Tiêu Duệ ngẩn ra, sau khi tới sân rộng nhô ra giữa vách núi này, không ngờ là một hang đá sâu thẳm vuông góc xuống dưới do sức người đào, dài rộng bằng nhau, ước chừng có có vài thước, trên hang đá trùm một nệm rơm thật dày. Đạt Nhân cúi người dùng mộc côn nâng cái nệm lên, một mùi rượu thối nồng nặc dâng lên cao.
Tiêu Duệ còn khá một chút, Công Tôn Triệu và Lệnh Hồ Xung Vũ đều che miệng mũi lại, nhíu mày.
Tiêu Duệ chịu đựng mùi rượu ngút trời tấn công lỗ mũi, đánh giá phía trong hang đá, chỉ thấy hố sâu chừng 5 thước kỳ thật là một hầm rượu thiên nhiên, bên trong đều là rượu nồng đặc gần như màu xanh đen, đây không biết là men rượu nguyên chất tích tụ lại bao nhiêu năm, mà dưới rượu còn là một tầng bã rượu thật dày. Một bên hang đá gần vách núi có một cái rãnh nhỏ, cửa rãnh tí tách chảy từng giọt nước suối từ trên núi, không ngừng nhỏ vào trong hang đá. Mà vòng qua một chỗ hang đá bên sườn núi, đáy hang đá bị người mở một lỗ thủng hình tròn, dùng ống trúc nối ra, chỗ đầu trúc dùng gỗ bịt chặt chặn lại.
Vừa nghe Đạt Nhân nói một số phương pháp làm rượu cơ bản của người bặc, vừa trầm ngâm đánh giá hầm rượu thiên nhiên này, Tiêu Duệ dần minh bạch loại nguyên lý làm rượu không phù hợp chặt chẽ và chiêu số làm rượu kỳ quái này.
Nghiêm khắc mà nói, đây không phải làm rượu, mà là “làm bã rượu”. Cũng không biết bao nhiêu năm trước, tổ tiên người Bặc không ngờ phát hiện, lương thực chứa trong hang đá không ngờ vì nước suối thấm vào mà mốc meo biến chất, cuối cùng chảy ra một loại chất lỏng kỳ diệu có thể uống. Vì thế, hang đá lúc đầu dùng để chứa đựng lương thực liền biến thành hầm rượu thiên nhiên, một bên là nước suốt chảy vào, một bên là rượu ngon chảy xuôi ra từ ống trúc. Trăm ngàn năm qua, người Bặc chỉ cần định kỳ giống hiện giờ thả một chút lương thực mốc meo vào trong hầm rượu, sau đó là có thể ngồi chờ rượu chảy ra.
Trời! Loại biện pháp này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không có một chút nội dung kỹ thuật làm rượu cơ bản, không ngờ chiết xuất ra rượu mạnh như thế, thật sự khiến cho Tiêu Duệ cảm thấy không thể tưởng tượng. Hắn nghĩ trăm lần cũng không giải thích được, cảm thấy đầu óc choáng váng cũng dứt khoát không tiếp tục “nghiên cứu” nữa. Có lẽ, là ngày tháng dài lâu, men rượu có lượng cồn kinh người tích trữ trong hầm rượu thiên nhiên, tuy rằng trải qua nước suối trên núi hòa tan và phân tách, vẫn đạt được loại rượu mạnh làm người ta tắc lưỡi.
Thiên nhiên tay nghề sắc sảo thật! Tiêu Duệ tự giễu thở dài. Cuối cùng cũng xác định, loại rượu này không thể làm lại, đại khái vĩnh viễn chỉ thuộc về loại người dã man.
Mặt trời rốt cuộc hoàn toàn lặn xuống.
Trong Mỗ Mã sơn trại bừng lên vô số cây đuốc, mọi người mở lòng dưới sự hướng dẫn của Đạt Nhân thủ lĩnh, dùng thịt nướng và rượu tự làm để khoản đãi đám quý nhân đến từ Trường An này. 300 Ngự lâm quân bên ngoài sơn trại cũng được nghênh đón vào bên trong. “Thánh điện” trên quảng trường sơn trại dùng để tế tổ, từng đống lửa trại tích tích bừng cháy, mùi thơm thịt nướng cùng với mùi rượu thối nồng đặc hòa trộn lẫn nhau, tràn ngập trong bóng đêm thâm trầm.
Người Bặc thiên tính hiếu khách hào sảng, xác định đây là một đám người Đường thân thiện, lại còn đưa cho bọn họ lương thực và muối ăn, mọi người khoản đãi thịnh tình. Nhưng 300 sĩ tốt Ngự lâm quân này đều là phần tử tinh anh trụ cột chọn ra trong Ngụ lâm quân ở kinh sư, bởi có trọng trách bảo hộ khâm sai đại nhân, tuy rằng người Bặc ân cần mời rượu, đám sĩ tốt sau khi uống vài ngụm đều từ chối khéo, chẳng qua dùng dao găm quân dụng cắt thịt nướng. Sau khi lấp đầy bụng, đám sĩ tốt liền lẳng lặng ngồi dưới đất, vẫn duy trì đề phòng và cảnh giác vốn có của quân nhân tinh nhuệ Đại Đường.
Tiêu Duệ và Đạt Nhân cùng mấy vị trưởng lão có địa vị có quyền trong sơn trại vây quanh lửa trại nói chuyện, xem những nữ tử người Bặc nhảy vũ điệu đuốc lửa chuyên dùng để nghênh đón khách quý. Những nữ tử nước da ngăm đen thân thể đầy đặn có lực vặn eo lắc mông, hai chân thay nhảy, ánh đuốc lửa trên tay đong đưa rung động, thật ra có một chút phong tình dị tộc.
Tiêu Duệ mỉm cười nhìn, ngẫu nhiên nói vài câu với Đạt Nhân. Đạt Nhân hiện giờ đã biết, Tiêu Duệ không chỉ là khâm sai hoàng đế Đại Đường phái tới Nam Chiếu, còn là quan phụ mẫu tương lai của Nhung Châu. Có thể ngồi cùng một chỗ ăn thịt uống rượu với vị quan chức Nhung Châu này, Đạt Nhân và mấy vị trưởng lão khác cảm thấy dị thường hưng phấn và quang vinh.
Dù sao, cho dù là đại thủ linh Na Sa liên minh các bộ lạc người Bặc, đi Nhung Châu bái kiến thủ lĩnh quan phủ, cũng không phải nói gặp là có thể gặp. Nhưng hôn nay đại nhân vật của triều đình Đại Đường này lại rõ ràng ngồi trước mặt mình, hơn nữa còn không hề có một chút quan uy và kênh kiệu.
Trăng lạnh nhô lên cao.
Đang lúc không khí vui vẻ bao phủ toàn bộ sơn trại, đột nhiên, một người đàn ông tên Na Nhận nằm sấp trên mặt đất nghiêng tai lắng nghe. Thật lâu sau, hắn biến sắc, vội vàng cầm cây đuốc xông lên tường thành sơn trại, nhìn phía tây nam xa xa. Hắn mơ hồ thấy trên đường núi hiểm trở thông hướng Thoán khu tây nam, cát bụi đầy trời vòng quanh ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như có bầy sói đông nghìn nghịt đang vọt tới sơn trại bên này.
Không tốt! Lại là bọn cướp người Thoán đáng ghét kia! Na Nhận hung hăng dậm chân, rút kèn sừng trâu loang lổ bên hông ra, ngửa mặt lên trời thổi. Tiếng sừng trâu ô ô vang lên bay bổng trong trời đêm, tiếng động xôn xao trong sơn trại lập tức an tĩnh lại. Chợt, đám thủ lĩnh Đạt Nhân quát lớn hạ lệnh xuống, các nam tử người Bặc buông tha rượu thịt trong tay, cầm cung tiễn và cây đuốc trong tay, dậm châm gầm rú xông lên tường thành.
Sắc mặt Lệnh Hồ Xung Vũ đột nhiên biến đổi, chỉ huy 30 sĩ tốt làm thành một vòng bảo hộ, cầm trường thương và mâu mác trong tay, bảo hộ Tiêu Duệ ở giữa. Tiêu Duệ nhíu mày:
- Xung Vũ, không cần loạn, theo ta lên tường thành nhìn xem.
Dưới ánh trăng sáng sủa, tiếng vó ngựa phi nhanh như sấm.
Đạt Nhân trưởng lão trắng bệch cả mặt, hít một hơi lạnh:
- Na Nhận, Na Nhận, triệu tập tất cả chiến sĩ cung tiễn chuẩn bị, không ngờ, không ngờ là kỵ binh người Thoán!
Ầm âm!
Đội ngũ kỵ binh người Thoán đông nghìn nghịt chừng ngàn người, đằng giáp màu đen, quơ loan đao sắc bén trong tay. Một tướng lĩnh thô kệch người Thoán đi đầu vung loan đao trong tay lên, dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng lạnh như băng, một hồi hỗn loạn rất nhỏ qua đi, kỵ binh người Thoán nhanh chóng xếp trận hình, xếp thành đội ngũ xong xuôi trên mặt đất trống cách tường thành mấy chục thước.
Kỵ binh người Thoán không nói gì mà đứng trang nghiêm. Một tay nắm cương ngựa, mà tay kia giơ loan đao trong tay lên cao, đằng giáp màu đen ẩn trong màn đêm thâm trầm, chỉ có mũi nhọn loan đảo bắn ra hàn quang bốn phía.
- Đạt Nhân trưởng lão, đây là có chuyện gì?
Đầu mày Tiêu Duệ càng nhăn lại.
- Tiêu đại nhân, Đạt Nhân cũng thực buồn bực. Ngày thường, tuy sơn trại chúng ta có cường đạo người Thoán đến cướp bóc, nhưng đều là đội mã tặc nhỏ, nhưng bây giờ toàn là kỵ binh người Thoán! Chẳng lẽ, quân đội người Thoán muốn công chiếm sơn trại của chúng ta?
Đạt Nhân lo lắng mà quay đầu lại nói.
Tiêu Duệ thở phào một tiếng, cúi đầu hỏi:
- Đạt Nhân trưởng lão, mọi người có chuẩn bị chứ?
Hai má ngăm đen của Đạt Nhân trưởng lão nghiêm nghị, cắn chặt răng:
- Tiêu đại nhân, nếu mọi người làm khách trong sơn trại chúng ta, sẽ được người Bặc chúng ta bảo hộ. Nếu người Thoán muốn công chiếm sơn trại chúng ta, chúng ta không thể không chiến đấu đến cùng với bọn họ. Hừ, người Thoán muốn công chiếm sơn trại chúng ta, cung tiễn trong tay chúng ta tuyệt đối không đáp ứng!
Tiêu Duệ miễn cưỡng cười, cũng không nói gì nữa. Hắn chăm chú nhìn vào đội ngũ kỵ binh người Thoán hình vuông nghiêm nghị bên ngoài sơn trại kia, trong lòng xoắn lại gắt gao.
Tuy rằng người Bặc dũng mãnh, nhưng Mỗ Mã sơn trại là một bộ lạc người Bặc rất nhỏ, trừ phụ nữ trẻ em và người già yếu có thể chiến đấu nhiều lắm cũng chỉ là 500 người, nhưng ngoài thành có một đội kỵ binh chính quy sức chiến đầu nhìn qua có chút dũng mạnh. Quân chính quy đối đầu dân binh, lại chiếm ưu thế số lượng trang bị xa xa, cuộc chiến này còn đánh thế nào?
Lệnh Hồ Xung Vũ chạy nhanh tới:
- Đại nhân, thuộc hạ dẫn 300 sĩ tốt mở cửa trại bảo hộ đại nhân xông ra ngoài…
Tiêu Duệ còn chưa trả lời, dây cung trong tay người đàn ông Na Nhận rung động thương lãng một tiếng, hắn nói lạnh lùng cứng nhắc:
- Quý nhân, địch nhân trước mặt, cửa trại chúng ta không thể mở ra!
Lệnh Hồ Xung Vũ căm tức liếc Na Nhận, bảo kiếm trong tay bá một tiếng rời khỏi vỏ:
- Nơi này cực kỳ nguy hiểm, đại nhân, chúng ta đi!
Na Nhận kia cười lạnh không sợ hãi chút nào, giơ cũng tiễn trên tay chậm rãi kéo, nhắm ngay Lệnh Hồ Xung Vũ.
- Na Nhận! Làm càn!
Đạt Nhân dậm chân:
- Sao có thể vô lễ với Tiêu đại nhân!
Na Nhận kia cắn chặt răng nhìn Tiêu Duệ, môi hắn đã cắn ra vết máu hồng hồng. Tiêu Duệ khoát tay áo:
- Xung Vũ, an tâm một chút chớ nóng nảy. Đạt Nhân trưởng lão, trước hết ngài hỏi kỵ binh người Thoán một chút, rốt cuộc họ muốn làm gì?
Đạt Nhân không nói gì mà quay đầu đi, cây đuốc bên cạnh chiếu lên khuôn mặt già nua có chút âm trầm dữ tợn, thanh âm khàn khàn của hắn rống lên:
- Người Thoán đáng giận, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Tướng lĩnh kỵ binh người Thoán ngửa mặt lên trời cười loạn, cưỡi ngựa lại đây, cao giọng hô:
- Huynh đệ người Bặc Mỗ Mã sơn trại, người Thoán chúng ta với mọi người từ trước đến này đều là huynh đệ trong tộc… Chỉ cần mọi người giao ra quan viên người Đường trong sơn trại, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt đối không xâm phạm một ngọn cây cọng cỏ của Mỗ Mã sơn trại. Nếu không, dũng sĩ anh dũng vô địch người Thoán sẽ san bằng Mỗ Mã sơn trại, giết sạch chiến sĩ của các ngươi, cửa nữ nhân và lương thực của các ngươi!
Tiêu Duệ hít một hơi sâu, sao lại liên quan đến minh? Sắc mặt Lệnh Hồ Xung Vũ đột nhiên biến đổi, vội vàng mang theo vài sĩ tốt Ngự lâm quân bảo hộ Tiêu Duệ ở giữa, chậm rãi lui về phía tường thành.
Người Bặc gồm cả Đạt Nhân trên tường thành, đều đứng ở chỗ này. Bọn họ thật không nghĩ tới, kị binh người Thoán này không ngờ tới vì đám người Tiêu Duệ. Một trưởng lão do dự một chút, chậm rãi lướt qua đám người Tiêu Duệ đang lui xuống, cúi đầu nói bên tai Đạt Nhân:
- Đại trưởng lão, vì an toàn của sơn trại, chúng ta…
Đạt Nhân còn không có hoàn toàn tỉnh lại, nhưng Na Nhân phía sau hắn nghe vậy cũng hung hăng dậm chân:
- Đạt Xích trưởng lão, những người Đường này là khách nhân của sơn trại chúng ta, chúng ta sao có thể giao khách nhân cho cường đạo người Thoán hung ác? Chẳng lẽ, chúng ta vì mình, có thể bán đứng bằng hữu sao? Không, không thể, chúng ta không thể như vậy!
- Đúng, Na Nhận nói đúng, người Bặc chúng ta không có kẻ nào nhu nhược sợ chết ---- các chiến sĩ của ta, cầm lấy cung tiễn và trường mâu của các ngươi, bảo hộ khách nhân sơn trại chúng ta tới cùng!
Khuôn mặt già nua của Đạt Nhân đỏ lên, hắn huy động mộc côn ngăm đen trong tay mình, thân mình lay động giữa bầu trời đêm, âm thành già nua khàn khàn kích động trên đầu thành.
Tiêu Duệ và Lệnh Hồ Xung Vũ đứng ở bậc thang trên thành lâu nghe được lời nói của Na Nhận và Đạt Nhân, trong lòng Tiêu Duệ vừa động nhìn về phía Na Nhận kia, chỉ thấy dây cung trong tay người đàn ông Bặc da ngăm đen kia đã kéo căng, vũ tiễn của hắn, giống như muốn bắn, gân xanh nổi lên trên cánh tay căng mà có lực.
Lệnh Hồ Xung Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn triệu tập 300 tên sĩ tốt, xếp thành hàng đứng dưới tường thành sơn trại, trường thương hướng ra ngoài, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng bảo hộ Tiêu Duệ lao ra khỏi Mỗ Mã sơn trại.
Tướng lĩnh kỵ binh người Thoán rống giận, rít gào, quơ loan đao trong tay. Nhiều đội kỵ binh người Thoán phóng ngựa vọt tới, hướng tới tường thành thấp bé của Mỗ Mã sơn trại. Dưới ánh trăng, khuôn mặt khát máu và dữ tợn của kỵ binh người Thoán hiện lên rõ ràng, loan đao trong tay vung từng ánh sáng lạnh hình tròn. Đạt Nhân hiểu được, chỉ cần đám kỵ binh người Thoán dũng mãnh này vọt tới dưới tường thành, tường thành của người Bặc tạo thành từ gạch đất, chỉ cao có năm sáu thước. Mặc dù kỵ binh người Thoán không có quân giới công thành công trại thang linh tinh, bọn họ cũng có thể mượn lưng ngựa và loan đao trèo lên tường thành.
Tiếng hò hét rung trời, Đạt Nhân hô to:
- Bắn tên, bắn tên!
Na Nhận phốc một tiếng phun ra một miệng nước bọt mang theo máu, tay phải đột nhiên buông lỏng, một mũi vũ tiễn bắn ra, xuyên qua yết hầu một kỵ binh người Thoán bám theo một vệt máu đỏ sậm văng khắp nơi trong bầu trời đêm, mà kỵ binh người Thoán kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra. Hắn vừa ngã xuống, đã bị vó ngựa của kỵ binh người Thoán xung phong theo sau giẫm thành thịt nát.
Xoạt xoạt xoạt!
Vũ tiễn của người Bặc bắn ra như mưa, người Bặc thiện xạ máu nóng sôi trào, tận tình giải phóng lửa giận hừng hực trong buổi tối vốn cực kỳ vui vẻ này. Nhưng mà, kỵ binh người Thoán huấn luyện nghiêm chỉnh tuy rằng không ngừng có người bị bắn chết bị bắn thương ngã xuống ngựa, nhưng đại đa số Thoán binh vẫn vọt tới dưới tường thành.
Tiêu Duệ và Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo 300 tên sĩ tốt Ngự lâm quân cũng xông lên đầu tường, trường thương trong tay giết hướng về Thoán binh đang mượn loan đao trèo lên. Vũ khí sở trường và chủ yếu của người Bặc là cung tiễn và một ít trường mâu bằng gỗ. Mặc dù bọn họ liều mạng bắn tên và dùng trường mâu nện, nhưng thấy trước quên sau, chú ý đông không thủ được tây, trong hỗn loạn vẫn để cho một số Thoán binh lên được tường thành.
Một Thoán binh hung hăng quơ loan đao, chém đầu một người đàn ông Bặc xông tới, máu tươi vẩy qua thân mình Na Nhận bên cạnh. Na Nhận giận dữ kéo dây cung nhưng vũ tiễn còn chưa rời cung, Thoán binh kia đã đứng phía sau hắn giơ cao cây loan đao dính máu.
Vị trưởng lão vừa rồi phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một Thoán binh nhe răng cười rút loan đao màu đỏ từ trong lồng ngực của hắn ra, sau đó một cước đá bay thi thể của hắn.
Ha ha ha! Thoán binh cười loạn, loan đao trong tay vung lên rin rít.
Na Nhận đột nhiên quay đầu lại, thấy loan đao đã bổ xuống. Đao phong lạnh như băng tràn ngập mùi máu tươi đã tiếp cận cổ hắn, Na Nhận nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng muốn né tránh cũng không kịp rồi.
Phốc!
Bảo kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung Vũ bắn ra, xuyên thấu qua trái tim tên Thoán binh đang giơ loan đao lên. Máu tươi đột nhiên phun ra như mưa khiến Na Nhận đang bị loan đao của Thoán binh chém xuống biến thành một người máu, hắn một cước đá văng thi thể Thoán binh, rút bảo kiếm của Lệnh Hồ Xung Vũ trên thi thể ra, liếc Lệnh Hồ Xung Vũ một cái, ném bảo kiếm tới. Sau đó Na Nhân ném cung trong tay xuống, nhặt thanh loan đao Thoán binh đã chết trên thành, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, đánh móc gáy Thoán binh đang lên tường thành. Hơn trăm thi thể Thoán binh bị ném xuống tường thành, sắc mặt của thủ lĩnh Thoán binh ngoài sơn trại đỏ lên, cắn răng kèn kẹt. Hắn vốn nghĩ rằng sơn trại người Bặc dưới gót sắt của Thoán binh, dễ như trở bàn tay, không nghĩ đến lại gặp người Bặc ghê gớm như vậy chặn lại.
Cũng có vài chục người Bặc chết dưới loan đao Thoán binh, nếu như không có Võ lâm quân sĩ dưới tay Lệnh Hồ Xung Vũ xung phong liều chết, nói vậy người Bặc thương vong sẽ lớn hơn nữa. Dù sao, sức chiến đấu của quân chính quy và dân binh chênh lệnh là rất lớn. Mà riêng một người Lệnh Hồ Xung Vũ, đã chém giết hơn mười Thoán binh.
Trên người Tiêu Duệ cũng dính đầy vết máu, tuy rằng Đạt Nhân và Lệnh Hộ Xung Vũ vào trong sơn trại, nhưng Tiêu Duệ sao lại có thể như vậy? Tuy rằng hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, nhưng trong không trí tràn ngập máu tanh và chém giết này, máu nóng thuộc về nam nhân ẩn náu trong xương tủy hắn cũng hoàn toàn bị phóng thích ra ngoài.
Hắn nhìn từng khối thi thể người Bặc được các nữ tử đau khổ nâng xuống, cùng với thi thể Thoán binh ném xuống thành, trong lòng trần đầy phần nộ ---- Vì cái gì? Chẳng lẽ là mình mang đến tai nạn máu và lửa cho sơn trại bình tĩnh này?
Mọi người nắm cung tên trong tay, dưới sự hướng dẫn của Na Nhận gắt gao nhìm chằm chằm Thoán binh ngoài sơn trại, trên khuôn mặt ngăm đen không hề có đau thương, chỉ có điều trong ánh mắt phát ra ngọn lửa thù hận hừng hực.
Tại sao Thoán binh lại tấn công sơn trại người Bặc? Tại sao lại vì nhóm người mình mà đến? Người Thoán như nào biết được tin tức mình đi vào sơn trại người Bặc? Hết thảy những điều này, cũng làm cho Tiêu Duệ bối rối. Vì cái gì?! Tiêu Duệ hung hăng nện một quyền lên lỗ châu mai trên tường thành, chợt đau đến nhíu mày.
- Đại nhân. Như vậy không được, Thoán binh nhiều người, bọn họ sớm muộn cũng sẽ đánh vào trong sơn trại! Đại nhân, hãy để chúng ta bảo hộ đại nhân lao ra sơn trại thôi…
Lệnh Hồ Xung Vũ lo lắng lướt nhìn Thoán binh đang rục rịch bên ngoài tường thành giống như chuẩn bị tiến công lần thứ hai, cúi đầu nói.
- Không, lao ra chỉ là tự tìm đường chết. Xung Vũ, chúng ta chỉ có 300 người, và lại trong đêm tối thâm trầm, đường nhỏ chúng ta không quen, tất sẽ bị Thoán binh đánh tan…
Tiêu Duệ trầm ngâm, đột nhiên quát to:
- Na Nhận, đem toàn bộ bình đựng rượu trong sơn trại các ngươi tới đây!
Ngay khi phụ nữ người Bặc vội vã vận chuyển bình rượu lên tường thành, Thoán binh ngoài sơn trại lại phát động đợt tiến công thứ hai mạnh mẽ hơn. Có thể thấy được, tướng lĩnh Thoán binh lúc này là quyết định phải hạ Mỗ Mã sơn trại, loan đao của hắn múa may, gần như tất cả Thoán binh đều rít gào phóng ngựa về phía dưới tường thành sơn trại.
Dù sao khoảng cách quá gần, Thoán binh đông nghìn nghịt ầm ầm tới, tiếng rống giận nỗ mãng, tiếng thở dốc tê tê, tiếng loan đoan va chạm, trong nhất thời chấn động một vùng trời.
Sắc mặt Tiêu Duệ trắng bệch, hắn nửa tựa trên tường thành. Lệnh Hồ Xung Vũ cầm kiếm gắt gao hộ vệ bên người hắn.
- Thả bình rượu!
Tiêu Duệ đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tất cả quân sĩ Đại Đường nâng một đống bình rượu lên hung hăng ném lên người Thoán binh dưới cổng thành chật chội cùng Thoán binh đang trèo lên. Nháy mắt, tiếng bình rượu bằng sứ dập nát do bị va chạm hoặc bị loan đao chém vang lên không ngừng, mùi rượu thấu trời lập tức tràn ngập bầu trời đêm. Phần lớn Thoán binh cùng với tọa kỵ của chúng đều dính rượu mạnh.
- Bó đuốc, bó đuốc. Bắn tên!
Tiêu Duệ quơ một bó đuốc trong tay, dùng hết sức lực toàn thân ném về phía Thoán binh. Bó đuốc đỏ lửa xẹt qua trong bóng đêm thành một quỹ tích quỷ dị. Đốm lửa nhỏ văng khắp nơi mà nhen nhóm lên người một Thoán binh đang dẫm lên lưng ngựa dùng loan đao leo lên tường thành.
Thoán binh kêu thảm, buông lỏng loan đao trên tay, đảo qua từ vách tường thành, mang theo một quả cầu lửa rớt xuống phía dưới.
- Phóng! Phóng hỏa!
Na Nhận dẫn đầu ném bó đuốc trong tay mình.
Lửa hừng hực, thiêu đốt đi!
Tiêu Duệ không để ý nguy hiểm, cùng đám sĩ tốt ném những bình đầy rượu mạnh xuống dưới cổng thành, trong đáy lòng mang theo máu nóng và một chút cuồng dã, kích động cuồng loạn.
Từng bó đuốc và từng mũi tên lửa, từng bình rượu người Bặc tự làm, bay xuống giống như vũ bão, dưới cổng thành ánh lửa đầy trời nổi lên bốn phía, đám Thoán binh khóc cha gọi mẹ chạy như heo sói, xa xa nhìn lại, chân thành dưới bầu trời đêm, từng quả cầu lửa chói mắt chạy trốn qua lại, tọa kỵ của Thoán binh chấn kinh phát ra từng tiếng hí thê lương, mang theo ngọn lửa trên người bắt đầu liều mạng chạy trốn như điên. Vó ngựa dưới cuồng loạn không biết giết chết bao nhiêu Thoán binh bị đốt.
Ánh lửa đỏ bầu trời đêm, mùi rượu đầy trời trộn lẫn với mùi thi thể cháy khét, tràn ngập trên không trung, thật lâu sau vẫn không thể tán đi. Thình lình xảy ra cháy lớn, khiến trận tuyến đầu của Thoán binh bị lửa thiêu chết, bị tên lửa bắn chết, bị ngựa hoảng loạn giẫm chết vô số Thoán binh. Khi tướng lĩnh Thoán binh thất kinh một lần nữa tập hợp và ổn định lại tàn binh, lúc này mới phát hiện, trong thời gian ngắn ngủi không đến hai canh giờ, hơn ngàn Thoán binh mình suất lĩnh đến, không ngờ chỉ còn lại không tới 300 người.
Tiêu Duệ đứng trên tường thành, trước mắt cảm thấy từng trận mê muội. Loại thảm thiết này, cảnh tượng tàn sát chém giết mạng người như cỏ giác này, hiện tại làm cho tâm linh của kẻ xuyên qua từ xã hội hiện đại run rẩy. Hắn quay đầu, thấy Lệnh Hồ Xung Vũ thoáng quan tâm nhìn hắn, không khỏi hít một hơi thật dài, chậm rãi nói:
- Xung Vũ, phái vài sĩ tốt cưỡi ngựa lao ra sơn trại, điều động 500 quân sĩ của Công Tôn Triệu lại đây!
Phía chân trời lộ ra ánh bình minh màu trắng bạc. Tiêu Duệ đứng trên cổng thành, hai chân như muốn nhũn ra, hắn nhìn mấy trăm tàn binh người Thoán chậm rãi thối lui, trong lòng thở phào một cái, đột nhiên cổ họng bốc lên, muốn nôn mửa.
Thân thể hắn lảo đảo một chút, được một đôi tay có lực đỡ lấy. Lệnh Hồ Xung Vũ lo lắng cúi đầu nói:
- Đại nhân, ngài không có vấn đề gì chứ.
- A, ta, ta không sao. Chỉ là lần đầu trong cuộc đời gặp phải loại cảnh tượng này, có chút, có chút không quá thích ứng.
Tiêu Duệ mạnh mẽ nuốt xuống một đoàn lửa nóng đã vọt lên tới cổ họng, trước mắt choáng váng một trận.
Na Nhận đã trở thành một người máu, người đàn ông thô kệch này sờ vết máu trên mặt, bước về phía Lệnh Hồ Xung Vũ dang hai tay ra, khuôn mặt ngăm đen hiện lên nụ cười:
- Huynh đệ, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, Na Nhận vĩnh viễn sẽ ghi nhớ trong lòng!
Lệnh Hồ Xung Vũ thản nhiên cười, gắt gao ôm lấy Na Nhận một chút, sau đó vỗ bờ vai hắn:
- Ngươi cũng không tồi!
Tiêu Duệ nhìn hai người, khóe miệng nở ra nụ cười. Nhưng nụ cười này, bởi vì tiếng khóc tê tái tim gan của các nữ nhân truyền đến từ trong sơn trại mà tiêu tán không còn tăm hơi. Hắn thở dài quay đầu nhìn lại, trên quảng trường trước “thánh điện” trong trại, thi thể từng người đàn ông được đặt ở đó, một vòng tròn các nữ tử và đứa bé bi thương muốn chết vây quanh. Những người kia, đó là trượng phu của các nàng.