đó làm gì. Ngồi xuống đi. Chẳng phải ngươi rất mong chờ thời điểm này sao?

- Phải, đúng là rất mong chờ. Trong đầu ta lúc này đang chứa rất nhiều khúc mắc cần giải đáp đấy!

Tinh Hồn lãnh đạm đáp. Hai chân chậm rãi bước tới, ngồi đối diện với lão. Đại tư tế mục quang thoáng qua vẻ ngạc nhiên, giọng khàn khàn:

- Tốc độ phục hồi của ngươi thật đáng kinh ngạc. Chỉ mới hai hôm đã hồi phục đến tám phần.

- Nhờ hồng phúc của lão đấy. Mà thôi, không nói nhảm nữa. – Tinh Hồn thần thái trở nên nghiêm nghị. – Ta muốn biết, có phải ngươi đã biết ta có mặt trong khu rừng này? Rồi tại sao vô lí bắt giam ta và nhị nữ? Đến lúc cuối cùng lại cứu mạng ta và Tiểu Điệp? Rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?

Vừa bắt đầu Tinh Hồn đã đặt ra những câu hỏi chính. Là nhưng vấn đề mà hắn đã vắt óc suy nghĩ mấy ngày nay. Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, những hành động bên phía Đại tư tế đều không có chút logic nào cả. Cứ cho là muốn bắt sống để đem đi làm vật tế cho Hắc thủy huyền xà đi, nhưng vào phút cuối lại cứu cả hai người hắn. Một chuỗi hành động thật khó hiểu.

Lão Đại tư tế vẫn im lặng, trầm ngâm nhìn vào ngọn lửa hồng đang cháy lách tách kia. Tinh Hồn vẫn không đốc thúc, im lặng chờ đợi câu trả lời của lão. Một hồi sau, lão mới lên tiếng. Thế nhưng không phải là trả lời những câu hỏi của hắn, mà lấy ra từ trong người một cái hộp gỗ màu đen, trên đó có một loại cấm chế bảo vệ rồi đưa cho hắn, nói:


- Vật này, là Xà thần đại nhân lệnh cho lão trao lại cho ngươi.

Tinh Hồn khẽ ngạc nhiên nhìn chằm chằm hộp gỗ. Rồi đưa tay cầm lấy nó, thần thức thu liễm vào cái hộp gỗ.

- Thiên tà vạn độc quả thành thục?! Đây là ý gì? 

- Không phải vật bồi thường đâu, ta chỉ làm theo những gì mà Xà thần đại nhân phân phó. – Lão liền ngẩn đầu lên nhìn hắn. – Những câu hỏi của ngươi, lão không biết phải giải đáp thế nào. 

Tinh Hồn khẽ động. Tuy vẫn giữu dáng vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì nổi nóng lên. Rốt cuộc thì lão ta gọi hắn đến đây làm gì? Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần sát khí nhìn lão chằm chằm. Thế nhưng dường như lão chẳng quan tâm lắm, mà đứng thẳng người dậy, nói:

- Đi theo lão. Xà thần đại nhân muốn gặp trực tiếp ngươi.

- Muốn gặp ta? – Tinh Hồn ngạc nhiên.

- Ngươi sợ sao? 

- Ha ha,việc gì ta phải sợ con rắn ây. Ngươi dẫn đường đi!

Lão Đại tư tế trong lời nói có vài phần khiêu khích. Tinh Hồn làm sao không nhận ra, thế nhưng hắn vẫn nhận lời gặp trực tiếp Hắc thủy huyền xà kia. Có lẽ lão Đại tư tế chỉ làm theo những gì mà Hắc thủy huyền xà sắp đặt. Căn nguyên của mọi chuyện đều là từ con thượng cổ ma thú kia. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên thú vị. Mặc dù có phần hơi nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. 

Thế là Tinh Hồn liền đứng thẳng người dậy, đi theo phía sau lão Đại tư tế. Hai người bước vào một lối đi bí mật phía sau bức tượng tà thần Atula. Con đường này hai bên được đính những viên dạ minh châu, mờ mờ ảo ảo làm tăng lên độ bí ẩn. Hai bên tường có rất nhiều hình vẽ cổ quái. Thầm đoán đây có lẽ là lối thoát khi làng gặp biến. Nhìn nó khá là giống với con đường mà lúc Tinh Hồn với Nhậm Phi Yến trốn ra khỏi mật thất của Ma thú môn lúc làm nhiệm vụ của đệ tử ngoại môn.

Tinh Hồn đoán không sai, hắc đạo này ăn thông trực tiếp với Dạ sơn. Từ chỗ cửa mật thất đi đến Dạ sơn chỉ mất khoảng một khắc so với quãng đường từ ngôi làng đến Dạ sơn mất gần ba khắc. Xem ra quan hệ giữa Hắc thủy huyền xà với lão Đại tư tế này không có tầm thường chút nào.

Đi đến chỗ cửa thủy động. Lần trước Tinh Hồn gấp gáp đến đây nên không có nhìn rõ nơi này. Tỏa ra một luồng khí rất nặng, chủ yếu phát ra từ trong hang động. Một nơi thế này, quả nhiên thích hợp cho Thiên tà vạn độc quả phát triển. Bỗng lão Đại tư tế dừng bước, nói:

- Từ giờ ngươi phải đi một mình vào trong đó. Lão đứng ngoài này đợi ngươi.

Tinh Hồn nhìn lão một cái, không nói lời nào. Rồi liền cất bước tiến vào bên trong thủy động, mang theo một khối nghi vấn cần giải đáp. Mà không chỉ thế, lúc này dường như hắn rất háo hức. Hắc thủy huyền xà à, thú vị lắm. Hắn tự hỏi không biết nó lại chuẩn bị giở trò gì tiếp đây?!

Bên trong thủy động. Phía dưới mặt nước lạnh lẽo kia, có một bóng đen rất lớn. Đột nhiên hai đốm sáng màu vàng rực lên, mặt nước nổi lên. Những cơn gió lạnh thổi từ sâu bên trong thổi lên. Hắc thủy huyền xà ngóc thẳng người lên. Cả người nó bỗng rực lên một ánh sáng màu xanh tà dị. Rồi từ trong ánh sáng tà dị đó, có một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mái tóc bạch kim, ánh mắt màu vàng đầy tà dị, khuôn mặt tuấn tú nhưng sắc mặt lại rất băng lãnh. Thân hình cao lớn, cũng phải gần hai thước, cơ bắp rắn chắc, mặc trên người một bộ hắc y. Lúc này nhìn Hắc thủy huyền xà không khác gì một vị tà thần, chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến cho người khác điếng đến tận linh hồn. Trên môi hắn bỗng nhếch lên một nụ cười quái dị, âm tà khẽ nói:

- Tiểu tử, đến rồi sao. Ha ha, bổn tọa đang rất mong chờ!