- Chuyện này kể ra rất dài dòng. Ta cũng là được Tể tướng đại nhân kể lại. Vào năm mươi vạn năm trước, vốn bốn đại lục chính là một thể, có tên là Hằng Nguyên đại lục. Lúc đó, ở trung tâm đại lục xảy ra một cơn đại địa chấn, khiến cho đại lục bị ngăn cách bởi một dãy núi khổng lồ và đại dương. Cơn địa chấn khiến đại lục bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
- Mấy ngàn năm sau ,ở đại lục phía Tây, bỗng nhiên xuất hiện giống loài ma tộc kỳ dị. Theo suy đoán của các tiền bối thì bọn chúng bị phong ấn bên dưới Hằng Nguyên đại lục, nhưng vì cơn đại địa chấn kia mà khiến chúng thoát ra. Bọn dị tộc này rất tàn bạo, hung hăng. Để bảo vệ lãnh thổ, những người đứng đầu đại lục đã kêu gọi võ giả trong thiên hạ, ra sức chống lại ma tộc. Cuộc chiến xảy ra rất ác liệt, cuối cùng ma tộc không thể xâm lấn được đại lục, mà nhân tộc của chúng ta cũng không thể tiêu diệt dị tộc hoàn toàn.
- Cuối cùng, vị lãnh tụ tối cao của nhân tộc đã dùng hết sức, tạo ra một kết giới để ngăn cản không cho dị tộc xâm nhập vào đại lục. Nhưng cứ một vạn năm, kết giới sẽ bị suy yếu, ma tộc sẽ lợi dụng thời cơ này để tràn vào đại lục.
- Thế nên trước khi lâm chung, vị thủ lĩnh của nhân tộc đã lệnh cho bốn đệ tử của mình, thành lập bốn đại đế quốc, bồi dưỡng nhân tài cho Ma tộc chi chiến. Việc này chỉ có nội bộ của các đế quốc mới biết được.
Tinh Hồn trầm ngâm một hồi. Trong đầu tưởng tượng ra cuộc chiến khốc liệt ấy. Quả thật việc này Tinh Hồn chưa được nghe qua và cũng chưa được đọc qua. Sau đó Tinh Hồn liền hỏi tiếp:
- Còn “người ấy” mà ngươi nhắc đến là ai?
Dương Hải do dự một hồi, việc này vốn càng có ít người biết thì càng tốt. Thế nhưng lúc này mình cần có sự tín nhiệm, nói ra cũng không sao. Chuyện này sau này cũng sẽ được công bố.
- Vị lãnh tụ của nhân tộc sau khi ra lệnh cho bốn đệ tử kia, trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông nói: “khi Thương long thất tú phát sáng trên bầu trời, “người ấy” sẽ xuất hiện, thống nhất nhân tộc và tiêu diệt hoàn toàn ma tộc.”
Tinh Hồn chợt nhíu mày:
- Thương long thất tú?
- Mọi việc ta biết đều đã nói. Huynh đệ có thắc mắc gì không?
Dương Hải liền hỏi. Thời gian cấp bách, thỏa thuận càng nhanh càng tốt. Thế nhưng không thể vì việc này mà đẩy một thiếu niên còn chưa trưởng thành vào chỗ nguy hiểm, nên hắn cũng không có thúc giục.
Tinh Hồn buộc miệng hỏi tiếp:
- Khi nào Ma tộc chi chiến sẽ diễn ra?
Dương Hải liền tiếp lời đáp:
- Theo như tính toán thì cuộc chiến sắp tới sẽ diễn ra vào mười năm nữa. Nhưng mà theo tình hình mà Tây Hàn đế quốc bên Thiên Hồng đại lục thông báo thì khoảng hai mươi năm nữa. Nhưng lúc này Thiên Phong đế quốc lại có dã tâm gây chiến, hậu quả đối với thế cuộc khó mà tưởng tượng được.
Suy nghĩ một hồi, Tinh Hồn thở dài một hơi, sau đó nói:
- Ta đồng ý giúp ngươi. Nhưng ta đã nói, ta không làm việc không công, cho dù việc này có liên quan đến tồn vong của đại lục cũng vậy.
Dương Hải vui mừng, liền lập tức đồng ý:
- Chỉ cần điều kiện không quá đáng, Dương Hải sẽ dùng hết sức để đáp ứng huynh đệ.
- Điều kiện thì để sau này hẳn nói. Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?
- Ta sẽ viết một lá thư, huynh đệ hãy đến thành Kim Bích thành, giao lá thư cho thành chủ. Ta không còn sống được bao lâu nữa, nên ngày mai ta đánh lạc hướng Nam Cung gia, huynh đệ nhanh chóng đi Kim Bích thành. Thời gian cấp bách, sáng sớm ngày mai sẽ hành hành động.
Dương Hải nghiêm mặt nói. Mọi hy vọng bây giờ đành phó thác cho thiếu niên kia. Thế nhưng, Dương Hải không biết rằng, thành chủ Kim Bích thành đã bị Nam Cung gia mua chuộc. Tinh Hồn càng lúc càng đến gần vòng xoáy của võ lâm.
……
Thiên Phong thành.
Một trung niên râu quai hàm, mặc một bộ trường bào ngồi trên ghế, sắc mặt không giận mà uy, giọng khàn khàn nhìn Nam Cung Nhạc nói:
- Dương Hải chưa chết, nếu việc này đến tai thái tử điện hạ, chuyện hợp tác lần này sẽ khó mà thành.
Nam Cung Nhạc biến sắc nói:
- Xin phụ thân trách phạt.
Trung niên kia chính là phụ thân Nam Cung Nhạc, gia chủ của Nam Cung thế gia Nam Cung Khánh. Chuyến đi lần này, Nam Cung Khánh đích thân dẫn đầu.
Nam Cung Khánh là thông gia với Hoàng thất Viêm Dương đế quốc. Với trí tuệ của ông sớm đã thấy, Viêm Dương đế quốc sẽ tụt dốc thảm hại. Mấy trăm năm nay chỉ do một tay hoàng đế lèo lái, nếu không thì đã sụp đổ từ lâu. Mấy hoàng tử thì bất tài vô dụng, không có tư cách quân lâm thiên hạ.
Thế nhưng thế lực của Hoàng thất cũng không phải chuyện đùa, muốn lật đổ chỉ với Nam Cung gia là điều không thể. Cuối cùng Nam Cung Khánh nghĩ ngay đến chuyện hợp tác với Thiên Phong đế đình. Vốn hai quốc gia này từ ngàn năm trước đã xảy ra mâu thuẫn, mà Thiên Phong mấy trăm năm nay lại như diều gặp gió, đã trở thành đế quốc đứng đầu.
Hợp tác với Thiên Phong có lẽ sẽ gặp bất lợi, nhưng họ lại giúp mình trở thành hoàng đế của Thiên Dương đại lục, có trả giá cao một chút cũng không sao. Chỉ cần có thời gian, khôi phục lại cũng là chuyện sớm muộn.
Nam Cunh Khánh nhìn đứa con của mình, nói:
- Gặp địch nhân cái thế, thất bại cũng không có gì đáng trách. Dương Hải đã bị chúng ta hạ độc, sống cũng không được bao lâu nữa. Nhưng quan trọng là Hắc y nhân kia, chắc chắn Dương Hải sẽ nhờ hắn báo lại tin này.
Nói đến đây, Nam Cung Khánh cười lớn lên:
- Nhưng hắn lại không biết rằng, biên giới đã bị chúng ta mua chuộc hết. Cho dù người kia có võ công mạnh đến đâu, chỉ cần hắn nói ra tin đó thì chắc chắn cũng chỉ có con đường chết.
Nam Cung Nhạc mừng rỡ, cung kính nói:
- Phụ thân đại nhân anh minh.
Nam Cung Khánh khôi phục uy nghiêm, trầm giọng nói với nhi tử:
- Nhạc nhi, đây cũng là một bài học cho con. Làm việc gì thì phải nắm chắc, gặp sự không biến sắc, như thế mới có thể làm đại sự.
- Phụ thân dạy phải.
Nam Cung Khánh gật đầu hài lòng, sau đó để Nam Cung Nhạc trở về phòng nghỉ ngơi. Sau đó, y tới gần cửa sổ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời sao. Đêm nay trời không có mây, hàng vạn ngôi sao trên bầu trời chiếu sáng, khung cảnh đẹp khó tưởng tượng.
Thế nhưng Nam Cung Khánh thở dài một tiếng:
- Tâm Nguyệt Hồ Tinh càng lúc càng sáng, không lẽ thời “người ấy” thật sự xuất hiện.