Đại Đường Song Long Truyện

Chương 145: Nhàn tình đông đô

Vương Thế Sung vừa thúc ngựa quay lại phía đám thuộc hạ vừa chau mày nói với Khấu Trọng: "Nếu hắn bày kế không thành, chúng ta chưa đánh đã lui thế này không phải sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ hay sao?"

Âu Dương Hi Di đi bên cạnh, Lang Phụng và Tống Mông Thu đi phía sau đều lộ thần sắc đồng ý.

Khấu Trọng mỉm cười nói: "Nếu chúng ta thật sự xua quân đánh vào Cung Thành, chỉ có hai khả năng có thể xảy ra. Một là phá thành mà vào, một là thương vong thảm hại, không thể duy trì. Mà vô luận là khả năng nào cũng đều chỉ có hại mà không có lợi với chúng ta. Bởi vì mục đích chính của chúng ta không phải ở đây, chỉ cần đánh bại Lý Mật, không phải Dương Động và Độc Cô Phong sẽ ngoan ngoãn khuất phục hay sao? Vừa rồi chỉ cần nhìn thái độ ung dung nhàn nhã của Độc Cô Phong cũng biết hắn có Lý mật ở phía sau chống lưng, căn bản không sợ chúng ta đánh vào."

Âu Dương Hi Di không hiểu nói: "Nếu có thể khống chế Cung Thành, tiểu trừ Độc Cô đảng, đối với chúng ta có gì không tốt chứ?"

Khấu Trọng cung kính đáp: "Tiền bối hỏi rất hay, trước tiên không luận việc phá thành dễ hay khó, chỉ nói chuyện nếu Lạc Dương trở lại ổn định, Lý Mật tự nhiên sẽ không chịu xua quân về phía tây, mà sẽ án binh bất động chờ thời cơ thích hợp mới tấn công, lúc đó thì thắng bại khó đoán lắm, chúng ta đâu ở thế lợi như bây giờ."

Mấy người đứng quanh đó, bao gồm cả Vương Thế Sung đều lấy làm khâm phục trước kiến giải của gã.

Nên biết rằng trước đây Vương Thế Sung chưa từng thắng Lý Mật được nửa trận nào, y vẫn có thể đứng vững ở Lạc Dương cho tới tận ngày nay tất cả đều dựa vào địa thế hiểm yếu ở Lạc Dương, tứ diện thập nhị môn đều là quan khẩu, bên trong bố phòng hiểm yếu trùng trùng, bên ngoài lại có thành cao bảo hộ, địa thế thiên nhiên lại thập phần hiểm trở. Vì vậy một khi Lý Mật biết Lạc Dương có chuyện, tuyệt đối sẽ không chịu bỏ lỡ thời cơ, lúc ấy bọn họ mới có cơ hội để lợi dụng sơ hở của y.

Vương Thế Sung vẫn do dự nói: "Độc Cô phong thế lực hùng hậu, hắn lại cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, làm vậy không phải dâng quyền chủ động cho hắn hay sao?"

Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Đương nhiên không phải vậy. Hiện giờ chỉ cần chúng ta ém trọng binh bên ngoài Đoan Môn, Độc Cô Phong sẽ không thể làm gì, đến lúc Lý Mật tới tấn công, chúng ta sẽ phong bế toàn bộ các lối xuất nhập của Cung Thành, nhưng không tấn công, chỉ cắt đoạn đường tiếp lương thực, vậy là có thể ép Dương Động giao người, đâu cần phải tốn xương máu công thành làm gì chứ?"

Âu Dương Hi Di mừng rỡ nói: "Chẳng trách tiểu huynh đệ có thể khiến cho cả phương nam phải trời long đất lở, quả nhiên không chỉ là hạng dũng phu sính cường, có điều chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng cao thủ đối phương tới ám toán, nếu Vu bà tử đích thân xuất thủ, chỉ sợ không dễ ứng phó đâu."

Vương Thế Sung cười lạnh nói: "Nếu Vương Thế Sung này dễ bị giết thế, thì sớm đã chết mười mấy lần rồi."

Khấu Trọng cười hì hì nói: "Chuyện này đương nhiên! Hắc! Tôi cũng phải đi tìm thêm mấy người nữa trợ lực mới được!"

0O0

Lúc Từ Tử Lăng đến Tân Trung Kiều thì Bạt Phong Hàn đã đợi sẵn từ lâu, y vui vẻ bước lên đón gã cười cười nói: "Vừa rồi ta đang đếm xem có bao nhiêu con thuyền nhỏ đậu ở bến cảng phía đông cầu, đếm tới ba trăm tám mươi ba thì ngươi đã tới rồi. Nơi này giao thông thủy lục rất thuận tiện, cơ hồ như xe và thuyền trong cả thiên hạ đều tập trung cả về đây vậy, thêm vào các thương lái từ ngoại quốc tới đây để mua bán hương liệu, tơ lụa, trà và thực phẩm khiến cho Lạc Dương trở thành trung tâm tập trung và phân tán hàng hóa của Trung Thổ và ngoại vực, những thành thị khác không thể nào bì được."

Từ Tử Lăng đảo mắt nhìn một vòng, thấy trên cầu dưới cầu đều tắc nghẽn tới độ nước cũng khó chảy qua, người cũng không chen được, lữ điếm, tửu quán san sát như vẩy cá, nhiệt náo phi thường, bèn mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng mình sẽ tới sớm hơn Phong Hàn huynh nữa cơ."

Bạt Phong Hàn và gã cùng nhau bước theo dòng người xuống khỏi Tân Trung Kiều, qua thị tập nhưng không vào mà đi dọc theo phố. Y trầm ngâm giây lát rồi nói: "Uyển Tinh muốn gặp mặt một lần, không biết ý Từ Lăng thế nào?"

Từ Tử Lăng giật thót mình, nhíu mày hỏi: "Tại sao nàng lại muốn gặp ta?"

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Nàng đã thông qua ta để chuyển lời, tự nhiên không phải vì chuyện tư tình nhi nữ rồi, Tử Lăng cứ yên tâm, còn về nguyên nhân cụ thể thì nàng cũng không nói với ta."

Từ Tử Lăng định nói gì nhưng lại thôi, Bạt Phong Hàn thấy vậy thì mỉm cười nói tiếp: "Có phải ngươi tò mò quan hệ của ta và Uyể Tinh không? Biết nói thế nào đây nhỉ. Có lẽ có thể nói như vầy, tại một khoảng thời gian nào đó, chúng ta đã rất có cơ hội để phát triển thành một cặp tình lữ, có điều chúng ta đều để cho cơ hội ấy trôi đi, ta thì trái tim đã thuộc về người khác..." Nói tới đây, y vỗ khẽ lên Trảm Huyền Kiếm trên lưng, chậm rãi nói tiếp: "Còn nàng thì thân xác đã thuộc về người khác."

Từ Tử Lăng thong dong vừa đi vừa nói: "Nói không chừng đến một lúc nào đó, hai người cùng nghĩ lại sẽ lại cảm thấy đáng tiếc."

Bạt Phong Hàn lắc đầu nói: "Ta sẽ không bao giờ hối hận vì những chuyện như vậy, nói ta vô tình hay cái gì cũng được, tóm lại là giữa nam và nữ không thể có tình cảm vĩnh hằng. Đối với ta mà nói, nữ nhân cũng có thể trở thành bằng hữu tri kỷ như nam nhân vậy."

Lúc này một đám đại hán võ trang dáng vẻ hung hãn đi tới, hầm hè nhìn chằm chằm vào bọn gã, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng đầy sát cơ của Bạt Phong Hàn thì đều rụt cả lại nhìn lảng ra xa.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Quan hệ của Phong Hàn huynh và công chúa dường như không đơn giản chỉ là bằng hữu thôi đúng không?"

Bạt Phong Hàn nhún vai nói: "Có một số chuyện Đông Minh Phái không tiện làm thì ta làm cho họ, tỷ dụ như là thu nợ, hoặc giả tìm người nào đó đòi nợ, bằng không thì ta lấy gì mà sống chứ, Lăng thiếu gia đã vừa ý chưa?"

Từ Tử Lăng phì cười nói: "Hiếm khi thấy huynh lại vui vẻ hòa nhã như vậy, có thể thấy sau khi gặp được giai nhân, tâm tình Phong Hàn huynh đã tốt lên rất nhiều."

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên thốt: "Chuyện này thật là kỳ quái, người ta nói quân tử hảo cầu, mỹ nữ giống như công chúa khẳng định rằng thế gian này rất hiếm, đến cả ta cũng phải động lòng, vậy mà Tử Lăng lại không hề để ý tới, đây là chuyện gì vậy?"

Từ Tử Lăng đi theo Bạt Phong Hàn rẽ vào một con phố lớn đi thẳng tới Đông Môn, đó là nơi gã và Bạt Phong Hàn ước hẹn với Khấu Trọng. Do hai người đều cao to tuấn tú, lại cùng nhau sánh vai đi trên phố nên ai nấy đều chú ý, đặc biệt là các nữ tử, nàng nào cũng len lén liếc trộm.

Từ Tử Lăng coi sự chú ý của người khác và những cái liếc trộm của các nàng mỹ nữ như không, điềm đạm nói: "Từ ngàn xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu nam nữ vì ái tình mà bất chấp tất cả, Phong Hàn huynh có thể nói cho ta biết ái tình đó là thứ gì hay không?"

Bạt Phong Hàn đặt tay lên vai Từ Tử Lăng, cười khổ nói: "Chỉ sợ ta, ngươi và cả Khấu Trọng nữa đều không có tư cách nói đến vấn đề này. Có lẽ phàm là con người sống ở đời này, đều sẽ tự nhiên đi theo đuổi một thứ gì đó, như là danh lợi phú quý, kiều thê mỹ thiếp, chỉ có thông qua quá trình theo đuổi mục tiêu này, đời người mới trở nên có ý nghĩa được."

Từ Tử Lăng nhớ đến Khấu Trọng, gật đầu nói: "Nói hay lắm! Thú vị chính là sau khi theo đuổii thành công một mục tiêu, người ta sẽ lại bắt đầu một cuộc theo đuổi mới."

Bạt Phong Hàn cảm thán nói: "Vì vậy ái tình không có kết quả chính là ái tình hoàn mỹ nhất. Cách nói này có vẻ như rất bi quan ảm đạm, nhưng lại là chân lý thiên cổ bất dịch. Hà! Bất cứ cữ tử nào yêu phải chúng ta đều định trước là không có một kế quả tốt rồi, nghĩ lại cũng thấy thật chán ngán." Y rầu rầu cúi đầu một lúc rồi lại nói tiếp: "Tử Lăng còn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc là ngươi có đồng ý đi gặp Uyển Tinh không?"

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Tha cho ta được không? Đừng quên rằng nàng đã đâm ta một kiếm, khi đó ta đã quyết định từ nay không còn muốn dính dáng gì tới nàng nữa."

Bạt Phong Hàn trầm ngâm đi chừng mười bước, rồi mới gật đầu nói: "Đây có lẽ là một việc làm thông minh! Từ sau này ta sẽ không nhắc tới chuyện của Uyển Tinh trước mặt ngươi nữa là được." Đoạn lại tiếp tục nói: "Có biết là ta và ngươi nghênh ngang đi lại trên phố thế này chẳng khác gì đang khiêu khích tất cả kẻ thù của chúng ta hay không?"

Từ Tử Lăng cười cười nói: "Ta chưa hề nghĩ tới vấn đề này, có điều hiện giờ Lạc Dương là nơi tụ tập của các lộ binh mã, bọn họ tự nhiên sẽ kiềm chế lẫn nhau, ngược lại sẽ tiện lợi cho chúng ta hành động hơn. Ta không tin có kẻ nào dám tùy tiện tụ tập vây công chúng ta ở đây."

Khoé miệng Bạt Phong Hàn nở một nụ cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Vì vậy lúc này chính là cơ hội phản kích tốt nhất của chúng ta, đêm nay chúng ta sẽ đi thu nợ, để xem đối phương có chịu trả tiền hay không?"

Nghe Bạt Phong Hàn nói vậy, Từ Tử Lăng liền đoán ngay ra được là y đã thu thập được tin tức gì đó ở chỗ Đơn Uyển Tinh, bèn mỉm cười nói: "Lần này con nợ của chúng ta là thần thánh phương nào vậy?"

Bạt Phong Hàn nhạt giọng nói; "Người này là nhân vậy cấp trưởng lão của Âm Quý Phái, chỉ cần bắt được hắn, sẽ không lo không rõ tình hình Quân Du nữa."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Âm Quý Phái nổi danh hành tung ẩn mật, nhưng nghe huynh nói thì hình như có thể dễ dàng tìm được hắn thì phải?"

Bạt Phong Hàn mỉm cười giải thích: "Người này bên ngoài có một thân phận khác, không ai biết được hắn là nhân vật quan trọng của Âm Quý Phái, hơn nữa còn là người phụ trách cao nhất về công tác thu thập tin tức ở phương bắc của Âm Quý Phái nữa. Ta đã hứa không nhắc tới tên của nàng trước mặt ngươi rồi, nhưng có lẽ ngươi cũng đã biết là ai nói tin tức này cho ta biết rồi chứ?"

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Đừng trêu chọc ta nữa! Nói thì nói đi! Ta cũng muốn tìm một người để hỏi tin tức về bọn Ngọc Thành, chỉ là đang không biết hỏi ai mà thôi."

Bạt Phong Hàn dừng lại cách trung môn của Đông thành chừng mấy chục bộ, chỉ tay vào một tiệm mì bên đường đối diện nói: "Đây chính là nơi chúng ta ước định lưu lại tiêu ký với Khấu Trọng, quán này có món mì Tứ Xuyên rất nổi tiếng, nếu ngươi thích ăn cay giống ta, đảm bảo sẽ ăn được ba bát lớn."

Từ Tử Lăng vui vẻ nói: "Vậy thì vào đó thử tay nghề bọn họ xem sao! Hôm nay để ta mời khách!"

Hai người đang định bước qua đường thì đột nhiên một chiếc xe ngựa dừng ngay trước mặt, cả hai ngạc nhiên dừng bước, định thần nhìn kỹ.

Màn xe rủ kín, toát lên một vẻ thần bí lạ thường.

Người đánh xe là một trang hán mặt mũi lạ hoắc, chỉ thấy y nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều đặn, trầm giọng nói: "Hai vị đại gia muốn đi đâu để tiểu nhân đưa đi! Cừu gia của hai vị nhiều như vậy, tùy tiện đi lại như thế này không ổn lắm đâu!"

Y vừa mở miệng, hai người lập tức nhận ra chính là Khấu Trọng, vừa cười cười vừa mắng gã mấy câu rồi vui vẻ bước lên xe, chia nhau ngồi sang hai bên. Khấu Trọng hét vang một tiếng, thúc hai con tuấn mã kéo cỗ xe rẽ ngoặt về phía nam, chạy vào một con phố song song với tường thành, rồi đưa tay cởi bỏ mặt nạ, nhét vào trong bọc áo, cười ha hả nói: "Cuối cùng đã tới Lạc Dương rồi."

0O0

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn lần này ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn con phố dài vô tận, trên phố xe ngựa đi lại như mắc cửi, khách bộ hành cũng rộn ràng không kém, cảm nhận hoàn toàn khác với khi hai người đi bộ.

Khấu Trọng hưng phấn vô cùng, vừa điều khiển xe vừa kể hết chuyện Vương Thế Sung "giao thủ" với Độc Cô Phong cho Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn nghe, hiển nhiên là đã tín nhiệm họ Bạt hơn rất nhiều.

Bạt Phong Hàn nghe xong mỉm cười nói: "Hiện giờ chúng ta phải nghỉ ngơi bồi dưỡng tinh thần. Vu bà tử có lẽ vẫn chưa chịu xuất thủ, song Độc Cô Phong nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta đâu. Nữ nhân làm thích khách thì còn bất chấp thủ đoạn hơn nam nhân nhiều lần đấy, hai người phải hết sức đề phòng."

Khấu Trọng tự tin nói: "Mười ngày khổ luyện trong núi của chúng ta lẽ nào lại là công cốc chứ? Dọc đường tới Lạc Dương chúng ta lại không ngừng khổ chiến, giờ đây cả ba đều đã có những đột phá mới, đangk không biết đến đâu tìm cao thủ thử đao, bọn chúng lại tự dâng tới miệng, không phải là tốt lắm hay sao? Hắc, có điều kể từ bây giờ tốt nhất chúng ta không nên tách ra thì hơn."

Hai người nghe câu cuối cùng của gã rốt cuộc cũng lòi đuôi ra, suýt chút nữa thì phì cười.

Khấu Trọng lấy làm lúng túng, vội lảng sang chuyện khác: "Hai tên tiểu tử các ngươi đã làm những gì rồi?"

Bạt Phong Hàn nhún vai nói: "Ta đi gặp Đơn Uyển Tinh, thu thập một số tin tức liên quan tới Âm Quý Phái, chỉ có vậy thôi."

Khấu Trọng thất thanh thốt: "Hả? Hai người cùng nhau đi gặp Đông Minh Công Chúa?"

Từ Tử Lăng bất giác dâng lên một cảm giác kỳ dị. Trước khi cùng đi với Bạt Phong Hàn, gã luôn cảm thấy con người này là một kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng kỳ thực cũng có mặt rất dồi dào tình cảm.

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục, huống hồ Uyển Tinh danh phận chưa định, cùng đi gặp nàng có vấn đề gì chứ? Có điều sự thực là Lăng thiếu gia đã lâm trận thoái lui, một mình đi dạo phố cả nửa ngày trời."

Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng hỏi: "Có tới chỗ hẹn trước tìm bọn Ngọc Thanh không?"

Từ Tử Lăng lắc đầu, sau đó chậm rãi nói: "Ta chỉ gặp được bốn người, lần lượt là Lý Tịnh, Lưu Hắc Thát, Lý Thế Dân và Su Phi Huyên."

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc thất thanh kêu lên: "Hả?"

Lập tức toàn bộ người trên phố đều nhìn về phía chiếc xe ngựa của ba người.

0O0

Thiên Tân ngự liễu bích dao dao

Hiên kỵ tương tùng bán hạ triêu

Khấu Trọng điều khiển xe ngựa đi vào con phố quán thông Nam Đoan Môn và Định Đỉnh Môn của Hoàng Thành, hai bên đường hoè liễu xum xuê, lầu các san sát, ngẩng mặt lên đều là khách điếm, tiệm da, hàng đồ tre, hàng lông, tiệm tạp hóa, tiệm giấy,... cảnh tượng vô cùng nhôn nhịp. Dọc đường người đi như nước, xe chạy không ngừng, phồn hoa nhiệt náo thế nào thiết tưởng không cần nói cũng biết.

Lúc này Từ Tử Lăng mới kể hết mọi chuyện ra cho Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nghe, cả hai đều đồng ý Tần Xuyên kia rất có khả năng là Sư Phi Huyên.

Xe ngựa đi về phía Thiên Tân Kiều, do trên đường xe nhiều người đông nên tốc độ bị chậm lại rất nhiều. Bốn tòa lầu ở hai phía nam bắc càng làm Thiên Tân Kiều nổi bật vẻ hùng vĩ. Đầu cầu phía nam chính là Đổng Gia Tửu Điếm mà sáng nay Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đã ngồi.

Bạt Phong Hàn chau mày nói; "Có một chuyện rất lạ, Tử Lăng vừa rồi nói là có một cảm giác vừa huyền hoặc lại vừa ninh tịnh với người tên gọi Tần Xuyên ấy, nên đã mở lời hỏi y xem có phải là người trong Phật môn hay đạo gia không, có phải vậy không?"

Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Có gì kỳ quái chứ?"

Song mục Khấu Trọng hàn quang sáng rực, nhưng không nói tiếng nào.

Bạt Phong Hàn nói: "Cảm giác đó có mạnh mẽ lắm không?"

Từ Tử Lăng trầm ngâm giây lát mới đáp: "Không thể nỏi là mạnh mẽ, nhưng lại rất rõ ràng."

Bạt Phong Hàn vỗ đùi nói: "Vậy thì đúng rồi. Nếu Tần Xuyên là Sư Phi Huyên, với sự cao minh của nàng, tuyệt đối không lộ ra bất cứ điều gì để người khác có thể nhận ra thân phận thực sự của mình, vì thế Hòa Thị Bích nhất định ở trên người nàng ta, thứ mà Lăng thiếu gia cảm ứng được chính là Hòa Thị Bích, bởi trong truyền thuyết có nói Hòa Thị Bích là bảo vật có diệu dụng trấn tâm định thần mà."

Hai gã đều cảm thấy có lý, đồng thời càng thêm khâm phục trước trí tuệ và hiểu biết của Phong Hàn.

Khấu Trọng thở hắc ra một hơi nói: "Nói như vậy thì Tần Xuyên nhất định là Sư Phi Huyên rồi."

Bạt Phong Hàn trầm giọng nói: "Cũng có khả năng y là Ninh Đạo Kỳ."

Từ Tử Lăng giật mình thốt lên: "Mẹ ơi!"

Khấu Trọng thúc ngựa vượt qua cổ kiệu hoa lệ bốn người khiêng phía trước, cười khổ nói: "Bất luận Tần Xuyên là sư bà nương hay Ninh lão đầu, ta cũng phải dùng mọi thủ đoạn để đoạt Hòa Thị Bích về tay, bằng không để Lý tiểu tử đó lấy được, thì Khấu Trọng này chắc phải về quê cày ruộng mất thôi."

Hai người Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn hít vào một hơi thanh khí, trầm mặc không nói gì.