Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan cách thiên Phong Thành đã hơn một ngàn dặm. Trên đường đi, hai người không ngừng cãi vả. Tinh Hồn đang muốn đến Ma thú sơn mạch để ẩn cư một thời gian, thế nhưng Yến Ngọc Lan nhất quyết không muốn đi theo hắn. Khi bay qua Bích Lan hồ, Yến Ngọc Lan bất ngờ nhảy xuống dưới.
- Xin lỗi nhưng ta không thể đi theo huynh.
Tinh Hồn bất ngờ trước hành động này của nàng. Độ cao mà Tiểu Bằng đang bay đâu phải là thấp, tốc độ lại rất nhanh. Mà Yến Ngọc Lan chỉ mới đột phá Vương cấp không lâu, tu vi còn chưa được củng cố. Nhảy xuống nhẹ thì tàn phế, nặng hơn thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy xuống, Tinh Hồn cũng liền nhảy xuống theo. Trước đó, hắn ra một mệnh lệnh cho Tiểu Bằng và Tiểu Hắc:
- Đến Ma thú sơn mạch chờ ta, nhất định ta sẽ đến đón hai ngươi. Lập tức đi ngay cho ta!
Mệnh lệnh nghiêm khắc của chủ nhân, hai con ma thú tuy không cam tâm bỏ lại chủ nhân nhưng không thể làm trái mệnh. Thế là Tiểu Bằng chở Tiểu Hắc trên lưng, bay thật nhanh đến Ma thú sơn mạch. Chúng tin tưởng, nhất định chủ nhân sẽ đến đón bọn chúng.
Còn Tinh Hồn, vừa rời khỏi lưng Tiểu Bằng lập tức sử dụng ngay Hư vô bộ pháp đến bên Yến Ngọc Lan thật nhanh, rồi nhẹ nhàng đáp xuống dưới. Thế nhưng, vừa đặt chân xuống mặt đất thì Yến Ngọc Lan liền đẩy hắn ra và lui về phía sau.
Tinh Hồn ánh mắt trở nên ảm đạm hỏi:
- Tại sao nàng lại như vậy? Vì sao lại cự tuyệt ta, bỏ rơi ta? Những lời hứa trước đây nàng đã quên hết rồi à?
- Ta không quên, nhưng ta không thể theo huynh được. Yến gia đang rơi vào cảnh bế tắc, nếu không có cuộc hôn nhân này thì cả Yến gia sẽ bị diệt tộc mất. Huynh có hiểu không? – Yến Ngọc Lan lạnh lùng nói.
- Ta không hiểu và cũng không muốn hiểu, ta chỉ cần có nàng ở cạnh ta. Còn Yên gia đó, từ khi nàng về bọn họ đã làm gì được cho nàng? Hay chỉ là muốn lợi dụng nàng, trở thanh con bài để bọn họ trục lợi cho bản thân? Điều nàng nàng rõ hơn ai hết mà?
- Như vậy thì đã sao? Huynh chỉ có một mình, làm sao hiểu được những tộc nhân mang trọng trách. Huynh…
Đột nhiên nàng cảm thấy, lời nói của nàng có chút xâm phạm đến Tinh Hồn. Bất giác những giọt nước mắt lăng dài trên đôi gò má hồng.
Lúc này, phong ba nổi lên. Những giọt nước mưa nặng trĩu rơi xuống, làm ướt đẫm lễ phục của nàng. Như hòa lẫn với những dòng nước mắt u buồn kia.
Và Tinh Hồn như sững người khi nghe những lời của nàng. Phải, hắn là kẻ không cha không mẹ nên không biết đến cái gọi là gánh nặng gia tộc gì đó. Nhưng hắn luôn tin rằng, chỉ cần có tình yêu thì sẽ vượt qua tất cả những hủ tục đó. Hóa ra hắn đã lầm rồi. Người con gái mà hắn yêu thương nhất quyết định chọn gia tộc và từ bỏ hắn.
Ánh mắt đau thương nhìn Yến Ngọc Lan, khiến cho lòng nàng như xé thành ngàn mảnh. Nàng biết, Tinh Hồn quý trọng nàng hơn bất cứ ai. Nhưng thân mang trách nhiệm của cả Yến gia trang, nàng không thể làm khác được.
- Huynh đi đi, hãy trốn đến Thiên Dương, chỉ có ở đó huynh mới được an toàn. Và sau này, đừng gặp lại ta nữa.
Nàng quay lưng mà lòng đau như dao cắt. Chỉ có như thế mới khiến Tinh Hồn từ bỏ nàng, nhưng sẽ được sao?
Không thể, hắn không thể dễ dàng từ bỏ nàng được. Tinh Hồn chạy đến ôm nàng lại từ phía sau. Những giọt mưa vẫn như thế rơi xuống. Và hắn muốn giữ chặt nàng thế này, hy vọng nàng có thể thay đổi suy nghĩ. Nhưng không thể được rồi, nàng thoát khỏi vòng tay của hắn. Đáp án đã rõ ràng rồi, đã không còn cách nào để giữ Yến Ngọc Lan lại.
Từ phía bắc, một tiếng kêu vang đến chỗ này.Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, những giọt mưa cũng bị đông cứng lại. Một bóng người từ trên cao đáp xuống mặt đất.
Một tia chớp như xét ngang bầu trời. Ánh sáng từ tia chớp đó, trong khoảng khắc có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đó. Chính là Lý Tinh Vân. Ánh mắt đầy sát khí nhìn Tinh Hồn, răng nghiến chặt. Lãnh ý hỏi Yến Ngọc Lan:
- Hắn là ai, nàng có quan hệ gì với hắn?
Hiện giờ Lý Tinh Vân đang rất phẫn nộ. Nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của nàng. Nhưng dù nàng có nói ra sao, thì nhất định cũng phải giết được cái tên đã cướp Yến Ngọc Lan trước mũi hắn.
- Chỉ là bằng hữu.
- Bằng hữu sao? Dám giữa thanh thiên bạch nhất cướp đi cô dâu, xem chừng không đơn thuần là bằng hữu rồi. Tuy ta với nàng vẫn chưa phải là phu thê, nhưng nàng vẫn mang danh là vợ chưa cưới của ta. Hành động của hắn chính là xúc phạm đến tôn nghiêm của ta và cả Lý gia. Nghịch tặc, ngươi nhất định phải chết.
Dứt lời, Lý Tinh Vân nhanh như chớp tấn công Tinh Hồn. Băng phong lạnh lẽo hội tụ trên hữu thủ, trúng đòn này nhất định nội thương không nhỏ. Thế nhưng Tinh Hồn là kẻ nào, làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu của đối phương được. Hơn nữa, tu vi Tinh Hồn còn hơn hẳn Lý Tinh Vân một giai.
Tinh Hồn vận nguyên lực, tạo thành một phong cầu đáp lại Lý Tinh Vân. *Ầm* một tiếng, từ trong đám khỏi bụi, Lý Tinh Vân hộc ra một ngụm máu. Có điều hắn vẫn không chấp nhận thua cuộc, ánh mắt càng phẫn nộ hơn nữa, tiếp tục tấn công.
Yến Ngọc Lan la hét, ngăn cản hai bọn họ đánh nhau nhưng lại lực bất tòng tâm. Hai tên đó giờ như chó cắn nhau, trừ khi nàng mạnh hơn hai người họ thì mới có thể cản được.
Lý Tinh Vân liên tục trúng chiêu của Tinh Hồn, y phục đã bị tan nát, trên người là những vết thương do Tinh Hồn đánh trúng.
- Khốn kiếp. Đừng tưởng ta thua ngươi, xem đây. Phượng hoàng băng, đến đây!
Không biết Lý Tinh Vân gọi Phượng hoàng băng giá đến làm gì. Chắc hẳn là có tuyệt chiêu gì đó muốn tung ra. Tinh Hồn tuy công lực cao hơn Lý Tinh Vân, nhưng không vì thế mà mất cảnh giác.
Đúng lúc đó, một luồng uy áp khủng khiếp bất ngờ xuất hiện. Những giọt mưa lúc đó như ứ đọng lại. Một tiếng sấm nổ kinh tai nhức óc. Rồi sau đó, hàng trăm bóng người xuất hiện bao vây xung quanh ba người Tinh Hồn, Yến Ngọc Lan và Lý Tinh Vân.
Và một tiếng long ngâm vang vọng khắp nơi này, uy áp cực đại hướng đến Tinh Hồn. Một nam tử thân mặc hoàng bào, ánh mắt như sao, mày như kiếm, anh tuấn hơn người. Với một phong thái cao cao tại thượng, khí thế lẫm liệt hiên ngang đứng trên đầu con kim long khổng lồ kia. Thái tử Trịnh Thần Không cùng hai trăm siêu cấp cường giả đã xuất hiện. Cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.