Sáng hôm sau.
Sau khi nói chuyện muốn rời Dược viên với Tạ Bằng trưởng lão. Mặc dù lão có vẻ khá buồn khi nghe Tinh Hồn muốn rời Dược viên, nhưng mà vẫn phải đồng ý.
Sau khi trở thành nội điện đệ tử thì mỗi đệ tử đều có viện tử tu luyện của riêng mình. Viện tử của Tinh Hồn cũng khá rộng, rộng chừng hai thước vuông. Hơn nữa linh khí ở đây rất đậm đặc, ngưng mà không tán. Tất nhiên là nhờ phong ấn một Trung phẩm linh mạch dưới lòng đất, lại bố trí thêm Tụ linh trận nên linh khí mới đậm như vậy. Bên trong phòng còn có Hàn băng ngọc sàn, tốc độ luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Sắp xếp lại chỗ ở của mình, Tinh Hồn liền đi đến Đồ thư quán ở Thông thiên phong.
Đồ thư quán của thần điện là nơi lưu giữ những tinh hoa kiến thức của đại lục, ghi lại những sự kiện lớn nhỏ của đại lục. Tinh Hồn từ khi rời khỏi Hắc mộc thành, thời gian của hắn chủ yếu để tu luyện là chính.
Mặc dù thế giới này lấy cường giả vi tôn, nắm đấm kẻ nào to thì kẻ đó chính là chân lý. Nhưng mà kiến thức đối với mỗi người cũng rất quan trọng. Một kẻ dù đứng đầu thiên hạ, thế nhưng không có đầu óc thì cũng chỉ là công cụ để người khác lợi dụng.
Thế nên mục đích Tinh Hồn đến đây là để bổ sung kiến thức thiếu hụt của mình trong suốt mấy năm qua. Mà đây cũng chính là sở thích lúc nhỏ của hắn.
Lúc còn nhỏ ở Sở gia, hắn là một kẻ yếu đuối trói gà không chặt, lại bị người trong tộc miệt thị. Thế nên từ nhỏ hắn đã lấy sách làm bạn, cầm kỳ thư họa không kém một ai. Vốn định lớn lên sẽ trở thành một quan nhân trong triều đình Thiên Phong, thật không ngờ lại gặp được kỳ ngộ ăn vào Thủy hỏa âm dương quả, kiến cho kinh mạch có dấu hiệu phục hồi, có thể trở thành võ giả. Sau đó lại vào trong Hắc ám động phủ, tu luyện công pháp siêu thần nhập thánh.
Vừa đến cửa bên ngoài Đồ thư quán, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một tòa nhà cao lớn, phía trên cửa có ghi ba chữ to màu vàng: ĐỒ THƯ ĐẠO QUÁN.
Tinh Hồn đi vào thì bị hai chấp sự quản lý cản lại. Tinh Hồn liền nhanh chóng đưa ra tấm ngọc bài mà Hồng Vu Đan đưa cho hắn. Hai vị chấp sự kia nhìn thấy tấm ngọc bài của Hồng gia, liền để cho Tinh Hồn vào trong đạo quán.
Bên trong Đồ thư quán rất rộng, và cực kỳ sạch sẽ, không nhiễm một hạt buội nào cả. Nhìn vào cũng đủ biết thần điện cực kỳ xem trọng đạo quán này, hằng tuần đều có người đến quét dọn sạch sẽ.
Những người được vào đây đều có thân phận không hề tầm thường. Ngoại trừ điện chủ và sáu người đứng đầu sáu chi mạch kia thì những người ra vào cũng đều là đệ tử của các đại thế gia có thế lực trong thần điện. Tỉ như Hồng gia, Yến gia, Tô gia… Số lượng cũng chưa đến mười gia tộc được điện chủ cho phép được vào. Mà mỗi gia tộc cũng chỉ được hai tấm ngọc bài. Tinh Hồn cảm thấy may mắn khi lúc đó đồng ý đánh nhau với Hồng Vu Đan, nếu không thì mình không biến đến khi nào mới được vào đây.
Vừa vào trong thì Tinh Hồn cảm thấy choáng ngợp: một trời sách như thế này, muốn đọc hết cũng phải mất cả trăm năm cũng không chừng. Thế nhưng Tinh Hồn được trời phú có ngộ tính cực cao, một quyển sách bình thường thì cũng chỉ mấy hai ba phút đã hiểu toàn bộ. Nhưng mà cũng không thể nào đọc hết được những thứ ở trong này, nên Tinh Hồn chỉ chọn lọc những thứ hữu ích để sau này còn hành tẩu trên đại lục.
Bắt đầu từ những cuốn sách nói về sự hình thành của đại lục. Tỉ như mấy cuốn: Ngũ hoang đại lục kiến thức, Thiên Lam đại lục kiến thức, Đại lục chiến tranh luận,… Sau đó là đến những cuốn sách nói về sự quật khởi của năm đại đến thống trị năm đại lục: Thiên Phong đế đình luận, Bạo Tuyết đế đình sử…
Mới chỉ là hai đề tài đầu tiên mà hắn cảm thây là thiết yếu mà số lượng sách cũng lên tới mấy chục cuốn, cuốn nào cuốn nấy dày cũng phải hơn một xích.
Tinh Hồn cặm cụi ngồi đọc. Hai vị chấp sự ngồi trên bàn quản lý nhìn hắn với một ánh mắt kinh ngạc. Trong mắt họ hiện lên hai chữ: thằng khùng. Nói khùng cũng đúng. Người trong thần điện có thời gian rảnh là lao đầu vào luyện tập, mong có cơ hội lọt vào mắt xanh của mấy vị trưởng lão.
Thế mà cái thằng này rảnh đến nỗi đem mấy cuốn sách không đâu lấy ra đọc. Nếu mà đọc vũ kỹ thì họ còn trầm trồ khen ngợi. Đúng là thằng khùng rỗi hơi.
Đang miên mang suy nghĩ thì bỗng dưng có một thiếu nữ trẻ tuổi đi vào, lông mày như liễu, đôi mắt phượng long lanh như thu thủy, thâm thúy linh động, mang theo một nụ cười nhu hòa. Mái tóc đen huyền tuyệt đẹp. Dưới bờ vai thơm là bộ ngực đầy đặn, nhô lên một cách rất tự nhiên. Phía dưới eo thon là cặp mông đầy đặn.
Vừa nhìn thấy nàng đi vào thì đôi mắt của hai chấp sự kia sáng rực lên, miệng nhỏ đầy dãi, như muốn ăn tươi nuốt sống mỹ nhân trước mặt
Nàng cười một cách ôn nhu, sau đó lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho chấp sự, sau đó liền đi vào đạo quán. Một vị chấp sự nhìn nàng nói:
- Ôi mẹ ơi đẹp vãi!
Vị chấp sự kia liền tiếp lời:
- Đúng, đẹp vãi linh hồn!
Hai người dõi mắt theo nàng, trong mắt hiện lên một vẻ dâm tà khó tả…
……
Tinh Hồn cầm trong tay cuốn Thần ma chí dị, liên tục lật từng trang, con ngươi không ngừng chuyển động, dán chặt vào từng tờ giấy, một chữ cũng không bỏ sót. Hắn nhập tâm đến nỗi không biết rằng có một tiểu mỹ nhân đang ngồi trước mặt mình, ánh mặt đen láy chứa đựng sự ngạc nhiên nhìn hắn.
Sau một hồi thấy hắn vẫn không để ý đến mình, nàng bất chợt lên tiếng:
- Này này…
Thấy hắn vẫn không có dấu hiệu nhận ra mình, nàng chợt nổi đóa lên. Liền cầm cuốn sách giật mạnh một cái. Tinh Hồn như tỉnh mộng, kinh ngạc la lên:
- Wtf, có ma… ơ…
Tinh Hồn còn đang tưởng có ma, hoảng sợ đến nỗi ngã khỏi cái ghế. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích trông rất đắc chí, liền ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, cái miệng nhỏ cười cười rất dễ thương. Tinh Hồn bất mãng nói:
- Tô đại tiểu thư, rảnh rỗi lắm sao mà đến đây phá ta?
Tiểu mỹ nhân này chính là Tô Hân Nhi. Nàng điêu ngoa nhìn hắn nói:
- Ai bảo ngươi không để ý đến ta. Có đại mỹ nhân ngồi trước mặt mà dám để tâm hồn trong mấy cuốn sách nhảm nhí này.
Tinh Hồn hừ một cái, cười gian xảo:
- Đại mỹ nhân. Tức cười. Người đâu mà muốn ngực không có, muốn mông cũng không, chẳng khác nào em gái nhà kế bên.
Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn lại có ý nghĩ khác. Phải nói là cơ thể nàng hoàn mỹ đến từng chi tiết, không chỗ nào có thể chê đươc. Ôi xem kìa, bộ ngực to thế kia, đôi chân thon dài cực kỳ quyết rũ. Ôi mẹ ơi, thực sự là muốn chiếm làm của riêng lắm đấy.
Nghe Tinh Hồn chê bai mình, nàng giận run lên, bộ ngực to khẽ phập phồng, càng làm tăng phần quyết rũ. Nàng liền thuận tay, ném cuốn sách nào mặt hắn.(Mẹ ơi, cuốn sách dày thế ném vào chắc bầm mặt :v) Rồi liền nhanh chân đá vào mông hắn một cái, thẳng tay đấm thẳng vào mặt hắn.(Còn gì là khuôn mặt đẹp trai của anh ấy). Sau khi thỏa mãn, nàng khoang tay lại nhìn tên tiểu tử đang nằm bẹp trên đất, trông rất là đắc ý nói: