Đại Đường Song Long Truyện

Chương 87: Trường giang da thoại

Quá buổi hoàng hôn, chiến thuyền mới đi ra khỏi khúc ngoặt, tiến vào Trường Giang, ngược dòng đi về Ba Lăng, còn thuyền hàng thì lại đi dọc sông ngược lên phía Bắc.

Khấu Trọng đẩy cửa bước vào phòng Từ Tử Lăng, thấy gã huynh đệ đang ngồi điều tức, ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt vì mất máu ra, chẳng hề có vẻ như vừa mới trúng một kiếm chút nào. Hai gã ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Khấu Trọng thở dài than: "Tiểu Lăng ngươi thật quá to gan, lúc đó ta thật sợ ả xú công chúa không kịp thu kiếm, lấy mạng của ngươi, sau khi mọi sự kết thúc mới thấy toát hết cả mồ hôi lạnh".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Đây là phương pháp duy nhất để giải quyết chuyện này, nếu không nàng ta làm sao mà xuống nước được? Nếu liều mạng đánh nhau, ai bị thương cũng không hay cả".

Khấu Trọng lộ thần sắc suy tư, chậm rãi nói: "Cái chết của Nhậm Thiếu Danh không những đã làm thay đổi tình thế của phương Nam, mà còn biến đổi cả vận mệnh của chúng ta nữa, giờ đây chúng ta đã là đích nhắm của vạn người rồi. Tuy rằng nói trước đây lúc nào chẳng vậy, nhưng cũng phải thừa nhận rằng tình thế của ta với ngươi giờ đây hung hiểm hơn trước rất nhiều". Gã ngừng giây lát rồi nói tiếp: "Có hai kẻ mà chúng ta đặc biệt phải đề phòng, ngươi có đoán được ra là ai không?".

Từ Tử Lăng trầm ngâm: "Một trong hai kẻ ấy có phải là Bạt Phong Hàn không? Lúc Đơn Uyển Tinh bỏ qua cho ta, ta cảm nhận được y đã động sát cơ với chúng ta. Một người nữa có phải là Thiết Lặc Đại Đạo Khúc Ngạo không?".

Khấu Trọng nói: "Nếu là Khúc Ngạo thì ta cần gì ngươi đoán nữa. Kẻ mà ta nghĩ tới là Dương Hư Ngạn, hắn muốn giết Hương tiểu tử, rõ ràng là đang giúp cho Lâm Sĩ Hồng và Nhậm Thiếu Danh, giờ đây chúng ta giết chết họ Nhậm, hắn không đến tìm chúng ta tiết hận mới là lạ đấy".

Từ Tử Lăng ngó ra ngoài ngắm ánh trăng hiền hòa, thở dài một tiếng, rồi lại lắc đầu như muốn rũ bỏ hết mọi phiền não.

Khấu Trọng thử thăm dò gã: "Ngay cả Bạt Phong Hàn cũng nhìn ra ác công chúa đó có ý với ngươi rồi!".

Từ Tử Lăng chẳng hề để ý, chậm rãi nói: "Có ý thì sao chứ, Đông Minh phái đó có rất nhiều quy củ quái dị, công chúa sớm đã có phò mã gia từ lâu rồi. Quan trọng hơn là ta căn bản không muốn lấy vợ sinh con, chỉ mong có thể tự do tự tại sống hết cuộc sống này là tốt rồi, cũng không hoài đại chí giống như ngươi, tế thế cứu dân cái gì chứ...?".

Khấu Trọng gượng gạo nói: "Ngươi lại chọc ta rồi!".

Từ Tử Lăng chợt nghiêm mặt nói: "Ta chỉ nói sự thật, xét về mặt sách lược, nếu ngươi cưới được Tống Ngọc Trí thì đúng là thượng sách chi sách".

Khấu Trọng ngửa mặt lên nhìn trần nhà, để lộ ánh mắt khát khao thèm muốn, nhưng lại tràn đầy hoang mang, mơ mơ màng màng nói: "Không thể phủ nhận rằng nàng ta cũng có chỗ hấp dẫn với ta, nhưng thế nào ta cũng không thể đối đãi với nàng giống như đối với Lý Tú Ninh được. Đó là một cảm giác hết sức kỳ lạ, khiến ta không thể nào ngủ yên, nó vừa thống khổ lại vừa khoái lạc! Ôi! Có phải do ta đã bị tổn thương sau bài học với Lý Tú Ninh nên không thể can đảm mà đi mở gút thắt tình cảm này ra hay không?".

Từ Tử Lăng quả quyết lắc đầu, mỉm cười nói: "Lý Tú Ninh chỉ đại diện cho một bước chuyển ngoặt trong cuộc đời Trọng thiếu gia ngươi mà thôi. Kể từ lúc đó trở đi, ngươi đã chuyển tất cả sự khao khát đối với những sự vật tốt đẹp của mình lên sự nghiệp và thiên hạ cả rồi. Vì thế dù ngươi chưa rõ mình có thật sự yêu Tống Ngọc Trí hay không, ngươi vẫn không chút do dự mà quyết định lấy nàng làm vợ. Thế nên, ta có thể khẳng định, hiện giờ đối với ngươi mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn là tranh bá thiên hạ, bởi thế nên bất cứ chuyện gì ngươi cũng sẽ xét đoán dựa theo sự lợi hay hại trên mặt này để quyết định. Ta nói như vậy có đúng hay không?".

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Như vậy chẳng phải ta vĩnh viễn mất đi khả năng yêu một nữ nhân thật sự sao?".

Từ Tử Lăng đồng tình nói: "Đây gọi là có được tất sẽ có mất, lựa chọn chính là chọn lựa, chọn được cái này, tự nhiên sẽ mất đi cái kia".

Khấu Trọng gãi đầu nói: "Ta có thể cùng lúc chọn cả hai được không?".

Từ Tử Lăng bật cười nói: "Giả như Lý Tú Ninh đến tìm ngươi, nói cho ngươi biết cuối cùng nàng ta cũng phát hiện ra là đã yêu ngươi, mong được cùng ngươi bạch đầu giai lão, lúc đó, ngươi có chịu rời bỏ Tống Ngọc Trí hay không?".

Khấu Trọng lập tức á khẩu vô ngôn. Lúc này Vân Ngọc Chân chợt đẩy cửa bước vào, cười duyên dáng nói: "Hai vị đại anh hùng đang nói gì đó? Có thể cho ta tham dự vói không?".

Khấu Trọng vỗ đùi cười cười nói: "Mỹ nhân sự phụ, có hứng thú ngồi lên chiếc ghế thịt làm người ta thoải mái nhất thế gian này không?".

Vân Ngọc Chân liếc mắt đưa tình với gã một cái, đoạn yểu điệu bước tới bên giường ngồi xuống, nhìn Từ Tử Lăng nói: "Còn đau không? Ả công chúa kia đối với ngươi xem ra cũng...".

Thấy Khấu Trọng không ngừng đưa tay làm hiệu, Vân Ngọc Chân vội vàng đổi chủ đề: "Ồ! Quên mất không nói cho hai ngươi tin tức mới nhất, Hòa Thị Bích xuất hiện rồi!".

Khấu Trọng động dung nói: "Tường tận thế nào?".

Vân Ngọc Chân nói: "Nghe giang hồ đồn đại trước ngày tết Đoan Ngọ năm nay, Ninh Đạo Kỳ sẽ giao lại Hòa Thị Bích cho Sư Phi Huyên ở Lạc Dương".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe mà hoang mang không hiểu. Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Hòa Thị Bích thật sự nằm trong tay Ninh Đạo Kỳ sao?".

Khấu Trọng lại hứng thú với chuyện khác, tò mò hỏi: "Sư Phi Huyên là ai? Nghe tên thì có lẽ là nữ nhi hả?".

Vân Ngọc Chân thấy hai gã hứng thú, thì cũng vui vẻ nói tiếp: "Tin tức này vẫn còn nằm trong nghi vấn. Hai người trong cuộc này tự nhiên sẽ không tiết lộ ra tin tức sẽ khiến mình chuốc phải những sự phiền phức không đáng có này, còn kẻ loan tin này ra ngoài khẳng định phải rất có sức tưởng tượng, lại càng biết nằm bắt tâm lý của người khác".

Khấu Trọng chau mày nói: "Mỹ nhân sư phụ vẫn còn chưa nói Sư Phi Huyên là ai?".

Vân Ngọc Chân lườm gã một cái nói: "Có phải ngươi thấy người ta là nữ nhân nên mới hứng thú vậy không?".

Khấu Trọng cười khì khì nói: "Mỹ nhân sư phụ của ta ơi, cho dù là nàng nói Ninh Đạo Kỳ sẽ giao Hòa Thị Bích cho một kẻ tên là Khấu Lão Ngưu ta cũng thấy hứng thú với tên đó như thường. Cái này gọi là nhằm vào việc mà luận người, chứ không phải là vì đó là nam nhân hay nữ nhân".

Vân Ngọc Chân cười tủm tỉm nói: "Coi như sư phụ trách lầm ngươi đi! Các ngươi có từng nghe đến Từ Hàng Tịnh Trai chưa? Môn phái này và Âm Quý Phái rất giống nhau, đều có địa vị chí cao vô thượng, nhưng lại thần bí vô song, điểm khác biệt duy nhất chỉ là một chính một tà mà thôi.

Đôi mắt hổ của Từ Tử Lăng phát xạ tinh quang lấp lánh: "Như vậy thì Sư Phi Huyên chính là truyền nhân của trận đại chiến giữa Từ Hàng Tịnh Trai và Âm Quý Phái lần này rồi".

Vân Ngọc Chân gật đầu nói: "Thì ra hai ngươi cũng biết chuyện hai đại phái chính tà này, lần này các ngươi giết chết Nhậm Thiếu Danh, Âm Quý Phái khẳng định sẽ không bỏ qua đâu".

Khấu Trọng mỉm cười nói: "Nếu không có loại địch nhân như Âm Quý Phái, ta vĩnh viễn cũng không thể đạt được cảnh giới cao thủ như là Ninh Đạo Kỳ hay Tất Huyền".

Vân Ngọc Chân ngây người ra, cơ hồ như không thể kiềm chế được lòng mình, chồm lên phía trước hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm hoàng đế hay là làm võ lâm cao thủ chân chính vậy?".

Từ Tử Lăng cười nhạt xen vào: "Mỹ nhân sư phụ nói hai chuyện đó ra dễ như là hỏi hắn muốn làm lái buôn hay làm đầu bếp vậy. Đối với Trọng thiếu gia mà nói, hai mục tiêu này cũng như cá với bàn tay gấu, cả hai đều muốn nên vẫn do dự chưa quyết".

Vân Ngọc Chân vui vẻ nói: "Tiểu Lăng rất lâu rồi không còn gọi ta là mỹ nhân sư phụ nữa, hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi vậy?".

Từ Tử Lăng thở dài nói: "Tối nay mỗi một cử động, một nét cười của mỹ nhân sư phụ đều rất có thành ý, khiến ta đột nhiên nảy sinh cảm xúc bồi hồi, nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp khi chúng ta mới gặp nhau".

Thân hình Vân Ngọc Chân khẽ run lên, nàng nhìn Từ Tử Lăng, rồi lại quay ra nhìn Khấu Trọng, sau đó cúi đầu mân mê tà áo nói: "Khi ta mới biết các ngươi, các ngươi vẫn còn là hai đứa trẻ chưa trưởng thành, còn hiện giờ các ngươi vừa mới giết chết nhân vật xưng bá phương Nam đã mười mấy năm, ta đột nhiên có cảm giác hai ngươi cuối cùng cũng đã trở thành các võ lâm cao thủ đủ sức chống đỡ một phương rồi".

Nàng ngưng lại đôi chút rồi nói tiếp: "Tuy ta từng có tính toán với các ngươi, song sự thực thì lúc đó trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn và đau khổ. Không biết vì nguyên nhân gì mà ta cảm thấy rất có duyên với các ngươi, hoàn toàn tín nhiệm các ngươi, nguyện ra sức làm việc vì các ngươi. Nói thật lòng, ta cũng không tín nhiệm Tiêu đương gia lắm đâu". Câu nói cuối cùng nghe nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Song mục Khấu Trọng lấp lánh thần quang, thấp giọng nói: "Nếu mỹ nhân sư phụ chịu giúp ta, ta đảm bảo sẽ đối đãi thật tốt với nàng".

Vân Ngọc Chân có chút không đành lòng nói: "Hi vọng ngươi sẽ không quên lời hứa hôm nay, Tiểu Lăng hãy làm người chứng cho ta". Từ Tử Lăng lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Khấu Trọng đang từng bước hoàn thành kế hoạch của gã, xây dựng thế lực và uy danh của mình, mà ám sát thành công Nhậm Thiếu Danh chính là bước ngoặt quan trọng nhất, bằng không thì hạng bang chủ có kinh nghiệm giang hồ phong phú như là Vân Ngọc Chân chịu cúi đầu thần phục gã chứ, bên trong lại có chuyện tình cảm nam nữ cho nên càng thêm phức tạp. Giả như Khấu Trọng làm những chuyện có lỗi với Vân Ngọc Chân, gã sẽ phải làm thế nào?

Khấu Trọng nhìn Vân Ngọc Chân nhoẻn miệng nở ra một nụ cười hết sức chân thành, nhẹ nhàng nói: "Mỹ nhân sư phụ cứ yên tâm đi! Ta đây rất biết tôn sư trọng đạo mà! À, phải rồi, Sư Phi Huyên đó rốt cuộc là người như thế nào? Võ công ra sao?".

Vân Ngọc Chân bị nụ cười đầy mị lực của gã làm cảm động, cười khúc khích nói: "Sư Phi Huyên cũng giống như Thạch Thanh Tuyền, là một nữ tử vô cùng thần bí, những người nhìn thấy nàng ta tuyệt đối không nhiều, nhưng những người đó đều bị khí chất siêu phàm thoát tục của nàng làm cho hồn phách ngơ ngẩn, nàng giống như đại biểu của những gì đẹp nhất, tốt nhất trên thế gian này, khiến người ta phải sinh lòng ngưỡng mộ, nhưng lại tuyệt đối không thể động được tà tâm, hơn nữa bất luận là nam hay nữ, trước mặt nàng đều nảy sinh một cảm giác xấu hổ ngượng ngùng".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thấy đều ngẩn người ra, chẳng lẽ thế gian này có nhân vật như vậy hay sao?

Từ Tử Lăng hiếu kỳ hỏi: "Nàng ta không phải ni cô hay sao? Tại sao lại dùng tên họ tục gia vậy?".

Vân Ngọc Chân đáp: "Điều này thì không ai hiểu nổi, nàng ta tuy có mái tóc dài đẹp như mây, lại dùng tên họ tục gia, nhưng hành vi chẳng khác gì người xuất gia là mấy, cuộc sống hết sức khắc khổ bình đạm".

Khấu Trọng hứng thú hỏi: "Nàng ta dùng thứ binh khí gì?".

Vân Ngọc Chân lắc đầu nói: "Nhìn bề ngoài thì nàng ta không mang theo bất kỳ binh khí gì, lại càng chưa từng nghe nói đến nàng ta động thủ với ai. Theo ta biết thì những người gặp được nàng, kính ngưỡng còn chẳng kịp, nói gì đến động sát cơ chứ?".

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Mỹ nhân sư phụ tại sao lại biết rõ như vậy? Nghe ngữ khí của nàng thì dường như cũng chưa từng gặp nàng ta đúng không?".

Cặp mắt Vân Ngọc Chân lộ ra thần sắc ưu tư và phiền muộn, chán nản cúi đầu nói: "Là Hầu Hy Bạch trước khi chia tay với ta đã nói y chính là một trong những người Sư Phi Huyên xem trọng, từng cùng nàng ta du lãm Tam Hiệp, thán cổ luận kim! Ôi!".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy Vân Ngọc Chân vẫn còn lưu luyến và đau khổ về Hầu Hy Bạch. Lần trước khi nhắc tới Hầu Hy Bạch, nàng đã cự tuyệt trả lời, lần này lại thẳng thắn nói ra, hiển nhiên là đang biểu bạch tâm tình với Khấu Trọng, không muốn sau này có hiểu lầm. Nàng hướng về Khấu Trọng, có lẽ là do muốn mượn gã để quên đi tình cảm với Hầu Hy Bạch.

Từ Tử Lăng chau mày nói: "Lẽ nào ở trước mặt nàng ta, Hầu Hy Bạch không hề cảm thấy xấu hổ hay sao?".

Ánh mắt Vân Ngọc Chân hiện lên những tia ấm áp, thấp giọng nói: "Y là một người rất đặc biệt, tự nhiên tiêu sáu, văn nhã phong lưu, đối với mọi sự vật đều có kiến giải rất sâu sắc, có lẽ chỉ có y mới xứng đáng làm bạn với Sư Phi Huyên".

Hai gã ngạc nhiên nhìn nhau, đến giờ mới hiểu ra vị trí của Hầu Hy Bạch trong lòng Vân Ngọc Chân, dù đã chia tay, song nàng vẫn không thể dứt bỏ hình bóng ấy đi được.

Từ Tử Lăng nói: "Hầu Hy Bạch không phải muốn theo đuổi Sư Phi Huyên đấy chứ? Y là người thế nào? Xuất thân bối cảnh ra sao?".

Vân Ngọc Chân đáp: "Y là một nhân vật hết sức thần bí, không ai biết xuất thân lai lịch của y thế nào, chỉ biết trong túi y lúc nào cũng có ngân lượng tiêu xài không hết, lập chí đi khắp thiên hạ tìm danh kỹ, bản thân tinh thông cầm nghệ, lại biết sáng tác khúc phổ, đa tài đa nghệ, vì thế mới được xưng danh là Đa Tình Công Tử. Ta chính vì có lòng hiếu kỳ với y, nên mới cố ý mở ra một thanh lâu ở Ngọc Sơn để đón y, chẳng ngờ... ôi... ta không muốn nói nữa".

Khấu Trọng thản nhiên nói: "Đừng nói những chuyện này thì hơn, võ công của y thế nào? Dùng vũ khí gì vậy?".

Vân Ngọc Chân nói: "Võ công của y chỉ có thể dùng bốn chữ cao thâm mạt trắc để hình dung, xuất đạo chưa đầy năm năm, đám hái hoa dâm tặc chết trong tay y đã lên qua trăm người, vũ khí y dùng là một chiếc phiến có vẽ hình mỹ nữ, là do y đích thân vẽ lên. Mỗi lần y gặp được một mỹ nữ mà y cảm thấy ngưỡng mộ thì trên quạt lại có thêm một hình mỹ nhân".

Khấu Trọng ngạc nhiên: "Tên tiểu tử này thật đúng là phong lưu đa tình!".

Vân Ngọc Chân thở dài, buồn bã nói: "Có thể không nói chuyện hắn nữa được không?".

Tiếng gõ cửa vang lên. Khấu Trọng hỏi: "Ai đó?".

Thanh âm của Tống Ngọc Trí vang lên bên ngoài: "Từ công tử có rảnh không? Ta muốn nói với y mấy câu?".

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau. Nàng ta rốt cuộc có lời gì muốn nói riêng với Từ Tử Lăng vậy?

o0o

Từ Tử Lăng đi theo phía sau Tống Ngọc Trí, bước ra khỏi khoang thuyền, gió thổi vào mặt, làm tinh thần gã cảm thấy phấn chấn. Những bang chúng Cự Kình Bang trên mặt thuyền thấy gã đi ra, đều vội vàng cung kính gọi Từ gia, đây có lẽ là uy thế có được sau khi giết chết Nhậm Thiếu Danh. Tống Ngọc Trí sải bước về phía đuôi thuyền, bộ pháp của nàng không yểu điệu như Trầm Lạc Nhạn hay Vân Ngọc Chân, nhưng lại có một vẻ sảng khoái mạnh mẽ làm người ta yêu thích. Khi nàng dừng bước ở đuôi thuyền, Từ Tử Lăng bước tới bên cạnh, trầm mặc không nói.

Tống Ngọc Trí để mái tóc bay bay trong gió, tay đặt lên mạn thuyền, thở khẽ ra một hơi rồi nói: "Ngươi có phải là một người không thích nói chuyện hay không? Hay là không muốn nói chuyện với ta? Cũng không hỏi tại sao người ta lại không ngại hiềm nghi mà gọi ngươi ra đây".

Từ Tử Lăng dõi mắt nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh trăng, xa xa nơi tả ngạn có hơn chục chiếc ngư thuyền đang neo đậu, ánh đèn vàng vọt thấp thoáng chiếu ra. Khi gã nghĩ tới mỗi một ngọn đèn ấy là đại biểu cho một gia đình hạnh phúc, trong lòng không khỏi cảm thấy bồi hồi cảm xúc. Từ nhỏ đến lớn gã đều thiếu một ngôi nhà thật sự, sau này có lẽ cũng không có, mà gã cũng đã quen với cảm giác không nhà từ lâu lắm rồi. Từ Tử Lăng hít sâu một luồng không khí mát lạnh vào phổi, chậm rãi nói: "Tống tiểu thư có gì xin cứ nói!".

Tống Ngọc Trí quay gương mặt xinh đẹp lại nhìn gã, khẽ cười nói: "Ngươi và Khấu Trọng làm sao lại trở thành bằng hữu thân thiết hơn cả huynh đệ vậy? Hai người các ngươi tính cách hoàn toàn khác biệt nhau mà?".

Đôi mắt đẹp và sáng long lanh của Tống Ngọc Trí trông giống như hai vì sao lấp lánh trên trời đêm, lộ ra biểu tình như đang hồi ức, thản nhiên nói: "Từ nhỏ ta đã không giống các đứa bé gái khác, lúc nào cũng thích chơi đùa với những đứa bé trai trong nhà, thậm chí còn coi mình là một đứa bé trai nữa. Ta còn nhớ lúc đó mình rất tò mò, tò mò hơn những đứa bé khác rất nhiều, nhìn thấy một ngọn núi, ta sẽ hỏi xem sau núi là cái gì, khi thấy một con sông, thì liền muốn biết con sông ấy sẽ chảy về đâu".

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Thật không ngờ, tại sao Tống tiểu thư lại nghĩ về chuyện ngày xưa vậy?".

Tống Ngọc Trí chau mày lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ nữa, có lẽ là vì ta tín nhiệm ngươi, lúc ở với ngươi, tâm tình của ta đặc biệt thoải mái hơn".

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Chuyện này thì ta lại càng không thể ngờ được. Tống tiểu thư và ta chỉ mới vừa quen biết, tại sao lại tín nhiệm ta như vậy? Đừng quên rằng ta và Trọng thiếu gia là cùng một bọn, vì thế những người khác đều gọi chúng ta là hai tên tiểu tử hay hai tên tiểu tặc gì đó".

Tống Ngọc Trí bật cười khúc khích, lườm gã một cái nói: "Ngươi nói những lời điêu ngoa kỳ thực chẳng hề thua kém Khấu Trọng chút nào, chỉ có điều luôn luôn ẩn giấu đi, khiến người ta không nhận ra sở trường của ngươi trên phương diện này mà thôi. Nhưng ta chỉ cần thoạt nhìn qua đã biết ngay, ngươi là loại người thiên sinh nghĩa hiệp, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, vì thế ta mới tín nhiệm ngươi, biết ngươi sẽ không lừa ta".

Từ Tử Lăng mới lần đầu tiên cảm nhận được vẻ nữ tính của nàng, thoáng ngây người ra trong chốc lát, rồi cười khổ nói: "Có thể không hỏi câu hỏi vừa rồi nữa được không?".

Tống Ngọc Trí ngửa mặt nhìn sao đêm lấp lánh, từ từ nói: "Ngươi đoán ra ta đang muốn hỏi gì sao?".

Từ Tử Lăng khẽ gật đầu, cười khổ nói: "Vô luận Khấu Trọng thế nào, hắn cũng là hảo huynh đệ của ta, cô nương muốn hỏi những chuyện liên quan đến hắn, ta làm sao trả lời được?.

Tống Ngọc Trí vươn người ra trước ngắm bóng trăng loang loáng dưới sông, trầm giọng nói: "Ta chỉ muốn hỏi rõ chân tướng, Từ Tử Lăng! Hãy dùng trái tim hiệp nghĩa của ngươi để nghĩ cho ta đi! Hãy nói cho Tống Ngọc Trí ta biết Khấu Trọng có phải chỉ đang lợi dụng ta hay không?".

Từ Tử Lăng nhìn nàng chăm chú, thấy trong ánh mắt của nàng có cả oán ghét lẫn hờn dỗi và yêu thương, chỉ đành cười gượng nói: "Muộn thế này rồi mà Tống tiểu thư còn gọi ta ra hỏi những chuyện thế này, rõ ràng là đã bị tên tiểu tử Khấu Trọng đó làm cho rối loạn rồi, sau này hẳn tất sẽ từ cô nương mà đoán ra được là ta đã nói về hắn với cô nương".

Tống Ngọc Trí bình tĩnh đáp: "Biết được thì đã sao? Y sớm đã nhận ra tâm trạng ta đang rối bời, vì thế ta mới buộc phải biết rõ chân tướng, mà ngươi cũng đã cho ta đáp án rồi".

Từ Tử Lăng im lặng không nói, hồi lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Ta đâu có nói đáp án gì với Tống tiểu thư?".

Tống Ngọc Trí nhạt giọng nói: "Miệng ngươi thì không nói ra, nhưng ngươi không chịu giúp y đối phó ta, Tống Ngọc Trí này chẳng lẽ còn không hiểu tâm ý của ngươi hay sao?".

Từ Tử Lăng thở dài nói: "Lần này thảm rồi, tên tiểu tử đó nhất định sẽ oán giận ta lắm!".

Tống Ngọc Trí bật cười nói: "Ngươi đúng là quá thật thà! Ôi! Thật không ngờ trong tình cảnh này mà ta vẫn không nhịn được cười, đây có phải là khoái lạc trong đau khổ không nhỉ?".

Từ Tử Lăng cảm thấy vẻ ôn hòa khả ái của nàng, bất giác sinh lòng thương cảm, nhẹ nhàng nói: "Khấu Trọng có lẽ là một người tinh minh lợi hại, chỉ cầu lợi ích, nhưng tâm địa lại rất tốt, cảm tình lại càng phong phú, chỉ có điều hiện giờ hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần vào mộng tưởng tranh hùng thiên hạ, còn những chuyện khác đều đặt sang một bên hết! Ôi! Ta nói như vậy có phải là đang giúp hắn hay không?".

Hai mắt Tống Ngọc Trí lộ ra những tia nhìn phức tạp, lắc đầu nói: "Không, ngươi chỉ nói ra sự thật mà thôi. Khấu Trọng tuyệt đối không phải là người xấu, lại càng biết phấn đấu vươn lên, xét về mặt nào thì y cũng là phu quân lý tưởng trong lòng Tống Ngọc Trí ta. Nhưng ta cũng biết y không thể toàn tâm toàn y với ta, ngay từ đầu ta đã biết rồi. Ôi! Rõ ràng đã biết như vậy, tại sao ta vẫn chịu cùng y trở về Ba Lăng? Nếu ta kiên quyết cự tuyệt, nhị thúc cũng đâu thể làm khó ta được".

Từ Tử Lăng gượng cười nói: "Xem ra Tống tiểu thư đối với gã huynh đệ này của ta đã khó thể tự thoát khỏi rồi".

Tống Ngọc Trí đột nhiên lộ ra một nụ cười tràn đầy tự tin, lắc đầu đáp: "Sai rồi, ta không phải không thể tự thoát khỏi, mà chỉ là chọn lựa đối mặt với sự thách thức này, đây là tính cách của Tống Ngọc Trí ta, mãi mãi cũng không thể đổi thay được. Lần này ta theo các ngươi về Ba Lăng, chính là muốn xem tên tiểu tử đáng ghét Khấu Trọng đó có bao nhiêu bản lĩnh và thủ đoạn".

Từ Tử Lăng nghi hoặc không hiểu hỏi: "Tống tiểu thư đã có ý này, lại sớm nhìn ra ý đồ của Khấu Trọng, tại sao vẫn còn tìm ta nói những lời này chứ?".

Tống Ngọc Trí miễn cưỡng cười gượng gạo, khẽ cúi đầu nói: "Bởi vì ta sợ nhị thúc vì Dương Công Bảo Khố mà thuyết phục cha ta hi sinh hạnh phúc của nữ nhi mình".

Từ Tử Lăng thầm nghĩ khả năng này rất lớn, Tống Trí là lão hồ ly, Khấu Trọng tính toán với y, y cũng tính toán lại với Khấu Trọng, còn Tống Ngọc Trí thì biến thành một con cờ trong tay hai người. Nghĩ đoạn gã liền trầm giọng hỏi: "Cô nương thật sự không hề thích Khấu Trọng một chút nào chứ?".

Tống Ngọc Trí thở dài, thản nhiên nói: "Nếu ta không có chút hảo cảm với y thì hiện giờ đâu cần phải phiền não như vậy? Giả như ta không có cảm tình với y,,vì lợi ích của gia tộc, ta cũng sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này, bởi vì ta biết rằng vô luận thế nào, y cũng không thể làm ta thương tâm được. Nhưng hiện giờ ta đang rất sợ hãi, ngươi có hiểu được cảm xúc của ta lúc này không?".

Từ Tử Lăng hiểu sâu sắc tâm tình mâu thuẫn của nàng lúc này, vừa yêu vừa hận, lại vừa không phục trong lòng. Bất luận thế nào, ở một mức độ nào đó, Khấu Trọng đã làm tổn thương đến nàng. Tống Ngọc Trí đột nhiên vươn người mệt mỏi, mỉm cười nói: "Nói hết rồi, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều! Từ Tử Lăng ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, có lẽ sau này ngươi sẽ trở thành vị cứu tinh của ta không chừng". Nói đoạn nở một nụ cười ngọt lịm, quay người bỏ đi.

Còn lại mình Từ Tử Lăng đứng ngây người ở phía đuôi thuyền, thầm suy nghĩ về ẩn ý trong câu nói cuối cùng của nàng.

o0o

Từ Tử Lăng khẽ gõ nhẹ lên cửa phòng Khấu Trọng, Khấu Trọng ở bên trong liền lên tiếng: "Tiểu Lăng à? Vào đây đi!".

Từ Tử Lăng biết Vân Ngọc Chân không ở trong phòng liền yên tâm đẩy cửa bước vào. Khấu Trọng sớm đã bổ tới, cười tươi hớn hở vỗ vai gã nói: "Ngươi biết ta đợi ngươi đến khổ sở thế nào không? Đi hỏi ngươi thì lại sợ ngươi làm mặt giận! Hì! Cuối cùng thì có phải nàng ta đã di tình chuyển ý, để ngươi lọt vào mặt xanh rồi hay không? Hà! Cả đời này chỉ có hai huynh đệ, nếu như ta bất hạnh đoán trúng, Trọng thiếu gia này sẽ nhịn đau mà nhượng ái, sau này mới tìm cách bổ khuyết lại vết sẹo trong tâm hồn này".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Tống Ngọc Trí quả thực lợi hại, sớm đã nhìn ra tên tiểu tử nhà ngươi chỉ muốn lợi dụng chứ không hề yêu nàng ta thật lòng".

Khấu Trọng ngạc nhiên thốt: "Nàng ta lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta, xem ra lần này ta thắng ít thua nhiều rồi. Sớm biết vậy cứ dứt khoát giữ mỹ nhân sư phụ ở lại thì đêm nay có phải đỡ tĩnh mịch không. Ôi! Đừng nghiêm túc như thế, ta chỉ nói đùa để giảm bớt nỗi đau trong lòng mà thôi!".

Từ Tử Lăng bực tức nói: "Ngươi thật giỏi phất cờ theo gió đấy, thực ra ngươi căn bản không có cảm giác gì hết. Người khổ sở nhất là ta đây, một bên là hảo huynh đệ, một bên là một hảo nữ tử, mà ta thì chỉ có thể đứng ở xa thầm cổ vũ cho nữ tử ấy không bị hảo huynh đệ của mình lừa gạt mà thôi".

Khấu Trọng buông thõng cánh tay đang nắm chặt bờ vai gã, thất thanh thốt lên: "Như vậy chẳng phải ta vẫn chưa thất tình sao? Mau lấy rượu ra đây!".

Từ Tử Lăng buồn bã ngồi xuống, lắc đầu thở dài than: "Đừng làm ra vẻ như vậy nữa. Nếu ngươi còn dùng thủ đoạn tổn thương đến người khác như vậy để tranh đoạt thiên hạ, ta sẽ rời khỏi ngươi ngay lập tức".

Khấu Trọng cũng ngồi xuống bên cạnh gã, cười xòa nói: "Tình cảm có thể bồi đắp dần dần mà, ta đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến nàng, có điều nói cũng vô dụng, kể từ nay ta sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, ngươi đã vừa lòng chưa?".

Từ Tử Lăng trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Chuyện giữa nam và nữ, một khi đã có mở đầu, thì không ai có thể khẳng định sẽ có kết thúc thế nào. Ta là hảo bằng hữu kiêm hảo huynh đệ của ngươi, thế nào cũng phải nói với ngươi một câu thực lòng, tình cảm còn sắc bén hơn cả kiếm, hơn nữa còn là một con dao hai lưỡi, ngươi phải cẩn thận giữ mình thì hơn".

Khấu Trọng nghiêm mặt nói: "Ta sẽ nhớ kỹ lời khuyên này của ngươi, tuyệt đối không phạm phải sai lầm trên phương diện tình cảm. Bây giờ ta sẽ đi gặp Tống Ngọc Trí, tuyên bố hủy bỏ hôn ước để nàng ta không phải lo lắng nữa".

Nói đoạn lập tức đẩy cửa đi ra, để lại Từ Tử Lăng một mình cười khổ trong phòng.