Vũ Lạc biến sắc, không cầm được lui về phía sau mấy bước, tuy hoảng sợ nhưng vẫn mạnh mẽ quát:
- Ngươi… ngươi dám giết người của bổn công tử?
Tinh Hồn nhẹ lắc đầu, giọng vẫn ôn hòa như trước:
- Có gì không dám chứ. Hắn muốn đi gặp thúc thúc của mình nên ta toại nguyện cho hắn thôi. Mà câu chuyện ta vẫn chưa kể hết thì phải.
- Sau khi giết chết đám Phí Toàn, tuy cứu được cậu bé nhưng mẫu thân của hắn thì không thể qua khỏi. Thế nên ta đã đáp ứng một nguyên vọng của cậu bé ấy, đó là giúp nó diệt sạch cả gia tộc của kẻ thù. Ngươi có biết tại sao ta lại đáp ứng không?
Vũ Lạc hoảng sợ lắc đầu.
- Đó là bởi vì, bình sinh ta ghét nhất những kẻ ức hiếp phụ nữ.
Trong lời nói này ẩn chứa một sát ý mạnh mẽ. Lúc Tinh Hồn kể về câu chuyện này thì trong lòng hắn cũng chợt nhớ về những ngày sống cơ cực ở Sở gia. Mỗi ngày đầu bị người khác khinh nghiệt, mẹ mình thì bị người khác đem ra bàn tán, vũ nhục.
Lúc này, sát ý của hắn chợt nổi lên mạnh mẽ, lan tỏa ra cả không gian khiến cho Yến Ngọc Lan, Nhậm Phi Yến cũng cảm thấy có một luồn hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong ý niệm của cả hai nàng đều cảm thấy đây là lần đầu tiên thấy Tinh Hồn trở nên đáng sợ như vậy, cứ như một sát thần sống lại.
Tinh Hồn từ từ đi về phía của Vũ Lạc, Tử lôi thiên kiếm tà dị vẫn phát ra những tiếng kêu tách tách quỷ dị.
Trong đôi mắt của Vũ Lạc giờ đây tràn ngập sự sợ hãi, giờ hắn chỉ muốn chạy thoát khỏi đây thật nhanh, chạy thoát khỏi cái tên ác ma địa ngục này. Thế nhưng thân thể hắn lại không tuân theo ý nghĩ, vẫn đứng im một chỗ.
Tên hộ vệ bên cạnh nâng kiếm lên, hét to vào tai Vũ Lạc:
- Công tử, mau chạy khỏi đây. Ta sẽ chặn hắn lại.
Vừa dứt liền lao lên tấn công Tinh Hồn. Hắn biết hắn không phải đối thủ của tên ác ma kia, bởi vì thực lực của hắn cũng chỉ ngang với Phí Vinh. Nhưng vì thiếu gia, hắn bất chấp tính mạng của mình, dù hắn biết không cầm cự được bao lâu, chỉ mong Vũ Lạc có thể nhanh chóng thoát khỏi đây.
Thế nhưng không biết tại sao, hắn nhìn thấy đối thủ trước mặt chỉ thấy mờ mờ, giống như tàn ảnh.
Đúng như hắn nghĩ, đó chính là tàn ảnh của Tinh Hồn. Lúc này, Tinh Hồn đã đứng ở đằng sau lưng của tên hộ vệ, vẫn ung dung tiến về phía của Vũ Lạc, dường như chưa có một chuyện gì xảy ra.
Tên hộ vệ cố gắng quay lại nhìn về phía sau, nhưng hắn lại không thể quay lại được. Thay vào đó, hắn nhìn thấy mặt đất dưới chân càng lúc càng gần.
*Bịch* một tiếng, thân thể của tên hộ vệ đó đã bị chia làm hai mảnh, đầu một nơi, thân một ngã.
Thực lực của tên hộ vệ này quá yếu so với Tinh Hồn, lấy đầu của hắn chẳng đồ trong túi, muốn lấy lúc nào chả được.
Vũ Lạc hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, trong quần chợt chảy ra một dòng nước vàng. Nhìn thấy Tinh Hồn như ác ma đòi mạng, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, rên rỉ:
- Tha… tha mạng cho ta. Chỉ cần ngươi tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng. Cầu xin đại nhân tha mạng…
Tinh Hồn chợt dừng bước, lạnh lùng nói:
- Tha mạng?
Vũ Lạc nước mắt, nước mũi vẫn đầm đìa:
- Đúng đúng, cầu xin đại nhân tha mạng.
- Rất tiếc nhưng ta chỉ cần cái mạng của ngươi thôi!
Vừa dứt lời, tả thủ Tinh Hồn đưa lên trước mặt Vũ Lạc. Không khí lúc này lại một lần nữa nóng lên. So với lúc mà Trương Vô Thường thi triển Bát hoang hợp công pháp, triệu hồi hỏa long thì còn ấm hơn so với bây giờ.
Cái này cũng là Bát hoang hợp công pháp, nhưng so với lúc mà Trương Vô Thường thi triển thì Tinh Hồn còn bá đạo hơn nhiều. Mặt đất lúc này cũng bị lửa đốt cháy, cả khu đất xung quanh chìm trong biển lửa.
Yến Ngọc Lan và Nhậm Phi Yến nhanh trí đã đem Trương Vô Thường đang bị trọng thương chạy ra khỏi phạm vi mà Tinh Hồn thi triển vũ kỹ. Từ xa quan sát, Nhậm Phi Yến không cầm được nói:
- Hắn… rốt cuộc là quái vật phương nào?
Thế nhưng câu hỏi của nàng lại không được hồi đáp. Ngay cả Yến Ngọc Lan và Trương Vô Thường kế bên cũng chỉ im lặng quan sát tình hình.
Chợt nhìn thấy từ trong biển lửa, năm con hỏa long phóng thẳng lên trời, uy nhiếp thiên hạ, duy ngã độc tôn. Năm con hỏa long được Tinh Hồn triệu hồi, lượn trên không trung một vòng sau đó lại lao xuống, hướng về phía trung tâm. Đó chính là chỗ mà Tinh Hồn và Vũ Lạc đang đứng.
- Aaaaaaaa…..
Một tiếng hét thảm kéo dài, chứa đựng một sự đau đớn đến tuyệt vọng. Vũ Lạc lúc trước nhờ có áo giáp mà thoát khỏi tuyệt chiêu của Trương Vô Thường. Thế nhưng áo giáp của hắn vào thời khắc này cũng không thể bảo vệ được Vũ Lạc. Theo ngọn lửa hung ác nung chảy nó, thiêu đốt toàn thân Vũ Lạc, đến tro cốt cũng không còn.
Cả khu đất được rừng bao bọc ban đầu giờ đây đã trở thành một mảnh đất trống. Biển lửa biến mất, trên khu đất trống ấy bây giờ chỉ có một người thanh niên tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ung dung ngước nhìn bầu trời.
Ba người Yến Ngọc Lan, Nhậm Phi Yến và Trương Vô Thường đi đến gần hắn. Thế nhưng không ai lên tiếng, phá vỡ không gian tịch mịch này. Chỉ đứng im lặng lẽ nhìn hắn.
Cảm nhận được ba người đang đứng nhìn mình, Tinh Hồn quay người lại nhìn họ. Rồi hướng mắt nói với Trương Vô Thường:
- Đệ làm tốt lắm.
Trương Vô Thường không biết nói gì, cuối đầu xuống đất. Lời khen mà đại ca tặng, bản thân hắn không dám nhận. Bởi vì nếu không có Yến Ngọc Lan xuất hiện, hắn lúc này đã thành một đống thịt lạnh nằm dưới đất. Mà nếu như Yến Ngọc Lan tương cứu, sau này khi về lại thần điện thể nào cũng bị người của Vũ gia trong thần điện chèn ép, khiến hắn không ngóc đầu dậy được.
Nhưng hết thảy mọi chuyện đã được Tinh Hồn giải quyết. Trong các kỳ khảo hạch, số lượng đệ tử tham gia chết không phải là ít. Người thì bị yêu thú giết, kẻ khác thì bị đồng môn cướp lấy ngọc bài tích điểm. Vũ Lạc chết, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ điều gì. Với lại Vũ Lạc không thuộc chi chính của Vũ gia. Thế nên cũng không có điều gì phải lo lắng.
Tinh Hồn nâng lòng bàn tay lên, từ trong không gian chợt bay đến ba miếng ngọc màu lục. Đây chính là ngọc bài tích điểm của Vũ Lạc và hai tên hộ vệ của hắn. Tinh Hồn bóp nát ba miếng ngọc bài, thứ tự của hắn từ áp chót đã nhảy lên hạng bảy trăm.
Bởi vì mới chỉ là ngày thứ hai nên xếp hạng lúc này vẫn chưa phân rõ được. Càng về sau, sự tranh chấp sẽ càng diễn ra quyết liệt. Nếu vẫn giữ vững được vị trí của mình thì cơ hội trở thành tinh anh đệ tử sẽ không có gì lo lắng.
Trong bốn người thì Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan nằm hạng bảy trăm, Trương Vô Thường hạng chín trăm, chỉ có Nhậm Phi Yến là nằm ở vị trí cao nhất từ dưới đếm lên. Tinh Hồn nói với Yến Ngọc Lan:
- Nàng thay ta bảo hộ cho Vô Thường và Phi Yến tiểu thư. Còn ta sẽ đi con đường khác.
Yến Ngọc Lan nói:
- Ngươi không đi chung với chúng ta sao?