- Ngọc Lan, là nàng thật sao?
Tinh Hồn ánh mắt nhìn nàng trong tuyệt vọng, lời nói ra mà lòng đau như dao cắt. Trong khung cảnh hỗn độn này, khói lửa mù mịt chỉ có sự tàn lụi. Và đôi nam nữ ấy cũng vậy, sự tuyệt vọng dâng tràn trong lòng mỗi người. Nhưng Tinh Hồn làm sao có thể chấp nhận sự thật này. Nam nhân nào có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất bị kẻ khác cướp đi?
Không đợi nàng cất tiếng, Tinh Hồn thoát cái đến chỗ nàng. Rồi vòng tay qua người nàng ôm vào ngực. Từ trong đám lửa rực cháy ấy, một nhân ảnh như quỷ mị phóng thẳng lên bầu trời đêm. Rồi một tiếng kêu thanh chấn cất lên, Tinh Hồn triệu hồi Tiểu Bằng đang ở trong Quần Tiên các ra theo hướng phía nam mà chạy.
Lý Tinh Vân thoát ra được khỏi đám lửa. Nhìn thấy cảnh Tinh Hồn đem Yến Ngọc Lan đi mất. Dù sao nàng ta cũng là vị hôn thê của hắn, hành động cướp dâu trước mắt Lý Tinh Vân không khác gì tát vào mặt hắn một cái thật mạnh. Động đến sự tự tôn của người đàn ông, đặc biệt là kẻ cao ngạo như Lý Tinh Vân thì càng không thể bỏ qua được. Trong cơn giận dữ hắn quát lớn một tiếng:
- Tên khốn kiếp.
Rồi bỗng nhiệt độ hạ thấp xuống một cách đột ngột. Trong bán kính mười thước toàn bộ bị bao phủ bởi một màn băng lạnh lẽo. Ngay cả con người và ngọn lửa đỏ rực kia cũng bị đóng băng. Một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện.
Đó chính là ma sủng của Lý Tinh Vân: Phượng hoàng băng giá.
Một màu xanh lam tuyệt đẹp, đôi cánh uy lực nhưng không kém phần rực rỡ, cái đuôi dài và lay động nhẹ nhàng, móng vuốt nhọn hoắc, đôi mắt màu xanh lơ như hàn băng. Phượng hoàng băng giá đã đạt đến Thiên cấp ma thú, luận tốc độ hoàn toàn không thua kém gì so với Tiểu Bằng cả.
Sở hữu ma sủng bậc cao đến thế này, hẳn là Lý Tinh Vân còn có một năng lực khác nữa.
Lập tức Lý Tinh Vân ngự trên lưng Phượng hoàng băng giá, đuổi theo hướng Tinh Hồn đang đào tẩu.
Còn Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi trên đường đuổi theo Tinh Hồn, vốn không đủ nguyên lực để duy trì tốc độ này nên đã thấm mệt. Thế nhưng hai nàng vẫn cố đuổi theo. Khi Sở Tiểu Điệp gần đến nơi thì lại thấy có một bóng đen như quỷ mị đang bay với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong cái chớp mắt đã vượt khỏi tầm mắt.
Tuy Sở Tiểu Điệp không thể quan sát bằng mắt thường, thế nhưng đã từng ngồi trên lưng Tiểu Bằng nên lập tức nhận ra, Tinh Hồn đã cướp đi Yến Ngọc Lan từ chỗ của Lý Tinh Vân. Và không ngoài dự đoán, Lý Tinh Vân cũng đuổi theo đến đây. Tốc độ ma sủng của hắn hoàn toàn không thua kém gì so với Tiểu Bằng. Màn rượt đuổi đã bắt đầu rồi chăng?
Muốn tiếp tục đuổi theo thì Sở Tiểu Điệp phải tốn một ít thời gian để phục rồi nguyên lực. Có điều cho đến lúc đó, không biết hai người kia đã đến chỗ nào rồi.
Sự việc tuy mới diễn ra, nhưng âm thanh giao chiến cũng như âm thanh như xé gió của hai con linh điểu kia đã hấp dẫn không ít cao thủ hội ngộ ở quanh thành Thiên Phong. Liền lập tức có người đuổi theo.
Mây đen vẫn lượn lờ chờ đợi cơ hội thể hiện thiên uy của nó. Những kẻ tò mò sẽ chết do chính sự tò mò đó.
Âm thanh của sự chết chóc đã chính thức bắt đầu.
*********
Tại phủ đệ của Lý gia, mọi người vẫn ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Đồng thời cũng đang chờ đợi Lý công tử cùng nàng dâu trở về trong sự chào đón của mọi người. Ngày hôm nay đúng là rất đặc biệt. Bởi sự có mặt của các nhân vật danh tiếng khắp đại lục, các trưởng bối của các đại quý tộc, đại công thần trong triều đình.
Và đặc biệt là người chuẩn bị kế nhiệm ngai vàng trong tương lai: Thiên Phong quốc Thái tử Trịnh Thần Không. Y được sắp xếp ngồi trên vị trí cao nhất ở đây. Các nữ tử ở đây phải trầm trồ bởi vẻ anh tuấn, khí chất của bậc quân vương của vị Thái tử này. Lọt vào mắt xanh của Thái tử thì đúng là phúc phận tu mấy đời của họ.
Các trưởng bối, đại thần trong triều vừa chờ đợi vừa ngồi bàn tán với nhau. Chỉ có một người là tách biệt với mọi người, đó chính là Sở gia đại công tử Sở Hóa Long. Bình thường thì Sở Hóa Long sẽ hòa nhập, nói chuyện và thiết lập các mối quan hệ ngoại giao. Thế nhưng hôm nay hắn cảm thấy sẽ có một sự kiện lớn sắp diễn ra.
Bỗng nhiên có người từ bên ngoài, mặc áo đen định chạy vào. Tên áo đen đó chính là sát thủ mà Sở Minh sắp xếp để ám sát Tinh Hồn. Hắn định chạy vào đây để báo tin trực tiếp với Sở Hóa Long. Thế nhưng hắn bị thị vệ của Lý gia cản lại, suýt nữa còn định ra tay giết hắn. Cũng may Sở Hóa Long đứng ở gần cửa, tinh mắt nhìn thấy.
Mọi người ở đây, cả Thái tử Trịnh Thần Không cũng ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của sát thủ kia. Sở Hóa Long vội giải thích:
- Điện hạ yên tâm, đó là gia nhân của Sở gia chúng ta. Chắc có tin gấp nên mới trực tiếp đến đây.
- Ta biết rồi. Mọi người cứ an tâm, tiếp tục làm chuyện của mình đi.
Trịnh Thần Không trấn an mọi người. Đối với các cao thủ ở đây thì họ không quan tâm lắm, nhưng với các quan trong triều chỉ biết chữ mà không biết võ thì đương nhiên là lo lắng rồi. Có điều, Trịnh Thần Không cũng thắc mắc không biết người kia đang muốn nói gì với Sở Hóa Long đây.
Sở Hóa Long đi ra, tên sát thủ áo đen nói nhỏ:
- Công tử, tình hình vượt ngoài dự tính. Tên đó không hiểu tại sao lại trở nên điên cuồng, người của chúng ta bị hắn giết gần hết rồi.
- Ngươi nói gì? Một đám các ngươi lại không thể giết được hắn, ngay cả khi ta đã bố trí không ít các trưởng lão và sát thủ cao cấp trong tộc? – Sở Hóa Long tuy tức giận nhưng vẫn nói nhỏ.
Tên sát thủ áo đen sợ đến run người. Chỉ mong Sở Hóa Long mau cho hắn rời khỏi đây. Nếu không thì không phải bị Tinh Hồn giết chết thì cũng bị vị Đại công tử này hù cho mất mạng. Ngay lúc đó cũng có người khác chạy vào. Nhìn người đó quần áo rách rưới, trên người vết thương không nhỏ. Mọi người trong đại sảnh trở nên xôn xao. Lý Nguyên Kiệt lên tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, Vân nhi đâu?
- Bẩm lão gia, khi gần về đến cổng thành thì bất ngờ bị thích khách tấn công. Ngọc Lan tiểu thư bị hắn bắt đi nên công tử đang đuổi theo hắn.
- Ngươi nói gì? – Lý gia đại tộc trưởng Lý Du Nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.
Là người đứng đầu ở đây, và cũng là bạn của Lý Tinh Vân. Thái tử Trịnh Thần Không trên người tỏa ra uy lực của cường giả Vương Thần, ánh mắt trở nên uy nghiêm, khí chất đế vương lúc này làm cho mọi người im lặng. Trịnh Thần Không lập tức ban lệnh:
- Lập tức đuổi the bắt thích khách. Trần công công, thông báo cho Đông xưởng cử thị vệ đuổi theo. Còn các vị ở đây, ngoại từ viên quan triều đình thì toàn bộ theo ta. Ngang nhiên ở kinh thành làm loạn, chết vạn lần cũng không đủ đền tội. Toàn bộ chuẩn bị…
Trịnh Thần Không đưa một loạt mệnh lệnh, mọi người ngoài vâng lệnh thì không còn âm thanh gì khác. Sau đó, Trịnh Thần Không chuẩn bị dẫn theo toàn bộ các cao thủ ở đây đuổi theo thì lúc đó, một hiện tượng lạ đột nhiên xuất hiện mà đã vạn năm qua chưa từng tồn tại ở kinh thành này.
Bầu trời vốn trong xanh đã vạn năm qua, do dù là lúc nhật nguyệt luân chuyển thì cũng không tối hoàn toàn. Thế nhưng không ngờ hôm nay, mây đen lại ùn ùn kéo đến, hình thành các vòng xoáy đáng sợ. Thiên uy tỏa ra làm cho người ta khiếp sợ.
Ngay tiếp đó, một tiếng sấm đột ngột vang lên, thanh âm vang đến tận cửu thiên, làm cho Thiên Phong thành cũng bị rung chuyển. Trong ánh chớp đó, trong một giây dường như xuất hiện một con rồng xanh. Mọi người bởi hoảng loạng nên không để ý, chỉ có người vốn xưa nay trầm tĩnh mới nhận ra điều đó. Một trong số đó chính là: thái tử Trịnh Thần Không.
Cái này định mệnh cho cả thiên hạ này chính là ngày hôm nay. Thiên địa biến chuyển, như đang đón chờ một sự kiện sắp diễn ra. Các trưởng tộc, chưởng môn, thái thượng trưởng lão… đã nhận ra điều gì sắp diễn ra. Cái ngày mà dường như cả nhân loại, yêu tộc, ma tộc… đều đang chờ đợi.
Ngày hôm nay, chính là ngày mà Thiên tử hiện thân!