Tiêu Duệ hơi hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ, sẽ không phải tới đây hỏi chuyện lời mời của Lý Lâm Phủ chứ?
Quả nhiên, sắc mặt Lý Nghi ửng đỏ hơi do dự nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn quanh quẩn suốt đêm trong lòng nàng, làm khó khăn cho cuộc sống bình thường của nàng:
- Tiêu Duệ, hôm qua ta nghe nói Lý Lâm Phủ tìm ngươi vào phủ, không biết…
Thấy vẻ ngượng ngùng và lo lắng lộ trên mặt Lý Nghi, Tiêu Duệ thở dài trong lòng một tiếng, đối với công chúa đương triều có tình cảm với mình càng ngày càng sâu này, trong lòng hắn rất phức tạp. Nam tử Thịnh Đường này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hắn cũng chưa từng nghĩ tới phải giữ vững chế độ một vợ một chồng, thuận theo trào lưu của xã hội này là tốt rồi, nếu Lý Nghi không phải quý tộc, có lẽ Tiêu Duệ sẽ tiếp thu nàng. Nhưng nàng lại là công chúa, hơn nữa rất được sủng ái, công chúa được cả nước chú ý, vậy làm sao có thể được?
Nhưng mà, người không phải thánh hiền ai có thể vô tình, huống chi là loại tuổi máu nóng trào dâng như Tiêu Duệ. Vóc người Lý Nghi xinh xắn quyến rũ đoan trang, tính cách điềm tĩnh ôn hòa, không hề nhàm chán như đám quý tộc, xem nàng từ trước đến bây giờ rất ít lần tự xưng “bổn cung” trước mặt Tiêu Duệ có thể thấy được. Muốn nói Tiêu Duệ không có cảm giác với Lý Nghi, đó là không có khả năng, loại cô gái xinh đẹp cực kỳ truyền thống cổ điển này, không có nam tử nào không thích. Nhưng chắn ngang giữa hai người là chướng ngại rất lớn, không thể không khiến Tiêu Duệ từng khắc đều phải tự nhắc nhở mình, nhất định phải khống chế chính mình.
Tiêu Duệ hơi thất thần, Lý Nghi thấy lại cho là minh “sở liệu” không sai, sắc mặt có chút ảm đạm, buồn bã nói:
- Có phải Lý tướng muốn gả Lý Đẳng Không làm vợ ngươi hay không?
Tiêu Duệ thu lại tâm thần, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Nghi một cái, chậm rãi gật đầu, nhưng lại lắc đầu. Lý Nghi chỉ thấy Tiêu Duệ gật đầu, sắc mặt trở nên trắng bệnh, thân hình mềm mại xoay chuyển, run giọng nói:
- Ngươi sao? Ngươi thế nào?
Tiêu Duệ cười:
- Ta cự tuyệt.
Trái tim Lý Nghi muốn vọt ra lúc này mới dừng lại. Cảm xúc chợt buồn chợt vui thay đổi thiếu chút nữa khiến công chúa điện hạ sống an nhàn sung sướng chưa bao giờ tiếp xúc với tình cảm nam nữ từ nhỏ này ngất xỉu. Cảm thấy trước mắt choáng váng một hồi, may mà Tú Nhi ngay một bên, thấy thế vội chạy tới đỡ Lý Nghi.
Tú Nhi rót cho hai người hai chén trà xanh, kính cẩn lui xuống. Thần sắc của Lý Nghi đã khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Thị nữ này của ngươi rất tốt, thanh tú động lòng người khéo léo hiểu ý người, ta rất thích.
- Ồ, Tú Nhi rất tốt.
Tiêu Duệ cũng nói phụ họa.
- Còn có 5 ngày chính là ngày sinh của mẫu thân ta, không biết rượu ngươi chuẩn bị ủ như thế nào… Tiêu Duệ. Ta đã cùng mẫu phi nói qua, mẫu phi nói chỉ là danh nghĩa, ngươi tùy ý là được rồi, thật sự không được, ngươi đưa mẫu phi vài hũ rượu Ngũ Lương bổ sung cho đủ số là được.
Lý Nghi thản nhiên cười:
- Nếu Dương Hồi kia lại quấy rối, ta sẽ cho Kỳ đệ thu thập hắn.
Tiêu Duệ ồ một tiếng:
- Nhưng mà ta đã chuẩn bị xong rồi. Tất nhiên sẽ làm cho quý phi nương nương được nhấm nháp rượu ngon nhất từ trước đến nay.
- A! ----
Lý Nghi lại cười:
- Một khi đã như vậy, ta cũng yên lòng.
“Người trong lòng” trước mắt mình đã gây cho nàng vô số ngạc nhiên. Biết tính hắn trầm ổn, chưa từng nói dối, nếu đã nói có thể làm ra rượu ngon chưa từng có trước đây, thì nhất định có thể, ít nhất là có mười phần nắm chắc. Lý Nghi không muốn dây dưa vấn đề này nữa, do dự một chút mới chậm rãi nói:
- Ngày mai ta muốn đi dạo trong núi Chung Nam, Tiêu Duệ ngươi có bằng lòng cùng đi ta chơi một chuyến hay không?
Tiêu Duệ ngẩn ra, nhìn vẻ mặt chờ mong của Lý Nghi, không khỏi mềm nhũn, suy nghĩ một chút:
- Tiêu Duệ nguyện ý bồi công chúa điện hạ một chuyến.
Lý Nghi mừng rỡ, vội vàng đứng dậy muốn rời đi. Nàng phải nhanh chân về cung xử lý “việc vặt”. Dù sao một công chúa muốn cải trang đi du lịch có không ít công tác chuẩn bị phải làm. Thấy Lý Nghi kích động rời đi, Tiêu Duệ mới chậm chậm quay về. Lúc này, Trịnh Ưởng nắm trong tay một quyển sách, đang đi tới từ ngã rẽ hành lang.
- Công tử.
Trịnh Ưởng lịch sự thi lễ. Thần thái suy sút trên khuôn mặt đau thương kia đã sớm trở thành hư không. Từ khi biết người trong lòng bình yên vô sự trong Yên La Cốc, hai người “kết duyên” lại có quý nhân “bảo đảm”, Trịnh Ưởng giống như thay đổi thành một người khác, toàn thân tràn ngập không khí vui mừng. Hắn đem tất cả tinh lực đều vùi đầu vào trong bài vở, chuẩn bị đăng khoa trong kỳ thì mùa xuân sang năm, thuận lợi cưới Tiên nhi qua cửa.
Tuy rằng Trịnh Ưởng năn nỉ Tiêu Duệ nhiều lần, muốn gặp mặt Tiết Á Tiên một lần, nhưng Tiêu Duệ không đồng ý, chỉ khuyến khích hắn ra sức học hành, tranh thủ đăng khoa rồi mới lo chuyện nhi nữ. Kỳ thật, chủ yếu là Tiêu Duệ hiểu được, trước mắt Tiết Á Tiên ở trong Yên La Cốc, gặp mặt cũng có phần không dễ dàng.
- Dương Minh huynh, vài ngày không thấy, chuyện đọc sách này cũng đừng dụng công quá mức, nếu không sẽ làm thương bản thân.
Tiêu Duệ cười một tiếng.
Trịnh Ưởng chậm rãi đi tới:
- Mỗ không thể so sánh với công tử, ngươi là đại tài tử được sĩ tử thiên hạ kính ngươi, “thái căn đàm ký” của ngươi vừa ra, danh sĩ nho môn đều thua cả.
Tiêu Duệ nhíu máy, chuyển hướng nói:
- Điều này là do Đỗ Tử Mỹ, rước cho ta nhiều phiền toái như vậy.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một gia nhân kinh hoảng thất sắc chạy vội tới, còn cách xa đã hô:
- Công tử, không hay, Lệnh Hồ công tử bị gia nhân nhà Lý tướng bắt đi.
- Cái gì?
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, vội vàng hỏi:
- Sao lại thế này?
Gia nhân vốn tên Trương Hổ, sau khi tiến vào Tiêu gia đổi tên thành Tiêu Hổ. Tiêu Hổ lo sợ không yên nói:
- Hôm nay tiểu nhân cùng Lệnh Hồ công tử đi mua gạo lương cho Đỗ gia, không nghĩ đến trên đường Lệnh Hồ công tử đột nhiên mạo phạm Lý Đằng Không tiểu thư nhà Lý tướng, bị Lý tiểu thư mang theo mấy chục gia phó bắt vào Lý gia.
- Trời.
Tiêu Duệ âm thầm phun ra một câu nói tục. Nhưng lại nghĩ lại, Lệnh Hồ Xung Vũ tính tình ổn trọng, làm người cẩn thận chặt chẽ, căn bản không phải loại người gây chuyện thị phi, như thế nào lại đi va chạm nữ nhi của Lý Lâm Phủ? Hơn nữa, mặc dù là va chạm, bằng vào một thân võ nghệ của Lệnh Hồ đại hiệp, tại sao có thể bị Lý gia bắt đi?
Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Lệnh Hồ Xung Vũ tất nhiên là không phản kháng, nói vậy phải là không muốn tìm phiền toái cho mình, liên lụy mình và Tiêu gia.
Trầm ngâm một hồi, hắn khoát tay áo, vội vàng rời phủ đi hướng Lý gia. Tới Lý gia rồi, sắc trời đã gần hoàng hôn, Tiêu Duệ vừa mới báo danh nói muốn gặp Lý Đằng Không tiểu thư Lý gia không bao lâu, Lý Đằng Không điêu ngoa liền hưng phấn lao ra phủ, người còn chưa tới cửa, thanh âm giòn tan giống như chim hoàng oanh truyền ra:
- Tiêu Duệ à!
Trong lòng mỗi thủ vệ Lý gia đều giật mình, thầm nghĩ, không nghĩ tài tử Tiêu Duệ xuất thế ngang trời trong thành Trường An gần đây lại là ý trung nhân truyền thuyết của Lục tiểu thư? Chờ Lý Đằng Không thở hổn hển mang theo một làn gió thơm xông tới cửa, mọi người trong nhà gần như đều biết suy đoán này đại khái không lệch bao nhiêu.
- Tiêu Duệ gặp qua Lý tiểu thư.
Tiêu Duệ nhẫn nại thi lễ.
- Tiêu Duệ, ngươi còn biết tìm ta sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đằng Không hiện lên vẻ vui sướng nhàn nhạt, giơ tay áo lau sách mồ hôi đầy trán:
- Đi, đến phòng của ta đi.
- A, này…
Tiêu Duệ vừa theo Lý Đằng Không vào phủ vừa nhỏ giọng nói:
- Lý tiểu thư, nghe nói hôm nay trên đường…
Khuôn mặt tươi cười của Lý Đằng Không lập tức trầm xuống, bỗng nhiên dừng bước, trừng mắt hạnh:
- Ngươi không phải chuyên môn đến tìm ta?
- Này, a… ha ha.
Tiêu Duệ cười theo, ha ha cười.
- Hừ, nếu không phải tới tìm ta, ta đây liền đi.
Lý Đằng Không hung hăng dậm chân, đi về phía trước hai bước, thấy Tiêu Duệ xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không khỏi lại nở nụ cười hì hì:
- Người nọ là gì của ngươi?
- Là …
Tiêu Duệ lúc này mới nhớ tới, quan hệ của Lệnh Hồ Xung Vũ này và mình có chút “lung tung”, tuy rằng Lệnh Hồ Xung Vũ luôn tự cho mình là hạ nhân, nhưng Tiêu Duệ lại chưa từng coi hắn là hạ nhân, luôn xem hắn là bằng hữu, nhưng ---- Tiêu Duệ cười cười:
- Là bằng hữu của Tiêu Duệ, luôn bên người mỗ…
- Hì hì, ta hiểu được.
Lý Đằng Không lại hì hì cười, nhưng nàng lại lập tức nghĩ đến bộ dáng hung tợn của Lệnh Hồ Xung Vũ vừa rồi, không khỏi tức giận trong lòng, khuôn mặt tươi cười vui vẻ giây lát lại trở nên lạnh như băng:
- Hắn gọi Lệnh Hồ Xung Vũ đúng không? Hắn không ngờ lại mang theo ngọc ngội Lý gia chúng ta, ta muốn lấy ra nhìn một cái, không ngờ hắn dám động thủ động cước với ta, hừ!
Đây là cái quỷ quái gì vậy? Không ngờ Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo ngọc bội Lý gia? Đây không phải vô nghĩa sao? Lý gia không chỉ có quyền quý, còn mang họ Lý của hoàng tộc, Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ là một thanh niên bình thường trong thành Lạc Dương, đứa con một tiêu đầu, tại sao có thể có quan hệ với loại nhà giàu nhà cao cửa rộng như Lý gia?
Thấy thần thái Tiêu Duệ giống như lọt vào sương mù, sắc mặt Lý Đằng Không hơi nguội lại, than thở một câu:
- Ta cũng không biết… Chẳng qua, tiểu tử này hiện tại đang trong thư phòng của cha ta. Đi, Tiêu Duệ, ngươi đi theo ta.
Lý Đằng Không lấy tay dắt váy dài, mỉm cười nhích lại gần, mặt mày điềm nhiên như không tựa vào bên cạnh Tiêu Duệ, nếu như tay không bận bịu “nâng” váy, có lẽ sẽ dắt tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ hơi lui ra phía sau một bước, lúc này mới chậm rãi bước theo sau Lý Đằng Không đi vào. Vừa tới cửa thư phòng Lý Lâm Phủ, liền gặp Lý Lâm Phủ thần sắc âm trầm mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ thần thái cũng đồng dạng đi ra. Lý Lâm Phủ thấy nữ nhi của mình cười yếu ớt chân thành đang đi cùng một thiếu niên anh tuấn phóng khoáng, gió nhẹ thổi khiến tay áo giữa hai người chạm nhau, từ xa nhìn lại, giống như một đôi người yêu thân mật trai tài gái sắc.
Quả nhiên là xứng. Tâm tình âm trầm của Lý Lâm Phủ lập tức tốt lên, Lý Đằng Không vui cười nhào qua:
- Phụ thân, tiểu tử này là người của Tiêu Duệ.
- Gặp qua Lý tướng gia.
Tiêu Duệ không thể không quay mắt khom người thi lễ về phía gian tướng Đại Đường, thuận tiện cũng nhìn lướt qua Lệnh Hồ Xung Vũ phía sau Lý Lâm Phủ.
- Miễn lễ. Tiêu Duệ, đây là con một vị cố nhân của ta, ngươi hãy đối xử tối với hắn.
Thần sắc Lý Lâm Phủ cực kỳ phức tạp liếc Lệnh Hồ Xung Vũ một cái, Lệnh Hồ Xung Vũ im lặng không nói gì bước đến phía sau Tiêu Duệ, cúi đầu không có động tĩnh gì.