Các La Phượng nhìn lướt qua sứ giả Thổ Phiên Đồ Lãng Tán Bố mặt không đổi sắc tự rót rượu uống một mình, sắc mặt âm trầm xuống, cười lạnh nói:
- Khâm sai Đại Đường đường xa mà đến, Nam Chiếu chúng ta tự nhiên nhiệt tình khoản đãi, nhưng khâm sai Đại Đường không muốn dừng lại ở Nam Chiếu, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bổn vương tử ra khỏi thành đi cầu khẩn người ta phải không?
Vài Thanh Bình quan nhíu mày, thầm nghĩ, trước mắt Nam Chiếu là nước phụ thuộc Đại Đường, khâm sai hoàng đế Đại Đường đến, ấn theo lễ chế thành Thái Hòa phải rộng cửa thành, bố trí đầy đủ dàn nhạc lễ nghĩa, do Nam Chiếu Vương tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Nhưng ngươi vẻn vẹn phái một Thanh Bình quan ra nghênh đón, đây không phải là thờ ơ khâm sai Đại Đường sao? Giả sử để cho sứ thần Đại Đường đến xem lễ cứ trở về đường cũ như vậy, quan hệ tương lai của Nam Chiếu và Đại Đường…
Triệu Mạnh Dương nén lửa giận tiến tới khom người nói:
- Đại vương tử, thần xin đại vương tử nhanh chóng ra khỏi thành nghênh đón sứ thần Đại Đường, miễn cho thiên triều tức giận, đưa tai nạn tới Nam Chiếu.
Các La Phượng bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh nói:
- Các ngươi những người này, chính là rất sợ hãi người Đường… Nghĩ Nam Chiếu ta nắm giữ nửa bên tây nam, binh hùng tướng mạnh, man di lân cận đều nghe gió quý thuận, há có thể tiếp tục khúm núm người Đường? Triệu Mạnh Dương, ngươi là người Hán, nhưng ngươi lại là thần tử Nam Chiếu, ngươi chớ quên, gia quyến ngươi ăn là bổng lộc Nam Chiếu!
Sắc mặt Triệu Mạnh Dương trắng bệch, thân mình tức giận khẽ run lên:
- Thần muốn gặp mặt đại vương!
- Phụ vương ta bệnh trầm trọng, nhận không ra người, tất cả đại sự quân chính của Nam Chiếu, đều do ta quyết định.
Các La Phượng cười lạnh khoát tay áo, mấy người bên cạnh hắn đứng thẳng lên, tay nhanh chóng đặt lên loan đao bên hông, lạnh ngắt mà nhìn mấy Thanh Bình quan.
Vài Thanh Bình quan khác đứng ngoài quan sát, yên lặng trở về chỗ ngồi, trong lòng dần minh bạch vài phàn: Đại vương đột nhiên mắc phải bệnh nặng, hết thảy quốc sự Nam Chiếu giao cho đại vương tử này… Thoạt nhìn, việc này quả nhiên không đơn giản giống như lời đồn đãi… Các La Phong quyết tâm muốn đầu nhập Thổ Phiên, quyết liệt với Đại Đường. Khó trách hắn lại thờ ơ khi khâm sai Đại Đường đến…
- Xưng thần Đại Đường đây là quốc sách Đại vương chế định. Đại vương tử sao có thể nói sửa thì sửa? Người Thổ phiên này lòng lang dạ thú, Nam Chiếu không thể không phòng được, đại vương tử!
Mặt Triệu Mạnh Dương đỏ bừng, đi nhanh tới:
- Thần chịu ân trọng của Đại vương, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Nam Chiếu đi lên đường cụt ---- đại vương tử, thần nhất định phải gặp mặt đại vương!
Các La Phong bĩu môi, phất tay một binh tào, một đám đới đao thị vệ chen chúc mà vào, vây quanh Triệu Mạnh Dương cùng với mấy Thanh Bình quan ở trong đó.
- Bắt Triệu Mạnh Dương cho ta!
Trong mắt Các La Phong lóe ra một tia âm trầm.
- Chậm đã.
Vài thị nữ vây quanh vương phi A Sát của Bì La Các chậm rãi đi vào trong điện. Phía sau nàng đúng là Các Cách Mã mới trở về Nam Chiếu từ Thoán khu. A Sát lạnh lùng nhìn chằm chằm Các La Phong, nổi giận nói:
- Các la Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Khâm sai Đại Đường đích thân tới, ngươi như nào không ra ngoài thành nghênh đón!
Trên mặt Các La Phong hiện vẻ tươi cười, khom người:
- Hồi bẩm mẫu phi. Nhi thần đang tiếp đãi sứ thần Thổ Phiên, lúc nãy, nhi thần phái Triệu đại nhân ra khỏi thành trước.
A Sát run lên trong lòng, thân thể nàng hơi run rẩy, đến nỗi dựa người vào Các Cách Mã đang kinh hãi bên cạnh. Việc này rốt cuộc là làm sao vậy? Như nào phụ vương đang yên đẹp liền bệnh nặng không dậy nổi, mà đại vương huynh tao nhã ngày xưa hiện giờ lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
- Các La Phong, Triệu Mạnh Dương nói rất đúng, người Thổ Phiên lòng lang dạ thú không thể làm bạn, nghe mẫu phi khuyên một câu, trục xuất sứ thần Thổ Phiên này, nhanh chóng ra khỏi thành xếp đặt nghi thức nghênh đón khâm sai Đại Đường thay cha ngươi vào thành!
A Sát lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói.
Các La Phong khinh thường liếc A Sát, cười lạnh trong lòng một tiếng: Người Thổ Phiên lòng lang dạ thú, người Đại Đường làm sao không phải?... Một ngày nào đó, cái gì Thổ Phiên, cái gì Đại Đường, đều phải thần phục dưới vó ngựa kỵ binh Nam Chiếu ta! Ánh mắt âm trầm của Các La Phong ngưng trọng trên người sứ giả Thổ phiên Đồ Lãng Tán Bố. Kỳ thật, Các La Phong cũng không thật tâm đầu nhập Thổ Phiên, mà là làm ra một loại thái độ, một loại thái độ mơ hồ phải thoát khỏi sự quản thúc của Đại Đường.
Quan trọng hơn là, hiện nay hắn còn phải hoàn thành một chuyện lớn, trước khi hoàn thành chuyện lớn này, hắn không hy vọng nhìn thấy sứ thần và binh mã Đại Đường. Nhớ tới Bì La Các đang mê man trên giường ở thâm cung kia, trong mắt Các La Phong lóe ra một tia âm tàn. Hắn căm giận, nắm chặt tay theo bản năng, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.
Mười năm trước Các La Phong được Bì La Các khâm định là người nối nghiệp, nhưng không nghĩ rằng Bì La Các này tuổi càng lớn thì càng không muốn giao vương quyền Nam Chiếu cho con nuôi mình kế vị. Vài ngày trước, không ngờ Bì La Các truyền lời ra, muốn trong ngày đại điển đăng vị, trước mặt khâm sai Đại Đường, sắc phong Thành Tiến làm Nam Chiếu thân vương cũng thỉnh hoàng đế Đại Đường ngự phê, vân vân.
Các La Phong rốt cuộc kìm nén không được, hắn phẫn nộ, hắn không cam lòng, sát khí của hắn không ngừng nổi lên. Hắn đi theo Bì La Các nam chinh bắc chiến, lập được bao công lao cho Nam Chiếu. Nam Chiếu có thể thống nhất lục Chiếu, hắn tự cho rằng công lao của mình rất lớn. Nhưng nam Chiếu vừa mới thống nhất nửa bên tây nam, Bì La Các lại không muốn ma sát tranh đấu nữa ---- Các La Phong tự nhiên không trơ mắt nhìn vương quyền rơi mất, nhiều năm khổ tâm làm như vậy, trong quân đội hắn đã có được một cỗ thế lực kinh người.
Ban đêm, hắn yên lặng dẫn 3000 binh mã bao vây hoàng cung Nam Chiếu, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giam lỏng Bì La Các, gắt gao khống chế cục diện trong thành Thái Hòa. Sáng sớm hôm sau, sau khi tin tức Bì La Các bệnh nặng truyền ra ngoài, quý tộc và các thần tử Nam Chiếu trong thành kinh sợ phát hiện, dường như chính trị Nam Chiếu muốn thay đổi, đại vương tử Nam Chiếu Các La Phong công nhiên tiến vào hoàng cung, mà vài binh tào dưới tay hắn cũng dẫn binh vào chiếm giữ trong thành.
Sắc mặt A Sát tái nhợt được mấy thị nữ nâng đỡ, mang theo Các Cách Mã bước về tẩm cung của mình. Các Cách Mã nhìn lướt qua binh sĩ Nam Chiếu võ trang đầy đủ đề phòng sâm nghiêm ngoài cửa cung, không khỏi lo sự không yên nói:
- Mẫu phi, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Con muốn gặp phụ vương!
- Đứa nhỏ, ta cũng không gặp được phụ vương con, huống chi là con…
A Sát thở dài không quay lại
- Hoàng cung này muốn đổi chủ… Nhìn xem nhị ca con có thể mang đến một đường hy vọng cho mấy mẹ con chúng ta hay không…
Quân Đường chậm rãi mà đi.
Trong gió thu lành lạnh, xa xa phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc, Tiêu Duệ nhàn nhạt cười, liếc Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Đến đây.
Nam Chiếu nhị vương tử Thành Tiến vội vàng xoay người xuống ngựa, khom người hành lễ:
- Nam Chiếu nhị vương tử Thành Tiến, bái kiến khâm sai hoàng đế Đại Đường đại nhân!
Tiêu Duệ nhìn Thành Tiến thần sắc hoảng sợ, cùng với dáng vẻ chật vật của mấy người hầu đi theo hắn, trong lòng mơ hồ đoán được vài phần: Nam Chiếu muốn đổi chủ?
- Thành Tiến vương tử đừng đa lễ, bản quan hỏi ngươi, Nam Chiếu Vương ở chỗ nào? Bản quan phụng ý chỉ hoàng đế Đại Đường tiến đến Nam Chiếu xem lễ, không ngờ Nam Chiếu Vương các ngươi đóng cửa không gặp, đây rốt cuộc là đạo lý gì?
Tiêu Duệ chậm rãi xuống ngựa, đưa roi ngựa trong tay cho Công Tôn Triệu, mày hơi nhíu lại.
- Hồi bẩm Tiêu đại nhân, phụ vương ta đã bị tên súc sinh Các La Phong kia giam lỏng… Khẩn cầu khâm sai Đại Đường đại nhân, nhanh chóng điều binh tới cứu vớt phụ vương ta…
Thành Tiến cúi đầu cẩn thận nói thế cục trong thành Thái Hòa cho Tiêu Duệ, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Hắn là trốn tới đây, hai ngày trước, phủ đệ của hắn bị người của Các La Phong canh giữ gắt gao, không cho phép hắn ra vào nửa bước.
Xem tình thế không ổn, lại nghe quan quân khâm sai Đại Đường đi tới, hắn liền mạo hiểm mang theo mấy người rời khỏi phủ, một đường lao ra thành. May mà lúc này Các La Phong còn không có chân chính “trở mặt”, chính thức quản lý vương vị Nam Chiếu, mà Thành Tiến dù sao cũng là con ruột Bì La Các, binh lính thủ vệ cũng không dám xuống tay giết hắn, không ngờ làm cho hắn trốn thoát.
Kỳ thật, hắn thật sự là may mắn mới đúng. Bởi vì, Các La Phong đã chuẩn bị sau khi nghênh đón sứ thần Thổ Phiên xong sẽ xuống tay với hắn.
Sắc mặt Tiêu Duệ biến ảo, trong lòng âm thầm nguyền rủa mắng lên: “Tại sao lại là con mẹ nó đánh rắm cái loại tranh quyền đoạt lợi này!”
Hắn có lòng muốn trở về. Nam Chiếu cung biến, Bì La Các bị con nuôi hắn soán vị, hắn trở về như vậy cũng không tính là kháng chỉ, Lý Long Cơ nơi đó cũng có thể báo cáo kết quả làm việc. Nhưng trong lòng hắn còn có một cỗ dục vọng mãnh liệt, bởi vì đây là cơ hội cực tốt để hắn kiến công lập nghiệp.
Tiêu Duệ ngửa đầu nhìn vòm trời xanh thẳm, trên bầu trời không khí cuối thu có mấy cánh chim diều bay lượn. Sắc mặt hắn hơi đỏ lên, nắm chặt nắm tay, làm Thành Tiến đứng một bên kinh sợ, trong lòng nhảy liên tục. Nếu Đại Đường ngồi xem mặc kệ chuyện này, Bì La Các nhất định phải chết, hắn cũng chết chắc rồi.
- Ảnh Tử, ngươi nói quả nhiên không sai.
Tiêu Duệ đột nhiên thì thào tự nói, ánh mắt mờ ảo liếc về đám quân sĩ phía trông không thấy cuối phía sau:
- Ảnh Tử, ngươi trốn ở nơi nào?
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu to phẫn nộ của chim diều. Tiếng kêu khản giọng của nó không đủ sức mạnh, thiếu đi uy hiếp, nhiều bi thương và bất đắc dĩ hơn. Tiêu Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy một con chim diều bị dính một mũi vũ tiễn, rơi vào trong rừng rậm cách đó không xa.
Khóe miệng Tiêu Duệ nở một nụ cười bình tĩnh:
- Thành Tiến vương tử, ngươi có dám cùng bản quan vào thành hay không?
Sắc mặt Thành Tiến đột biến, nhưng lại chợt cắn chặt răng:
- Thành Tiến thề chết theo đại nhân!
Tiêu Duệ vỗ bờ vai của hắn, tung người lên ngựa, vẫy tay với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Lệnh Hồ hiệu úy, đi, dẫn quân theo bản quan lại tới Thái Hòa thành!
Lệnh Hồ Xung Vũ và Mạnh Hoắc lo lắng liếc nhau, cùng tiến đến khom người nói:
- Đại nhân, xin hãy nghĩ lại. Trước mắt trong thành Thái Hòa rất nguy hiểm. Đại nhân, hay là chúng ta trở về đi, vạn nhất Các La Phong đối với đại nhân bất lợi…
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng, khoát tay áo:
- Hắn dám sao? Mạnh đô đốc, Lệnh Hồ hiệu úy, không cần lo lắng, theo bản quan vào thành thôi.
Các La Phong đích xác không dám. Cũng không phải hắn sợ 6000 quân Đường dưới tay Tiêu Duệ này, chỉ có điều hắn biết, Tiêu Duệ là khâm sai của hoàng đế Đại Đường, một khi khai chiến với đội quân Đại Đường này, không thể nghi ngờ rằng chẳng khác nào tuyên chiến với Đại Đường ---- mặc dù hắn có lòng muốn thoát khỏi sự quản thúc của Đại Đường tự lập vương, nhưng thật sự ngay mặt phát động chiến tranh với Đại Đường, hắn vẫn không dám.