Bởi vì cưới công chúa, đa số cuộc sống của các phò mà là cực kỳ buồn bực. Dưới áp lực mạnh mẽ của hoàng quyền và uy thế công chúa, các công chúa muốn làm gì thì làm, các phò mã chỉ có thể nén giận. Cái khác nói còn dễ, chính là các phò mã này không được chạm tới những nữ nhân khác ---- Dưới thời thịnh Đường dục vọng tràn trề này, với các phò mã lúc này mà nói, đó là một chuyện thống khổ và áp lực cỡ nào, chúng ta có thể nghĩ.
Nhưng trong phần lớn phò cũng có người khác bình thường, phò mã Tiết Tú của Đường Xương công chúa là một loại này. Tiết Tú văn võ song toàn, rất có mưu kế, vả lại tình cảm với Đường Xương công chúa rất sâu sắc, cho nên có phần được Lý Long Cơ coi trọng. Tuy rằng Đường Xương công chúa chỉ là một người rất bình thường trong số các nữ nhi của hắn, nhưng phò mã này lại được hắn trọng dụng, làm Bắc Nha Cấm Quân cũng chính là Phó Chỉ Huy Sứ Võ Lâm Quân, nắm trọng quyền bảo vệ hoàng cung và hoàng đế. Cấp bậc tuy không quá cao, nhưng thứ nhất có được thân phận phò mã, thứ hai được hoàng đế coi trọng, Tiết Tú này cũng là một nhân vật trong thành Trường An.
Tiết Tú là đại cữu ca (anh vợ) của thái tử Lý Anh, loại quan hệ này khiến hắn nhất định là một mạch chính quy của thái tử đảng. Nhưng hắn ẩn dấu vô cùng tốt, chẳng những chưa bao giờ lui tới gàn gũi với Lý Anh quá nhiều, cũng bởi vì Lý Anh lạnh nhạt với thái tử phi Tiết Lan mà công khai xung đột với Lý Anh vài lần, làm dư luận xôn xao, vua và dân đều biết.
Người trong triều đều biết, Tiết Tú này và thái tử tuy là thân thích, nhưng không hợp mà bài trừ hắn ra khỏi một hệ thái tử đảng. Cũng bởi vì như vậy, Lý Long Cơ mới ủy thác trọng trách. Nếu hắn biết Tiết Tú không chỉ không có hiềm khích với Lý Anh, đa số hành động của Lý Anh là Tiết Tú bày mưu tính kế phía sau màn, nói vậy sẽ tức giận đến hộc máu.
Mỗi năm một lần ngày hiến tế Thái miếu đã đến. Hàng năm sau khi lập xuân, Lý Long Cơ đều phải đi Thái miếu hiến tế tổ tiên, thuận tiện ca công tụng đức chiến tích của mình một phen. Cho nên, mỗi khi đến ngày này, hoàng đế liền dẫn văn võ đại thần cả triều và người trong hoàng tộc cùng đi Thái miếu, bày ra thanh thế hoạt động tế tổ lớn. Hiến tế phải liên tục một ngày, vì cam đoan an toàn của hoàng đế, toàn thành đều phải giới nghiêm, phong tỏa cửa thành. Trừ một số đại nhân vật có thể qua lại không bị ngăn trở ra, bất luận dân chúng hay thương nhân ngoài thành đều không cho đi vào.
Nói cách khác, trong ngày hiến tế, công việc phụ trách an toàn trong thành Trường An thuộc về Bắc Nha Cấm Quân. Mà Chỉ Huy Sứ Bắc Nha Cấm Quân Mao Thọ năm trước vừa mới ốm không dậy nội dưỡng bệnh trong phủ, cho nên trên thực tế quyền chỉ huy Bắc Nha Cấm Quân này toàn bộ rơi vào tay Tiết Tú.
Mặt trời đỏ treo trên cao, gió êm dịu chầm chậm. Cả thành toàn là binh sĩ mang giáp, đội nghi trượng hoàng gia trùng trùng điệp điệp rời cung thành, một đường uốn lượn bước đến Thái miếu. Cửa hàng đóng cửa, người đi đường dừng lại, trong Trường An thành phồn hoa dường như biến thành một tòa thành trống không không khí trầm lặng, trong không trì tràn ngập một loại uy nghiêm khác thường và sát khí đằng đằng.
Một dãy bàn dài bằng gỗ đàn xếp thành một hàng dài mấy chục thước, trên bàn bày đủ loại cống vật, không phải là ít. Tiêu Duệ cũng được Ngọc Chân dẫn theo, chuyện này được Lý Long Cơ cho phép. Hắn phân phó Tiêu Duệ hôm nay ghi chép lại hiến tế rầm rộ và viết ra một bài phú hay. Tiêu Duệ nghe vậy rất là đau đầu. Cũng may hắn có hai đại tài tử Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng giúp đỡ, nghĩ đến cũng không có vấn đề quá lớn.
Đi theo phía sau Ngọc Chân. Tiêu Duệ nhìn đến một cảnh khí thế vô biên, không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng hoa lệ trong bộ phim “mãn thành tận đái hoàng kim giáp” (thành phố nơi tất cả mọi người mặc áo giáp vàng). Phong vận tráng lệ thời thịnh thế Đại Đường này, so với hình ảnh lão Mưu tử (Trương Nghệ Mưu) sử dụng thủ thuật điện ảnh càng tráng lệ, càng muôn hình vạn trạng. Mà khí độ của thịnh thế Đại Đường, sự hùng mạnh của Đường Đường tổng hợp lại thực lực của một nước, cùng với tính cách tôn trọng xa hoa của người Đường, cùng nhiều loại đại sự cuộc sống chính trị được thể hiện trên vô cùng nhuần nhuyễn.
Lần hiến tế này phải tốn bao nhiêu quốc nô? Tiêu Duệ thở dài một tiếng, tật xấu phô trương lãng phí thích đao to búa lớn, đại khái xem như một trong những bản chất xấu điển hình ngàn năm mà người Trung Quốc kế thừa đi.
Hiện trường được binh lính cấm quân bao vây canh phòng sâm nghiêm, mà ngay cả thị vệ hoàng cung đại nội và thị vệ bên người một số ít hoàng tộc đều bị Tiết Tú lấy các loại lý do tách ra ngoài. Ngọc Chân đứng trong góc, nhìn Lý Long Cơ đang phân phó bọn thái giám bắc bàn thờ, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nói với Tiêu Duệ:
- Đứa nhỏ, tình huống ngày hôm nay giống như có chút không bình thường.
Tiêu Duệ giật mình, cười:
- Tiêu Duệ cũng không hiểu chuyện này…
- Đứa nhỏ, con nhìn xem, nơi này trừ hoàng đế, các hoàng tộc và văn võ đại thần, chính là thái giám và cung nữ, thậm chí cả một người thị vệ cũng không có ---- Năm xưa, những đại nội thị vệ đều phải đi theo vào hộ vệ. Nhưng năm nay, tại sao cấm quân phải tách bọn họ ra ngoài? Hơn nữa, năm trước cấm quân chỉ xuất động khoảng ngàn người thôi, nhưng hôm nay, trên đường ta xem ra, xuất động gần như toàn bộ 6000 Bắc Nha Cấm Quân trong thành, các cửa thành, dọc đường từ hoàng thành đến Thái miếu cùng với xung quanh Thái miếu, tất cả đều là cấm quân dầy đặc, ra quân ồ ạt như vậy cũng không biết là hoàng thượng an bài hay là Tiết Tú tự chủ trương?
Ngọc Chân chậm rãi nói.
- Còn nữa, không ngờ thái tử Lý Anh không tới. Chuyện đại sự này, cần thái tử cầm hương, nhưng không ngờ Lý Anh không có tới.
Trên mặt Ngọc Chân hiện lên một tia lo lắng:
- Trong lòng ta có một loại bất an mãnh liệt.
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh trong lòng, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, ý của người là nói…
- Hư!
Ngọc thủ xanh xao của Ngọc Chân vỗ nhẹ miệng Tiêu Duệ:
- Yên lặng xem kỳ biến!
Giữa sân, Lý Long Cơ cả giận nói:
- Vì cái gì thái tử không có tới?
Thái tử phi Tiết Lan sợ hãi từ trong đám phi tần công chúa đi ra, quỳ rạp xuống đất:
- Phụ hoàng, thái tử sáng nay đột nhiên nhiễm bệnh nằm trên giường không dậy nổi, cho nên…
Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nghĩ nhiều. Hoàng đế này quá cuồng vọng, rất tự tin, hắn không ngờ rằng, con của mình thái tử luôn luôn bảo sao nghe vậy này, lại nhẫn tâm bức vua thoái vị.
- Khánh Vương, ngươi tới!
Lý Long Cơ khoát tay áo, Khánh Vương Lý Tông vui sướng rạo rực đứng dậy, tiếp nhận hương nến thật dài từ trong tay thái giám, bắt đầu thay thế hoàng đế bái thiên địa bái tổ tiên, hoàn thành một loạt nghi thức dâng hương rườm rà.
Trương Cửu Linh đại biểu văn võ bá quan bước ra khỏi hàng, cao giọng ngâm tụng tế từ ca công tụng đức hoa lệ, Lý Long Cơ dẫn đầu, toàn bộ đám quyền quý ở đây quỳ rạp trên mặt đất, lẳng lặng nghe bản ghi chép thơ văn hoa mỹ ca ngợi các thế hệ hoàng đế đế Đại Đường nhất là thành tựu của hoàng đế đương nhiệm về văn hóa võ học, trong lòng yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm và mùi đàn hương, Ngọc Chân đột nhiên rùng mình trong lòng, quay đầu lại lườm qua, thấy không biết từ lúc nào Tiết Tú đã thoát khỏi phạm vị chúng thần quỳ mọp, tay cầm bảo kiếm đứng cùng một đám sĩ tốt, mà cách đó không xa, mơ hồ có tiếng bước chân như sấm truyền lại, chắc là một lượng lớn cấm quân sĩ tốt đang hành quân cấp tốc tới Thái miếu.
Trên trán Ngọc Chân toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn. Trung niên mỹ phụ biết rõ sự tranh đoạt quyền lực trong cung đình Đại Đường này, mơ hồ cảm thấy một âm mưu và mùi vị máu tanh.
Nàng bỗng nhiên kéo vạt áo của Tiêu Duệ bên người, chờ khi Trương Cửu Linh niệm xong tế từ lắm điều, Lý Long Cơ chuẩn bị tham gia đại yến với các vị quần thần ngoài Thái miếu, Ngọc Chân dùng ánh mắt ra hiệu với Tiêu Duệ. Hai người đi vào trong góc, nghe Ngọc Chân nói xong nỗi lo trong lòng, Tiêu Duệ cũng đột nhiên biến sắc ---- nếu thật sự như thế, hôm nay sợ là…
- Đứa nhỏ, con có dám đứng ra thay mẹ đi làm một việc… Đợi làm xong chuyện này, không chỉ có thể lập một công lớn, cho dù là chuyện con cùng Hàm Nghi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều…
Ánh mắt thanh lịch của Ngọc Chân đặt lên mặt Tiêu Duệ, không kìm nổi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tiêu Duệ:
- Nhưng đứa nhỏ, chuyện này cũng dễ dàng đưa tới họa sát thân, mẫu thân…
- Mẫu thân, con đi.
Tiêu Duệ ảm đạm cười, gật gật đầu.
- Các vị đại thần trên đại yến lúc này, Ngọc Chân thấy để cho Tiêu Duệ dẫn người trở về chuẩn bị một chút, ủ một ít Mộng Ảo Đại Đường cho hoàng thượng và các vị đại thần được không?
Ngọc Chân cười cười:
- Quân thần cùng vui mừng, cùng chung rượu ngon, chẳng phải rất sảng khoái?
Lý Long Cơ ngẩn ra, nhưng trong lúc hắn ngẩng đầu nhìn Ngọc Chân, đột nhiên thấy trong mắt nàng có một chút hoảng sợ rõ rệt, thần sắc không khỏi biến đổi, suy nghĩ một chút, phất tay:
- Cũng tốt, đi nhanh về nhanh, Tiêu Duệ, trẫm chờ người!
Trong lòng Tiêu Duệ cuồn cuộn như biển, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Tiết Tú lạnh lùng liếc Tiêu Duệ một cái, tùy ý hắn tự mình hấp tấp rời đi. Trong mắt Tiết Tú, Tiêu Duệ chỉ là một kẻ tiểu tốt không thể nhỏ hơn nữa, một người như vậy đi hay không đi căn bản không quan hệ tới đại cục của bọn họ. Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả cấm quân bên trong thành toàn bộ đã khống chế hoàng thành và Thái miếu, mà toàn bộ đại thần quý tộc Đại Đường trước mắt đều ở trên quảng trường của Thái miếu này, ở trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần chờ tin tức của Lý Anh vừa tới, bọn họ sẽ bắt đầu động thủ.
Thi hành kế hoạch tuy rằng chỉ là do tạm thời nảy lòng tham, nhưng kế hoạch an bài thật sự đã lâu rồi. Lý Anh sớm đã có tâm mượn Thái miếu hiến tế noi theo tổ tiên Lý gia bức vua thoái vị đoạt vị, mà Tiết Tú được Lý Long Cơ coi trọng quản lý Bắc Nha cấm quân thì càng làm cho hắn mừng rỡ.
Không lâu sau khi Tiêu Duệ rời khỏi Thái miếu, một lượng lớn quân sĩ đột nhiên từ đường phố trong thành Trường An vọt tới Thái miếu. Trường thương chói mắt, hàn quang sắc bén nghiêm nghị rực rõ trong ngày xuân. Chúng thần cả kinh, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cấm quân đã bao vây vài tầng quanh sân, trường thương đằng đằng sát khí san sát như biển, khí thế vọt thẳng trời cao.
- Tiết Tú, ngươi muốn làm gì?
Mặt Lý Long Cơ âm trầm, quát.
Tiết Tú đứng phía xa xa, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng, chậm rãi cúi người thi lễ:
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần vì bảo hộ sự an nguy của hoàng thượng và các vị đại thần, không thể không như thế, xin hoàng thượng thứ lỗi!
Dừng một chút, không ngờ Tiết Tú nghênh ngang phất tay áo:
- Đao thương không có mắt, xin các vị đại thần an tâm một chút chớ nóng nảy, miễn cho tổn thương hòa khí!
Chúng thần ồ lên, sắc mặt kịch biến. Mà một số phi tần cùng công chúa, thì trực tiếp phát ra tiếng kinh hô sắc nhọn. Lòng bàn tay Lý Long Cơ run lên, sắc mặt đỏ lên rồi xanh tím, phẫn nộ rống một tiếng:
- Loạn cái gì? Trẫm còn ở nơi này, các ngươi loạn cái gì! Đều câm miệng cho trẫm!