Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 42: Phần 2: Ngọc bội dành tặng người trong tim

Thanh âm trầm thấp tựa như vang lên từ phía chân trời, lại đầy mạnh mẽ tựa như bàn thạch hướng về phía Sở Lăng Thường áp xuống. Đây không phải là lần đầu tiên Sở Lăng Thường có cảm giác thế này. Nàng theo bản năng đưa tay đem hắn đẩy ra, lại bị hắn thuận thế giữ chặt hai cổ tay trắng trẻo lại, hơi dùng sức kéo cả người nàng lao thẳng vào ngực hắn.

Hàng lông mày rậm hơi nhướng lên đầy mạnh mẽ, đôi mắt với con ngươi màu hổ phách sáng lên tựa vì sao trong đêm tối, đem theo sự mê hoặc đủ khiến nữ nhân cuồng loạn, vừa có chút dịu dàng lại đẹp đẽ đầy quyến rũ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên mang theo ý hài hước. Hắn nhìn qua vẫn nguy hiểm như vậy, rõ ràng là nhìn nàng nở nụ cười nhưng vẫn khiến nàng có một cảm giác áp lực vô hình hệt như trước.

“Bản vương đáng sợ đến vậy sao?” Hắn mở miệng trước, ánh mắt sắc bén lộ rõ sự nhẫn nại. Nữ tử này thực sự thú vị. Các công chúa trong cung đều muốn nhanh chóng gả cho hắn, chỉ có mình nàng nhìn thấy hắn lại chẳng khác nào nhìn thấy mãnh hổ dã thú. Nhưng cũng chính vì dáng vẻ này của nàng lại càng khiến hắn nảy sinh hứng thú cao độ.

Sở Lăng Thường thấy giãy giụa không ích gì nên cũng ngừng lại. Bởi hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, nên nàng cũng không hề chớp mắt mà nhìn thẳng lại hắn, nét mặt cực kỳ băng lãnh, thanh âm cũng vô cùng lạnh nhạt, “Toàn thân vương gia đều toát lên sát khí cùng mùi máu tanh, những thứ đó…đủ khiến người khác phải sợ hãi.”

“Vậy sao?” Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười tà mị, “Bản vương thực sự có hứng thú nghe lý do thoái thác của nàng.” Hắn lại tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ trông cực kỳ vô hại.

Nàng rốt cục cũng ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn, tựa như bị dáng vẻ cùng nụ cười của hắn mê hoặc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ than nhẹ một tiếng, “Máu tươi chính là cái giá cao phải trả khi tranh đoạt giang sơn, tuy rằng vương gia có khí chất vương giả nhưng không ngừng toan tính mưu kế như vậy trong lòng sao có được sự bình thản đây?”

“Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh của nó, số mạng đã định thì sẽ không có cách nào sửa đổi, sát khí của vương gia không phải ở trên khuôn mặt, mà là ở trong tâm.” Khẽ chớp nhẹ đôi mắt tựa hồ nhìn thấu vạn vật khắp nhân thế, đôi môi đỏ mọng của Sở Lăng Thường lại hé mở, “Tiếng tiêu đêm đó của vương gia tràn ngập sự thù hận tích tụ lâu ngày, mặc dù du dương nhưng lại lộ ra cảm giác cô tịch, lại có chút dã tâm do tình thế bắt buộc. Cũng bởi câu “ánh mắt thể hiện tâm trạng” cho nên dã tâm đã xuyên thấu ánh mắt của vương gia mà nói cho tôi biết.”

“Nói như vậy thực khiến bản vương có hứng thú thỉnh giáo nàng.” Ý cười trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không tan đi, con ngươi màu hổ phách tựa như viên dạ minh châu ngời sáng không gì sánh được.

Nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói tiếp nữa.

“Trên đời này chẳng ai dám nói bản vương có dã tâm. Nếu nàng đã nhìn thấu, vậy việc bản vương muốn có cả giang san có phải sẽ dễ như trở bàn tay hay không? Liệu có bao nhiêu khả năng để tranh đoạt?”

“Vạn sự có âm dương, nhân thế có ngũ hành, âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc. Vương gia là người có hoài bão, sở dĩ có dã tâm như vậy cũng bởi suy nghĩ đó đã tiềm ẩn và phát triển từ lâu trong lòng những người thuộc gia đình đế vương rồi.” Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng tiếp lời, “Biết quá khứ, đoán tương lai thực ra cũng chỉ là nắm được sự tuần hoàn của vạn vật âm dương, sự luân chuyển của ngũ hành mà thôi. Nếu số mạng đã sớm định sẵn, cần gì phải biết trước cho mệt? Người của Quỷ Cốc phái luôn có thông lệ này, thứ cho dân nữ không thể phụng bồi.”

Trong rừng trúc, ánh mắt trời xen qua kẽ lã chiếu những tia nắng dịu nhẹ hắt bóng nghiêng nghiêng trên gương mặt của nàng khiến cho dung nhan mỹ lệ càng thêm mộng ảo, khiến người ta có cảm giác nàng giống như người trên nguyệt cung, có chút không thực đứng ở nơi này. Thanh âm của nàng cũng cực kỳ bình tĩnh, tâm tình cũng không có chút nào bấn loạn mặc cho thân thể nhỏ bé bị Hách Liên Ngự Thuấn giữ chặt, xiêm y thướt tha vẫn bay bay hòa cùng những chiếc lá trúc đang rơi rụng.

Nét cười trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn càng lúc càng trở nên khó nắm bắt. Hắn đem vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng thu hết vào trong tầm mắt rồi nhẹ nhàng cong môi, “Hiện giờ không nói cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian.”