Đại Đường Song Long Truyện

Chương 154: Ma công cái thế

Dẫn đầu là Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, thấy mục đích đã đạt, hai người đâu còn hứng thú với ca nghệ của Thượng Tú Phương hay Khúc Ngạo quyết đấu Phục Khiên nữa.

Âm Quý Phái trước giờ đều hành sự bí mật, cho dù có chủ tâm đối phó bọn chúng, muốn tìm một tên lâu la để tra hỏi cũng không biết bắt đầu từ đâu, hiện giờ đã bức được kẻ lãnh đạo toàn bộ mạng lưới tình báo phương Bắc của Âm Quý Phái lộ diện và đả bại hắn trong một tình huống hoàn toàn không có khả năng, tự nhiên là hai người phải đặt nhiệm vụ bắt sống y rời khỏi đây lên hàng đầu. Giả như có thể từ Thượng Quan Long điều tra thêm được nhiều bí mật khác của Âm Quý Phái, bọn gã và những kẻ thù khác của Âm Quý Phái sẽ lợi dụng để phản kích, không cần phải bị động chờ đối phương tới tìm như hiện giờ.

Người thứ ba phóng tới là Tống Sư Đạo, tâm y của y cũng giống như ba người bọn Khấu Trọng, đều hiểu rõ nếu có người của Âm Quý Phái tại trường, tuyệt đối sẽ không để bọn gã mang Thượng Quan Long rời khỏi đây một cách dễ dàng. Có điều khi y đang theo sát sau lưng Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn thì Khúc Ngạo đã ở phía sau bắn vọt lên, lướt trên mặt đất như một cơn gió, vượt qua Tống Sư Đạo, đuổi sát tới gần Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng, song chưởng vô thanh vô tức đánh vào bối tâm hai người.

Biên Bất Phụ thì từ một gian phòng khác ở trên lầu bay xuống, bổ nhào về phía Khấu Trọng như chim cắt vồ mồi.

Biên Bất Phụ và Khúc Ngạo đều là cao thủ tuyệt đỉnh, cùng lúc xuất thủ, thanh thế quả thật kinh người.

Tống Sư Đạo vội bạt kiếm, toàn lực bắn về phía Khúc Ngạo vừa mới vượt qua mình, mắt thấy không thể cản nổi thì Bạt Phong Hàn đã trầm người tụt lại phía sau một chút, tả chưởng ấn lên bối tâm Từ Tử Lăng, hữu thủ đưa tay rút Trảm Huyền Kiếm, hóa thành trăm ngàn đạo kiếm quang chói ngời phản chiếu ánh sáng đèn đuốc xung quanh, trông như một trái hỏa cầu lớn không ngừng tỏa sáng rực rỡ đang bắn ra từ tay y, bao trùm lấy toàn bộ thế công mãnh liệt của Khúc Ngạo.

Kiếm thế đã đạt tới mức đăng phong tạo cực.

Điều làm người ta kinh ngạc nhất chính là trước khi sự việc phát sinh, dường như Bạt Phong Hàn không hề biết có Khúc Ngạo ở phía sau tập kích, nhưng không hiểu sao lại có thể bất ngờ phản kích, bức y về thế bị động.

Khấu Trọng vừa bắn ra một đạo chỉ phong vào mi tâm của Thượng Quan Long đang gục dưới đất thở hồng hộc thì kình phong của Biên Bất Phụ đã tới sát trên đầu, làm y phục gã bay lên phần phật, hô hấp cũng khó khăn.

Khấu Trọng mắng thầm trong bụng, nhưng đích thực là gã có nỗi khổ không chẳng biết tỏ cùng ai. Với nhãn lực cao minh của Biên Bất Phụ, chắc chắn đã sớm biết Thượng Quan Long chỉ thua không thắng, nhưng y lại nhẫn nại chờ đến giờ này mới xuất thủ, đương nhiên là vì muốn nhân lúc nguyên khí Khấu Trọng tiêu hao, nhuệ khí cũng giảm đi phần nào, mới rat ay trừ đi các gai trong mắt. Đồng thời y biết rõ Khấu Trọng sẽ quyết không chịu thoái lui để y có thể đắc thủ cướp Thượng Quan Long đào tẩu, bức gã phải ngạnh tiếp một kích sấm sét của mình trong tình trạng chân lực hư thoát, tự nhiên cơ hội giết chết đối thủ sẽ tăng lên gấp bội.

Khấu Trọng nghiến răng, vận hết toàn bộ dư lực, Tỉnh Trung Nguyệt vung lên đón lấy đôi ngân hoàn của Biên Bất Phụ.

Trong sát na phân định sinh tử của Khấu Trọng ấy, Từ Tử Lăng đã mượn lực của Bạt Phong Hàn, tà tà phóng vọt lên như một mũi tên, trước khi ngân hoàn của Biên Bất Phụ kịp chạm vào Tỉnh Trung Nguyệt, chặn ngay trước mặt y.

Tất cả sự việc đều chỉ diễn ra trong nháy mắt, người ngoài dù có muốn cũng không kịp nhúng tay can thiệp.

Đầu tiên là Bạt Phong Hàn và Khúc Ngạo, chưởng đến kiếm đi, tiếng kình khí chạm nhau vang lên liên miên bất tuyệt.

Sau đó Khúc Ngạo nhún chân bay vọt về phía sau, tránh khỏi một kiếm từ trên đâm xuống của Tống Sư Đạo.

Bạt Phong Hàn đỉnh lập như sơn, Trảm Huyền Kiếm chỉ thẳng vào mặt Khúc Ngạo, cười ha hả nói: "Khúc Ngạo ngươi nhuệ khí đã hết, lòng tin đã mất, lát nữa đừng có để Phục Khiên thừa cơ đoạt mạng đó".

Khi Tống Sư Đạo hạ thân xuống bên cạnh y thì Từ Tử Lăng đã mười tám lần liên tiếp đánh trúng ngân hoàn của Biên Bất Phụ, lướt người phóng qua.

Biên Bất Phụ liên tiếp phạm hai sai sót, làm cho tiên cơ mất hết. Sai lầm thứ nhất chính là y cho rằng trước khi Từ Tử Lăng phóng tới, có thể thu thập Khấu Trọng hoặc ít nhất là có thể cứu thoát Thượng Quan Long. Chẳng ngờ một chưởng của Bạt Phong Hàn đã tăng tốc độ lao đi của Từ Tử Lăng lên mấy lần, buộc y phải lập tức biến chiêu tiếp ứng.

Sai lầm thứ hai chính là không ngờ Từ Tử Lăng có thể khống chế được tốc độ xoáy của Loa Hoàn Kình, thoắt nhanh thoắt chậm, từ nhanh chuyển chậm, từ chậm lại chuyển sang nhanh, khiến y không thể phòng bị, tay chân luống cuống, ứng phó vất vả vô cùng.

Cao thủ giao chiến, chỉ một sai lầm cũng đủ dẫn đến mất đi tính mạng, huống hồ là liên tiếp phạm hai sai lầm.

May cho Biên Bất Phụ là tuy Ma Công của y không đạt tới trình độ "Thiên Giới" như Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan, nhưng cũng đã đạt tới mức "Địa Giới" thu phát tùy tâm, bằng không Từ Tử Lăng đã lấy mạng y rồi.

Biên Bất Phụ tự biết với công lực của mình, thực sự không thể thu thập hai gã, liền lập tức quyết đoán, vừa chạm đất đã bắn vọt người lên nóc nhà, trong chớp mắt đã biến mất không tăm tích.

Lúc này Bạt Phong Hàn đã tới bên cạnh Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, ba người hú vang lên một tiếng, rồi Bạt Phong Hàn xốc Thượng Quan Long đã hôn mê bất tỉnh dưới đất lên, ung dung rời khỏi Lưu Thích Các trong ánh mắt giận dữ của Khúc Ngạo.

Ánh mắt Khúc Ngạo dừng lại trên người Tống Sư Đạo, thoáng ngạc nhiên hỏi: "Vị huynh đài này sử kiếm cũng không tệ, không biết cao danh quý tánh?".

Tống Sư Đạo biết y sẽ dồn hết giận dữ trút lên người mình, nhưng vẫn không hề sợ hãi, nở một nụ cười tiêu sái ung dung: "Khúc lão sư không cần biết cũng được, như vậy lúc động thủ càng không cần phải cố kỵ điều gì".

Khúc Ngạo gật đầu nói: "Được lắm!". Khúc Ngạo đang định toàn lực xuất thủ, thì chợt có một tràng cười cuồng dã vang lên, làm cả tòa Lưu Thính Các như rung lên.

Chúng nhân không ai là không động dung. Chỉ nghe trong tiếng cười của người này có ẩn hàm kình khí, là biết nội công y đã đạt tới mức hóa cảnh.

Khúc Ngạo cũng thoáng biến sắc, gầm lên: "Người đến là ai?".

Tiếng cười đột nhiên im bặt. Thanh âm người kia như từ một chỗ nào đó rất xa xôi truyền lại: "Bản nhân Phục Khiên, Khúc lão sư hiện giờ đúng như Phong Hàn huynh đã nói, nhuệ khí đã tiêu, lòng tin đã mất, Phục Khiên này có thắng cũng không vinh, chi bằng dời ngày quyết chiến lại, đêm nay chúng ta chỉ phong hoa tuyết nguyệt, tịnh tâm hân thưởng tuyệt nghệ quán tuyệt thiên hạ của Thượng tiểu thư, không biết y Khúc lão sư thế nào?".

Chúng nhân lại được dịp xôn xao bàn tán. Thì ra Phục Khiên đã sớm đến rồi.

o0o

Ba người kẹp chiến lợi phẩm Thượng Quan Long, từ trường phía sau của Mạn Thanh Viện phóng ra ngoài, nhằm hướng thành Nam thẳng tiến. Điểm đến chính là Tịnh Niệm Thiền Viện ở ngoại ô phía Nam.

Bọn họ chuẩn bị đến vùng phụ cận, sẽ từ miệng Thượng Quan Long moi ra một số tin tức quan trọng liên quan đến Âm Quý Phái, rồi sẽ thuận tiện đến Tịnh Niệm Thiền Viện tìm Hòa Thị Bích.

Cả ba đều hết sức cảnh giác.

Biên Bất Phụ đã xuất thủ, Loan Loan hiển nhiên cũng ở gần đây, làm sao không toàn thần giới bị cho được. Âm Quý Phái trước giờ hoành hành bá đạo, tuyệt đối không để bọn họ ung dung dễ dàng bắt người đi như vậy.

Khấu Trọng đi trước dẫn đầu, Bạt Phong Hàn kẹp Thượng Quan Long đi giữa, Từ Tử Lăng đi sau đoạn hậu, ba người thoắt ẩn thoắt hiện, khi thì đột nhiên rẽ ngoặt vào ngõ, khi thì đột nhiên vượt tường, nhảy lên mái nhà, lộ tuyến thay đổi vô định, khiến người ta khó có thể theo dấu.

Đi được chừng ba dặm đường, tường thành Nam đã hiện ra trước mặt, nhưng vẫn không gặp phải cản trở gì.

Ba người vừa cao hứng lại vừa cảm thấy kỳ lạ. Với khả năng của Loan Loan và Biên Bất Phụ, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ rời khỏi như vậy. Cách giải thích duy nhất chính là Loan Loan hiện không ở Lạc Dương, còn Biên Bất Phụ thì tự biết một mình không thể thu thập bọn họ nên không dám ra tay.

Khi Khấu Trọng vừa nhảy lên nóc một tòa trạch viện, gã đột nhiên nhảy lui về sau, dẫn hai người chuyển sang một hướng khác.

Bạt Phong Hàn chạy ngay phía sau lập tức biết chuyện không hay, vội gấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

Khấu Trọng vẫn không dừng lại, miện đáp: "Phía trước có một nữ nhân".

Từ Tử Lăng nói: "Có phải Loan Loan yêu nữ không?".

Khấu Trọng lẩm bẩm nói: "Có lẽ không phải, Loan Loan trước giờ chưa từng dùng sa che mặt".

Trong chớp mắt, phía trước đã hết đường. Bên tai ba người cùng lúc vang lên tiếng hừ lạnh của một giọng nữ. Với đảm lượng hơn người của cả ba, cũng không khỏi cảm thấy rùng mình.

Nên biết rằng cả bọn phóng đi với vận tốc cực cao, đối phương vẫn còn có thể truyền thanh âm đến tận bên tai mỗi người, chỉ xem công phu này, đã đạt tới mức kinh thế hãi tục rồi.

Khấu Trọng lộn nhào một vòng, hạ thân xuống một bức tường bên phía trái, sau đó lắc mình nhảy vào hậu viên của một trang viện, rồi nhảy vọt lên nóc nhà gần nhất.

Hai người Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đi sát theo như hình với bóng, cùng lúc nhảy lên nóc nhà.

Cả ba đột nhiên dừng lại. Ánh mắt cùng tập trung vào một nóc nhà phía trước.

Chỉ thấy dưới ánh trăng huyền ảo, một nữ nhân trang sức đạm bạc, mặt che một lớp sa mỏng, đang đứng đối diện với bọn gã, y phục phiêu diêu bất định.

Trong lòng cả ba người đều nảy sinh một cảm giác khó hiểu, đồng thời cũng biết rõ với khinh công cao tuyệt của đối phương, cả ba tuyệt đối không có cơ hội đào tẩu.

Thân hình nữ nhân này yểu điệu như liễu, mái tóc búi cao, tuy không nhìn rõ hoa dung, nhưng cũng có thể cảm nhận được khí chất cao nhã của nàng lan tỏa khắp không gian.

Chỉ riêng dáng đứng yểu điệu thướt tha của nàng đã khiến người ta phải ngắm nhìn không dứt mắt, quyến rũ đến mê hồn.

Một nữ tử không cần lộ diện ngọc dung đã có thể sinh ra sức quyến rũ nhường ấy, ba người bọn Bạt Phong Hàn trước đây có nằm mộng cũng chưa từng nghĩ tới. Đôi mắt hổ của Bạt Phong Hàn sáng rực lên như điện, chậm rãi đặt Thượng Quan Long xuống, trầm giọng hỏi: "Có phải đại giá của Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên hay không?".

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đã sớm đoán ra được là bà ta, song lúc này nghe Bạt Phong Hàn nhắc tới cái tên này, toàn thân cũng không khỏi rúng động một phen.

Tiếng cười khanh khách vang lên bên tai ba người. Với công lực của cả ba mà vẫn không khỏi cảm thấy hai màng nhĩ đau buốt.

Chúc Ngọc Nghiên đột nhiên biến mất, bên tai ba người cùng lúc vang lên tiếng gió thổi vù vù. Tiếng gió càng lúc càng lớn, trong chốc lát đã biến thành cuồng phong bão vũ bao trùm cả trời đất.

Bốn bề xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ, khiến cả ba biết ngay đây chính là thủ đoạn của Chúc Ngọc Nghiên.

Khi tiếng gió chuyển thành tiếng mưa bão ầm ầm, sấm vang chớp giật, cả ba đều có cảm giác như mình đang đứng giữa cơn thịnh nộ của đất trời, toàn thân lạnh toát, cước bộ loạng choạng, phải dùng đến ý chí vô thượng mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Ma công lợi hại như vậy, đích thực là chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.

Cuồng phong dậy, sóng dữ cuộn dâng.

Ba người hoàn toàn không hiểu Chúc Ngọc Nghiên làm thế nào mà khiến bọn họ sinh ra ảo giác như vậy.

Một cơn sóng cao như tường thành, không biết từ đâu đổ ụp tới, thanh thế kinh người.

Từ Tử Lăng là người đầu tiên có cảm ứng. Lần này không còn là ảo giác nữa, mà là Chúc Ngọc Nghiên nhân lúc tâm thần bọn họ bấn loạn, phát động thế công.

Trong giờ khắc sinh tử này, Từ Tử Lăng đã kịp tịnh tâm định thần, bên tai tuy vẫn còn tiếng ma âm, song trong lòng lại lặng như mặt nước hồ không một gợn sóng, tất cả sự việc diễn ra xung quanh đều không bỏ sót một điều.

Gã hừ lạnh một tiếng, Loa Hoàn Kình bộc phát, nhằm thẳng vào trung tâm con sóng đang ậm tới như bài sơn đảo hải đánh mạnh một quyền. Con sóng khổng lồ lập tức biến thành một hố sâu không thấy đáy, hút toàn bộ khí kình của Từ Tử Lăng vào trong.

Nhưng tiếng gió bão bên tai cũng đột nhiên biến mất, hiển nhiên là Ma Âm phải cần đến vị cao thủ đệ nhất ma giáo này toàn lực xuất thủ mới thi triển được, nếu không thì có lẽ cả Ninh Đạo Kỳ cũng đã bại trong tay bà ta rồi.

Lúc này ba người tiên cơ đã mất.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cũng lúc giật mình bừng tỉnh, tay nắm chặt đao kiếm, chia làm hai bên tả hữu nhằm Chúc Ngọc Nghiên công tới.

Một cánh tay trắng muốt như ngọc, đẹp tới độ không thể hình dung ló ra dưới lớp áo mỏng, những ngón tay dài mềm mại múa lên những động tác huyền ảo, phức tạp trong màn đêm đen tối.

Lúc này Từ Tử Lăng bị Thiên Ma Công của Chúc Ngọc Nghiên hút tới phía trước, cùng lúc kinh hãi nhận ra những động tác kì dị của Chúc Ngọc Nghiên đã hoàn toàn chặn đứng mọi đường tấn công của mình, còn bản thân gã thì đang tự lao đầu vào cho y thị tùy nghi chém giết.

Nếu Loan Loan là một đầm nước thâm sâu không thể dò được, thì Chúc Ngọc Nghiên chính là biển lớn mênh mông vô bờ vô bến.

Ma công của Loan Loan biến hóa vô thường, khiến địch thủ không thể phòng bị. Còn Thiên Ma Đại Pháp của Chúc Ngọc Nghiên đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa tùy tâm sở dục, không gì là không thể làm được.

Từ Tử Lăng lâm nguy sinh trí, phát ra một đạo Loa Hoàn Kình theo hướng ngược lại, toàn thân nhẹ bỗng, thoát khỏi lực hút kinh người từ Thiên Ma Công của Chúc Ngọc Nghiên.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên trong tai Từ Tử Lăng. Gã biết ngay có chuyện chẳng lành, nhưng chưa kịp phản ứng thì một luồng Thiên Ma Kình Khí như có như không đã bức tới, công vào kinh mạch trên tay.

May mà Từ Tử Lăng tài trí cao tuyệt, sớm đã đoán được Chúc Ngọc Nghiên sẽ giở chiêu này, Loa Hoàn Kình lại đẩy ngược ra lần nữa.

Hai đạo chân khí gặp nhau ở Kiên Tỉnh huyệt.

Thiên Ma Kình Khí của Chúc Ngọc Nghiên liền bị đánh ta quá nửa, nhưng vẫn còn một phần hóa thành muôn ngàn đạo chân khí nhỏ theo cách huyệt mạch công vào nội thể gã.

Từ Tử Lăng hự lên một tiếng, lảo đảo thoái lui, thổ ra một búng máu, ngã bịch xuống bên cạnh Thượng Quan Long.

Chúc Ngọc Nghiên "ồ" lên một tiếng, hiển nhiên là vì thấy Từ Tử Lăng không táng mạng đương trường dưới một kích toàn lực của mình nên lấy làm ngạc nhiên.

Lúc này Trảm Huyền Kiếm của Bạt Phong Hàn, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng cùng lúc công tới.

Chúc Ngọc Nghiên hừ nhẹ một tiếng, ngọc thủ thu vào tay áo, phất nhẹ như hành vân lưu thủy nghênh tiếp thế công mãnh liệt của Khấu, Bạt, hất văng binh khí của cả hai bật ra.

Sự thực thì Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đa giở hết bản lĩnh toàn thân, trong khoảng cách chưa đầy mười bước đã biến chiêu mấy lần hòng khiến Chúc Ngọc Nghiên không thể nắm bắt được chiêu thế của họ.

Chẳng ngờ Chúc Ngọc Nghiên chỉ khẽ hất tay, đã khiến cả hai căn bản không thể chống đỡ, từ thế chủ động rơi vào bị động.

Thoạt nhìn thì chỉ một cái phất tay áo nhẹ nhàng như mây, nhưng trong mắt hai người thì lại như điểu lượn ngư phi, khắp trời đều là bóng tay áo, trong nháy mắt đã quất trúng vào binh khí của cả hai.

Lúc này, Từ Tử Lăng hít sâu một hơi chân khí, búng mình lao vút lên, song cước phát kình đẩy người lên cao mấy thước nữa, song chưởng hóa ra muôn ngàn đạo chưởng ảnh chụp xuống đầu Chúc Ngọc Nghiên.

"Bình! Bình!".

Sau hai tiếng khí kình chạm nhau, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn toàn thân run lên như bị điện giật, bắn ngược về phía sau.

Nếu không phải Chúc Ngọc Nghiên cùng lúc đối phó hai người, chỉ e giờ này cả hai đã thổ huyết thọ thương giống Từ Tử Lăng rồi.

Chúc Ngọc Nghiên vốn định toàn lực giết chết một trong hai người, nào ngờ Từ Tử Lăng thọ thương vẫn không chịu ngưng, lại tiếp tục công tới, trong lòng lấy làm kinh ngạc.

Lúc này Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đã ổn định cước bộ, từ hai bên bổ tới phản kích.

Chúc Ngọc Nghiên cười lên khanh khách, tiếng cười trong như chuông ngọc khánh vàng, hai tay phất lên hóa thành muôn bóng mờ, bao trùm cả ba người bọn Từ Tử Lăng vào trong.

Tiếng kình khí chạm nhau vang lên không ngớt.

Tiếp đó cả ba người cùng lúc kích vào khoảng không. Chúc Ngọc Nghiên không biết bằng cách nào đã lách mình thoát khỏi hợp công như bài sơn đảo hải ép tới, lướt nhẹ trên mái nhà, chộp lấy Thượng Quan Long rồi lộn nhào một vòng trên không, tựa hồ như y không hề có trọng lượng vậy.

Ba người bọn Bạt Phong Hàn đứng song song đối diện với Chúc Ngọc Nghiên, toàn thân lạnh toát, đầu tóc rối loạn.

Chúc Ngọc Nghiên thở ra nhè nhẹ, ánh mắt đảo một vòng trên mặt ba người, chậm rãi nói: "Để cho các người sống thêm hai ba ngày nữa vậy! Hiện giờ ta phải trị thương cho môn nhân, các ngươi có thể đi rồi!".

Bạt Phong Hàn mỉm cười đáp trả: "Nói thì hay lắm, nhưng vừa rồi Âm Hậu ngươi đã dùng toàn lực mà vẫn không làm gì được chúng ta, đây là sự thực không thể chối cãi!".

Chúc Ngọc Nghiên dịu dàng đáp lại: "Là sự thực cũng được, không phải sự thực cũng được, tùy các ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Tái kiến!".

Lời vừa dứt, đã nhấc người bắn vọt đi, biến mất trong ánh đèn tráng lệ của Lạc Dương.

Ba người đều có cảm giác vừa trở về từ quỷ môn quan, đâu dám lưu lại thêm một khắc nào nữa, vội vàng tung mình chạy đi.