Lý Lâm Phủ cười ha ha, dùng âm thanh thấp gần như không thể nghe thấy nói:
- Khải bẩm nương nương, tiểu mỹ nhân trên bức tranh vẽ treo trong phòng thái tử Lý Anh chính là ---- chính là nương nương!
Võ Huệ Phi thốt nhiên biến sắc, đột nhiên nâng người, vung ống tay áo dài hoa lệ rực rõ, xẹt qua gương mặt hiện lên nụ cười cổ quái của Lý Lâm Phủ, quát lên:
- Lý Lâm Phủ, ngươi thực càn rỡ! Dám khinh nhờn bổn cung!
Lý Lâm Phủ thản nhiên cười, cúi người thi lễ:
- Nương nương ---- thần sao dám khinh nhờn nương nương? Chẳng qua, những câu thần nói đều là sự thật, nương nương không tin, thần cũng không có cách nào.
Võ Huệ Phi hít sâu một hơi, chậm rãi ổn định tâm thần phẫn nộ và khiếp sợ, cắn chặt răng:
- Lý Lâm Phủ, mưu hại bổn cung và thái tử, ngươi cũng hiểu rõ, đây chính là tội chết giết chín họ!
- Chuyện tư mật thế này, vốn là chỉ nói với một mình nương nương, nương nương trị tội thần như thế nào?
Lý Lâm Phủ trào phúng cười:
- Mời nương nương bình tĩnh nghĩ lại, có phải những năm gần đây thái tử có mang tâm tư khác với nương nương hay không? Hình như có chút không giống? Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nương nương không ngại nghĩ lại.
Võ Huệ Phi cân nhắc suy nghĩ thật lâu. Nàng biết, Lý Lâm Phủ này không phải loại người bịa đặt, hắn không có khả năng to gan lớn mật lấy loại chuyện này đùa mình, này ---- nhớ lại từng ly từng tý ngày xưa, thái tử Lý Anh tuy rằng như nước và lửa với mình, nhưng có vẻ ---- có vẻ trong ánh mắt thái tử Lý Anh nhiều lần nhìn mình quả thật có vài phần cuồng nhiệt và mập mờ. Vốn cho đó là cừu thị, bây giờ nghĩ lại, dường như thật sự có thể là loại tâm tư xấu xa này. Võ Huệ Phi càng nghĩ càng giận, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Nàng cắn chặt răng:
- Lý Lâm Phủ, bổn cung nên làm như thế nào?
- Nương nương chính là người có kế hoạch lớn, nên làm như thế nào, nương nương tự nhiên có an bài, thần sẽ không nhiều lời ---- nương nương, bệ hạ còn ở ngự thư phòng gọi thần có chuyện quốc sự thương lượng, xin thứ cho thần vô lễ, cáo lui trước!
Lý Lâm Phủ cười, đứng dậy cúi người thi lễ, cũng không đợi Võ Huệ Phi kịp phản ứng, liền quay đầu mà đi.
Trong nháy mắt sắc mặt Võ Huệ Phi u ám xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm trầm. Khi mấy cung thư và thái giám một lần nữa tiến vào trong điện, lại phát hiện Huệ Phi nương nương của bọn họ khôi phục lại sự quyến rũ và bình tĩnh ngày xưa, tay thuận đang cầm hoàng đình kinh, hai mắt khép hờ, trong miệng không ngừng ngâm tụng.
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng bước vào trong ngự thư phòng. Mới vừa rồi gieo một mầm mống trong lòng Võ Huệ Phi, khiến vị quyền thần Đại Đường tâm tư kín đáo này có một chút vui sướng. Kỳ thật, hắn cũng không xem trọng Thọ Vương. Hắn thậm chí hiểu được, mặc dù là phế đi thái tử, Lý Long Cơ cũng sẽ không lập Thọ Vương làm thái tử mới. Nhưng Thọ Vương có thể ngồi lên vị thái tử hay không, với hắn không có vấn đề gì, hắn quan tâm chính là ---- dọn sạch chướng ngại trên con đường quyền lực của mình như thế nào. Thí dụ như cựu thần Trương Cửu Linh này, những kẻ thông thái rởm này đi theo phía sau Lý Anh, và cả thái tử Lý Anh đều vạn phần kiêng kị mình, tương lai sớm hay muộn cũng sẽ xuống tay với hắn.
Cho nên, hắn nhất định phải xuống tay với Lý Anh trước. Mà Võ Huệ Phi và Thọ Vương chính là quân cờ hắn lợi dụng. Hoặc là nói, nếu muốn vặn ngã thái tử, trừ hai mẹ con này ra, thật sự không ai có bổn sự này.
Nhưng Võ Huệ Phi đâu phải kẻ ngu? Nàng sao không phải lợi dụng Lý Lâm Phủ? Chờ Thọ Vương thật sự lên ngôi hoàng đế, có thể người thứ nhất đối phố chính là Lý Lâm Phủ. Đương nhiên, nhưng điều này nói sau, trước khi chưa hoàn thành mục tiêu, Võ Huệ Phi vẫn phải kiên nhẫn “nhục nhã” chịu đựng giao thiệp với Lý Lâm Phủ.
Võ Huệ Phi mơ hồ đoán được dụng ý thật sự trong lời nói của Lý Lâm Phủ hôm nay, đơn giản là muốn châm ngòi mình chủ động xuống tay với Lý Anh, tâm tư âm hiểm có thể nghĩ. Chỉ có điều Lý lâm Phủ cũng nói đúng tình hình thực tế, Lý Anh cẩu vật này quả thật có ý muốn không an phận với mình. Nghĩ đến đây, Võ Huệ Phi khó có thể ngăn nổi giận dữ, nàng khoát tay:
- Người tới, bãi giá Đông Cung, bổn cung muốn đến thăm thái tử điện hạ, nghe nói bản thân hắn có việc.
Võ Huệ Phi mang theo một đám cung nữ thái giám đi hướng Đông Cung. Mà lúc nàng ra khỏi cửa, Lý Lâm Phủ đã đến ngự thư phòng.
Lý Long Cơ đang bàn bạc chuyện chế cử cùng một đám trọng thần trong ngự thư phòng. Hắn chuẩn bị nửa tháng sau tổ chức một khoa chế cử, không câu thúc trong khuôn sáo cũ để tìm nhân tài. Trong lòng đám thần tử Trương Cửu Linh đều hiểu được, điều này chỉ sợ là hoàng đế muốn cho Tiêu Duệ không hiểu sao lại thi rớt kia một cơ hội. Nhưng, vì một người đặc biệt mở một khoa chế cử, mặc dù đám người Trương Cửu Linh đặc biệt tán thưởng tài học và khí phách của Tiêu Duệ, nhưng cũng hiểu được không ổn.
Nguyên nhân như vậy, Trương Cửu Linh cầm đầu quần thần bắt đầu phản đối, phản đối, lại phản đối.
Nhưng bọn họ nói nửa ngày, Lý Long Cơ trước sau đều không đáp lại. Chỉ có Lý Lâm Phủ một bên nghe xong nửa ngày phản ứng lại, hoàng đế rõ ràng là muốn bật đèn xanh cho Tiêu Duệ, nhưng kỳ thật cũng là cố ý muốn mượn nguyên do đám sĩ tử nhà nghèo nháo sự, mở lại chế cử, chọn lựa sĩ tử nhà nghèo vào triều, bổ sung cho đủ tổ chức tâm phúc của thiên tử.
Mặc dù Lý Lâm Phủ và đám người Trương Cửu Linh không chỉ khác nhau về hình tượng gian thần và trung thần, còn có chính kiến không giống, nhưng đều chống lại suy tính và thực hiện bồi dưỡng tâm phúc, rộng rãi chiêu mộ sĩ tử nhà nghèo bốn phía của hoàng đế. Dù sao, bọn họ đều xuất thần từ đại gia tộc giàu có, sau lưng bọn họ đều có ràng buộc lợi ích của tập đoàn, nếu khiến đám sĩ tử nhà nghèo hoàng đế cố ý bồi dưỡng lớn lên, trở thành một thế lực quý tộc cường đại mới, điều này với thế gia đại tộc mà nói, không thể nghi ngờ là không muốn nhìn đến.
- Lý Lâm Phủ, ngươi thấy thế nào?
Lý Long Cơ dù bận vẫn ung dung khoát tay áo, đám thần tử này phản đối sớm đã trong dự liệu của hắn, nếu không, hắn cũng sẽ không làm công tác thông báo trước với chư thần, trực tiếp hạ chỉ không phải là được sao?
Lý Long Cơ lúc này còn không giống sau này, phải nói còn có thể thuộc về nhóm minh quân, hắn không muốn bởi vì mình độc tài mà khiến cho triều thần rung chuyển, đây là hắn không muốn nhìn đến. Nhưng hắn càng không muốn nhìn đến chính là, các thế gia đại tộc vững vàng nắm giữ triều chính Đại Đường, bởi vì thế lực thế gia đại tộc trải qua mấy trăm năm phát triển, đã uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng quyền Lý gia.
Nhưng căn cơ thế gia đại tộc thâm căn cố đế, gần như huyết mạch tương liên với vua và dân Đại Đường. Nếu trực tiếp áp dụng thủ đoạn đơn giản chèn ép thế gia đại tộc, tất nhiên khiến phản tác dụng thậm chí rối loạn, cho nên, chỉ có thể áp dụng thuật hạn chế nhất định, bồi dưỡng một hàng ngũ khác tới kiềm chế và phân hóa thế lực của thế gia đại tộc.
So với sĩ tử xuất thân từ thế gia đại tộc, sĩ tử nhà nghèo sẽ càng trung thành như một đối với hoàng đế, bởi họ không có chỗ dựa, không có đại thụ của gia tộc để có thể hóng mát, chỉ có hoàng đế mới có thể cho bọn họ vinh hoa phú quý. Hoàng đế là chỗ dựa vững chắc cũng là duy nhất đối với sĩ tử nhà nghèo. Điểm này, Lý Long Cơ cực kỳ minh bạch ---- chỉ có sĩ tử nhà nghèo mới có thể thực sự cho mình sở dụng, tương lai trưởng thành quân chủ lực toàn tâm toàn ý anh dũng đấu tranh cho hoàng đế.
Đương nhiên, bằng vào sự tự tin và cuồng vọng của Lý Long Cơ, hắn cũng không cho rằng đám thế gia đại tộc trước mặt sẽ thần phục trong lòng. Mà am hiểu vận dụng thuật hạn chế nhất định, bất quá chỉ là một loại bản năng của hoàng đế. Hoàng đế là đang làm gì? Nói trắng ra là cân bằng quyền lực tạo ra quyền lực và quyền uy cao nhất cho mình.
Lý Lâm Phủ cười:
- Hoàng thượng, thần cho rằng, lời nói của Trương tướng rất đúng, sao có thể vì một người mà mở chế cử? Nếu lỗ hổng này mở ra, uy tín triều đình ở chỗ nào? Công tín của khoa cử ở chỗ nào?
Trong lòng Lý Long Cơ có chút căm tức, tâm tư của thần tử này hắn sao có thể không rõ ràng chứ. Hắn kìm nén cơn tức, thản nhiên nói:
- Trẫm khi nào nói qua vì một người Tiêu Duệ mà mở chế cử? Bất kể là người nào, chỉ cần là sĩ tử thi rớt, cũng có thể báo danh tham gia, do trẫm tự mình kiểm tra ---- thôi, việc này cứ định như vậy. Lý Lâm Phủ, ngươi là Lễ Bộ Thượng Thư, chuyện này liền giao cho ngươi tới phụ trách. Nhớ kỹ, tất cả sĩ tử báo danh đều cần phải giao một bài văn tự tiến cử, nhưng tự mình chọn đề, xong xuôi, do Lễ Bộ thống nhất thu về, đến nơi này giao cho trẫm, trẫm tự mình chấm bài thi.
Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng, hắn biết việc này Lý Long Cơ đã sớm quyết định chủ ý, nếu không thể ngăn cản thì không ngăn cản, hắn khom người xuống thi lễ:
- Thần tuân chỉ.
- Hoàng thượng, điều này như nào có thể? Chế cử mở ra, sĩ tử báo danh đâu chỉ hơn trăm hơn ngàn? Lượng bài văn nhiều như vậy, tự mình bệ hạ thẩm duyệt, chẳng phải là làm mệt long thể? Thần nghĩ rằng…
Đến phân nhượng này, Trương Cửu Linh cũng không có cách nào góp lời tiếp. Dù sao hoàng đế mở lại chế cử chỉ cần không phải việc làm thiên tư bởi một người, bọn họ liền không còn lời nào để nói.
Lý Long Cơ ha ha cười:
- Trẫm tự có chủ trương, các ngươi không cần nhiều lời. Trẫm nên lựa chọn nhân tài cho triều đình, cho dù vất vả một chút cũng là theo lẽ thường phải làm. Cũng được, Trương Cửu Linh, ngươi giúp đỡ Lý Lâm Phủ sắp xếp việc này đi, nhớ kỹ lời trẫm nói, phàm là người báo danh đều phải đưa vào, không thể bỏ qua một người, hiểu chưa?
Trương Cửu Linh và Lý Lâm Phủ cùng khom người kêu lên:
- Chúng thần tuân chỉ.
- Đi thôi, trẫm mệt mỏi, trẫm phải nghỉ một lát.
Lý Long Cơ thuận tay đưa mấy thánh chỉ sớm đã bao kín trên bàn cho Lý Lâm Phủ:
- Truyền ý chỉ trẫm, từ hôm nay trở đi, mở lại chế cử, phàm là sĩ tử Đại Đường, bất luận xuất thân, không phân biệt nhà cửa, chỉ cần người có tài học, đều có thể tham gia.
Một đám thần tử chia làm hai nhóm, bước trên đường cung điện âm u hiu quạnh. Tình cảnh này nhìn qua có chút quỷ dị, một hàng năm người, Trương Cửu Linh dẫn đầu, mà một hàng, cũng chỉ có một người, chỉ có Lý Lâm Phủ. Đám người Trương Cửu Linh khinh thường liếc Lý Lâm Phủ một cái, chào hỏi qua lại với nhau, mà Lý Lâm Phủ không coi ai ra gì đi nhanh tới, trong mắt lóe ra một hào quang trào phúng.
Mặc dù Lý Lâm Phủ trong triều cũng không cô đơn, nhưng dù sao thời gian hắn đăng đường bái tương ngắn ngủi, cấp bậc thân tín hắn sắp xếp đều thấp, trước mắt là không có tư cách tiến vào ngự thư phòng của hoàng đế nghị sự, nhưng Lý Lâm Phủ lại có tin tưởng vô cùng mãnh liệt, hắn tin tưởng, trong tương lai không xa, bóng dáng một nhóm các đại thần thông thái rởm bên trái sẽ vĩnh viễn rời khỏi triều đình Đại Đường.
Sắc trời dần dần âm u, nhiều đám mây đen chậm rãi bay tới, che khuất bầu trời cung điện Đại Đường. Cuồng phong gào thét, đất đá mù trời, ầm ầm! Từng tiến sấm rền vang lên, tia chớn chói mắt thật lớn, bổ xuống, xẹt qua mái cong tầng tầng của cung điện Đại Đường, dừng lại trên bầu trời Đông Cung, từng đường lấp lóe quỷ dị.
Áp lực và âm trầm không gì sánh nổi chấn động trong lòng các trọng thần Đại Đường, Trương Cửu Linh nâng đôi mắt mờ, thở dài một tiếng:
- Các vị, bão táp sắp tới…