Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 151: Phần 2: Lòng dạ nữ nhân thâm sâu tựa biển

Bọn thị vệ nghe vậy thì lúc đầu đều ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện rõ sự xấu hổ. Dù nói thế nào thì Nam Hoa cũng là công chúa Đại Hán, là vương phi do vương gia cưới hỏi đàng hoàng. Bình thường nếu quận chúa gây khó khăn cho Nam Hoa công chúa một chút thì cũng thôi, nhưng hiện giờ lại muốn cởi sạch y phục của cô sao? Hành động này đã vượt quá mức cho phép, nếu đến tai vương gia thì bọn họ nhất định không chịu nổi sự trừng phạt.

Nam Hoa công chúa nghe rồi cũng cực kỳ kinh ngạc, bước lùi về sau mấy bước, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.

“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không đem thứ Hán phục đáng ghét trên người cô ta lột ra?” Ổ Giai lớn tiếng ra lệnh, sắc mặt lộ rõ vẻ bất mãn, càng nhìn y phục trên người Nam Hoa càng thấy không vừa mắt.

Bọn thị vệ lúc này mới hiểu được ý đồ của Ổ Giai, thì ra cô ta muốn bọn họ cởi bỏ Hán phục trên người Nam Hoa mà thôi. Lần này, bọn thị vệ không nghĩ ngợi nữa, vừa định ra tay thì…

“Các ngươi dám! Là vương gia đặc biệt lệnh cho ta đêm nay tham dự yến tiệc, nếu ta bị các ngươi làm chậm trễ, vương gia nhất định sẽ trách tội xuống!” Nam Hoa công chúa trầm giọng quát.

Bọn thị vệ vội thu tay lại rồi quay sang nhìn Ổ Giai...

Nếu không nhắc tới Hách Liên Ngự Thuấn thì còn đỡ, vừa nhắc đến hắn, một luồng lãnh khí lại dâng lên khắp toàn thân Ổ Giai, nụ cười lạnh băng của cô ta cơ hồ tụ lại nơi hàng lông mày, giọng nói cũng chuyển thành âm u, “Mấy người các ngươi, giữ cô ta lại cho ta!”

Nam Hoa rất nhanh chóng bị bọn thị về giữ chặt lại, muốn giãy ra cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ổ Giai lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm, hướng về phía mình đi tới.

“Ổ Giai, cô muốn làm gì?” Nam Hoa mở lớn đôi mắt vì kinh hãi.

Cây trâm sắc bén lạnh tựa băng dí sát vào má Nam Hoa, sau đó lại dời xuống một chút, “Ngươi nói xem, cây trâm này có thể cào xước mặt hay không? Hay là có thể xuyên thấu yết hầu?”

“Ổ Giai, cô đừng làm bậy!” Nam Hoa có thể nhìn ra trong mắt cô ta sự thô bạo cùng ý ghen tỵ. Mũi nhọn của cây trâm trực tiếp trượt trên gương mặt Nam Hoa, rồi chuyển xuống phần gáy khiến cô khẩn trương đến độ nuốt nước miếng cũng khó nhọc.

Trên mặt Ổ Giai lộ rõ vẻ khoái trá, nhếch môi cười lạnh rồi nhìn Nam Hoa chằm chằm, “Tưởng mình là vương phi thực sao? Ngươi cho là hoàng thúc coi trọng ngươi? Muốn tham dự yến hội, đừng mơ!” Nói xong, cô ta mạnh mẽ đẩy cây trâm xuống.

“A…” Nam Hoa theo bản năng sợ hãi kêu lên, lại chỉ nghe “xoạt” một tiếng, cây trâm sắc bén đã cắt qua bộ Hán phục trên người, sau đó lại thấy Ổ Giai tăng thêm sức lực, cây trâm như biến thành một thứ hung khí, đem xiêm y cắt tơi tả.

“Không…”

“Xiêm y bị hủy rồi, ta xem ngươi còn có cái gì để mặc tham dự dạ yến?” Ổ Giai nghiến răng nghiến lợi, đem xiêm y trên người Nam Hoa hủy hoại sau đó lại quay sang bọn nha hoàn, lạnh lùng ra lệnh, “Đem vào đây!”

Sắc mặt Nam Hoa đã chuyển sang tái nhợt, cô ta lại muốn làm gì đây?

Bọn nha hoàn rất nhanh đã quay trở lại, trong tay xách theo tổng cộng năm thùng nặng, đặt ở một bên chờ lệnh của Ổ Giai.

“Tiểu quận chúa, cầu xin cô buông tha công chúa đi, y phục của công chúa đã bị hủy rồi, đêm nay khẳng định sẽ không tham dự yến hội đâu. Van cầu cô hãy buông tha công chúa đi!”

“Đúng vậy, tiểu quận chúa, van cầu cô nương tay đi!”

Xuân Mai cùng Đông Hà vẫn bị túm lại ở một bên, đau khổ cất tiếng cầu xin, trong lòng run sợ nhìn một màn trước mắt.

Ổ Giai lại cười cười, “Các ngươi kêu gào cái quỷ gì? Bản quận chúa chẳng qua muốn công chúa của các ngươi trở nên điềm đạm đáng yêu một chút thôi, như vậy mới được vương gia yêu thương chứ?” Nói xong, cô ta giơ cây trâm trong tay lên, hung hăng cào qua phần xương quai xanh của Nam Hoa.

“Quận chúa, đừng….”

“A….” Thanh âm đau đớn của Nam Hoa cùng với tiếng cầu xin của Xuân Mai, Đông Hà đồng thời vang lên, máu tươi đỏ sẫm cũng chảy ra, thấm ướt nội y màu trắng khiến người ta nhìn mà ghê sợ.

Xuân Mai cùng Đông Hà bật khóc thành tiếng.

“Aida, thật ngại quá, tay của ta chẳng biết sao lại thế này, mới giơ lên đã khiến ngươi bị thương. Mau cho ta xem xem vết thương có lớn không nào?” Ổ Giai ra vẻ kinh ngạc, túm lấy bả vai Nam Hoa với sức lực không nhỏ.

Một cơn đau đớn lập tức xuyên thấu tận tâm khảm Nam Hoa, trải qua sự thô bạo của Ổ Giai, miệng vết thương càng bị xé rộng, máu chảy không ngừng, những giọt mồ hôi lớn cũng chảy ra dọc theo thái dương Nam Hoa chảy xuống.

“Các ngươi còn không lại đây giúp công chúa Đại Hán thu xếp một chút? Còn ngây ra đó làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nhìn máu chảy mãi không ngừng hay sao?” Ổ Giai ra vẻ quan tâm hướng về phía bọn nha hoàn quát lên.

Bọn nha hoàn tiến lên, nâng một chiếc thùng hướng về phía Nam Hoa hắt xuống, ngay sau đó là thùng thứ hai, thứ ba…

“Công chúa…” Xuân Mai cùng Đông Hà thực sự đau lòng muốn chết.

Nam Hoa bị hắt nước lạnh, toàn thân không còn một chỗ nào khô ráo mà trở nên lạnh buốt, mái tóc dài cũng rối tung, cô vô lực ngã ngồi xuống sàn, hệt như một đoá lục bình không nơi nương tựa.

Ổ Giai cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy Nam Hoa chật vật như vậy. Cơn giận trong lòng lúc này mới thoáng bình ổn xuống, cô ta tiến lên túm lấy Nam Hoa kéo lên, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô rồi nói, “Thân thể của ngươi cũng có vẻ cao quý nhỉ? Mới bị một chút thương tích đã có bộ dạng như sắp chết vậy, nhưng nếu muốn làm cho hoàng thúc của ta đau lòng vì ngươi thì cần phải diễn cho tốt một chút. Xem lại mình xem, cùng xuất phát từ Hán cung, vậy mà người trong Cấm lâu kia so với ngươi thì động lòng người hơn chừng nào, ngươi cũng muốn học theo người ta vậy mà thể hiện còn thua kém cả một nam nhân. Ta thấy, ngươi nên đập đầu tự sát đi cho rồi, ha ha…”

Những lời sỉ nhục cùng tiếng cười châm chọc không ngừng quanh quẩn bên tai Nam Hoa. Trong mắt cô, màn lệ đã dâng trào từ lâu cũng không cách nào tiêu tan nhưng lại cố nén để nước mắt không chảy xuống mà chỉ cắn chặt răng, chịu đựng hết thảy.

“Nhìn bộ dạng này của ngươi, tâm tình bản quận chúa cũng tốt lên nhiều. Nếu không vì muốn tham dự dạ tiệc, bản quận chúa nhất định ở đây chơi cùng ngươi nữa.” Ổ Giai đứng dậy, cầm lấy khăn lau tay rồi ném lên người Nam Hoa.

“Chúng ta đi!”

Cuối cùng, cô ta cũng dẫn đám nha hoàn cùng thị vệ rời khỏi Huyền Nguyệt Các.

Nam Hoa rốt cuộc chống đỡ không được, lại lần nữa ngã xuống.

“Công chúa…” Đông Hà cùng Xuân Mai vội chạy tới đỡ Nam Hoa dậy, thấy toàn thân cô lạnh băng đến doạ người, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu thì sợ tới mức khóc càng lớn hơn.

“Nô….nô tỳ phải đi bẩm báo vương gia!” Đông Hà vội vàng đứng dậy.

Góc áo Đông Hà liền bị Nam Hoa giữ chặt, thanh âm vô lực tựa một du hồn của cô khẽ vang lên…

“Đừng đi!”

“Công chúa, quận chúa kia thật quá đáng, chuyện này phải cho vương gia biết mới được. Còn nữa, công chúa bị thương như vậy, nô tỳ phải đi mời thái y tới đây ngay.” Đông Hà cuống lên hệt như kiến bò trên chảo nóng.

Xuân Mai khẽ đưa tay gạt nước mắt, “Hiện giờ kêu thái y sợ không kịp rồi. Công chúa, Sở Hoàn dư không phải tinh thông y thuật sao? Nô tỳ lập tức đi tìm Sở Hoàn dư…”

“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, các ngươi đừng làm rộn.” Nam Hoa nỗ lực ngồi dậy, toàn thân đều lạnh run lên, nhìn về phía Xuân Mai, “Chuyện này đừng cho Sở Hoàn dư biết, đi chuẩn bị cho ta một bộ y phục sạch là được rồi!”

Xuân Mai gật đầu, cùng Đông Hà đỡ Nam Hoa công chúa ngồi xuống rồi vội vàng đi chuẩn bị xiêm y sạch sẽ.

“Đông Hà, giờ là lúc nào rồi? Dạ tiệc đã bắt đầu chưa?” Nam Hoa đưa tay đè lên vết thương, sắc mặt cũng tái nhợt, yếu ớt cất tiếng hỏi.