Đại Đường Song Long Truyện

Chương 574: Tự chui vào lưới

Khấu Trọng lưng đeo Tỉnh Trung Nguyệt chui ra ngoài qua đường cửa sổ. Gã nhanh chóng sử dụng thân pháp, lập tức bên tai gió thổi vù vù, thân hình biến mất trong màn đêm.

Đường phố Lạc Dương vẫn ngựa xe như mắc cửi, náo nhiệt và thanh bình. Tuy nhiên Khấu Trọng biết rằng đại hoạ đang đến gần. Cho dù Vương Thế Sung có bảo vệ được Hổ Lao, tia sinh mệnh của Yển Sư, thì Lý Thế Dân cũng nhất định điều quân dùng trăm phương nghìn kế chặn đánh cướp đi lương thảo vận chuyển tới Lạc Dương, khiến cho quân dân trong thành rơi vào những tháng ngày bị vây hãm vô cùng gian khổ.

Tính cảnh giác của cư dân Lạc Dương đối với chiến tranh không cao, bởi vì những trận chiến công thành trước kia đều giống như gãi ngứa ngoài giầy chẳng thấm tháp vào đâu, không hề ảnh hưởng đến cuộc sống ở trong thành. Lạc Dương vẫn thực sự chưa trải qua thử thách của chiến tranh, người dân sống trong đó ai cũng ngộ nhận rằng đây là thành trì vĩnh viễn không thể công phá được.

Trên thực tế Lạc Dương hùng cứ bờ Nam sông Hoàng Hà, phía Bắc có đồi núi che chắn, tường thành kiên cố, chu vi hơn năm mươi dặm, là vùng đất giao hội của bốn dòng sông lớn Y, Lạc, Trần, Giản. Muốn vây khốn thành Lạc Dương giống như Đậu Kiến Đức bao vây Lê Dương thì căn bản vô cùng khó khăn, xét về chiến lược lại càng không thực tế. Chỉ có thể bố trí quân ở những vị trí trọng yếu, lấy cách chặn đánh cắt đứt mọi liên lạc để phong tỏa mà thôi.

Trong trường hợp đó, nếu như quanh Lạc Dương còn những thành trấn có tính chiến lược vẫn nằm trong tay Vương Thế Sung, tình hình cũng giống như Trịnh quân tìm được một lỗ hổng, không những bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ sự phong toả của Lý Thế Dân, mà còn thường xuyên uy hiếp đến sự tồn vong của quân tấn công thành. Điều này khiến cho Lý Thế Dân không dám phân tán binh lực để bao vây Lạc Dương, nói một cách khác là không dám cô lập Lạc Dương, mà đó lại là cách duy nhất để công hạ nơi này.

Khấu Trọng như con ngựa già đã quen đường, xuyên trái quẹo phải, chân khí trong người vận hành đến mức cao nhất, các giác quan trở nên vô cùng tinh nhạy. Khi gã vượt qua bức tường bao nhảy xuống hậu viện của Vinh phủ, sự bố phòng canh gác của địch nhân ngoài sáng cũng như trong tối đều không qua được tai mắt của gã.

Khấu Trọng đến Vinh phủ không phải chỉ vì nhất thời muốn đi chơi một chuyến, mà là muốn chứng thực những những suy nghĩ trong lòng. Gã muốn biết sau khi gặp phải những tổn thất to lớn ở Tái Ngoại, có khi nào Đại Minh tôn giáo đã đến Trung Nguyên, lấy phủ của Vinh Phụng Tường làm điểm dừng chân không.

Gã bất ngờ men theo mé tường bên trái mà đi, tránh khỏi một tổ lính canh đang canh gác, sau đó dùng thân pháp nhanh như quỷ mỵ, lợi dụng những đám cây um tùm để ẩn nấp, cuối cùng nhảy lên mái ngói của một khu nhà trông có vẻ như nơi dành cho đám hạ nhân ở phía sau hậu viện.

Gã đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy vườn tược trùng trùng, cổ thụ khắp nơi, những dãy nhà theo kiến trúc liên hoàn được bao quanh bởi các loại hành lang. Từng ngọn giả sơn, ao cảnh và tiểu đình được bố trí vô cùng ngay ngắn rất có nguyên tắc. Ánh đèn từ trong phòng phản chiếu ra ngoài, trên hành lang cũng treo những ngọn đèn lục giác chiếu sáng.

Trong tình thế đó, nếu như là người bản lĩnh bình thường chắc chắn sẽ khó mà tiến thêm được một bước, nhưng đối với những cao thủ như Khấu Trọng thì Vinh phủ cũng chỉ giống như một nơi không hề được bảo vệ mà thôi. Gã thi triển khinh công, hết nhảy lên rồi lại nằm phục xuống, đến được một khu vườn ở phía chính Đông chủ viện. Tới đây, Khấu Trọng lại gặp phải vấn đề nan giải, hệt như năm xưa cùng với Từ Tử Lăng đang đêm thám thính nơi này.

Bốn phía xung quanh chủ viện là khoảng trống không có bất cứ một vật nào để ẩn nấp. Dưới ánh sáng của các ngọn đèn, cho dù thân pháp của Khấu Trọng có cao minh đến mức độ nào, vượt qua được khoảng trống rộng gần một trăm bộ mà không bị phát hiện là một việc tuyệt đối không thể thực hiện được.

Lúc này trong đại sảnh của ngôi chủ viện đang vọng ra những âm thanh bát đĩa va vào nhau xen lẫn tiếng mời rượu đoán câu đố. Rõ ràng nơi đây đang tổ chức tiệc tùng, điều này càng khiến cho gã muốn lại gần để nhìn qua một chút.

Đợi cho một tốp tỳ bộc bưng thức ăn lên đi qua, Khấu Trọng nhảy lên tầng hai, nơi mà năm xưa gã cũng từng chọn làm chỗ ẩn thân. Bất giác gã có cảm giác hơi hụt hẫng và chán nản.

Nếu như Từ Tử Lăng ở đây, hai người liên thủ sẽ dễ dàng bỏ lại đằng sau khoảng trống tưởng như không thể vượt qua kia, tiếp đó thoát khỏi sự canh phòng của đám lính gác, rồi thần bất tri quỷ bất giác nhảy lên nóc chủ viện. Hiện tại chỉ có một thân một mình, không ai giúp sức, gã có là thần tiên cũng khó mà làm gì được.

Đúng vào lúc này, trong lòng Khấu Trọng đột nhiên xuất hiện cảm giác cảnh báo. Gã đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người như làn khói nhẹ đang phi thân trên mái ngói lao vút về phía mình.

o0o

Vừa mới bước chân vào Thanh Thành thái quán chuyên phục vụ các món ăn Tứ Xuyên, Từ Tử Lăng lập tức nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Kỷ Thiến truyền tới. Trong lòng gã vô cùng vui mừng, đồng thời cảm thấy không phí chuyến đi này.

Gã đưa mắt nhìn quanh, thấy Kỷ Thiến đang ngồi ở một góc bàn, được bốn năm vị công tử vây kín. Nàng ta không biết đã nghe được lời chọc ghẹo gì mà cười ngặt cười nghẽo, khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều đổ dồn mắt nhìn sang.

Trong quán mặc dù không thiếu những cô gái trang điểm xinh tươi, nhưng so với nhan sắc của Kỷ Thiến thì lập tức lu mờ hẳn.

Đột nhiên có người đứng ra cản đường Từ Tử Lăng, thì ra vì trong quán đã quá đông khách, nên tiểu nhị đành phải mềm mỏng mời Từ Tử Lăng đi đâu một lát rồi hãy quay lại.

Kỷ Thiến rốt cuộc cũng nhìn thấy gã. Đón nhận ánh mắt của nàng ta, Từ Tử Lăng mỉm cười rồi ung dung bước xuống con phố đông đúc của Bắc Lý. Vừa mới được mấy bước, Kỷ Thiến đã duyên dáng thướt tha đuổi theo ngay sau lưng gã rồi mắng:

- Đồ chết tiệt! Huynh vẫn chưa đi khỏi đây hay sao? Coi như huynh may mắn, Kinh Triệu Liên Minh của Dương Văn Can như cây đổ khỉ chạy tứ tung, nếu không thì ngươi đã bị lột da róc xương rồi.

Từ Tử Lăng vừa đi vừa nói:

- Tối hôm qua ta mới về tới đây, mục đích là giúp một vị bằng hữu tìm kiếm người muội tử bị mất tích.

Kỷ Thiến không hề khách khí túm lấy áo choàng của Từ Tử Lăng, lôi tuột gã vào một con phố ít người qua lại. Miệng cười tươi như hoa, nàng hỏi:

- Huynh muốn cầu xin ta phải không? Nếu không tại sao lại thẳng thắn như vậy, không làm cái vẻ huyền bí như trước kia? Hi hi! Mời ta uống rượu đi, ai cũng biết Kỷ Thiến khi say có thể đồng ý những chuyện mà bình thường chắc chắn không đồng ý.

Nhìn đôi mắt to và sáng long lanh của nàng ta, nghe những lời nói đầy sức mê hoặc này, trong lòng Từ Tử Lăng lại có một cảm giác thân thiết quen thuộc. Gã mỉm cười đáp:

- Tốt nhất là hãy tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, u nhã một chút...

Còn chưa kịp nói hết, gã đã bị Kỉ Thiến kéo áo đi vào sâu trong con phố.

o0o

Vừa nhìn rõ mặt nhau, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc.

Người vừa đến chính là Quy Tư mỹ nhân Linh Lung Kiều. Toàn thân mặc bộ đồ dạ hành, nàng nhảy xuống nằm bên cạnh Khấu Trọng, sau đó lại nhỏm dậy nhìn sang nóc ngôi chủ viện, đoạn thì thầm hỏi:

- Huynh đến đây làm gì?

Khấu Trọng ngửi thấy mùi hương toả ra trên cơ thể nàng, bất chợt cảm thấy việc đêm hôm phải lọ mọ trong Tống phủ lại trở nên ngọt ngào lãng mạn. Gã mỉm cười rồi nói cũng câu đấy:

- Kiều tiểu thư, nàng đến đây có việc gì vậy?

Linh Lung Kiều nhìn gã, vẻ mặt nghiêm nghị đáp:

- Đương nhiên là phụng mệnh Hoàng thượng đến thám thính động tĩnh của Vinh Phụng Tường.

Khấu Trọng bật cười:

- Lại nói dối rồi!

Linh Lung Kiều khẽ giật mình, nhưng vẫn tỏ ra không vui hỏi:

- Nói dối cái gì chứ?

Khấu Trọng quay người lại một chút, ngước nhìn lên bầu trời, miệng mỉm cười nói:

- Vương Thế Sung và Vinh Phụng Tường vốn từ một ổ mà ra, đều là những con chồn trên cùng một khu đồi, trước mắt lại có chung lợi ích, họ đề phòng nhau làm gì chứ. Kiều tiểu thư không nói dối thì là nói thật chắc.

Ánh mắt sắc bén của Linh Lung Kiều nhìn chằm chằm Khấu Trọng một lúc, sau đó nàng ta nằm xuống, dáng vẻ vô cùng mềm mại. Xoay nghiêng người sang phía gã, mỹ nhân Quy Tư nhẹ nhàng hỏi:

- Huynh rốt cuộc đã biết được bao nhiêu chuyện?

Khấu Trọng quay hẳn người lại, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên gã có cảm giác đê mê như được nằm cùng nữ nhân này trên một chiếc giường, lấy mái ngói làm chiếu, lấy trời sao làm chăn. Khấu Trọng nói khẽ:

- Nàng có tin ta không? Chẳng cần biết mối quan hệ giữa Kiều tiểu thư và Vương Thế Sung như thế nào, Khấu Trọng ta luôn đứng về phía tiểu thư, tuyệt đối không đem chuyện của nàng nói ra để người ngoài biết được, chỉ có Từ Tử Lăng là ngoại lệ duy nhất.

Linh Lung Kiều khẽ thở dài:

- Nếu không tin thì ta đã chẳng nói chuyện! Huynh vẫn chưa nói mình biết được bao nhiêu nội tình.

Khấu Trọng đáp:

- Ở Long Tuyền ta đã từng giao đấu với người của Đại Minh tôn giáo, lại vô tình biết Vương Thế Sung được giáo phái này điều đến Trung Thổ, hắn chính là Nguyên Tử của đời trước. Xin hỏi Kiều tiểu thư và Lạp Ma có quan hệ như thế nào?

Linh Lung Kiều run run nói:

- Sao ngươi lại biết được bí mật này? Ài! Mẹ ta là đệ tử của Lạp Ma, dưới sự che chở của Vương Thế Sung mới lánh được đến Trung Thổ, sau đó mẹ đã bí mật trở về Quy Tư. Lần này ta tới Trung Thổ là phụng lệnh của người, đến để báo ân cho Vương Thế Sung, chỉ là...

Khấu Trọng thay nàng nói nốt ý sau:

- Chỉ là Vương Thế Sung vì nghĩ đến lợi ích nên đã nối lại quan hệ xưa với Đại Minh tôn giáo, hiện này Kiều tiểu thư đang không biết phải tự xử lý như thế nào, đúng không?

Linh Lung Kiều liếc nhìn gã rồi nói:

- Ngươi thông minh hơn người ta, đương nhiên chuyện của người ta không thể nào qua mắt được ngươi rồi.

Khấu Trọng chợt hỏi:

- Có phải Vinh Phụng Tường đang mở tiệc khoản đãi người của Đại Minh tôn giáo không?

Linh Lung Kiều đáp:

- Ta cũng không rõ nên mới phải đến đây thám thính. Ngươi đến Lạc Dương khi nào, Hoàng thượng có biết không vậy?

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Ta đánh trống phất cờ tới tìm Vương Thế Sung, tiểu thư há lại không biết chút gì sao?

Linh Lung Kiều trả lời:

- Ta vốn dĩ ở Từ Giản thám thính tình hình của địch nhân, vừa mới bí mật trở về, làm sao có thể biết được những việc ở Lạc Dương. Bây giờ ta phải làm sao?

Khấu Trọng hiểu ra, nghiêm sắc mặt nói:

- Kiều tiểu thư trước tiên hãy nói cho ta biết tâm nguyện lớn nhất của nàng là gì?

Linh Lung Kiều định nói nhưng lại thôi, vẻ mặt trở lên ảm đạm:

- Tâm nguyện của ta là một điều không thể hoàn thành được.

Khấu Trọng nói:

- Có điều gì là không thể chứ, nói ra ta nghe xem nào?

Linh Lung Kiều trầm ngâm một lát, nhìn vào mắt Khấu Trọng, đoạn nhẹ nhàng nói:

- Nguyện vọng lớn nhất của mẹ ta là muốn lấy lại Ngũ Thải thạch đem về Ba Tư. Huynh đã bao giờ nghe ai nhắc đến Ngũ Thải thạch chưa?

Khấu Trọng cười nhăn nhó:

- Đâu chỉ có được nghe, ta còn được nhìn tận mắt cầm tận tay nữa cơ.

Linh Lung Kiều toàn thân chấn động, thất thanh kêu lên:

- Cái gì?

o0o

Ngồi vào chiếc bàn dựa bên cạnh cửa ra vào của tửu quán, Kỷ Thiến nhận lấy bình rượu do tiểu nhị mang tới, tự tay rót cho Từ Tử Lăng một chén, sau đó lại rót cho mình, nàng hớn hở cười nói:

- Có phải ngươi cố tình xuất hiện trước mặt tiểu muội không vậy? Ngươi có bí mật gì không thể nói cho người khác sao? Mau mau nói thực ra cho bổn cô nương nghe, nếu không ta sẽ báo cho quan phủ nhốt ngươi vào nhà lao. Kỷ Thiến này là người có rất nhiều biện pháp đấy.

Từ Tử Lăng biết nàng ta tưởng vừa bắt được con gà béo là gã nên trong lòng đang vô cùng vui mừng, vì vậy mới ríu rít không ngớt, bèn mỉm cười đáp:

- Tiểu thư đã nghe qua cái tên Âm Tiểu Kỷ chưa?

Từ Tử Lăng đi luôn vào vấn đề chính cũng chỉ vì thời gian không có nhiều, gã còn phải đi trộm bức Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ cho Hầu Hy Bạch.

Kỷ Thiến ngẩn người ra nói:

- Âm Tiểu Kỉ, cái tên này nghe rất quen!

Từ Tử Lăng lộ vẻ ngạc nhiên:

- Nghe rất quen?

Kỷ Thiến nhún vai đáp:

- Có gì lạ đâu. Trước khi đến Trường An, ta đã từng đi khắp đại giang Nam Bắc, gặp qua biết bao nhiêu người, nghe đâu lại quên đó là chuyện vô cùng bình thường. Âm Tiểu Kỷ là muội tử thất lạc của bằng hữu huynh sao? Bởi vì cái họ này rất hiếm gặp, nên ta mới nhớ ra là hình như đã từng nghe nói tới ở đâu đó.

Lòng Từ Tử Lăng chợt chùng xuống, bao nhiêu hy vọng trong lòng vỡ tan như bong bóng. Nghi ngờ Kỷ Thiến chỉ tung hứng theo lời của mình để nàng ta có cái mà mặc cả, gã nói qua loa:

- Ta thấy nghệ danh của Tiểu thư cũng có chữ Kỉ trong đó, cứ nghĩ rằng... Mà thôi!

Kỷ Thiến nâng ly rượu mời Từ Tử Lăng rồi than:

- Trời ơi! Huynh nghĩ ta là Âm Tiểu Kỷ sao? Mau khai ra, huynh không thể nào chỉ dựa vào một chữ Kỷ mà đoán ta là Âm Tiểu Kỷ nhé, nhất định phải có nguyên nhân nào khác, mau thành thật nói cho bản cô nương nghe!

Từ Tử Lăng bắt đầu có cảm giác tự đâm đầu vào lưới, tâm trí rối cả lên. Gã đáp:

- Chuyện này một hai câu không thể nói hết được! Kỷ tiểu thư tối nay không phải trở về Thượng Lâm Uyển sao?

Kỉ Thiến trả lời:

- Không kiếm tiền một tối thì có chết ai đâu. Chẳng người nào khiến cho ta phải nhất thiết giữ đúng lời hẹn cả. Ngươi quả là gà mờ không hiểu chuyện phong tình! Tối nay dạy ta một chút tuyệt kỹ được không? Muốn tiền hay người tuỳ ngươi lựa chọn.

Từ Tử Lăng trong lòng chợt nảy ra một ý, liền thuận miệng hỏi:

- Người mà tiểu thư muốn đối phó có phải là Trì Sanh Xuân không?

Kỷ Thiến thoáng chút biến sắc, mắt nhìn chằm chằm Từ Tử Lăng, một lúc sau mới đáp:

- Nếu như câu trả lời của ta là "đúng", ngươi có thể không tiếp tục tìm hiểu đến cùng nữa được chứ, rồi sẽ đem tài nghệ ra truyền hết cho ta, đương nhiên là không thể đòi cả tiền lẫn người, chiếm hết tiện nghi như thế được.

Từ Tử Lăng chợt hiểu ra, nói cho cùng nàng ta cũng không cam lòng hy sinh bản thân. Trong lòng gã đột nhiên nảy sinh cảm giác cảm mến, liền hạ thấp giọng hỏi:

- Tiểu thư có thể đưa tay phải của mình ra đây không?

Kỷ Thiến hơi ngạc nhiên, ánh mắt có vẻ nghi hoặc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, ngửa bàn tay đặt lên mặt bàn.

Từ Tử Lăng đưa tay ra, chợt phát hiện Kỉ Thiến đang cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy bàn tay trắng sáng như ngọc của mình. Gã thầm kêu hỏng bét, tự biết da tay và da mặt mình mâu thuẫn quá lớn, tuy nhiên lúc này cũng chẳng thế nào lo liệu trọn vẹn được, liền tỉnh bơ nói:

- Nếu như tiểu thư có thể biết được ta dùng ngón tay nào điểm trúng lòng bàn tay của nàng, muốn gì ta cũng chiều!

Kỉ Thiến vui mừng nói:

- Trò này không phải quá dễ dàng hay sao, nào, bổn cô nương sẽ chơi cùng ngươi coi!

Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, thấy không ai để ý đến hai người, năm ngón tay lập tức xòe ra rồi bắt đầu cử động. Từ chậm đến nhanh tựa những con sóng, cuối cùng nhanh đến nỗi giống như đang làm ảo thuật, gã đột ngột điểm lên lòng bàn tay Kỷ Thiến một cái rồi xòe bàn tay ra.

Kỉ Thiến nhìn đến nỗi mắt mũi hoa lên, chỉ kịp kêu "A!" một tiếng, rồi ngơ ngác nhìn Tử Tử Lăng nhấc tay ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn thon thả của mình. Nàng ta ngây người ra giống như con gà gỗ.

Tử Tử Lăng hỏi:

- Là ngón tay nào đây?

Hai mắt Kỷ Thiến từ từ đỏ lên, rồi khóe mắt chảy ra hai giọt lệ long lanh. Đột nhiên nàng đứng bật dậy, cứ thế vừa khóc vừa lao ra khỏi cửa. Bây giờ đến lượt Tử Tử Lăng đờ người ra không biết nên làm thế nào.

o0o

Khấu Trọng nhổm người đứng dậy nhìn sang phía chủ viện. Gã nói:

- Kiều tiểu thư chắc cũng hiểu những ân oán của ta và Đại Minh tôn giáo.

Linh Lung Kiều cũng đứng lên bên cạnh gã rồi nói khẽ:

- Vương Thế Sung trước sau gì cũng có đại ân với mẹ con ta, ta có thể từ bỏ hắn nhưng không thể nào phản bội hắn.

Khấu Trọng vẫn không thể hiểu được mối quan hệ thật sự giữa nàng ta và Vương Thế Sung, cũng không muốn ép mỹ nhân này phải nói ra, liền lái sang chuyện khác:

- Ta cần phải qua bên đó xem xét.

Linh Lung Kiều cau mày hỏi:

- Ngươi có cách nào để lại gần không?

Khấu Trọng mỉm cười trả lời:

- Chỉ cần hai chân không bị phế bỏ là có thể qua bên đó xem Vinh Phụng Tường đang tiếp đãi những ai, đúng không?

Linh Lung Kiều giật mình kinh hãi nói:

- Huynh vẫn chưa biết rõ tình hình thực hư của địch nhân mà đã muốn xông bừa vào sao?

Khấu Trọng vỗ lên thanh Tỉnh Trung Nguyệt ở sau lưng, cười hi hi đáp:

- Cái này gọi là bất chấp thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích. Ví dụ như khi hai quân giao chiến, dù cho có biết rõ hư thực của đối phương hay không thì trận chiến cuối cùng vẫn phải đánh. Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, nàng chớ nên ra mặt giúp đỡ ta. Trong ba mươi sáu kế, ta giỏi nhất chính là chạy trốn. Cho dù toàn thể Đại Tôn, Thiện Mẫu, Nguyên Tử, Ngũ Minh Tử, hay Ngũ Ma gì gì đó của Đại Minh tôn giáo đang ngồi ăn uống trong kia, Khấu Trọng ta cũng có bản lĩnh để bình yên trở về nhà ngủ. Thám thính không thành thì thị uy con bà nó một phen, điều đó gọi là uyển chuyển linh hoạt.

Nói xong nhìn nàng ta rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Sắc mặt Linh Lung Kiều lộ vẻ như chẳng còn cách nào khác, không biết nên vui vẻ hay bực mình, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Ta thích cái thái độ bất cần khiến người khác phải hận của huynh. Đi đi!

Khấu Trọng ra phía sau mái ngói rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Sau khi đã đặt chân lên mặt đất, gã từ trong bóng tối bước ra, thong thả khệnh khạng tiến về phía cửa đại sảnh chủ viện.

o0o

Từ Tử Lăng cởi áo choàng và mặt nạ ra giấu vào trong người, đoạn xõa tóc xuống, đeo tấm mặt nạ quỷ lên, lắc người một cái lập tức biến thành Đoản Mệnh Tào Tam. Gã nhẹ nhàng nhảy qua tường bao hậu viện của Trì gia nằm ở phường Vĩnh Phúc phía Đông Bắc thành. Vừa nghe được tiếng động của đám chó đang đi trong vườn, Từ Tử Lăng lập tức bế lại tất cả lỗ chân lông toàn thân để đề phòng mùi cơ thể tiết ra. Bọn trộm nhãi nhép tầm thường trên giang hồ đừng hòng thoát khỏi thính giác và khứu giác tinh mẫn gấp hàng trăm lần con người của chúng.

Chỗ Từ Tử Lăng đứng là là phía sau một hoa viên ở góc Đông Nam của khu nhà. Gã điểm mũi chân lên mặt đất, tung mình vút tới tòa nhà gần nhất rồi nhẹ nhàng hạ xuống mái ngói.

Phía sau vọng tới tiếng bầy chó đang đi lại dưới đất. Bất giác gã thầm kêu nguy hiểm, nếu như vẫn cứ đứng ở đó, chắc chắn đã bị những con ác khuyển phát hiện rồi.

Từ Tử Lăng cúi người nhìn khắp một lượt, dựa vào những kiến thức về kiến trúc học, nhanh chóng phán đoán được sự khác biệt giữa các gian nhà chính phụ cũng như dành cho khách và chủ trong những tòa nhà trùng trùng lớp lớp. Sau khi xác định được tòa kiến trúc nằm ở trung tâm trang viện, Từ Tử Lăng lập tức kín đáo đi về phía đó.

Tòa kiến trúc này gồm ba khu tiền, trung, hậu rõ ràng, kết nối với nhau bởi các hành lang và giếng trời, xung quanh có vườn cây bao quanh, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, có hoa cỏ ao cảnh, nào giả sơn, nào đình tạ, hoàn toàn khác biệt với những nơi khác trong toàn trang viện. Đây có lẽ là chỗ ở của chủ nhân.

Từ Tử Lăng đã từng cùng Khấu Trọng theo học mánh khoé ăn trộm của Trần Lão Mưu. Mục đích lúc đó là ăn cắp quyển sổ trong tay Đông Minh phu nhân, bây giờ là vì bức Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ của Quan Đồng, một đại họa sư về tranh sơn thủy.

Theo kinh nghiệm của Trần Lão Mưu, phàm là những vật trân quý, chủ nhân của chúng thường giữ ở bên mình mới cảm thấy yên tâm. Vì vậy rất có thể bảo vật được giấu trong phòng ngủ, hoặc là trong kho bí mật đâu đó mà chỉ cần ngồi dậy trên giường là thấy được.

Lúc này vừa mới qua canh một, người trong Trì phủ đại bộ phận đều đã đi ngủ hết, chỉ còn vài gian phòng vẫn sáng đèn. Cả không gian rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động

Khi đã chắc chắn xung quanh không một bóng ác khuyển, Từ Tử Lăng tự tin đi thẳng vào trong hoa viên.

Gã đồng thời vận công lên hai tai, lắng nghe mọi âm thanh từ trong tòa nhà vọng ra.

Khu nhà chính giữa không nghe thấy tiếng động nào. Khu phía sau chắc là có phòng ngủ, ánh đèn le lói hắt ra, lại có tiếng hô hấp đều đều, người trong phòng ắt đang ngon giấc.

Từ Tử Lăng vừa muốn nghe lén xem ai đang nói chuyện tại khu nhà phía trước, bởi vì rất có khả năng Trì Sanh Xuân là một trong số những người ở đó; lại lo hắn sẽ đi về khu nhà sau để ngủ, vậy thì gã sẽ bỏ phí mất cơ hội đi tìm bức họa quý.

Cuối cùng gã quyết định tìm tranh trước rồi mới đi nghe lén sau, tự nhủ rằng đó chắc chỉ là mấy câu chuyện vặt vãnh trong nhà, không nghe cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Nghĩ xong gã nhanh chóng hành động, từ trong bóng tối băng tới, đến bên cửa sổ có ánh đèn hắt ra liếc mắt nhìn vào trong. Lập tức Từ Tử Lăng sững sờ đến trợn mắt há miệng, gã không hề nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh kỳ quái như thế tại đây.

(