Tà dương nhuộm máu, chiến sự liên miên, chỉ có gió tây đồng hành, tiếng chim kêu tan tác, khung cảnh thê lương, cơ hội tái ngộ như bèo nước. Tơ tình đứt đoạn, mộng đẹp tiêu tán, người lưu lạc nơi nào?
***
Thời gian thấm thoắt…Ngàn năm trước ở nơi đâu? Ngàn năm sau thế nào? Thế sự khó liệu….
Thời gian: Năm 154 trước công nguyên, Hán Cảnh Đế năm thứ 3
Trong năm này, Ngô vương cấu kếu 6 nước làm phản, phiến quân đã kéo sát biên giới nhà Hán. Bên ngoài, Hung Nô cũng rục rịch tấn công. Hán triều lâm vào cảnh lưỡng bề thọ địch, không tiếc treo thưởng cực lớn để chiêu mộ nhân sỹ vào cung hoạch định đại kế.
Đương mùa hoa đào nở, chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy cánh hoa đào bay rợp trời. Thấp thoáng trong sắc hồng rực rỡ đó là những mái điện trạm trổ ánh vàng chói lọi.
Hậu cung, vẫn là nơi tràn ngập các giai nhân. Nơi nào có nữ nhân thì sẽ có thị phi, mà nơi có nữ nhân cũng sẽ có những mưu toan kinh tâm động phách.
Hoa viên, trăm hoa đua nở.
“Lật phi nương nương, là tiểu nữ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin nương nương tha mạng.” Một nha đầu mặc áo xanh đứng trên con đường chạy qua Ngự hoa viên, tuy miệng thì cầu xin nhưng thái độ lại có chút xem thường, lại thấy cái khay bị rơi xuống đất, nha đầu kia liền ngồi sụp xuống nhặt lại đồ, vẻ mặt có chút tiếc rẻ cho điểm tâm của Ngự thiện phòng.”
Mấy cung nữ áo trắng đang theo hầu một cung phi dáng vẻ vô cùng phong tao, mùi hương hoa vương vấn trên y phục, váy dài thướt tha, bên hông thắt dây lưng dệt từ tơ vàng, mái tóc dài buông xuống ôm lấy thân hình quyến rũ, điệu bộ cũng vô cùng thanh nhã, có thể nói là một mỹ nhân. Nhưng thấy nha đầu kia một chút quy củ cũng không có, thanh âm liền đột ngột trở nên giận dữ, “To gan! Ngươi là nô tỳ của cung nào? Tại sao một chút quy tắc cũng không biết, lời nói và hành động đều kỳ quái như vậy? Người đâu, vả miệng nó cho bản cung!”
“Vâng, nương nương.” Hai cung nữ khác liền tiến lên, một người giữ lấy nha đầu áo xanh, còn người kia bắt đầu vung tay lên. Nha đầu kia theo bản năng vô thức nắm lấy cổ tay của cung nữ đang định đánh mình kia, “Lật phi nương nương, rõ ràng là người không đúng. Vừa rồi người va phải tiểu nữ, vì nể mặt người nên tiểu nữ mới chủ động tạ lỗi, sao người còn muốn ra tay đánh người như vậy?”
Có lẽ do lực tay nha đầu áo xanh quá mạnh khiến cung nữ kia kêu lên oai oái.
Lật phi nương nương tức giận đến nỗi hoa dung thất sắc. Ở trong cung nhiều năm như vậy, chưa có nô tỳ nào dám nói với bà ta câu này. Vừa muốn phác tác, lão ma ma bên cạnh liền tiến lên kề tai bà ta thì thầm.
Nghe xong lời của lão ma ma, lửa giận của Lật phi nương nương cũng tan đi, nhưng thanh âm vẫn còn đậm nét âm hiểm, “À, thì ra chủ tử của ngươi là người vừa được Hoàng thượng triệu nhập cung - Sở Lăng Thường, chẳng trách ngươi lại chẳng biết lớn, chẳng biết nhỏ như vậy. Thật đúng là chủ tử nào nô tài đó! Chủ tử của ngươi thân mang ngự lệnh, cho dù thấy Hoàng thượng cũng không cần hành lễ. Nhưng ngươi cho rằng mình là cái dạng gì, chỉ là một nô tỳ nho nhỏ cậy thế chủ, thấy bản cung lại dám nói càn làm bậy, lại còn dám xưng “tiểu nữ”. Người đâu! Mang gậy ra đây! Hôm nay bản cung thay chủ tử ngươi giáo huấn nô tỳ một chút, để cho chủ tử ngươi biết được nơi này là Hoàng cung, không phải là nơi ẩn cư ở sơn cốc của cô ta.”
“Vâng!” Lão ma ma lập tức tuân lệnh.
Chỉ trong chớp mắt, một đám thị vệ đã chạy tới. Tiểu nha đầu kia cũng bắt đầu bối rối, “Lật phi nương nương, người vẫn luôn nói chuyện đạo lý, sao giờ nói bắt người là bắt người luôn vậy? Hán cung của các người thật quá lắm rồi!” Nói xong, tiểu nha đầu liền vứt luôn khay vàng trên tay xuống, đá một gã thị vệ vừa xông tới ngã ngửa ra sau rồi thi triển khinh công định bỏ chạy.
“Phản rồi! Phản rồi! Mau bắt con nha đầu kia lại cho bản cung, bản cung phải dạy dỗ con nha đầu không biết phép tắc này thật tốt!” Lật phi nương nương tức giận đến toàn thân phát run, chỉ là một nha đầu lại dám mang những thứ lý luận giang hồ kia vào trong cung, xem ra chủ tử của nó cũng chẳng tốt lành gì.
Bọn thị vệ lập tức tiến lên, vây lấy tiểu nha đầu…