Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 309: Trở về (1)

Thật vậy Tả Thiếu Dương trước kia tuấn tú, song mang vẻ yếu ớt của thư sinh, bây giờ có chút phong sương vào, da sạm đi không trắng trẻo như trước, má hóp vào nhưng lại thêm rắn rỏi, từ đôi mắt toát lên vẻ mạnh mẽ, dày dặn.

Tả Thiếu Dương nhìn thấy Tiêu Vân Phi mừng không nói lên lời, giang tay ra muốn ôm, nếu đối diện có là Nghê Nhị thì y cũng muốn ôm một cái thân tình, thế nhưng Tiêu Vân Phi lạnh nhạt đánh bạt tay y đi:

- Khỏi làm trò đàn bà con nít đó, lão ca đây không thích.

Nói rồi đi ra sát mét vực:

- Nơi này thú vị đấy, làm sao đệ qua bên đó được để bị kẹt luôn ở đó?

Tả Thiếu Dương kể vắn tắt, chỉ nói có lão hòa thượng điên lừa mọi người lên đó để giết nhau.

Tiêu Vân Phi không hứng thú lắm với câu truyện, mà quan tâm tới tuyệt tình này hơn, gật gù nói:

- Chỗ này được đấy, làm nơi ẩn náu rất tốt, nhưng mà trước đó phải bịt miệng những kẻ không nên biết đã.

Ông ta vừa dứt lời thì có giọng hoảng hốt vang lên:

- Lão nhân gia, người hứa sẽ tha cho chúng tôi mà.

Lúc này Tả Thiếu Dương mới chú ý tới dưới gốc cây có hai nam tử bị trói ngoặt tay ra sau, thì ra đây là hai người đã bắn tên sang bờ bên kia, nói đỡ:

- Lão ca, tha cho họ đi, dù sao họ cũng cứu đệ.

Tiêu Vân Phi phất tay:

- Đệ đừng mềm lòng, hai tên này chẳng phải tốt đẹp gì đâu, ta đang trên đường đi tìm người cứu đệ thì tình cờ thấy hai kẻ này đang thay đồ quan binh ra, mặc đồ thường dân vào, ta đoán chúng là gian tế của phản quân chuẩn bị trà trộn vào thành phá hoại, nếu không phải còn cần chúng giúp cứu đệ thì ta giết phứt rồi, loại người này không cần thương xót.

Nghe thấy hai chữ “gian tế”, ba người Tả Thiếu Dương nhìn chúng với ánh mắt thù hận, chính những tên thế này góp phần khiến trong thành rơi vào thảm họa như bây giờ.

Nếu đã là phản quân thì đúng là chả cần lịch sự làm gì, Tả Thiếu Dương cười gằn:

- Lão ca, giao cho đệ đi, tra hỏi xem bọn chúng tính vào thành làm gì, định phóng hỏa hay thả độc.

Ngồi xuống trước mặt hai tên nam tử:

- Đám người đi làm gian tế như các ngươi chắc chuẩn bị tinh thần bị bắt rồi đúng không, ta đoán các ngươi đều rất dũng cảm, không sợ tra tấn. Nhưng tin ta đi, ta dùng hình khác lắm, ta sẽ phẫu thuật tháo từng mẩu xương của các ngươi ra, khi xương cốt toàn thân các ngươi bị lấy ra rồi, ngươi sẽ thành một cái túi da, giống như đống bùn nhão nhoét trên mặt đất, nhưng các ngươi không chết ngay đâu, mà chết rất từ từ …

Nghe những lời này cả Miêu Bội Lan và Vượng Tài đều rùng mình, nhìn nụ cười nửa miệng, đôi mắt đầy tà khí của Tả Thiếu Dương, họ cũng không biết y nói thật hay chỉ dọa.

Hai tên binh sĩ rối rít nói:

- Không, không chúng tôi không phải gian tế.

Tiêu Vân Phi hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tả Thiếu Dương, nhưng vẫn cười:

- Làm thử với một tên trước, cho tên còn lại rút kinh nghiệm.

Tả Thiếu Dương gật đầu, chỉ vào tên bên trái:

- Bắt đầu luôn với ngươi nhé!

Rồi mở ngay rương cấp cứu ra lấy dao phẫu thuật.

- Thật, công tử, lão nhân gia, chúng tôi không nói dối, chúng tôi được cử vào thành đưa thư, chúng tôi không phải gian tế, không định phá hoại.

- Thư đâu? Gửi cho ai?

- Thư dấu trong áo.

Tả Thiếu Dương sờ người hắn quả nhiên thấy một chỗ bất thường, thật ra nếu không biết thì cũng chỉ nghĩ là vải cứng thôi, đổi dao bằng kéo, cắt mép áo, lấy ra một phong thư không đề tên người gửi cũng như người nhận:

- Gửi cho ai, ta không nhắc lại nữa đâu đấy.

Hai tên phản quân nhìn nhau, ngần ngừ một lúc cũng nói ra:

- Cho Đại tướng quân.

- Cái gì!?

Cả Tả Thiếu Dương và Tiêu Vân Phi đều giật mình đồng thanh, nhìn kỹ lại bức thư, song giống vô vàn bức thư khác không có gì đặc biệt.

Vốn định hỏi thêm ai là người gửi và nội dung là gì, nhưng là thư gửi cho Đại tướng quân, lại từ phía phản quân, Tả Thiếu Dương thấy mình nên biết càng ít càng tốt:

- Lão ca, đệ thấy nên đưa chúng vào thành.

Tiêu Vân Phi nghi ngờ:

- Chúng nói dối để thoát thân thì sao?

- Lúc đó quan binh cũng không tha cho chúng, khỏi cần bẩn tay.

- Cứ làm theo ý đệ đi.

Tiêu Vân Phi bất thình lình phòng ra hai mũi phi dao, phi dao như có mắt cắm phập xuống đất, cách “gà con” của mỗi tên chỉ có tí tẹo:

- Đừng giở trò với lão phu đấy.

Hai tên phản quân toát mồ hôi lạnh rối rít vâng dạ.

Năm người liền lên đường trở về thành, bây giờ Tả Thiếu Dương mới có thời gian hỏi:

- Lão ca, làm sao tìm được tới đây, nếu không có huynh, ba người bọn đệ e là chết đói trên núi mất.

- Ta nghe nói bên này quan binh và phản quân đánh nhau mãi không xong, cho nên cũng lo không ngươi thế nào, mười ngày trước ta trở về huyện thành, nghe lệnh tôn nói, các ngươi hơn một tháng trước lên núi hái thuốc liền không về nữa, cha mẹ ngươi từng cùng thợ mộc Lý lên Quỷ Cốc phong tìm, nhưng đều bị phản quân đuổi về, cầu xin thế nào cũng không được, chỉ biết ngày ngày lau nước mắt. Ta liền bảo bọn họ chớ lo, rồi lên núi tìm các ngươi, bắt cả phản quân tra hỏi bọn chúng cũng không biết gì,

Không ngờ Tiêu Vân Phi lại nghĩa khí như thế, nếu nói báo ơn thì chuyên trước giờ ông ta làm đã quá đủ rồi, Tả Thiếu Dương gấp giọng hỏi:

- Cha và mẹ đệ thì sao? Có khỏe không?

Miêu Bội Lan cũng nhịn nãy giờ, cũng hỏi:

- Lão nhân gia, còn mẹ ta và đám đệ muội có sao không?

Tiêu Vân Phi liếc nàng một cái:

- Tả lang trung và Tả phu nhân đều khỏe, chỉ có điều bị nạn đói dày vò gày tới sưng phù lên rồi, đặc biệt là Tả phu nhân, như già đi vài tổi, do nhớ ngươi mà ra đấy... Còn người khác ta không biết.

Vượng Tài rối rít xen vào:

- Lão nhân gia có biết tiểu thư nhà ta ra sao rồi không?

Tả Thiếu Dương vỗ trán:

- Phải rồi Tiêu đại ca, cô nương chân bị thương, ở nhà đệ chữa trị, đệ lên núi hái thuốc cho cô ấy, làm sao rồi?

- Ồ, thế thì có chút ấn tượng.

Tiêu Vân Phi nhớ lại:

- Khi ta tới hiệu thuốc thì không còn nhiều người ở lại chữa bệnh, cô gái đó à... Chưa chết, có điều cũng cách cái chết không xa nữa.

Vượng Tài cuống cà kê nắm lấy tay Tiêu Vân Phi:

- Lão nhân gia..

Chưa kịp nắm tay, cũng chưa nói dứt câu đã "bốp" một cái, ăn tát hộc máu.

Miêu Bội Lan ôm miệng kinh sợ, nhìn ánh mắt của Tiêu Vân Phi trở nên âm trầm.

- Không sao chứ? Vị lão ca này của ta tính cách hơi đặc biệt, không thích thân thiết với người khác.

Tả Thiếu Dương nói nhỏ với Vượng Tài, sau đó hỏi:

- Ý đại ca là sao?

- Vết thương mưng mủ, không nghiêm trọng lắm, nhưng sốt mãi, lúc tình lúc ngủ, lúc ta nhìn thấy là vậy đấy!

Chỉ cần còn sống là được, Tả Thiếu Dương nhẹ cả người, y cũng đã biết không có Tử bối thiên thì bệnh của Xảo Nhi khó trị dứt, có thể duy trì nó không tệ hơn là không dễ, cha hẳn bỏ công không ít:

- Vậy Chỉ Nhi thì sao?

Nói tới đó không khỏi nóng ruột, không biết nha đầu đó có nhớ mình không, có khóc vì mình không?

- Rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành, ta đi nhiều nơi rồi, chưa thấy ai đẹp như thế.

- Đệ đâu hỏi dung mạo cô ấy.

Tả Thiếu Dương cười khổ:

- Đệ hỏi tình trạng cô ấy ra sao mà.

- Ta ở nhà ngươi có một chút, nghe ngươi mất tích là tức tốc đi tìm, chục ngày liền ăn gió nằm sương, lại vất vả nghĩ cách cứu ngươi, ngươi chẳng hỏi một câu, hết hỏi muội muội lại hỏi mỹ tỳ, hừm!

Tả Thiếu Dương hơi ngượng ngùng, có điều không phải là chàng trai chất phác đơn thuần, đi lấy nước bị mấy tiểu cô nương trêu cũng đỏ mặt nữa, trải qua nhiều chuyện, thành thục và khôn ngoan lên nhiều, chắp tay nói:

- Ơn cứu mạng của lão ca, tiểu đệ khắc ghi trong lòng, đệ biết những ngày qua lão ca trên núi gian nan vất vả đều là vì đệ, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, chỉ giữ trong lòng, đệ luôn coi đại ca như người thân, có chuyện nghĩ tới, có việc thì nhờ vả, cho nên không khách khí.