Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 197: Phần 1: Sát khí bao trùm

Nam Hoa công chúa bước vào đại điện khiến cho mọi người đều kinh ngạc vô cùng, ngay cả ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường cũng nổi lên chút khó hiểu. Vu Đan cùng Hữu Cốc Lễ vương ở một bên nhìn chằm chằm bọn thị vệ đang ngăn cản bước tiến của Nam Hoa công chúa, đôi mắt hơi nheo lại như đang toan tính bước kế tiếp.

“Các ngươi lui ra!” Chỉ có ánh mắt của một người duy nhất trên đại điện là có vẻ nhu hoà. Ông ta đứng lên, ra lệnh cho thị vệ, ánh mắt cũng không rời khỏi bóng dáng Nam Hoa dù chỉ một chút.

Thị vệ liền lập tức thu trường mâu lại, lùi về phía bên kia điện.

Nam Hoa công chúa chậm rãi bước vào, mặc dù cô không có được vẻ khuynh thành mỹ lệ như Sở Lăng Thường nhưng cũng đủ để xứng với danh hiệu “hồng nhan hoạ thuỷ”. Lúc vào yết kiến, Nam Hoa ăn mặc vô cùng hoa lệ, không giống với vẻ thanh nhã dịu dàng khi ở trong phủ.

Nam Hoa khoác trên người bộ cẩm y với tay áo rộng cực kỳ mỹ lệ, thêu năm loại hoa văn tinh tế, trên bề mặt áo còn đính những sợi kim tuyến lấp lánh, mỗi chỗ mắt phượng đều được thêu rất có thần, toát lên ánh tinh quang cùng sự cao sang tột bậc.

Lúc đi ngang qua Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường, ánh mắt Nam Hoa có chút dịu dàng lướt nhanh đi rồi thu hồi lại. Đến trước điện, dừng lại, hướng tới người đang ngồi trên đó nhẹ nhàng thi lễ, “Nam Hoa tham kiến Thiền Vu!”

Đối với việc Nam Hoa công chúa không được triệu kiến đã xông vào đại điện, Thiền Vu dường như không có chút dấu hiệu tức giận mà chỉ mỉm cười nhìn cô, thanh âm cũng chuyển thành nhẹ nhàng, “Nam Hoa công chúa sao lại đột nhiên tiến cung như vậy?”

Nam Hoa ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, “Xin Thiền Vu thứ cho Nam Hoa tội đường đột. Nam Hoa chỉ là quá lo lắng cho sự an nguy trong hoàng thành mà thôi.”

“A? Xin công chúa nói rõ?” Thiền Vu Quân Thần hơi nghiêng người về trước như muốn dò ý, trên môi cũng nở nụ cười.

Nam Hoa nhìn thoáng qua Sở Lăng Thường, ánh mắt như có chút băn khoăn rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Hôm nay Lăng Thường tình cờ bói một quẻ biết trong hoàng thành xảy ra chuyện, Nam Hoa thấy cô ấy vội vàng rời phủ nên cũng rất lo lắng bởi vậy mới đi theo, nãy giờ đều chờ ở ngoài điện nên cũng rõ đã xảy ra chuyện gì. Nam Hoa không đành lòng nhìn thấy vương gia cùng Lăng Thường vô tội bị liên luỵ nên đành liều mình phá quy củ vào yết kiến, mong Thiền Vu lượng thứ.”

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, dường như đối với lý do mà Nam Hoa đưa ra có chút nghi hoặc. Hắn chưa bao giờ tới chỗ cô, bởi vì kể từ thời điểm đó, mỗi khi hắn nghe thấy cái tên Nam Hoa, tận sâu thẳm trong lòng hắn lại trào dâng một sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục do bị hai nữ nhân liên hợp lừa gạt.

Hắn một lòng thầm nghĩ muốn bắt được Sở Lăng Thường, tâm tư cũng chỉ đặt trên người một mình Sở Lăng Thường. Cho tới giờ, hắn mới cảm thấy đảm lượng của Nam Hoa công chúa thực sự không nhỏ.

Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng ở một bên, nàng không biết Nam Hoa công chúa định nói cái gì nên chỉ lặng yên xem xét tình hình.

Tình hình trên đại điện cũng đã rất tệ, dù thế nào cũng không thể tệ hơn được nữa.

Thiền Vu nghe vậy liền cười nhẹ, “Công chúa lần này yết kiến là muốn chứng minh sự trong sạch của Ngự Thuấn cùng Sở cô nương?”

“Vâng!” Nam Hoa cực kỳ cung kính đáp lời, thanh âm cũng không có chút kiêu ngạo hay siểm nịnh. “Xin Thiền Vu thứ cho Nam Hoa ở bên ngoài đã nghe chuyện, nhị vương tử cùng Hữu Cốc Lễ vương luôn hoài nghi tối qua thích khách là Lăng Thường cùng vương gia, đây là chuyện quá mức nực cười!”

Sắc mặt Vu Đan lập tức biến đổi, ánh mắt cũng trở nên âm trầm. Hắn tuyệt đối không ngờ tới giữa chừng lại nhảy ra một kẻ cản đường thế này.

Hữu Cốc Lãi Vương dường như cũng đang nheo mắt đánh giá nữ nhân vừa đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Nam Hoa công chúa vẫn duy trì nụ cười trên môi, đối với ánh mắt dò xét của Vu Đan cùng Y Kha coi như không thấy.

Lời của Nam Hoa khiến Thiền Vu Quân Thần có chút tò mò, “Công chúa làm thế nào để chứng minh?”

Nụ cười trên môi Nam Hoa thoáng hiện lên chút ngượng ngùng, lại có chút bất đắc dĩ. Cô ngước mắt nhìn về phía gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mặt lộ rõ nhu tình, cơ hồ có thể đem người ta nhấn chìm, lại có chút gì đó khiến người ta lo lắng, dường như có trăm ngàn lời cũng không thể nói hết.

Lúc ánh mắt Nam Hoa bắt gặp ánh mắt của Sở Lăng Thường, trái tim nàng chợt nhói lên. Ánh mắt của Nam Hoa công chúa rõ ràng là ánh mắt của một người đang yêu say đắm, khiến người ta nhìn vào mà tan nát cõi lòng, cô ấy sao có thể đột nhiên thể hiện ra loại tình cảm như vậy.

Nỗi đau nhói trong lồng ngực nhanh chóng lan rộng, đè ép lên hô hấp khiến nàng cơ hồ không hít thở nổi.

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, nhìn thẳng Nam Hoa công chúa.

Thật lâu sau, Nam Hoa công chúa mới thu hồi ánh mắt, dịu dàng lên tiếng, “Bởi vì, từ tối hôm qua cho tới bình mình, Nam Hoa luôn ở tại Cấm lâu, cùng với vương gia và Lăng Thường!”

Cái gì?

Tất cả mọi người trên điện đều sửng sốt, hiển nhiên lời nói của Nam Hoa khiến người ta không thể hiểu nổi, ngay cả Thiền Vu cũng nhíu mày hỏi lại, “Các người? Ba người ở Cấm lâu? Ba người ở chung suốt một đêm?”

Những lời vô tâm của Thiền Vu vô tình lại khiến người ta nghĩ xa xôi, dưới điện đã có đại thần cười khẽ. Vu Đan thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn trực tiếp tiến lên, chỉ vào Nam Hoa công chúa lớn tiếng quát…

“Ngươi thật to gan, dám ở trước mặt Thiền Vu nói dối!”

“Nhị vương tử sao có thể biết ta nói dối? Chả lẽ đêm qua nhị vương tử cũng phái người đột nhập Cấm lâu không thành?” Nam Hoa nhẹ nhàng cười, nhìn hắn.

Vu Đan sửng sốt, không ngờ tới Nam Hoa lại là nhân vật lợi hại như vậy. Hắn vốn nghĩ rằng công chúa Đại Hán kia chỉ là một kẻ liễu yếu đào tơ mà thôi. Hắn hơi hí mắt, lạnh lùng nói, “Công chúa, ngươi đừng tưởng nói vậy thì có thể che chở cho Tả hiền vương cùng Sở Lăng Thường!”

Thiền Vu lúc này mới mở miệng, “Công chúa, đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Theo như lời công chúa thì…”

“Thiền Vu, vương gia cùng Lăng Thường tình đầu ý hợp, đêm qua mọi người đã cùng thương lượng việc đại hôn nên xử lý thế nào. Vương gia không đành lòng để Lăng Thường chịu uỷ khuất, lại không muốn phía Đại Hán dị nghị nên mới bảo Nam Hoa tới Cấm lâu bàn bạc. Đại hôn đâu phải chuyện đùa? Chúng tôi đương nhiên phải thận trọng cho nên mới thương thảo cho tới hừng đông.”

Thiền Vu nghe xong, đáy mắt mới nổi lên chút thoải mái, nhìn về phía Sở Lăng Thường...

“Sở cô nương, đêm qua các người thật sự bàn chuyện đại hôn?”

Nam Hoa công chúa quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Thường, ánh mắt cực kỳ kiên định.

Biểu hiện của Nam Hoa thế này là lần đầu tiên Sở Lăng Thường được thấy. Nàng khẽ chớp nhẹ hàng mi, nhẹ giọng trả lời, “Vâng, Thiền Vu!” Tuy lý do này có chút kỳ dị nhưng đây cũng là một cái cớ cực tốt. Bất quá hiện giờ nàng bắt đầu hoài nghi vì sao Nam Hoa công chúa có thể biết được việc này?

Xem ra, Nam Hoa còn dấu khá nhiều chuyện.

“Chuyện này thực quá mức vớ vẩn!” Vu Đan đương nhiên không phục, cười lạnh nói, “Cái cớ vụng về như vậy mà cũng có thể tin sao?”

Hắn đi tới trước mặt Nam Hoa công chúa, có chút khinh miệt nhìn cô, “Thân là công chúa Đại Hán, người kia lại là hôn phu của cô. Theo ta biết, từ khi hoà thân đến giờ mới được mấy tháng, hôn phu của cô liền có mới nới cũ, vậy mà vương phi như cô lại có thể tự mình lo liệu đại hôn? Thật sự đáng buồn cười!”