Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 106: Phần 1: Mưu tính vì giang sơn Đại Hán

Tấm áo choàng thực sự có tác dụng che bớt phần nào cát bụi mà vó ngựa quấn lên cùng với hơi lạnh trong không khí. Hơi ấm bất ngờ mang theo hơi thở nam nhân hoàn toàn vây lấy Sở Lăng Thường, lại thêm cánh tay hắn không ngừng siết chặt lại khiến cho sự lạnh lẽo trên thân thể nàng cũng nhanh chóng tan đi…

Hành động bất ngờ này của Hách Liên Ngự Thuấn khiến tâm tình Sở Lăng Thường hơi chấn động. Mà cũng rất nhanh chóng, sự chấn động này lại khuếch tán khắp cơ thể, ăn mòn tới từng góc nhỏ nhất trên thân thể nàng. Quay đầu lại, có chút thất thần nhìn nam nhân khó dò kia, đôi mắt trong veo của nàng cũng nổi rõ tia nghi hoặc cùng hàng lông mày hơi chau lại.

Dáng vẻ này của Sở Lăng Thường hoàn toàn thu hút tầm mắt của Hách Liên Ngự Thuấn. Nội tâm cứng rắn lạnh băng nhanh chóng bị thần thái mê ly này của nàng làm cho mềm đi, trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác đau lòng chưa từng có bao giờ. Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn không kìm lòng được cúi đầu xuống, đem đôi môi nóng bỏng của mình đặt một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi lạnh băng của nàng.

Làn môi nóng rực lại mang theo mùi xạ hương quen thuộc của hắn khiến đầu óc Sở Lăng Thường có chút mê muội, trái tim vốn như tê dại giờ trở nên bồn chồn một cách mãnh liệt. Nàng vội vàng quay đầu đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giờ lại nổi lên một rặng mây đỏ.

“Không biết xấu hổ!” Thanh âm mang theo chút hờn giận theo đôi môi nàng bật ra. Tận sâu thẳm trong lòng lại dâng lên chút khủng hoảng. Nàng làm sao vậy? Sao lại có thể đắm chìm trong cảm giác thân mật của hắn đến thế?

Thật nực cười!

Dáng vẻ của nàng khiến khóe môi đang cong lên của Hách Liên Ngự Thuấn hơi ngưng lại, nét nhu hòa trong ánh mắt của hắn rất nhanh chóng rút đi như thủy triều xuống. Tâm tình hắn chợt có chút chấn động nhưng cũng không nói thêm lời nào mà chỉ đem nàng ôm chặt lấy rồi giục ngựa tăng tốc hành trình.

***

Hán cung, Dưỡng Tâm điện

Cả đại điện rộng lớn như vậy giờ đã được chuyển thành linh đường. Những tấm màn sa mỏng màu trắng khẽ lay động theo gió cùng với ánh nến chập chờn khiến khung cảnh nơi này lại thêm phần vắng lặng.

Dạ Nhai Tích cùng Thanh Tụ mấy ngày nay vẫn ở tại Dưỡng Tâm điện. Thi hài của Hàn Thiền Tử đặt trong quan tài trong phòng. Dựa theo quy củ của Quỷ Cốc phái thì đợi sau bảy ngày linh hồn trở về trời mới tiến hành đại táng.

Những ngày này, việc duy nhất mà Dạ Nhai Tích làm là nghiên cứu loại độc mà Hàn Thiền Tử đã trúng phải, tìm hiểu rõ độc tính để tìm ra phương pháp giải độc. Dạ Nhai Tích muốn dùng thời gian ngắn nhất để tra ra chân tướng sự việc, cùng sư muội tìm được hung thủ hạ độc.

Đôi mắt Thanh Tụ đã trũng sâu vì khóc nhiều suốt hai ngày nay. Tuy rằng chỉ là nha hoàn nhưng ở sơn cốc không ai coi Thanh Tụ như vậy. Nhất là Hàn Thiền Tử, vẫn luôn đối xử với Thanh Tụ hệt như Sở Lăng Thường, cho nên nha đầu này thấy đau lòng là việc không tránh khỏi.

Cảnh Đế dặn dò đám cung nữ thái giám chờ ở bên ngoài, một mình đi vào Dưỡng Tâm điện. Nhìn thấy khung cảnh tiêu điều như vậy cũng không khỏi dâng tràn cảm giác bi thương. Mấy ngày trước, mỗi khi ông ta cảm thấy phiền chán đều đến tìm Hàn Thiền Tử tâm sự. Hàn lão phu tử là người bác học đa tài, thông kim bác cổ, cho nên trò chuyện một hồi có thể khiến mọi ưu tư của Cảnh Đế nhanh chóng tan đi. Không ngờ, Hàn Thiền Tử lại trúng độc bỏ mạng, hơn nữa còn ngộ hại ngay trong cung.

Chuyện này nhất định phải điều tra thật cẩn thận!

Dạ Nhai Tích cùng Thanh Tụ thấy Cảnh Đế một mình tiến vào liền tiến lên vấn an, sau đó Thanh Tụ vẫn còn sụt sùi đi vào trong chuẩn bị trà, bánh.

Mấy đêm không ngủ, Dạ Nhai Tích trông cũng khá tiều tụy, gò má tuấn dật thường ngày giờ hiện rõ vẻ bi thống. Cảnh Đế thấy vậy khẽ than nhẹ một tiếng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn đem phong thư của Đậu Anh mang về đưa cho Dạ Nhai Tích.

Dạ Nhai Tích có chút nghi hoặc nhận lấy túi gấm, vừa mở ra nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đại biến, quên luôn đối phương là hoàng đế, lập tức đứng bật dậy…

“Hồ đồ! Sao sư muội có thể làm như vậy?”

Cảnh Đế cũng không trách tội hành động vô lễ của Dạ Nhai Tích, trên gương mặt ông ta lúc này cũng tràn ngập sự u tối, “Đậu Anh phụng mệnh vây hãm đại quân Hung Nô, không ngờ tới chỗ đó lại không có Tả hiền vương. Sợ trúng phải kế điệu hổ ly sơn, Đậu Anh vội về thẳng quân doanh nhưng không thấy chiến mã mà chỉ thấy túi gấm đựng thư này của Sở Hoàn dư để lại.”

Bàn tay to của Dạ Nhai Tích siết chặt lại, bức thư cũng theo đó bị nắm lấy, “Sư muội biết rõ là làm như vậy chẳng khác nào đi vào chỗ chết!”

Phía trên cùng bức thư là hàng chữ mà Sở Lăng Thường dặn dò lại Đậu Anh, “Giặc cùng chớ truy đuổi!”. Phần tiếp theo là những lời gửi Cảnh Đế, dặn dò ông ta sau khi phản quân Ngô - Sở bị tiêu diệt cần phải lập tức tiến hành sửa đổi việc trị quốc, nếu không Ngô vương chết rồi thì chư hầu khác cũng sẽ gặp đả kích mà nổi loạn. Nàng còn đề nghị Cảnh Đế nhân cơ hội này thu bớt một số quận của các nước chư hầu, đưa về dưới sự quản lý của triều đình. Đồng thời phải nhanh chóng hủy bỏ việc các nước chư hầu tự bổ nhiệm các chức quan cùng đặc quyền trưng thu thuế má, giảm bớt quyền lực của quan lại, chức vụ thừa tướng tại các nước chư hầu đổi thành tướng quân và người này có nhiệm vụ giám sát tình hình của chư hầu đó. Đặt ra quy định chư hầu không được đặt ra luật lệ để cai trị mà chỉ có thể thực hiện theo quy định của triều đình. Nàng cũng đề nghị triều đình dựa theo số thuế thu được từ các chư hầu để làm căn cứ phát bổng lộc cho họ. Như vậy, địa vị của các nước chư hầu và các quận thuộc triều đình cũng không có gì khác biệt.

Ngoài những lời kiến nghị với Cảnh Đế với mong muốn sự phồn thịnh sẽ đến với Đại Hán, nàng còn khẩn cầu Cảnh Đế cho sư huynh mình cùng Thanh Tụ rời cung, cũng dặn dò Dạ Nhai Tích chờ tin của nàng, nàng muốn xâm nhập Hung Nô điều tra rõ cái chết của sư phụ.

Trong Hán cung có mật thám của Hung Nô là chuyện hiển nhiên. Sở Lăng Thường rất rõ ràng muốn tra ra tên mật thám chẳng khác nào việc làm vô vọng. Nhưng điều quan trọng nhất là kẻ đứng sau tên mật thám đó là ai, vì sao phải nhất định hạ độc hại chết sư phụ? Rốt cuộc hắn còn có âm mưu gì nữa?

Cho nên nàng quyết định “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Cảnh Đế cùng Dạ Nhai Tích lúc cầm lấy phong thư này đều cảm thấy khiếp sợ.

Thanh Tụ vừa vặn bưng trà, bánh lên, vừa mới rảo bước tới cửa điện, nghe thấy Dạ Nhai Tích nói câu kia, tay không khỏi run lên khiến khay trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Sư huynh, huynh vừa nói ai tự đi tìm đường chết?” Thanh Tụ đứng đờ ra đó, mặt mũi trắng bệch.

Dạ Nhai Tích biết tình cảm giữa Thanh Tụ và Sở Lăng Thường chẳng khác nào tỷ muội nên cũng không đành lòng giấu giếm, liền đem túi gấm chứa thư giao cho Thanh Tụ, ánh mắt lộ rõ sự suy tư.

Thanh Tụ là một nha đầu thẳng thắn, vừa xem đến cuối thư liền khóc òa lên. Mấy ngày nay, nha đầu này đã phải chịu quá nhiều đả kích, đầu tiên là cái chết của sư phụ, giờ lại đến chuyện của Sở Lăng Thường.

“Hoàng thượng…” Chẳng màng tới cái gọi là lễ nghi phép tắc, Thanh Tụ quỳ sụp dưới chân Cảnh Đế, khóc đến không còn hơi sức, “Cầu xin người, mau cứu tiểu thư đi. Người là thiên tử, người muốn cứu ai đều là chuyện dễ dàng, không phải sao? Hoàng thượng, Thanh Tụ dập đầu cầu xin người, xin người mau phái binh cứu tiểu thư đi.”

“Thanh Tụ…” Dạ Nhai Tích thấy vậy liền đem Thanh Tụ kéo dậy, nhẹ giọng quát, “Bình tĩnh lại chút, hiện giờ không phải lúc làm náo loạn.”

Dạ Nhai Tích có thể nhìn ra Cảnh Đế có lòng muốn cứu sư muội, nhưng thân là thiên tử, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn vào cho nên làm việc gì cũng phải tính toán kỹ càng. Cho dù Cảnh Đế muốn nghĩ cách cứu sư muội, nếu muốn xuất binh thì loạn bảy nước vừa được dẹp xong, cho dù hoàng đế có muốn thì các đại thần cũng sẽ không đồng ý.

Muốn Cảnh Đế ra mặt cứu viện thì đã không còn là chuyện cá nhân nữa mà là chuyện của hai quốc gia Hung Nô cùng Đại Hán.

Hoàng thượng tuy rằng là người cao cao tại thượng, nhưng mọi việc cũng chẳng được như ý.

“Sư huynh, Thanh Tụ đâu có làm náo loạn. Tiểu thư cô độc một mình sao có thể tra ra cái chết của sư phụ? Chỗ tiểu thư tới là Hung Nô, nơi man di đó nguy hiểm cỡ nào chứ. Hơn nữa tiểu thư vừa mới đánh lui mười vạn quân Hung Nô, vậy người Hung Nô kia chẳng phải sẽ giết tiểu thư sao? Không được, không được, mọi người không đi cứu, em đi…” Thanh Tụ có chút hoảng loạn, vừa nói vừa chạy ra ngoài…