Đang lúc mọi người than thở sợ hãi, Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Ba vị điện hạ, chư vị, rượu này rất mãnh liệt chỉ thích hợp uống từng chút một, tuyệt đối không thể nâng ly thả cửa.
Nhưng Tiêu Duệ rất nhanh chóng phát hiện, đã biết nhắc nhở là thiện ý nhưng không người nào để ý. Tất cả khách khứa, trừ Lý Nghi và Ngọc Chân ra, gần như đều bừng chén rượu bằng ngọc xanh trong suốt, vừa uống rượu màu sữa trong ly vừa không ngừng tán thưởng.
Một lão già áo xanh đầu đầu tóc trắng, ba sợi râu dài dưới cằm, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau khi nhắm mắt lại thật lâu, đầu vai có chút run rẩy, khuôn mặt vừa gầy vừa thanh tú, hiện lên màu hồng, lão chậm rãi đứng dậy, chắp tay đơn giản nói:
- Tiêu công tử, rượu này còn không, bán cho lão phu vài hũ? Lão phu sợ hôm nay uống xong rượu này, lại uống rượu khác thì nhạt như nước ốc.
Lý Kỳ một bên gắng sức đưa mắt ra hiệu với Tiêu Duệ, mà Lý Nghi cũng ý bảo Tiêu Duệ một chút, Ngọc Chân vẫn cười nhạt như cũ, nhìn cháu trai cháu gái của mình làm “động tác nhỏ”, nụ cười khóe miệng càng ngày càng mềm mại.
Tuy rằng không biết lão già này là người phương nào nhưng Tiêu Duệ vẫn đúng dậy khom người đáp lễ:
- Hồi bẩm lão tiên sinh, rượu này cũng không bán, chỉ là Tiêu Duệ tự làm uống một mình, toàn bộ số còn thừa cất trong nhà đã mang đến dâng cho Ngọc Chân điện hạ.
Lý Kỳ âm thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ Tiêu Duệ ngươi như nào lại ngốc vậy, không có ngươi không biết làm lại sao? Ngươi không thể đáp ứng trước? Ngươi có biết lão giả này là ai không?
Lão già thất vọng thở dài một tiếng, chép chép miệng, đi vài bước, vẫn chưa thỏa mãn trở lại tràn ngọc mong chờ nói:
- Tiêu công tử, lão phu Hạ Tri Chương, cùng Tiêu công tử đều là một trong Ẩm trung tam tiên, nếu như ngày khác Tiêu công tử lại làm rượu ngon như vậy, nhất định phải đưa lão phu vài hũ, ha ha.
Hạ Tri Chương? Trời ạ! Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, không ngờ là Hạ Tri Chương danh nhân Đại Đường được mọi người gọi là Cuồng tửu tiên. Tại thời đại này, danh khí và uy vọng của Hạ Tri Chương rất cao, Lý Bạch không thể bằng được.
Tiêu Duệ vái cháo thật lâu:
- Hóa ra là Hạ lão đại nhân. Vãn sinh kính ngưỡng đại danh của đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp, thật sự cảm thấy quang vinh trong lòng!
Lý Kỳ ở một bên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ này được rồi, Hạ Tri Chương này chính là Lễ Bộ thị lang, chủ trì kỳ thi mùa xuân sang năm, nếu ngươi được ông ấy thưởng thức, chuyện khoa cử coi như xong một nửa. Nhưng ngữ điệu của Lý Kỳ chưa nới lỏng bao lâu, lại nghe Tiêu Duệ cao giọng nói:
- Hạ đại nhân, rượu này của vãn sinh mặc dù làm nữa cũng quyết không đưa cho đại nhân.
Hạ Tri Chương cảm thấy khó chịu, mà tất cả mọi người đều cười lạnh ngồi xem nào nhiệt. Trong lòng Dương Hồi lại nở hoa, Tiêu Duệ ơi Tiêu Duệ, tên cẩu nhà ngươi mới gặp mặt đã đắc tội với Lễ Bộ thị lang này, ngươi còn muốn khoa cử đăng khoa, chẳng phải là mơ mộng hão huyền?
Hạ Tri Chương trời sinh tính tình hào phóng khoáng đạt, có tiếng là sâu rượu đã gặp rượu liền không muốn sống. Nếu không danh uống rượu cũng sẽ không trải rộng trong rừng thi nhân nước nhà. Ông ta có chút không vui liếc Tiêu Duệ một cái, thầm nghĩ thiếu niên này thật sự không nhìn được tình thế. Lão phu liều mạng xin ngươi vài hũ rượu, không ngờ ngươi ngay mặt từ chối, thật sự là buồn cười.
Hạ Tri Chương lắc đầu, đang muốn bất mãn quay về chỗ, lại nghe Tiêu Duệ cao giọng nói:
- Lão đại nhân, rượu này rất mãnh liệt, mà lão đại nhân tuổi đã già, Tiêu Duệ thật sự sợ lão đại nhân thường xuyên uống rượu này sẽ làm thương bản thân. Nếu là như vậy, Tiêu Duệ sẽ là tội nhân của rừng sĩ tử Đại Đường.
Lý Nghi thở phào một cái.
Hạ Tri Chương bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Tiêu Duệ thật lâu. Thấy thần sắc chân thành trên mặt thiếu niên, không khỏi đổi giận thành vui, âm thầm tán thưởng vài tiếng, hay cho một tiểu ca nhi khéo hiểu lòng người. Ông ta ha ha cười:
- Tiêu công tử quá lo lắng. Lão phu uống rượu đã mười năm, hiểu được niềm vui trong rượu này, mặc dù một ngày nào đó say chết, lão phu cũng cam tâm tình nguyện. Ta nói tiểu ca nhi này, không nên từ chối, cứ như vậy định rồi, ngày khác đưa lão lão phu vài hũ. Nhất định nhất định.
Tiêu Duệ vốn thành tâm hảo ý, hắn biết rượu Ngũ Lương mình đặc biết chế cực kỳ mãnh liệt, nếu uống thỏa thích, có thể say chết một con trâu. Loại uống rượu điên cuồng như Hạ Tri Chương này, nếu phải nâng ly, say không tỉnh cúi chào Đại Đường cũng không phải chuyện không thể. Tiêu Duệ không muốn bởi vì uống rượu mình làm mà dẫn đến cái chết của một lãnh tụ văn đàn của Đại Đường như vậy.
Nhưng lời này nghe vào trong tai các khách khứa, lại thành lấy lòng và vuốt mông ngựa khéo léo.
Cùng với mặt trời đỏ treo trên không trung, trong u cốc quanh co lại nổi lên tiếng nhạc lả lướt. Mười mấy vũ nữ áo quần bại lộ dáng người đầy đặn, vặn eo lắc mông nhẹ nhàng tao nhã, xếp thành hình số 8 múa giữa sân. Ngọc thủ đám vũ nữ đặt trên khuôn ngực ưỡn ra, trên cái mông đầy đặn và trên đùi che một tầng vải mỏng vuốt ve qua lại, môi đỏ mọng, đôi mắt ngập nước phóng ra sóng điện mê người, vặn vẹo phong nhũ và cặp mông trong tiếng nhạc cực kỳ phóng túng, cực kỳ câu người.
Lưng rắn đong đưa, mông tròn rung động mãnh liệt, vóc dáng nước da như ẩn như hiện, đường cong thành thục lung linh của thân hình quyến rũ câu người, một thân da thịt tuyết trắng lộ ra một nửa trước vạt váy áo mở ra, mỹ nhũ nở nang trước ngực nhảy lên xuống giống như thỏ ngọc, hai chiếc đùi nhỏ bé trơn nhẵn mơ hồ mang theo thần bí u cốc nhô cao mà mập mạp kia…
Trang sức trên váy lót ngắn bằng chất lụa tơ tằm mỏng vô cùng mê người tại ** thon dài của đám vũ nữ xinh đẹp, buộc quanh đường cong tinh tế hoàn mỹ xinh đẹp thon dài như ma quỷ, như băng tuyết trắng nõn, đọng lại nhũ bàn trơn bóng, da thịt mềm mại trong suốt như ngọc, giúp cho lực đả kích vào thị giác của dung nhan kia tiến đến cực điểm, tạo thành một hình ảnh hương diễm khiến người ta trố mắt nhìn.
Tâm tính bình tĩnh cởi mở ung dung của kẻ xuyên qua như Tiêu Duệ cũng không khỏi trợn mắt há mồm, này, này, này là xã hội thượng lưu trong những năm giữa đời Đường, đã bắt đầu lưu hành múa ướt át? Hắn rõ ràng nhìn ra một số quyền quý đã bắt đầu đỏ mặt, hơi thở hổn hển, hiễn nhiên đã bị hấp dẫn, bừng bừng phấn chấn.
Lý Nghi hơi cúi đầu, trong lòng âm thầm oán Ngọc Chân hoàng cô không chịu nổi.
Nhưng khóe mắt sáng rực của Tiêu Duệ lại phát hiện, trên khuôn mặt còn mang bộ dáng thùy mị của Ngọc Chân không ngờ cũng lờ mờ đỏ lên, trong mắt không ngờ cũng để lộ ra vẻ... Trời ạ, Tiệu Duệ giật mình trong lòng một cái, dụi dụi mắt, trong lòng niệm một tiếng thượng đế của ta, ông trời của ta.
Thậm chí, Tiêu Duệ còn phát hiện, ngọc thủ có chút mê người mà Ngọc Chân bảo dưỡng vô cùng tốt kia cố ý vô tình đặt bên hông thiếu nữ xinh đẹp ngồi xổm bên nàng, mà vuốt ve nhẹ nhàng bí mật. Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ hồng lên, mắt to khép hờ, màu đỏ ướt át.
Vào giờ khắc này, Tiêu Duệ quả thực hít thở không thông. Hắn hổn hổn chửi thề một câu, cực kỳ phức tạp nghiêng đầu đi, không xem cặp mông ngực đầy đặn của đám vũ nữ này nữa; vào giờ khắc này, hắn cũng không muốn nói cái gì cả, thầm nghĩ phải thoát khỏi địa phương này thật xa, tìm một góc nào đó mà mãnh liệt nôn mửa một phen.
Hắn vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt Lý Nghi mang theo chút lửa nóng nhìn mình, không khỏi cười khổ một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay.
- An tâm một chút chớ nên nóng nảy.
Không ngờ Lý Nghi cúi người mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng thì thào:
- Điệu múa này sẽ trôi qua rất nhanh …
Tất cả khách khứa nam tính đều khôi phục trạng thái bình thường, Tiêu Duệ cảm thấy một thân mồ hôi lạnh. Xuyên qua đến Đại Đường này cũng không ngắn, nhưng hơn một năm trải qua này cộng lại cũng không làm cho hắn rung động bằng một màn hôm nay.
Chẳng qua, ca múa trong ẩm yến của người Đường còn không ngừng, điệu múa ướt át xong rồi, lại thay vài nữ ca sĩ lên hài vài điệu hát lưu hành dân gian. Tiêu Duệ thở dài, cúi đầu rót rượu uống một mình, nếu không phải lúc này rời đi rất không lễ phép, hắn đã sớm rời khỏi bữa tiệc.
Đột nhiên, ngay khi hắn ngẩng đầu trong nháy mắt, phát hiện một gương mặt trong ba nữ ca sĩ giống như từng quen biết: suy nghĩ thật lâu sau, hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, đây công phải nữ ca sĩ Tiết Á Tiên mà Trịnh Ưởng luôn miệng nói yêu tận xương tủy sao? Nàng như nào lại xuất hiện trong ẩm yến của Ngọc Chân công chúa?
Đang tự cân nhắc, nữ ca sĩ đã hoàn thành mấy khúc thanh xướng, đang chuẩn bị rời bữa tiệc. Trước mắt Tiêu Duệ hiện ra khuôn mặt đau thương muốn chết của Trịnh Ưởng, trong lòng quýnh lên đứng dậy nghênh đón, vòng qua bàn đám người Hạ Tri Chương, vừa lúc ngăn cản đường đi của mấy nữ ca sĩ kia. Đám người trên bữa tiệc đang cao hứng uống rượu mua vui, căn bản không chú ý Tiêu Duệ rời khỏi bữa tiệc khi nào.
Tiệu Duệ quét qua khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tiết Á Tiên, trong lòng còn đang hồ nghi, có nói một tiếng với cô gái này nên hay không, Trịnh Ưởng không chết, vẫn sống tốt trong phủ đệ của mình. Thật sự nói lời này, Tiêu Duệ vẫn không quá tin tưởng, kỹ nữ khiến cho Trịnh Ưởng tiêu hết cả tiền tài có mang cảm tình thật sự với Trịnh Ưởng.
Vì thế hắn liền muốn thử nàng một lần.
- Tiết Á Tiên, Trịnh Ưởng đã chết, người đẹp lại cười trước gió hồ thu?
Âm thanh trầm thấp có lực của Tiêu Duệ rơi vào trong tai Tiết Á Tiên, toàn thân nữ tử mềm mại đáng yêu bỗng run lên, nhìn Tiêu Duệ một thật lâu, hai má trở nên trắng bệch, run giọng hỏi:
- Vị công tử này, ngươi biết Trịnh lang nhà ta sao?
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:
- Ta không biết Trịnh lang nhà ngươi, ta chỉ biết một cái xác trong đất hoang ngoài thành Trường An kia thôi.
Tiết Á Tiên gọi Trịnh lang một tiếng thảm thiết, thân mình như lá rụng bị gió thổi ngã trên cỏ, trong mắt chảy ra hai hàng lệ, đến đây ngất xỉu. Một tiếng kêu thảm thiết này, tuy thanh âm không lớn, nhưng khiến cho một ít người chú ý.
Lý Nghi quăng cái nhìn khó hiểu với Tiêu Duệ, thấy hắn vội vàng trở về, trong thần sắc ngưng trọng có chứa một chút vui mừng và may mắn nào đó, không khỏi lại kỳ quái. Đang êm đẹp, sao lại chạy tới “xuất hiện cùng một chỗ” với mấy nữ ca sĩ?
Nàng đang kỳ quái, Tiêu Duệ cũng đang cảm thấy may mắn. Hắn cảm thấy may mắn cho Trịnh Ưởng, người con gái mà anh ta yêu có cảm tình thực sự với anh ta ---- có thể có được một phần chân ái, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh của Trịnh Ưởng. Ít nhất, trên phương diện tình cảm, hắn cũng không có thất bại. Chính là từ giờ phút này, Tiêu Duệ có ý niệm âm thầm trợ giúp Trịnh Ưởng và cô gái này hoàn thành chuyện tốt.
Chẳng qua nơi này không hợp, Lý Nghi cũng không truy hỏi, chỉ có cùng Lý Kỳ giới thiệu Tiêu Duệ cho một ít quyền quý trên bữa tiệc. Lễ Bộ thị lang Hạ Tri Chương, Lại Bộ thị lang Tô Tấn, danh sĩ Tiêu Toại, Đỗ Phủ, Ẩm trung bát tiên ca trong lịch sử hôm nay đến ba người. Còn một số quan viên các bộ cấp bậc hơi thấp, khiến cho Tiêu Duệ giật mình là, trung niên nam tử thần sắc ôn hòa trầm mặc ít nói ngồi trong góc, không ngờ lại là Vương Duy đại danh đỉnh đỉnh.