Đại Đường Song Long Truyện

Chương 696: Lòng tin tất thắng

Bọn võ sĩ chặn đường Từ Tử Lăng ngã lăn lóc, không kẻ nào có thể ngăn cản gã dù chỉ trong chốc lát. Kỳ thật thủ hạ của Mỹ Diễm phu nhân tuyệt không phải vô dụng như thế, mà vì nhất thời không nắm rõ thực hư cùng kỳ công dị pháp của gã, bị gã tá lực đẩy lực, đánh cho không kịp trở tay.

Phàm bị Từ Tử Lăng đánh trúng, huyệt đạo đều bị phong bế, không cách gì đứng dậy nổi. Gã từ cửa chính đuổi theo Mỹ Diễm phu nhân, vào thẳng đại sảnh của khách sạn, phía sau gã năm tên thủ hạ của Mỹ Diễm phu nhân kể cả Đoạn Trữ nằm thẳng cẳng, cứ nhìn thân thể bọn chúng là biết được đường tiến vào của Từ Tử Lăng.

Năm tên võ sĩ khác đang tán gẫu ở đại sảnh, thấy chủ nhân bị người truy sát, hoảng hốt rút binh khí ra, phóng tới chặn lại.

Mỹ Diễm phu nhân mặt mày thất sắc, kêu lên:

- Chặn hắn lại!

Chỉ câu nói này cũng đủ cho Từ Tử Lăng nhìn thấu tâm tính của Mỹ Diễm phu nhân. Nếu mụ ta sẵn sàng cùng vinh nhục sinh tử với thủ hạ, lúc này bất luận là sợ Từ Tử Lăng thế nào, cũng nên chuyển lui thành tiến, phối hợp với thủ hạ phản kích Từ Tử Lăng, chứ không chỉ một lòng nghĩ tới việc đào tẩu.

Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, hữu thủ chộp vào khoảng không trước mặt, nhất thời phát ra lực hút rất mạnh, khiến thế lùi của Mỹ Diễm phu nhân chậm lại. Tiếp đó gã bất ngờ tăng tốc độ, rút ngắn khoảng cách vừa nới rộng với Mỹ Diễm phu nhân, chưởng hóa thành chỉ, vẫn nhằm vào đôi mắt đẹp của mụ điểm tới.

Hai ngón tay của gã phát ra kình khí sắc bén, khiến Mỹ Diễm phu nhân hai mắt đau nhức như dao cắt, mặt mày thất sắc bất đắc dĩ hai tay biến hóa xuất ra bóng chưởng trùng trùng, nhằm ngăn chặn song chỉ như đang muốn vùi hoa dập liễu của Từ Tử Lăng.

Áo choàng của Từ Tử Lăng đồng thời phồng lên, hất văng hai đao ba kiếm đang chém vào thân mình gã, rồi ngoài dự đoán của năm tên võ sĩ đang công kích gã, gã thoắt đảo mình, hai tay biến hóa như hóa thành thiên thủ Quan Âm (Quan Âm nghìn tay), năm tên võ sĩ lập tức bị đánh bay như lá rụng trước gió lớn, lăn lông lốc trên mặt đất.

Khi Từ Tử Lăng lần nữa đối diện với Mỹ Diễm phu nhân, mỹ nữ giảo hoạt này hai cánh tay ngọc phân trên dưới đánh thẳng tới gã, một tay đánh vào ngực, còn tay kia đánh vào yết hầu yếu hại của gã.

Từ Tử Lăng cười dài một tràng, phi thân đá ra một cước, thần tốc như thiểm điện, phát sau mà tới trước, nhằm thẳng vào bụng dưới của mụ, căn bản không thèm để ý tới chiêu số sắc bén của mụ ta đang đánh tới.

Mỹ Diễm phu nhân toàn thân chấn động, không nghĩ tới đả thương địch thủ, chỉ cầu an toàn cho mình, kéo mạnh đôi cánh tay ngọc về, nhảy qua một bên né tránh.

Một cước Từ Tử Lăng đá ra giữa đường lại thu hồi nhờ vào bản lĩnh hoán khí, làm cho đối phương hoàn toàn bị bất ngờ, nào có thể kịp thời biến chiêu ứng phó. Từ Tử Lăng như bóng theo hình, cùng tạt ngang như mụ ta, hữu thủ vung ra, song chỉ vẫn điểm tới đôi mắt đẹp của mụ, tư thế như là chưa phế được đôi mắt đó thì quyết không dừng tay.

Mỹ Diễm phu nhân mặt trắng bệch, ngàn vạn phần không cam tâm, hai tay lại thi triển kỳ chiêu, ngăn chặn song chỉ có thể đoạt hồn phách của Từ Tử Lăng.

“Bình! Bình!”

Mỹ Diễm phu nhân hai tay trước sau đánh mạnh lên cánh tay phải của Từ Tử Lăng, nhưng lại như đánh vào tảng đá, chẳng những không dao động hay tạo thành chút tổn thương nào, mà còn không thể làm giảm tốc độ xuất thủ của Từ Tử Lăng.

Ặc!

Hành động ngừng lại.

Tay của Từ Tử Lăng cuối cùng cũng bóp vào chiếc cổ trắng trẻo động lòng người của Mỹ Diễm phu nhân, phát ra chân khí, trong chớp mắt phong bế đại huyệt khắp nơi của Mỹ Diễm phu nhân, khiến mỹ nữ này hai tay buông thõng, thân thể rũ rượi, hoàn toàn nằm trong tay gã.

Mỹ Diễm phu nhân hai mắt phát ra thần sắc sợ hãi.

Từ Tử Lăng trừng trừng nhìn mụ không chút biểu tình, từ từ nói:

- Bọn ta hãy cùng chơi một trò chơi thú vị, phu nhân nếu không lập tức đưa Ngũ Thải Thạch ra, ta sẽ phế đi đôi mắt mỹ lệ nhưng lại giỏi gạt người này. Nếu ta đoán không sai, phu nhân chạy tới Trung Thổ là vì Phục Nan Đà đã bị giết, không có người bảo hộ cho ngươi nữa, cho nên ngươi chỉ còn cách chạy cho thật xa đại thảo nguyên để giữ Ngũ Thải Thạch, đúng không?

Mỹ Diễm phu nhân hai mắt vẫn bắn ra thần sắc oán độc, nhưng chiếc cần cổ trắng trẻo trong tay Từ Tử Lăng không nhịn được run lên. Mụ thở gằn:

- Ngươi thật độc ác!

Từ Tử Lăng biết được đây là thời điểm rất quan trọng, ngoài mặt không lộ ra suy nghĩ trong lòng, không có nửa điểm biểu tình, lạnh nhạt nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, lời của Từ Tử Lăng ta nói ra, từ trước tới giờ không khi nào không tính. Để lấy Ngũ Thải Thạch, ta có thể giết mấy người các ngươi, rồi tốn thêm một chút công phu lục soát hành trang của các ngươi, ý phu nhân thế nào?

Mỹ Diễm phu nhân lại một phen run rẩy, tựa như con gà trống bại trận, đáp:

- Ngươi thắng rồi!

oOo

Tuyết lớn mịt mù.

Khấu Trọng toàn lực phi ngựa trong tuyết, bông tuyết to bằng nắm tay đập mạnh vào đầu vào mặt gã, tan thành nước đá lạnh, chảy xuống cổ gã, nhưng lòng gã lại nóng như lửa đốt.

Vô luận là từ lập trường như thế nào, góc độ ra sao, gã tuyệt không thể bỏ qua trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu này giữa Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ.

Gã cũng không lo rằng bản thân đột nhiên rời khỏi sẽ khiến Thiếu Soái quân như quần long vô thủ, bởi vì có Tống Lỗ hiểu rõ nội tình sẽ vì gã lo lắng hết thảy và trấn an bọn người Hư Hành Chi.

Bóng lưng hùng vĩ của Tống Khuyết xuất hiện mơ hồ trong gió tuyết phía xa xa trước mặt, rõ dần lên khi gã tiến lại gần.

Khấu Trọng phát sinh cảm giác kỳ dị như lạc vào mộng cảnh. Hoa tuyết đầy trời càng tăng thêm cảnh tượng như thật như ảo; hoặc có lẽ đời người thật ra không ngoài một giấc mộng dài, mà phần lớn thời gian gã đều lạc trong mộng cảnh, chỉ có tại một vài thời khắc đặc biệt, bởi một vài tâm tình đặc biệt mới mở ra những khoảnh khắc tỉnh ngộ ngắn ngủi, nhưng gã lại càng hiểu rõ rằng bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể quay trở lại bị hãm sâu vào trong mộng cảnh thanh tịnh này.

Gã thật sự hy vọng mọi việc trước mắt chỉ là một giấc mộng.

Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ đều là người gã tôn kính ngưỡng mộ, bọn họ lại phải tiến hành quyết chiến sinh tử, Sư Phi Huyên lần này thật quá nhẫn tâm.

Gã lướt tới bên cạnh Tống Khuyết. Siêu nhân vật được tôn xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao này không hề ngạc nhiên nhìn gã tiến tới, bước chân chậm lại, thong dong mỉm cười hỏi:

- Thiếu Soái là muốn tiễn Tống mỗ một đoạn đường, hay là muốn làm người chứng kiến cuộc quyết chiến?

Khấu Trọng đáp:

-Xuất chiến

Tống Khuyết cười ha hả:

- Đây chính là không có lòng tin, như vậy ngươi chắc chắn sẽ thua trận này. Hôm nay Ninh Đạo Kỳ không giống như lần trước chỉ đùa chơi với ngươi, mà sẽ lợi dụng sơ hở ngươi không đủ lòng tin, không từ thủ đoạn nào để dồn ngươi vào tử địa. Sau khi Thiếu Soái chết rồi, Ninh Đạo Kỳ vẫn không bỏ qua mà khiêu chiến với ta, vậy ngươi thay ta xuất chiến chẳng phải là một việc vô ích hay sao, còn khiến Thiếu Soái quân sụp đổ tan rã.

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Phiệt chủ có lòng tin tất thắng sao?

Tống Khuyết từ từ đáp:

- Luận công lực tu dưỡng, bọn ta nếu không ngang ngửa thì cũng không khác biệt là bao. Nhưng cuộc chiến này tuyệt không phải chỉ là tỉ võ đọ sức, mà là sinh tử quyết đấu. Ở phương diện này Ninh Đạo Kỳ khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến quý báu trên chiến trường của Tống mỗ, cho nên trận này Ninh Đạo Kỳ tất bại không nghi ngờ gì. Tống Khuyết ta có đủ mười phần tin tưởng.

Khấu Trọng từ ngữ khí của lão khẳng định lão từng lời đều là thật lòng nói ra, tuyệt không phải hư ngôn nhằm trấn an mình. Gã hiếu kỳ nói:

- Nhưng Phiệt chủ vừa nãy khi ngồi một mình trong nội đường thần thái cổ quái, lại nói Ninh Đạo Kỳ biết chọn thời gian, khiến tiểu tử ngộ nhận là Phiệt chủ lo lắng về thắng phụ của cuộc chiến này.

Tống Khuyết trầm ngâm giây lát, hơi chậm bước, nói:

- Thiếu Soái thật đã hiểu lầm rồi! Ta lúc đó chỉ vì bị trận quyết chiến này gợi lại một hồi ức với một người, hơn nữa vì quan hệ của bọn ta phát triển tới nước này mà thương cảm, cho nên thần tình cổ quái, nhưng không phải là lo lắng chống không nổi Tán Thủ Bát Phác của Ninh Đạo Kỳ.

Khấu Trọng nhè nhẹ hỏi:

- Phạm Thanh Huệ?

Tống Khuyết lộ ra biểu tình cay đắng, ngữ khí vẫn bình tĩnh không rung động, nói như kể chuyện:

- Ninh Đạo Kỳ là một trong rất ít người trên thiên hạ mà Tống Khuyết mỗ kính trọng, nếu không ta đã sớm khiêu chiến với lão. Thanh Huệ là cố ý làm khó ta, thử xem quyết tâm của ta thế nào. Thanh Huệ luôn tính toán không bỏ sót chuyện gì, hôm nay lại là sai lầm lớn.

Khấu Trọng không nhịn nổi hỏi:

- Phiệt chủ liệu có đao hạ lưu tình không?

Tống Khuyết cười ha hả đáp:

- Đây là một lý do nữa mà Tống mỗ tuyệt không để Thiếu Soái xuất thủ. Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật (ngoài việc buông đao không còn gì khác). Khi đao phong đối chọi, nào có chỗ cho sự nhường nhịn. Thanh Huệ à! Đây phải chăng là kết quả mà nàng muốn thấy được?

Khi nói hai câu cuối cùng, Tống Khuyết cảm khái vạn phần, vô cùng buồn bã.

Khấu Trọng cứng họng không nói nên lời.

Tống Khuyết đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn trời hoa tuyết bay đầy.

Khấu Trọng vội vàng dừng lại, cúi đầu nói:

- Tiểu tử hy vọng khi Phiệt chủ cùng Ninh Đạo Kỳ quyết chiến có thể ở bên cạnh chứng kiến.

Tống Khuyết nhìn về phía gã, khuôn mặt hiện ra nụ cười hòa nhã, thần thái hồi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh, không chút gì giống đang trên đường nghênh chiến kình địch, ông điềm đạm đáp:

- Việc không được như ý trong đời có tới tám chín phần. Năm đó ta gặp Thanh Huệ, là vào một đêm trăng sáng, khi đó ta ở cỡ tuổi ngươi, Bích Tú Tâm còn chưa xuất đạo. Việc này ta chưa từng nói với bất kỳ ai.

Lão lại ngửa mặt nhìn vào bầu trời đêm, khẽ thở dài:

- Tới khi Bích Tú Tâm chịu nhục vì Thạch Chi Hiên gian đồ đó, Thanh Huệ lần thứ hai xuống núi, ta cùng nàng gặp lại trên giang hồ, cách nhau cũng tới hơn mười năm. Lúc mới gặp nàng ta vẫn là hạng vô danh, uy thế của “Bá Đao” Nhạc Sơn đang như mặt trời chính ngọ, nhưng Thanh Huệ lại nhìn ta bằng con mắt khác, cùng ta nắm tay ngao du, vui vẻ đàm luận chuyện thiên hạ thời thế, cổ kim trì loạn hưng suy.

Khấu Trọng chần chừ hỏi một cách khó khăn:

- Phiệt chủ vì sao lại rời bỏ bà ấy?

Tống Khuyết nhìn gã, song mục kỳ quang lấp lánh, suy tư nói:

- Rời bỏ nàng? Hắc! Ta chưa từng nghĩ theo cách đó. Ta vì sao lại rời bỏ nàng?

oOo

Từ Tử Lăng bước vào tửu quán, thấy Âm Hiển Hạc thần tình đờ đẫn ngồi một mình trong góc, trên bàn ngoài một chén một vò ra không còn gì nữa, bèn thấy yên tâm hơn. Đối với mọi việc gã không còn nắm chắc nữa, vì chuyện của Mỹ Diễm phu nhân làm chậm trễ, khiến gã không thể nhanh chóng quay lại, nên sợ Âm Hiển Hạc không biết có phát sinh sự cố gì không. Vì thế gã phải tự mắt nhìn thấy Âm Hiển Hạc bình yên vô sự mới nhẹ lòng.

Gã đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy miệng vò nhấc lên hạ xuống, rồi thở dài nói:

- Huynh không phải đã đáp ứng ta chỉ uống hai chén thôi sao? Hiện tại nửa vò rượu đã đổ vào bụng huynh rồi còn gì.

Âm Hiển Hạc nhìn sang gã, trầm giọng đáp:

- Bởi vì ta rất sợ.

Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:

- Huynh sợ gì?

Âm Hiển Hạc buồn bã đáp:

- Ta sợ tới Trường An. Năm đó Dương Châu binh hoang mã loạn, một đám tiểu nữ hài hoảng loạn trốn chạy, những việc sau đó thật khiến người ta không dám nghĩ tới. Nếu như Kỷ Thiến thật sự là bạn của tiểu muội trong lúc trốn chạy, lại nói cho ta biết tin tức xấu của tiểu muội. Ài! Ta biết làm sao đây? Ôi! Tử Lăng, ta thật thống khổ.

Hắn nói xong lại đưa tay nắm lấy vò rượu.

Từ Tử Lăng chặn tay lên vò rượu, không để hắn uống thêm nữa, lòng đầy trắc ẩn. Rõ ràng bộ dạng cao ngạo lạnh lùng cô độc lúc bình thường của Âm Hiển Hạc chỉ là đang đè nén cực độ sự sợ hãi, khi mượn rượu quên sầu, mới làm tan biến vẻ kiên cường bề ngoài của hắn, lộ ra mặt yếu đuối bất lực. Phương pháp giải quyết duy nhất là tìm Âm Tiểu Kỷ về cho hắn, hắn mới có thể bắt đầu có cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc như người bình thường.

Âm Hiểu Hạc hiển nhiên đã hơi say, ngạc nhiên nhìn sang Từ Tử Lăng, nhíu mày nói:

- Không cần phiền huynh, ta tự mình rót rượu được.

Từ Tử Lăng bất đắc dĩ rót đầy một chén cho hắn, nói rõ ràng:

- Đây là chén cuối cùng tới khi đến Trường An đấy, việc tìm Tiểu Kỷ không thể có sai sót.

Rót xong gã đem vò rượu đặt lên mặt bàn bên phía gã.

Âm Hiển Hạc ánh mắt nhìn vào liệt tửu đang sóng sánh trong ly dưới ánh đèn, lờ đờ hỏi:

- Tử Lăng sao không uống, theo ta thấy thì huynh cũng có tâm sự nặng nề, từ khi rời Thành Đô không thấy huynh có nửa điểm vui vẻ.

Từ Tử Lăng rất muốn nhìn gã nở một nụ cười, nhưng phát giác cơ mặt cứng đơ, bèn than:

- Bởi vì trong lòng ta cũng rất thống khổ.

Tiên dung của Sư Phi Huyên đột nhiên xuất hiện, khiến gã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đây không những chỉ là việc gã bị ép vào giữa mối quan hệ giữa Khấu Trọng và nàng, mà còn là cảm tình của gã đối với Sư Phi Huyên. Nếu như Sư Phi Huyên vĩnh viễn không bước chân vào chốn phàm trần nữa thì gã cùng Sư Phi Huyên đương nhiên là bắt đầu ở Long Tuyền, và kết thúc ở Long Tuyền. Cũng chính với tâm trạng này gã mới toàn lực đi theo đuổi Thạch Thanh Tuyền. Nhưng sự xuất hiện của Sư Phi Huyên khiến gã trận cước đại loạn. Về lý trí mà nói, gã hiểu nhấc lên được bỏ xuống được là thế nào, nhưng hiểu được là một chuyện, còn có làm được hay không lại là chuyện khác. Tình cảm của con người tựa như một con mãnh thú, vĩnh viễn không thể hoàn toàn thuần phục.

Gã đối với Sư Phi Huyên là dư tình chưa dứt, Sư Phi Huyên sao lại có thể quên đi tình cảm đối với gã. Bọn họ đều là tự mình khổ sở kìm nén, dựng lên rào cản.

Âm Hiển Hạc nâng chén uống một hơi cạn sạch, vỗ bàn nói:

- Biện pháp tốt nhất là uống tới bất tỉnh nhân sự. Hắc! Rót cho ta thêm chén nữa.

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Huynh nên biết ta vừa mới cùng người động thủ, trong áo còn có một viên Ngũ Thải Thạch.

Thân thể cao gầy của Âm Hiển Hạc rúng động, thất thanh hỏi:

- Mỹ Diễm phu nhân?

Từ Tử Lăng gật đầu đáp:

- Chính là lấy được từ trên tay mụ ta, mụ phải chạy trốn từ Tái Ngoại tới nơi này, là vì tránh né địch nhân mưu đoạt Ngũ Thải Thạch. Hiện tại củ khoai nóng này đã lọt vào tay bọn ta, nếu bọn ta biến thành hai tên tửu quỷ say khướt, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Âm Hiển Hạc cầm chén rượu lên, đặt vào giữa bàn, nói:

- Để ta uống thêm mấy ngụm, thế nào? Ta đáp ứng là chén cuối cùng.

Từ Tử Lăng hết cách với hắn, rót đầy một chén cho hắn, tâm thần lại chuyển tới để cả trên mình Sư Phi Huyên, nhớ lại mọi thần thái khi nàng nói chuyện hồi sớm ở bên ngoài Thành Đô.

Lấy tiêu chuẩn của nàng mà nói, tình cảm sâu kín của nàng đối với mình đã không còn kìm hãm nổi, lại không cách gì che giấu, cho nên mới nói là để tâm cách nhìn của Từ Tử Lăng đối với nàng. Càng khiến gã phát sinh cảnh giác là sau khi chia tay với nàng, gã không kìm lòng được không ngừng nghĩ tới nàng, điều này khiến gã sinh ra hối hận sâu sắc đối với Thạch Thanh Tuyền. Trời ơi! Đây rốt cuộc là chuyện gì!

Rượu chảy qua cổ họng cay xè.

Từ Tử Lăng giờ mới phát giác hai tay mình đang nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn.

Gã buông vò rượu xuống. Âm Hiển Hạc ngây ngốc nhìn gã, chén rượu đầy không ngờ còn chưa đụng tới.

Từ Tử Lăng rượu vào sầu dâng đã chếnh choáng say, gã nói có chút lúng túng:

- Rượu ngon!

Tiếng cười dài cất lên, có người từ phía sau nói:

- Nguyên lai Tử Lăng cũng thích uống rượu.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên quay lại, Thổ Cốc Hồn vương tử Phục Khiên đã lâu không gặp cùng với thủ hạ Hình Mạc Phi, như long hành hổ bộ đang tiến về phía bàn của gã.

Từ Tử Lăng vội vã đứng dậy, vui vẻ nói:

- Ta thật đang muốn tìm các người.

Sau khi giới thiệu Âm Hiển Hạc với hai người, bốn người ngồi xuống quanh bàn, tiểu nhị bày thêm đồ nhắm, Phục Khiên tùy ý gọi thêm rượu, Hình Mạc Phi kính rượu mọi người, không khí thêm phần ấm cúng.

Rượu qua hai tuần, Phục Khiên cười nói:

- Ta vẫn cho người theo dõi khách sạn nơi Mỹ Diễm nữ tử đó dừng chân, không ngờ lại phát hiện ra hành tung của Tử Lăng, thật là vui hơn dự tính.

Nói dứt lời hắn liếc mắt nhìn về phía Âm Hiển Hạc.

Từ Tử Lăng vội nói:

- Hiển Hạc là người phe mình, không cần cố kỵ gì cả.

Hình Mạc Phi hạ giọng:

- Từ gia chắc cũng biết tình thế Tái Ngoại sau khi các người rời khỏi, đã có những biến hóa kinh thiên động địa.

Phục Khiên tiếp lời:

- Tới khi bọn ta đến Trung thổ, mới biết tình thế Trung Nguyên nghịch chuyển, sự nổi lên của Thiếu Soái quân, khiến nhà Đường của họ Lý không còn nắm cục diện độc bá, điều này cũng làm rối loạn kế hoạch của bọn ta, với sự phát triển trong tương lai của bên ngoài Trung thổ, không còn nắm chắc chút nào nữa.

Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, trong tửu quán chỉ còn hai bàn gần cửa là có khách nhân, hơn mười bàn xung quanh đều trống không, không sợ bị người ta nghe lỏm được chuyện bọn họ nói. Gã hỏi:

- Lần này Phục huynh tới Trung thổ, có đại kế gì?

Phục Khiên cười khổ đáp:

- Có đại kế gì? Còn không phải là vì ứng phó với người Đột Quyết sao? Ngươi cũng biết Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết thông qua Vân Soái ngầm có hiệp ước với Lý Kiến Thành, việc này liên quan tới sự thịnh suy hưng vong của Thổ Cốc Hồn bọn ta, cho nên ta không thể không tới Trung Nguyên một chuyến nữa. Ta vốn muốn cùng Tần Vương thương lượng, nào ngờ tình thế xoay chuyển, khiến bọn ta trận cước rối loạn.

Từ Tử Lăng giật mình nói:

- Nguyên lai tin tức là từ nơi Phục huynh truyền ra ngoài.

Hình Mạc Phi hướng tới Âm Hiển Hạc kính rượu:

- Âm huynh?

Âm Hiển Hạc đưa tay che chén lại, không để Hình Mạc Phi rót thêm rượu cho mình, áy náy đáp:

- Ta đã đáp ứng Tử Lăng, vừa rồi là chén cuối cùng.

Từ Tử Lăng gật đầu với Hình Mạc Phi đang nhìn gã hỏi ý, biểu thị thật sự có việc đó, rồi tiếp tục hỏi:

- Tình thế Tái Ngoại trước mắt thế nào?

Phục Khiên trầm giọng đáp:

- Tình thế hiện giờ của Tái Ngoại là phát triển tất yếu của lịch sử. Từ lúc gia tộc A Sử Na đứng ra gánh vác, Đột Quyết mỗi ngày một cường mạnh, sau khi đánh bại Thiết Lạc và Nhu Nhiên, đã trở thành bá chủ của đại thảo nguyên. Bắt đầu từ khi đó, Lang quân theo dã tâm của các tộc trưởng không ngừng mở rộng thế lực ra tứ phía bên ngoài, mục tiêu cuối cùng là miếng thịt béo to lớn Trung thổ các người. Việc xưng bá thành công của Dương Kiên, khiến cho quốc lực của đại Tùy lên tới đỉnh điểm, cũng chính do quốc lực giàu mạnh đã gieo xuống hạt giống của việc Dương Quảng lạm dụng quốc lực tới thân bại quốc vong. Khi Dương Quảng lần đầu tiến đánh Cao Ly, từng khiến Đông, Tây Đột Quyết cao ngạo một đời đều phải thần phục dưới chân đại Tùy, nhưng thất bại của ba lần tiến đánh Cao Ly, đã rút hết quốc lực của đại Tùy, sự chia rẽ của Trung thổ làm cho Lang quân lần nữa nổi lên khuếch trương, thật là thời cơ nghìn năm có một để người Đột Quyết xâm lấn Trung Nguyên, nếu đổi ta là Hiệt Lợi, tuyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn đưa tay nâng chén, cười ha hả một tràng:

- Bọn ta ít có tâm tình nhàn rỗi mượn rượu tâm sự thế này, Tử Lăng cùng Hiển Hạc có hứng thú nghe về quá khứ thảm khốc của vùng ngoài Trung thổ được viết bằng máu và nước mắt của nhân dân và binh lính không? Như vậy các người đối với tình thế hiện nay và khả năng phát triển trong tương lai sẽ tiến thêm một bước càng hiểu sâu hơn.

Từ Tử Lăng động dung đáp:

- Xin được nghe kỹ!

Gã biết tác phong hành sự của Phục Khiên, hắn sẽ không nói lời giả dối, càng không nói lời thừa, hắn sẵn sàng kể lại tường tận đầu đuôi như vậy, hẳn có dụng ý phía sau, cho nên gã đáp ứng không chút do dự.

(