Đại Đường Du Hiệp Ký

Hồi 7

Điền Thừa Tự và Trương Trung Chí đều bị Đoàn Khuê Chương cho nếm mùi đau khổ, Trương Trung Chí chỉ còn một ngọn Hộ thủ câu, Điền Thừa Tự đầu gối mới rồi bị Đoàn Khuê Chương chém mất một mảng da thịt, cơn đau chưa giảm, Đoàn Khuê Chương quát lớn đánh hăng, tuy họ vây chặt y vào giữa vòng vây, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng sợ sệt, Tiết Tung vốn bị thương không nhẹ, lúc ấy cũng bị bức bách theo hai viên võ quan cùng đi xông vào vòng chiến, Tiết Tung là Thống lĩnh thân quân của An Lộc Sơn, hai viên võ quan kia là phó tướng của y, võ công hơi kém hơn Trương Trung Chí, nhưng dưới trướng An Lộc Sơn, là thủ hạ giỏi thứ năm thứ sáu.

Không bao lâu, một đội Nhiêu thương thủ đã kéo tới, tất cả có mười hai người, nhiêu câu dài hơn một trượng, mười hai tên Nhiêu câu thủ chia đứng bốn phía vung trường câu ra, móc vào hai chân Đoàn Khuê Chương.

Đoàn Khuê Chương quát lớn một tiếng, một kiếm chém đứt hai thanh nhiêu câu, nhưng nhiêu câu từ bốn phương tám hướng phóng tới, không sao chém hết, rốt lại cũng bị một thanh móc vào bắp chân.

Đoàn Khuê Chương đùng một tiếng ngã ngồi xuống đất, Điền Thừa Tự cả mừng vung đao chém xuống, chợt nghe Khuê Chương quát lớn một tiếng, tiếng quát vang rền, lại chém thanh nhiêu câu ấy đứt hai đoạn, mũi câu còn móc trong chân y, nửa mũi câu máu chảy ròng ròng bị y giật được, sau tiếng quát phóng thẳng vào Điền Thừa Tự, Điền Tự Tự hoảng sợ ngẩn ra, Tiết Tung vội một chưởng hất y ra, chỉ nghe vù một tiếng, nửa ngọn nhiêu câu bay lướt qua đỉnh đầu Điền Thừa Tự, xé rách một mảng da đầu của y, thế vẫn chưa giảm, tên Nhiệu câu thủ phóng câu đả thương Đoàn Khuê Chương lại vừa khéo bị nửa ngọn câu do mình phóng ra đánh trúng giữa ngực, lập tức ngã chổng bốn chân lên trời.

Đoàn Khuê Chương giật lưỡi câu bị chém ra, toàn thân đầy máu, ngồi trên mặt đất, thần oai lẫm liệt, điên cuồng vung kiếm, chỉ nghe một tràng tiếng chặt vàng chém ngọc vang lên, chấn động khiến mọi người ù cả tai, lại thêm ba ngọn nhiêu câu bị y chém đứt.

An Lộc Sơn nhìn thấy trong lòng run sợ, nói:

- Ta thân trải trăm trận mà chưa thấy người nào hung hãn thế này!. Tiết Tung đã sớm lui ra, lúc ấy đứng cạnh An Lộc Sơn, nói:

- Y đã không thể đi lại được nữa, cứ điều Cung thủ tiễn tới bắn, y sẽ lập tức mất mạng. An Lộc Sơn gật gật đầu nói:

- Cũng chỉ có cách ấy! Tại sao Cung thủ tiễn còn chưa tới?. Liền sai một tên thủ hạ đi thúc giục, lại gọi:

- Vũ Văn Đô úy, không cần liều mạng với y nữa, Cung thủ tiễn sẽ tới ngay bây giờ.

Bọn Vũ Văn Thông tập hợp sức lại vẫn chưa bắt được Đoàn Khuê Chương, cảm thấy rất mất mặt, lúc ấy trong sáu người mới rồi vây đánh Đoàn Khuê Chương cũng chỉ có một mình y chưa lui ra.

Đoàn Khuê Chương lại bị thêm hai vết câu thương, Vũ Văn Thông nghiến nghiến răng, đang định hăng hái xông vào bắt sống y, nhưng đúng lúc ấy, chợt nghe phía ngoài tiếng người ầm ĩ, có người thét, có người chạy, An Lộc Sơn lúc đầu còn cho là Cung tiễn thủ đã tới, nhưng vừa nghe thấy tiếng thét, tiếng chạy hỗn loạn, đang kinh nghi bất định, chợt nghe một viên võ quan giữ cửa la lên:

- Không xong, không xong? Cháy rồi, cháy rối!.

An Lộc Sơn vừa giật mình đã nghe có mấy người đồng thời kêu lên:

- Bắt thích khách, bắt thích khách!. Đúng lúc ấy, đám vệ sĩ giữ cửa đột nhiên như bị một làn sóng lớn xô tới, cùng bật tiếng la thét, nhao nhao lùi lại, có vài kẻ không kịp tránh, đã bị đám người xô ngã.

Phía ngoài có hai người xông vào, một người mặc y phục võ quan người kia là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hai người này xông vào, ai chống là ngã! An Lộc Sơn vừa nhìn thấy viên võ quan, trong lòng hơi yên tâm, quát:

- Có chuyện gì mà lại hoảng hốt xông bừa vào thết?. Câu nói chưa dứt, chợt nghe viên võ quan kia quát lớn một tiếng, giống như tiếng sét:

- An Lộc Sơn, ngươi dám hại Đoàn đại ca của ta, ta phải lấy mạng ngươi?. Tiếng tới người tới, y gấp gáp không kịp đánh tan bọn vệ sĩ, liền nhảy vọt lên, vù một tiếng bay qua đầu bọn vệ sĩ, mấy tên nhiêu câu thủ đang phóng trường câu ra, bị y từ trên không chụp xuống, đao quang chớp lên, một tràng tiếng chặt vàng chém ngọc vang lên điếc tai, mấy ngọn nhiêu câu đồng thời bị chém đứt! Thiếu niên kia tướng mạo không có gì hơn người nhưng thân thủ cũng không kém, đao chém, chưởng đánh, chân đá, thi triển hết tài năng, trong chớp mắt đã đánh tan tác bọn vệ sĩ đứng gần, còn có mấy tên Nhiêu câu thủ bị y đá ngã.

Điền Thừa Tự kêu lên thất thanh:

- Nam Tễ Vân, ngươi to gan thật!. Hai người kia chính là Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc! Đoàn Khuê Chương vì không muốn bạnbê bị liên lụy, nên giấu chuyện không nói cho Nam Tễ Vân biết, nhưng Thiết Ma Lặc lại là một đứa nhỏ khôn ngoan, đã sớm ghi nhớ địa chỉ của Nam Tễ Vân, y ngoài miệng hứa với Đoàn Khuê Chương là đêm ấy không ra khỏi chùa, chờ Đoàn Khuê Chương trở về, nhưng Đoàn Khuê Chương vừa đi xong, y đã rón rén tới tìm Nam Tễ Vân.

Nam Tễ Vân hôm ấy có hẹn với Lý Bạch sau buổi chiều sẽ tới nhà Hạ Tri Chương gặp nhau, Thiết Ma Lặc tìm tới chỗ trọ của Nam Tễ Vân thì đã gần canh ba, y vẫn còn chưa về, Thiết Ma Lặc chỉ dành để lại vài chữ trong phòng y, lại tới nhà Hạ Tri Chương để tìm, thì ra y và Lý Bạch uống rượu trò chuyện, đang rất cao hứng, quên hết thời gian. Thiết Ma Lặc tới nhà họ Hạ, họ tửu hứng đang nồng, Lý Bạch đã quen với hành vi của hiệp sĩ giang hồ, Thiết Ma Lặc mặc quần áo dạ hành đột nhiên xông vào, y cũng không hề sợ hãi, còn kéo Thiết Ma Lặc ngồi vào uống rượu. Thiết Ma Lặc còn lòng dạ nào mà uống rượu, vội vảng kể lại chuyện cho Nam Tễ Vân, Nam Tễ Vân vừa nghe xong, lập tức tỉnh rượu, liền cáo từ Lý Bạch, ba bước chỉ đi hai bước, vội vàng đi cứu người, đáng tiếc vẫn chậm một bước, Sử Dật Như đã tự sát thân vong, Đoàn Khuê Chương đã bị trọng thương.

Điền Thừa Tự đã bị Nam Tễ Vân đánh đến mất mật, vừa nhìn thấy y, tuy ngoài mặt quát tháo để tăng thêm can đảm nhưng thật ra không dám tiếp chiến, vừa quát tháo, vừa liên tiếp lùi lại, lúc ấy An Lộc Sơn cũng đã không còn nghĩ gì tới lễ nghi với khâm sứ đại nhân, cũng không nghĩ gì tới thể diện đại soái, vội vàng kéo tay Điền Thừa Tự, nhờ y bảo vệ, vội vội vàng vàng lùi vào hậu đường.

Tiết Tung cũng đã bị Nam Tễ Vân đánh cho sợ mất mật, nhưng y không sớm thấy việc như Điền Thừa Tự, lại vì bị thương khá nặng, lúc ấy vẫn chưa lui lại, Nam Tễ Vân quát:

- Họ Tiết kia, trận đánh nhau trên tửu lâu còn chưa đã tay, nào, lại đây!. Tiếng tới người tới, vung bảo đao lên chém vào giữa mặt y. Tiết Tung lúc bấy giờ cho dù không bị thương cũng không dám đón đỡ nhát đao ấy, vội đâm hờ một kiếm, xoay người định chạy, Trương Trung Chí sấn vào giải cứu, nghiêng người vung câu, Nam Tễ Vân ra chiêu Nhạn hàng bài không vung đao chém ngang ra, cặp Hộ thủ câu của Trương Trung Chí đã bị Đoàn Khuê Chương chém đứt một ngọn, chỉ nghe choang một tiếng, ngọn Hộ thủ câu còn lại lại bị Nam Tễ Vân chém làm hai đoạn, hai tay trống không, không sao chống cự, Nam Tễ Vân thấy trên người họ có vết máu, đột nhiên kìm thanh đao lại, quát:

- Bảo đao của ta không giết người bị thương!., một chiêu Uyên ương song phi cước đá ra, cước trái phóng vào lưng Tiết Tung, cước phải đá vào hông Trương Trung Chí, Tiết Tung bị y đá bay tung ra một trượng, Trương Trung Chí thì như một cái hồ lô lăn lông lốc trên mặt đất.

Vũ Văn Thông trong lúc hỗn loạn định giết Đoàn Khuê Chương trước rồi sẽ tính, y bút trái hất thanh bảo kiếm của Đoản Khuê Chương qua, bút phải đang định đâm xuống, chợt nghe tiếng gió rít lên, thanh đao của Nam Tễ Vân đã chém tới lưng y, Vũ Văn Thông dùng thân pháp Bàn long nhiễu bộ xoay người, lật tay ra chiêu Hoành đả kim chung, đao bút chạm nhau, tia lửa bắn tung tóe, cặp Phán quan bút của Vũ Văn Thông là sắt tốt đúc thành, nhưng bị thanh bảo đao chêm xuống cũng mẻ một miếng lớn, cánh tay tê rần, bất giác huỵch huỵch huỵch lùi lại ba bước liên tiếp, tiếc là Đoàn Khuê Chương đã không thể di động, Vũ Văn Thông lùi bước qua cạnh người y, Đoàn Khuê Chương một kiếm phạt ngang, chỉ cách ba tấc chứ không chém trúng đầu gối y.

Nam Tễ Vân không rảnh nhìn tới Vũ Vân Thông, vội bế Đoàn Khuê Chương lên, kêu:

- Đại ca!. Đoàn Khuê Chương hai mất mở to, kêu lên:

- Nam huynh đệ, là ngươi!., đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất đi! Y lấy ít địch nhiều, kịch chiến hơn một giờ, đã bị thương khắp người, hoàn toàn kiệt sức, chẳng qua chỉ dựa vào nột hơi thở, cố gắng duy trì mà thôi, y vừa nhìn thấy Nam Tễ Vân, tinh thần vừa buông lỏng, chân khí lập tức tiêu tan, cho dù người bằng sắt cũng không giữ nổi nữa.

Vũ Văn Thông là tay kì cựu kinh nghiệm phong phú, thấy Nam Tễ Vân cứu Đoàn Khuê Chương, trong lòng mừng thầm, nghĩ bụng:

- Ngươi cõng một người trên lưng thì ta càng không sợ ngươi!., nhấc bút sấn vào, hai bút chia ra, bút trái đâm ngang điểm hờ vào ba huyệt Trung phu, Khúc trì, Thiếu phủ trên mạch Thủ Thiếu dương của Nam Tễ Vân, bút phải lại đâm vào huyệt Địa hộ trên mu bàn chân Đoàn Khuê Chương. May là Nam Tễ Vân một lòng một dạ lo bảo vệ cho Đoàn Khuê Chương, hoàn toàn không nghĩ gì tới sự an nguy của mình, hư chiêu Vũ Văn Thông tấn công y, y căn bản không đón đỡ, mũi đao chém xuống hất ngọn bút của Vũ Văn Thông ra, đến khi Vũ Văn Thông định biến chiêu tấn công y từ hư thành thực, Nam Tễ Vân đã xông ra được vài bước.

Vũ Văn Thông đời nào chịu bỏ, như bóng theo hình, đuổi sát theo sau, Nam Tễ Vân quát:

- Ngươi tàn độc thật!., mũi chân điểm xuống đất một cái, đột nhiên nhảy vọt lên, Vũ Văn Thông song bút đâm lướt qua dưới chân y, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, thanh đao của Nam Tễ Vân đã chém xuống.

Chiêu ấy vô cùng hung hiểm, Vũ Văn Thông không ngờ Nam Tễ Vân trên lưng cõng một người vẫn dám nhảy bật lên ra chiêu Lực phách Hoa Sơn chém xuống, bất giác giật nảy mình, vội vàng móp người tránh qua lưỡi đao, song bút đang tấn công cũng rút lại, mũi bút vừa khéo chỉ còn cách lưỡi đao ba tấc, suýt nữa đã bị chém đứt.

Nam Tễ Vân một đao ấy vô cùng cương mãnh, Vũ Văn Thông không chống nổi thần lực của y, chỉ đành dùng chiêu số trong Yến Thanh thập bát cổn lăn tròn ra ngoài, tuy không thảm hại như Tiết Tung mới rồi, nhưng cũng biến thành một cái hồ lô dính đầy đất cát.

Nam Tễ Vân thân hình chưa rơi tới đất, song cước đã đá ra, bình bình hai tiếng lại đá tung hai tên vệ sĩ, cao giọng quát:

- Tránh ta thì sống, chống ta thì chết!., thanh bảo đao vung lên thành một màn ngân quang, cướp cửa chạy ra, bọn vệ sĩ thấy y dũng mãnh như thế, ai dám cản trở, trong chớp mắt y đâ xông tới cửa.

Lúc ấy cả bầu trời đều sáng rực ánh lửa, nguyên là do Thiết Ma Lặc đốt. Thiết Ma Lặc lớn lên giữa đám cường đạo, rất thông thạo ngón nghề hắc đạo, trong người mang hỏa tập lúc lén vào phủ đệ của An Lộc Sơn, cứ cách ba bốn chỗ lại đốt một chỗ, để dễ nhân lúc hỗn loạn tháo chạy.

Lúc ấy bọn vệ sĩ bận rộn cứu hỏa, phủ đệ hỗn loạn. Đội Cung tiễn thủ tuy đã tới nơi, nhưng trong vườn dầy bóng người chạy loạn xạ, bọn Cung tiễn thủ sợ bắn phải người mình nên chỉ dám giương cung, không dám phát tên.

Thiết Ma Lặc hô hô cười rộ nói:

- Tối nay tuy không giết được An Lộc Sơn, nhưng cũng được một phen hả giận. Vũ Văn Thông cả giận, một bút điểm tới y, Thiết Ma Lặc lật tay lại một đao, đao ấy là chiêu số kiếm thuật y học được của Đoàn Khuê Chương, rất là cổ quái, Vũ Văn Thõng võ công tuy cao hơn y nhiều cũng không ngầm giật mình, không dám khinh địch, chuyển mũi bút qua, đón đỡ thanh đao, chênh chếch đánh vào nách Thiết Ma Lặc. Nhát đao ấy của Thiết Ma Lặc có thể thực có thể hư vừa thấy Vũ Văn Thông lấy thủ làm công, lập tức thu đao về nghiêng người nhảy ra chụp một tên vệ sĩ ném vào Vũ Văn Thông. Vũ Văn Thông không dám đả thương thủ hạ của An Lộc Sơn, chỉ đành đón tên vệ sĩ ây nhẹ nhàng đặt xuống. Chỉ thấy Thiết Ma Lặc như một làn khói đã sớm xuyên vào đám đông, cười rộ không dứt chạy theo Nam Tễ Vân. Vũ Văn Thông tức giận tới mức cực điểm, đuổi riết không tha.

Nào ngờ một nắm lửa ấy của Thiết Ma Lặc có lợi nhưng cũng có hại, đám vệ sĩ canh gác trên Ly Sơn nhìn thấy ánh lửa, nhao nhao kéo xuống, hai người Nam Thiết vừa thoát ra khỏi vòng vây, lại chạm trán một bọn vệ sĩ.

Nam Tễ Vân kêu lên:

- Các ngươi tới rất đúng lúc, mau vào cứu hỏa, bên trong còn có mấy tên thích khách vẫn chưa bắt được!. Y mặc trang phục võ quan, bọn vệ sĩ kia nhất thời bị hù dọa đứng khựng lại, chưa dám lập tức động thủ, Nam Tễ Vân thân pháp mau lẹ, chuyển hướng về phía có ít vệ sĩ, lập tức lao đi. Mấy tên vệ sĩ ấy còn đang kinh ngạc, chợt nghe giọng của Vũ Văn Thông và Lệnh Hồ Đạt cùng quát lớn:

- Hai tên ấy chính là thích khách!. Vũ Văn Thông từ phía sau đuổi tới, Lệnh Hồ Đạt từ trước mặt cản lại. nguyên là tối hôm ấy tới phiên y tuần tiễu ở Ly cung, bọn vệ sĩ kia là do y dẫn đầu.

Nam Tễ Vân tay lên đao xuống, chém ngã hai tên vệ sĩ, chạy tới dốc núi, vọt vào rừng cây. Thiết Ma Lặc lại bị một tên vệ sĩ đuổi theo, tên vệ sĩ này tinh thông Địa đường đao pháp, lại đột nhiên từ trên dốc hẹp lăn xuống tới trước mặt Thiết Ma Lặc, song đao chớp chớp, cuốn đất xông tới, chém vào chân Thiết Ma Lặc.

Thiết Ma lặc võ công tuy không kém, nhưng kinh nghiệm lâm địch còn ít, không biết ứng phó với Địa đường đao pháp thế nào, nhất thời bị y níu kéo, không sao thoát thân, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, hai tên vệ sĩ bên cạnh đã đuổi tới, một người vung thiết chùy, một người dùng song giản, đều là binh khí nặng.

Nam Tễ Vân vừa xông vào trong rừng, quay đầu nhìn lại, thấy Thiết Ma Lặc bị nguy hiểm, quát lớn một tiếng:

- Ma Lặc, cho ngươi thanh bảo kiếm đây!., rồi rút thanh bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương ra, trở tay ném một cái, thanh bảo kiếm biến thành một ngọn cầu vồng, soạt một tiếng, đâm từ sau lưng tên vệ sĩ sử dụng song giản xuyên ra trước ngực.

Thiết Ma Lặc đã sớm chuẩn bị, nhún người vọt lên, nhân lúc tên vệ sĩ kia ngã xuống, đã từ trên không lật người một cái, đầu dưới chân trên vươn tay chụp thanh bảo kiếm, rút thanh kiếm ra, bấy nhiêu động tác ấy của y liền lạc một hơi, mau như ánh chớp, khiến tên vệ sĩ sử dụng thiết chùy thoáng thấy kiếm quang phóng tới, sợ tới mức toàn thân lạnh buốt, làm sao còn dám tranh bảo kiếm với y.

Thiết Ma Lặc giật được bảo kiếm, tinh thần phấn chấn, cúi móp người xuống, tiện tay vung lên, tên vệ sĩ sử dụng Địa đường đao pháp vừa chém tới bị thanh bảo kiếm của y vung ra, song đao biến thành bốn đoạn, Thiết Ma Lặc xoay kiếm lại phóng ra, lại điểm trúng cổ tay tên vệ sĩ sử dụng thiết chùy, thịch một tiếng, quả thiết chùy lớn đã rơi xuống, lăn tròn xuống dốc.

Nam Tễ Vân quát lớn:

- Lệnh Hồ Đạt, ngươi không tiếc mạng thì cứ đuổi theo!., tiếng quát chấn động khiến lá rừng ào ào rơi xuống, chim chóc hoảng ợ bay lên, Lệnh Hồ Đạt trong lòng hoảng sợ, lập tức giống như phụng thánh chỉ dừng ngay lại, Vũ Văn Thông phía sau quát:

- Các ngươi xông lên!. Lệnh Hồ Đạt giật cung tên trong tay một vệ sĩ, giương cung lắp tên, bắn vào Nam Tễ Vân. Y vẫn sợ sệt, ngón tay run rẩy, phát tên ấy nói là bắn Nam Tễ Vân cũng chỉ là theo lệnh của Vũ Văn Thông mà thôi, mũi tên bắn ra xiên xiên xẹo xẹo, làm sao bắn trúng.. Vũ Văn Thông lúc ấy đã đuổi tới, thấy thế cá giận, giật cung tên trên tay Lệnh Hồ Đạt, đích thân phát tên, công lực của y cao hơn Lệnh Hồ Đạt rất nhiều, dây cung vừa bật, tên cứng bay ra, mang theo tiếng gió rít rất mạnh. Thiết Ma Lặc đang định đuổi theo Nam Tễ Vân, nghe tiếng gió rít, y sợ Nam Tễ Vân trên lưng cõng người, né tránh bất tiện, bèn nhảy bật lên vung thanh bảo kiếm đỡ tên cho y.

Nào ngờ mũi tên ấy của Vũ Vãn Thông kình lực mạnh mẽ dị thường, kết quả tuy bị y gạt ra, nhưng hổ khẩu của Thiết Ma Lặc cũng bị chấn động tê rần.

Vũ Văn Thông tức giận nói:

- Được, thằng tiểu tặc nhà ngươi vướng tay vướng chân, cứ giết ngươi trước đã. Vù một tiếng, mũi tên thứ hai lại phóng ra, bắn thẳng vào Thiết Ma Lặc.Thiết Ma Lặc lúc ấy đã đứng cạnh bờ vực, phía trước không có đường, chợt gầm lớn một tiếng, lăn tròn luôn xuống dưới.

Nam Tễ Vân giật nảy mình, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, mũi tên thứ ba của Vũ Văn Thông lại bắn tới y, Nam Tễ Vân lật tay chém lại một đao gạt mũi tên ra, bước chân hơi chậm lại, Vũ Văn Thông đã tiến tới vài bước, cười nhạt nói:

- Họ Nam kia, ngươi còn muốn trốn à?

Cho dù ngươi trốn thoát, thì họ Đoàn kia cũng quyết không sống được đâu? Nghĩ giúp cho ngươi, thì mau mau đặt họ Đoàn xuống, ta nể mặt ngươi là một hảo hán, có thể mở một mặt lưới cho ngươi.

Nam Tễ Vân cả giận nói:

- Vũ Văn Thông, ngươi lên đây, ta với ngươi quyết một trận tử chiến. Vũ Văn Thông cười nói:

- Ta cần gì phải liều mạng với quân phản tặc cùng đường như ngươi! Được, lời ta khuyên nhủ mà người không chịu nghe, thì chỉ còn cách bù thêm tính mạng của họ Đoàn thôi! Xem tên!., mũi tên thứ tư, thứ năm liên tiếp bắn ra. Nam Tễ Vân cõng một người trên lưng, không sao triển khai công phu tránh né, vả lại y không thể chỉ lo cho mình, mà còn phải chiếu cố cho Đoàn Khuê Chương, Vũ Văn Thông phát tên nào cũng nhắm vào Đoàn Khuê Chương trên lưng y, lập tức khiến Nam Tễ Vân chân tay luống cuống. Tên liên châu của Vũ Văn Thông hết phát này tới phát khác liên tiếp bắn ra, tới phát thứ chín, mũi tên ấy bắn vào bàn chân Đoàn Khuê Chương đang buông xuống, Nam Tễ Vân uốn lưng gạt ra, Vũ Văn Thông thừa thế lại tiễn thêm một phát, Nam Tễ Vân một tay phải giữ Đoàn Khuê Chương, biết rõ mũi tên này bắn tới trước mặt, nhưng không sao né tránh, chỉ vung tay lên, dùng thế chữ:

- hoạt., mũi tên vừa chạm vào da thì trượt đi rạch mất một mảnh da trên cánh tay y.

Lúc ấy, Nam Tễ Vân cũng đã bị bức bách lùi tới sát bờ vực bọn Cung tiễn thủ cũng đã nhao nhao đổ tới, nếu y lập tức buông Đoàn Khuê Chương xuống, thì một mình có thể mở ra được một con đường máu, nhưng Nam Tễ Vân thuộc hạng người mà ngay cả ý nghĩ ấy cũng không nghĩ tới, đúng lúc vô cùng nguy hiểm ấy, y nghiến răng một cái, trong lòng kêu lên:

- Đoàn đại ca, chúng ta cùng sống cùng chết, hai cái mạng này giao cho ông trời thôi!.

Tâm niệm vừa động, chỉ nghe tiếng dây cung của Vũ Văn Thông bật lên, liên tiếp ba mũi tên bắn ra, Nam Tễ Vân gầm lớn một tiếng, tay trái ôm chặt Đoàn Khuê Chương, tay phải bảo đao múa lên che đầu, theo vết Thiết Ma Lặc, cũng nhảy xuống vực.

Chuyện ấy khiến Vu Văn Thông hoàn toàn bất ngờ, y chạy tới bờ vực nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới đen ngòm, không biết sâu cạn thế nào, Vũ Văn Thông lúc ác đấu với Đoàn Khuê Chương, cũng đã bị mấy vết kiếm thương, tuy thương thế không nặng, nhưng đứng trước vực sâu, lại không có can đảm nhảy xuống, trong lòng nghĩ thầm:

- Y cõng một người nhảy xuống, chắc chắn có chín phần là phải chết.

Nam Tễ Vân giữa chỗ chết tìm cái sống như vậy, quả thật vô cùng nguy hiểm, may là y có một thanh bảo đao, dùng bảo đao đâm vào vách núi, liên tiếp ba lần, cuối cùng đã đạp chân xuống được mặt đất.

Có điều tuy Nam Tễ Vân thoát hiểm, nhưng vực này vách núi dựng đứng, đá nhọn lởm chởm như đao, lúc y trôi xuống, đã bị thương hơn mười mấy chỗ, cũng may là y, cứ nếu là người khác, thì đã sớm chỉ còn thở thoi thóp.

Nam Tễ Vân đứng vững chân lập tức kêu lên:

- Ma Lặc, Ma Lặc!.

Tiếng kêu chưa dứt, chỉ nghe trong bụi cỏ tranh tối om có một bóng đen bò ra khẽ đáp một tiếng, kế lại có hai tiếng rên đau đớn.

Nam Tễ Vân biết Thiết Ma Lặc là một thiếu niên vô cùng quật cường, nghe y rên không kìm được giặt nẩy mình, vội hỏi:

- Ma Lặc, ngươi có sao không? Bị thương nặng lắm phải không?. Thiết Ma Lặc cắn răng đáp:

- Khôngcó gì, chẳng qua tay chân đều bị trậc khớp. Đoàn thúc thúc có bị sao không?.

Nam Tễ Vân nói:

- Ngươi có mang hỏa tập trong người không?.

Thiết Ma Lặc nói:

- Có., rồi mò mò lấy ra, đánh lửa lên, đưa qua Nam Tễ Vân.

Dưới ánh lửa sáng, chỉ thấy Đoàn Khuê Chương sắc mặt vàng vọt, toàn thân đầy vết thương, máu vãn còn nhỏ xuống không ngớt. Nam Tễ Vân lòng đau như cắt, bế Đoàn Khuê Chương bước tới bên cạnh khe nước, xé một mảnh vạt áo, lau rửa vết thương cho y, rồi buộc thuốc kim sương (để trị thương) mang theo trong người.

Thiết Ma Lặc bò theo y, run giọng nói:

- Thế nào? Còn có thể cứu được không?. Nam Tễ Vân sắc mặt trầm trọng, nói:

- Chỉ là tạm thời cầm máu.... Thiết Ma Lặc không chờ được lại hỏi:

- Có bị nội thương không?. Qua hồi lâu, Nam Tễ Vân mới hạ giọng nói:

- May là Đoàn đại ca công lực thâm hậu, mạch đập hơi thở vẫn chưa đứt hẳn, chúng ta phải tìm đại phu cho y. Thiết Ma Lặc vừa nghe xong, lập tức ngồi bật lên, mở to hai mắt nói:

- Chuyện đó làm sao làm được, ở đây tìm đâu ra đại phu?. Nam Tễ Vân nói:

- Ngươi đừng sợ, dù sao cũng có cách, à mà, áo trong của ngươi còn sạch không, xé ra để ta buộc vết thương cho y.

Y và Thiết Ma Lặc lúc ấy đã toàn thân đầy máu, chỉ có áo lót bên trong là chưa dính máu. Vừa buộc vết thương cho Đoàn Khuê Chương xong, chợt thấy bờ vực trên đầu đến đuốc như sao, Nam Tễ Vân nằm phục xuống đất nghe ngóng, chỉ nghe có người quát:

- Ta không tin ba thằng đầy tớ ấy lại sống được, sáng mai hãy tới tìm xác chúng cũng không muộn. Một người khác lập tức mắng:

- Quân chết nhát, ngươi sợ trượt chân ngã xuống à? Ngươi bám chặt vào hông ta, từng bước leo xuống tới chứ gì!. Lại một gã khác nói:

- Đúng, ăn lộc của vua thì phải lo việc của vua, mau tìm ba cái xác ấy cho sớm, để đại soái chúng ta yên tâm. Nguyên có một toán vệ sĩ đang thòngdây leo xuống.

Nam Tễ Vân nói:

- Ma Lặc, hai chân ngươi đều bị thương à?. Thiết Ma Lặc nói:

- Không, chỉ là một chân bị trật khớp. Nam Tễ Vân kéo tay chân y, chỉnh lại khớp cho y rồi vung kiếm chặt một nhánh cây đưa y làm chống, hạ giọng nói:

- Ma Lặc, đây là lúc quyết định sinh tử, chạy mau lập!.

Nam Tễ Vân xốc Đoàn Khuê Chướng lên lưng, Thiết Ma Lặc nghiến răng chịu đau, hít vào một hơi, lò dò theo Nam Tễ Vân đi ra ngoài hang núi, hai người không dám dừng lại, đi một mạch hơn mười dặm, xa xa nhìn thấy bên đường có một ngôi miếu Thổ địa đứng chơ vơ.

Thiết Ma Lặc chống gậy đi một mạch gần hai mươi dặm, quả thật đã quá sức chịu đựng của y, Nam Tễ Vân nghe y càng lúc càng thở dốc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy y tập tà tập tễng, trên trán tứa mỗ hôi to bằng hạt đậu. Nam Tễ Vân cảm thấy thương xót, tập trung lắng nghe, phía sau hoàn toàn không có kỵ binh đuổi theo, nghĩ thầm:

- Bọn kia tìm kiếm khắp hang núi ít nhất cũng phải mất một giờ., liền nói với Thiết Ma Lặc:

- Tiểu huynh đệ, làm ngươi vất vả rồi, chúng ta tạm thời vào. ngôi miếu Thổ địa này nghỉ ngơi một lúc đi.

Ngôi miếu Thổ địa ấy chắc hương hỏa lạnh lùng, ngoài hiên trong góc đầy mạng nhện, nhưng điều làm họ bất ngờ là bên trong lại có một người đang ngáy khò khò, bên cạnh có một cái hồ lô sơn đỏ bốc ra mùi rượu, trên mặt đất có một đống lửa, ngọn lửa đã tắt, nhưng vẫn còn than lập lòe. Thiết Ma Lặc nói:

- Xem ra là một lão ăn mày lưu lạc giang hồ. Nam Tễ Vân ồ một tiếng, đưa mắt nhìn kỹ, thấy lão hán kia tuy quần áo rách rưới, vá chằng vá đụp, nhưng rất sạch sẽ, cây quải trượng đen bóng, tựa hồ không phải làm bằng gỗ.

Thiết Ma Lặc mệt không chịu nổi, bất chấp tất cả, lập tức ngồi phệt xuống, đáng thương hai chân y dã tê dại không còn cảm giác, vừa ngồi xuống xong, không sao động đậy nổi nữa.

Nam Tễ Vân ngần ngừ một lúc, nhưng cảm thấy Đoàn Khuê Chương thân thể càng lúc càng lạnh cứng thêm, cũng chỉ đành ngồi xuống. Thiết Ma Lặc nói:

- Đáng tiếc là đốnglửa này tắt mất rồi. Nam Tễ Vân nói:

- Để ta cho thêm vài cây củi:

- Bên cạnh người lão ăn mày có mấy thanh củi khô, Nam Tễ Vân bước tới cạnh y, nảy dạ hiếu kỳ, nhịn không được đưa ngón tay búng vào cây quải trượng của y, chỉ nghe có tiếng đùng đục, không phải sắt không phải đồng, cũng không phải gỗ, không biết là làm bằng gì!

Lão ăn mày kia đột nhiên trở mình, ngồi phắt ngay lên, mắng:

- Hóa tử đại gia ta đang ngủ ngon, tiểu tử kia, tại sao ngươi đánh động ta, ái chà! A! Ngươi, ngươi là ai?. Y chớp chớp mắt, mắng được nửa câu, mới phát hiện người đứng trước mặt y toàn thân đầy máu.

Nam Tễ Vân xin lỗi nói:

- Lão đại gia, không phải ta cố ý đánh thức ngươi dậy, bạn ta bị thương, mượn ngôi miếu này nghỉ ngơi một lúc. Lão ăn mày nói:

- Tại sao bị thương?.

Thiết Ma Lặc nói:

- Gặp phải cường đạo. Lão ăn mày hừ một tiếng, nói:

- Thế đạo thật càng lúc càng không ra sao, cách Trường An chỉ ba mươi dặm mà cũng có cường đạo đả thương người. Thiết Ma Lặc vốn biết nói như thế thì không dễ làm người ta tin, nhưng ngoài cách ấy ra, y còn biết nói thề nào? May là lão ăn mày cũng chỉ càu nhàu vài câu, chứ hoàn toàn không hỏi gì thêm.

Nam Tễ Vân lúc ấy cũng đã vô cùng nệt mỏi, xương cốt toàn thân đều rã rời, có điều còn khá hơn Thiết Ma Lặc một chút, y âm thầm để ý, chỉ thấy lão ăn mày kia hai mắt sáng rực có thần, hoàn toàn khác với đám ăn mày bình thường. Nam Tễ Vân ngấm ngấm hoảng sợ:

- Lão ăn mày này không biết là nhân vật thế nào, nếu là kẻ xấu xa thì mình thật không còn sức lực mà đánh nhau với y!. Lão ăn mày nhìn qua Đoàn Khuê Chương một cái, nói:

- Thương thế của quý hữu không nhẹ đâu!. Nam Tễ Vân nói:

- Đúng thế, bị bọn cường đạo táng tận lương tâm kia chém mười mấy đao. Lão ăn mày nói:

- Khí trời rất lạnh, quý hữu đã bị trọng thương, e càng nặng thêm. Ta giúp các ngươi đốt đống lửa này lên, mọi người sưởi ấm một chút. Nam Tễ Vân thấy y rất hòa hoãn, cũng hơi yên tâm, nói:

- Đa tạ lão trượng! Ta đang định hỏi mượn ngươi mấy thanh củi để dùng.

Lão ăn mày nói:

- Đôi bên đều là người gặp nạn, không cần khách khí., ngừng lại một chút rỗi cười nói:

- Mấy thanh củi này không đủ để dùng. Thổ địa công công chắc cũng phù hộ người tốt, chẳng bằng chúng ta mượn cái hương án của y mà dùng, chắc lão nhân gia người cũng không trách móc gì đâu!. Rồi nhấc cây quải trượng đen bóng lên, chát một tiếng, lập tức đập cái hương án vỡ tan tành. Thiết Ma Lặc nói:

- Lão nhân gia khỏe thật. Lão ăn mày cười nói:

- Già rồi, vô dụng rối, có điều cái hương án này chắc cũng rất lớn tuổi nên vừa gõ khẽ một cái, nó đã tan tành!.

Đống lửa được thêm củi khô, lách tách cháy lên, lão ăn mày nói:

- Ở đây ta còn nửa hồ lô rượu, mỗi người uống một hớp cho tỉnh!.

Nam Tễ Vân nói:

- Sao lại uống rượu của lão nhân gia người chứ. Lão ăn mày cười lớn nói:

- Ta suốt đời chỉ ăn không uống không của thiên hạ, nếu giữ gìn thật nghiêm ngặt như các ngươi thì cũng không cần làm ăn mày nữa, nào nào nào, uống hết thì lão khiếu hóa (lão ănmày) lại đi xin. Nam Tễ Vân đành cầm cái hồ lô sơn đỏ của y, mở nút ra ngửi một cái, y là người lão luyện giang hồ, ngửi thấy hoàn toàn không có mùi cay xộc vào mũi, đoán là không có vị thuốc gì, bên yên tâm hớp một hớp. Lão ăn mày cười nói:

- Rượu ngon không?. Nam Tễ Vân nói:

- Ngon, ngon? Thơm lắm, thơm lắm!. Thật ra không chỉ thơm mà thôi, uống vào xong, không đầy khoảnh khấc toàn thân đã ấm hẳn lên, còn công hiệu hơn rượu thuốc Thập toàn đại bổ, mà trên lưỡi lại không thấy có chút mùi thuốc nào, Nam Tễ Vân ngấm ngầm kinh ngạc, tinh thần đã khôi phục được vài phần, nghĩ thầm:

- Lão ăn mày này rốt lại là kẻ có lòng, mình ngờ oan cho y rồi.

Thiết Ma Lặc cũng hớp hai hớp, luôn miệng khen ngon. Lão ăn mày cười nói:

- Các ngươi đúng là kẻ biết người biết của. Đây là rượu ngon trăm năm, lão khiếu hóa ta khó khăn lắm mới lấy được đấy. Cho người bạn bị thương của các ngươi uống một hớp đi. Nam Tễ Vân lúc ấy đã biết công hiệu của rượu này, bèn nói:

- Đa tạ lão trượng ban rượu, chỉ là người bạn này của ta bị thương quá nặng, bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh. Lão ăn mày nói:

- Chuyện đó dễ., rồi bóp khẽ vào hàm Đoàn Khuê Chương một cái khiến răng y hé ra, cầm hồ lô rượu róc vào miệng y.

Lão ăn mày khẽ vuốt vào lưng Đoàn Khuê Chương một cái, Đoàn Khuê Chương đột nhiên lật người lại, ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu, máu đen như mực vô cùng hôi hám.

Thiết Ma Lặc bất kể hai chân tê dại, lập tức nhảy bật lên quát:

- Ngươi, ngươi làm gì thế. Nguyên là y đã nhìn thấy lão ăn mày là một dị nhân, lúc ấy thấy lão ăn mày vuốt vào lưng Đoàn Khuê Chương một cái, Đoàn Khuê Chương lập tức ọe máu bầm ra, nhất thời không kịp suy nghĩ, chỉ cho rằng lão ăn mày có ý không tốt, ngầm hạ độc thủ, vì thế mắng lớn, nhưng vừa nói một chữ:

- Ngươi., Nam Tễ Vân đã đưa mắt ra hiệu cho y im lặng, nên lập tức đổi câu mắng ra thành câu hỏi.. Nam Tễ Vân nói:

- Đa tạ lão trượng, máu bầm của y đã ọe ra được, thì không đến nỗi có nỗi lo về tính mạng. Thiết Ma Lặc lúc ấy mới biết lão ăn mày có ý cứu người, cảm thấy xấu hổ.

Nam Tễ Vân ôm chặt Đoàn Khuê chương, kề vào tai y gọi:

- Đại ca, tỉnh dậy, tiểu đệ Ở đây, huynh nghe thấy không?. Đoàn Khuê Chương lại ọe ra một búng máu, kêu lớn:

- Sử đại ca, Sử đại ca, ngươi đừng đi, chờ chờ ta với!.:

- An Lộc Sơn, An Lộc Sơn, ngươi, ngươi tàn ác lắm! Đoàn Khuê Chương ta có chết cũng biến thành quỷ bắt ngươi!. Nam Tễ Vân nghe thấy hốt hoảng, liên tiếp gọi:

- Đoàn đại ca, là ta đây, là ta đây..ngươi không nhận ra ta sao?. Đoàn Khuê Chương thanh âm nhỏ dần, lại đứt quãng gọi thêm mấy tiếng:

- Sử đại ca., mắng An Lộc Sơn, giống như người bị sốt cao nói mê.

Lão ăn mày nghe y mắng ra ba chữ An Lộc Sơn, kế lại nói tên họ ra mình, hai mắt đột nhiên phát ra tinh quang, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào bãi máu đen Đoàn Khuê Chương ọe ra nói:

- Máu đã bắt đầu có màu đỏ, không nên để y oẹ ra nữa, bây giờ nên để y ngủ ngon một giấc. Rồi xỉa ngón tay như mũi kích, nhè nhẹ điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người Đoàn Khuê Chương, câu nói mê của Đoàn Khuê Chương lập tức tắt ngang, bằn bặt thiếp đi trong lòng Nam Tễ Vân.

Lão ăn mày lúc ấy mới thở phào một hơi, cười nói:

- May mà còn nửa hồ lô rượu giúp y đẩy máu bầm ra, nếu không thì lão khiếu hóa ta cũng không sao chữa trị.

Nam Tễ Vân là một đại hành gia võ học, nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt của lão ăn mày mới rồi tuy giống như nhẹ nhàng hời hợt, không hề dừng sức, nhưng thật ra đã ẩn chứa huyền công vô cùng hùng hậu, nên mới nắm bắt được đúng lúc Đoàn Khuê Chương đã phun hết máu bầm ra, sắp phun máu tươi thì lập tức cầm ngay lại.

Thần công điểm huyệt chỉ huyết ấy, Nam Tễ Vân tự thấy mình không sao bằng được.

Nam Tễ Vân lúc ấy không còn ngờ vực gì nữa, vội nói:

- Đa tạ lão tiền bối ra tay cứu giúp, còn xin lão tiền bối cho biết cao tính đại danh. Lão ăn mày cười nói:

- Ngươi không cần vội vàng hỏi tên họ lai lịch của ta. Để ta hỏi các ngươi trước, dường như kẻ thù của các ngươi không phải là cường đạo, mà là An Lộc Sơn phải không?.

Thiết Ma Lặc nói:

- Không sai, chính là con heo mập chết đâm chết chém ấy đã hại Đoàn thúc thúc của ta tới nông nỗi này. Đầu tiên ta không biết lão tiền bối là người thế nào nên bịa đặt như thế, xin lão tiễn bối tha tội. Lão ăn mày cười nói:

- Ngươi nói cũng không sai, An Lộc Sơn tuy là Tiết độ sứ ba trấn nhưng thật ra cũng chẳng khác cường đạo bao nhiêu.

Thiết Ma Lặc đang định cảm tạ, nhưng lúc ấy y đã thở ra một hơi, tinh thần không chi trì nổi, cảm thấy đầu gối đau buốt, nguyên là mới rồi y dùng sức nhảy bật lên, chỗ bị thương lại trặc khớp, đau tới mức suýt nữa bật tiếng kêu lớn.

Lão ăn mày nói:

- Tiểu ca, đừng dộng đậy, lão khiếu hóa ta ngoài chuyện ăn uống cũng biết vài thủ thuật xoa bóp, nếu ngươi tin ta thì để ta giúp cho.

Thủ thuật xoa bóp của lão ăn mày quả nhiên rất thần kỳ, y nắm vào khớp chân Thiết Ma Lặc khẽ xoa bóp vài cái lại giúp y suy huyết quá cung, Thiết Ma Lặc quả nhiên hết hẳn đau đớn, Thiết Ma Lặc vươn tay duỗi chân hô hô cười rộ nói:

- Lão nhân gia người quả thật là diệu thủ hồi xuân, vô cùng linh nghiệm, bây giờ ta có thể tiếp tục đánh nhau được rồi.

Lão ăn mày lại vẻ mặt nghiêm trang, nói:

- Không được! Đừng nói không thể đánh nhau, mà cả cứ động cũng không thể cử động bừa bãi.

Hai người các ngươi bị thương không nhẹ, theo mạch tương mà xem, dường như các ngươi từ trên chỗ rất cao nhảy xuống, nội tạng đều bị chấn động, bây giờ ta chỉ có thể chữa trị ngoại thương cho các ngươi, còn nội thương thì các người phải tự mình điều trị. Ờ, tiểu ca, ngươi biết công phu Thổ nạp không?. Nam Tễ Vân nghe y nói giống như chính mắt nhìn thấy, ngấm ngầm khen lạ, lúc ấy mới biết lão ăn mày võ công cái thế, mà y thuật cũng thần kỳ. Y chỉ hỏi Thiết Ma Lặc có biết công phu Thổ nạp không, đó là vì đã sớm nhìn thấy Nam Tễ Vân là người có nội công thâm hậu.

Thiết Ma Lặc nói:

- Có biết một chut. Lão ăn mày nói:

- Được bây giờ các ngươi tinh thần đã khôi phục, có thể Thổ nạp một lúc. Cứ bình tâm tĩnh khí, bất kể phát sinh chuyện gì cũng mặc kệ, phải hít thở tới mức nhìn mà không thấy, lắng mà không nghe, được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, các ngươi tự mình luyện công đi.

Nam Tễ Vân lúc ấy mới biết sở dĩ lão ăn mày không hỏi chuyện bọn y trải qua, cũng không chịu nói lai lịch của mình, vốn là muốn dành thời gian cho bọn y khôi phục công lực, xem ra cũng đã tính tới việc An Lộc Sơn sẽ cho truy binh đuổi theo.

Nam Tễ Vân nội công thâm hậu, ngồi Thổ nạp một lúc, kinh mạch đã thông suốt, lục phủ ngũ tạng đã phục hồi nguyên vị, đúng lúc ấy chợt nghe bên ngoài có tiếng người ngựa nhốn nháo, có người nói:

- Ngôi miếu này có ánh lửa, chúng ta vào xem thử.

Nam Tễ Vân tuy đã biết lão ăn mày kia là bậc dị nhân, nhưng lúc ấy cũng bất giác trong lòng rúng động, công lực của y còn chưa hoàn toàn khôi phục, không biết y có chống được họ không.

Ý nghĩ còn chưa dứt, bọn người kia đã bước vào cửa miếu, quả nhiên là truy binh của An Lộc Sơn, vả lại người dẫn đầu lại là Vũ Văn Thông và Lệnh Hồ Đạt!

Vũ Văn Thông ngoài việc gọi Lệnh Hồ Đạt cùng đi, còn dắt theo hai cao thủ trong đại nội, một người tên Ngưu Thiên Cân, một người tên Long Vạn Quân, tuy không bằng được ba đại cao thủ Vũ Văn Thông, Uất Trì Bắc và Tần Tương nhưng cũng được xếp vào Tứ đại Kim Cương trong nội đình, võ công còn cao cường hơn Lệnh Hồ Đạt.

Trong sơn cốc kia chỉ có một đường ra, theo đường đuổi tới, cuối cùng họ đã phát hiện ra dấu vết của Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc.

Vũ Văn Thông một ngựa đi đầu, xông vào trong miếu, chợt nghe một giọng nói già nua mắng:

- Bọn khốn nạn ở đâu ra thế này, làm lão khiếu hóa ta trong ngôi miếu hoang này cũng không được yên tĩnh?.

Vũ Văn Thông cả giận, đang định phát tác, chợt thấy Lệnh Hồ Đạt mặt xám như tro, run rẩy ấp úng nói:

- Tiểu bối không biết đại giá của lão nhân gia người ở đây, tiểu bối thỉnh an người.

Lão ăn mày kia lông mày dựng ngược, lạnh lùng nói Thằng tiểu tử Lệnh Hồ Đạt ngươi run bắn cả người mà vẫn còn nhận ra ta à?., quải trượng chỉ ra môt cái, quát lớn:

- Tiểu tử ngươi đã nhận ra ta, chắc cũng nhớ được tính nết của ta, sao còn chưa cút đi cho mau.

Lệnh Hồ Đạt sợ tới mức trên mặt không còn chút sắc máu, luôn miệng nói:

- Vâng, vâng!., co cổ định chạy, Vũ Văn Thông tức giận không sao kìm được, chụp y lại, lúc ấy Lệnh Hồ Đạt mới sực nhớ ra bên cạnh có Vũ Văn Thông, vừa thẹn, vừa cuống, vừa kinh hoàng, đỏ bừng mặt nói:

- Vũ Văn đại nhân, vị lão tiền bối này là Tây Nhạc thần long Hoàng Phủ tiên sinh.

Câu ấy vừa buông ra, Vũ Văn Thông cũng không kìm được đột nhiên hoảng sợ. Nguyên lão ăn mày này tên Hoàng Phi Tung, thích du hý phong trần, được kể là một trong Gianghố thất quái, vì y là cao đồ phái Hoa Sơn, hành sự lại như con thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nên người ta gọi là Tây Nhạc thần long. Lệnh Hồ Đạt vốn xuất thân hắc đạo, đại khái hơn mười năm trước có lần y thêm sư phụ đánh cướp thương khách, sư phụ y lòng dạ độc ác thu đoạn tàn nhẫn, cướp xong tiền còn định giết người, lại vừa khéo đụng phải Hoàng Phủ Tung, sư phụ y bị đánh ba mươi trượng, lúc ấy y còn chưa có tiếng tăm gì, chỉ là nhân vật hạng hai trong hắc đạo, Hoàng Phủ Tung khoan hồng trách phạt chỉ đánh y năm trượng, nhưng tuy thế y cũng phải dưỡng thương mất nửa năm.

Vũ Văn Thông lúc ấy bước vào miếu, vừa đưa mắt qua một vòng đã nhìn thấy tất cả tình hình bên trong, thấy Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc đang ngồi vận công, Đoàn Khuê Chương thì đang nằm dưới đất. Vũ Văn Thông tuy có chút sợ sệt Hoàng Phủ Tung, nhưng con mồi đang ở trước mắt, y lại há chịu buông tha? Trong lòng nghĩ thầm:

- Đoàn Khuê Chương sắp chết, Nam Tễ Vân xem ra cũng đã bị trọng thương, cho dù lão ăn mày này võ công cao cường thì mình và hai người Ngưu, Long liên thủ cũng không tin không đối phó được với y.

Huống hồ những truyền thuyết về võ công của y đều là lời đồn đại, chưa chắc đã lợi hại tới mức ấy.

Vũ Văn Thông là nhất lưu cao thủ, bọn Lệnh Hồ Đạt vốn không thể sánh được, tuy y bị tiếng tăm Tây Nhạc thần long làm cho rúng động nhưng cũng không sợ sệt gì lắm, lúc ấy lại bước tới một bước, ôm quyền nói:

- Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tại hạ không có ý làm phiền lão nhân gia người, chỉ là phụng thánh chỉ tróc nã khâm phạm, không thể không tới, chỉ xin lão nhân gia người để cho tại hạ được hoàn thành sứ mạng. Vũ Văn Thông bình thời trong mắt không người, lần này quả thật là lần đầu trong đời y ăn nói khách khí với người khác.

Hoàng Phủ Tung lại không nhận món nhân tình ấy của y hai mắt trợn lên, cười nhạt nói:

- Ờ, chuyện này mới là lạ đây! Lão khiếu hóa ta tuy có lúc cũng không khỏi xin đểu, nhưng trước nay chưa từng làm những chuyện như xô đổ long sàng, giết chết thái tử, tại sao đột nhiên lại trở thành khâm phạm?.

Vũ Văn Thông cố nên giận nói:

- Không phải nói ngươi, ta là nói ba vị bằng hữu này. Họ phóng hỏa đốt nhà An Tiết độ sứ, lại sát thương rất nhiều nội đình thị vệ, ta làm Long kỵ đô úy, thống suất thị vệ trong cung, không thể không mời hai vị bằng hữu này về Bắc nha hỏi cho minh bạch.

Hoàng Phủ Tung gãi gãi đầu, nói:

- Thế này thì làm lão khiếu hóa lẫn lộn mất rỗi. Vũ Văn Thông nói:

- Ta nói rất rõ ràng, có gì mà lẫn lộn?. Hoàng Phủ Tưng nói:

- Ngươi nhìn xem, họ bị thương tới mức như thế, vị bằng hữu họ Đoàn kia không biết còn có giữ được tính mạng hay không nữa? Theo như họ nói, họ đã gặp phải một bọn cường đạo cướp của giết người, mới bị thương tới mức như thế. Ngươi lại nói họ là khâm phạm, họ chỉ là hai người lớn, một đứa trẻ, lại dám xông vào phủ An Lộc Sơn phóng hỏa giết người à? Hừ, chuyện này thì ta không thể tin được, trừ phi ngươi đưa thánh chỉ ra đây cho ta xem thử.

Vũ Văn Thông tức giận nói:

- Ta thấy ngươi là một bậc tiền bối võ lâm mới khách khí với ngươi ba phần, ngươi lại còn lằng nhằng với ta? Vụ án này là họ vừa gây ra tối nay, trong lúc vội vàng, làm sao xin được thánh chỉ? Ngươi cứ nhìn lại y phục của ta. chẳng lẽ ta là Long kỵ đô úy giả à?.

Hoàng Phủ Tung cười nhạt nói:

- Khó nói lắm, khó nói lắm! Thời buổi bây giờ có rất nhiều cường đạo giả làm quan phủ, huống hỗ mới rồi ngươi nói là có thánh chỉ, bây giờ lại không sao lấy ra, rõ ràng là bịa đặt. Ngươi đã bịa đặt một lần, lão khiếu hóa không tin ngươi được.

Vũ Văn Thông tức giận tới mức bảy khiếu phun khói, nhưng rốt lại vẫn biết đối phương là người có thân phận, đang định chiếu theo quy củ giang hồ khiêu chiến, hai cao thủ đại nội đi theo đã không nén được nữa, Hoàng Phủ Tung mười năm nay lại không lộ mặt trên giang hỗ, hai người này căn bản không biết tới tiếng tăm của y.

Hoàng Phủ Tung nói chưa dứt, hai người đã rút binh khí ra, Ngưu Thiên Cân sử dụng Tuyên hoa đại phủ, Long Vạn Quân thì sử dụng Kim đao sống dày, nhất tề quát lớn:

- Lão ăn mày ngươi cũng có tư cách xem thánh chỉ à? Ha ha, ngươi muốn thánh chỉ, thì thánh chỉ đây!.

Hoàng Phủ Tung vung ngang quải trượng ra, chỉ nghe tiếng choang choang vang rền ù tai, Hoàng Phủ Tung quát:

- Loại thánh chỉ này không dùng được?. Chỉ thấy giữa tia lửa bắn ra tung tóe, thân hình to như con trâu nước của Ngưu Thiên Cân và Long Vạn Quán đã bị hất tung ra ngoài cửa miếu!

Vũ Văn Thông vô cùng hoảng sợ, nên biết hai người Ngưu, Long là đại lực sĩ nổi tiếng, luyện tập công phu ngoại gia tới mức cực kỳ cương mãnh, ngọn Tuyên hoa phủ của Ngân Thiên Cân nặng tới năm mươi sáu cân, thanh Kim đao sống dày của Long Vạn Quân hơi nhẹ hơn, nặng bốn mươi ba cân, loại binh khí trầm trọng ấy chém xuống lại không làm quải trượng của Hoàng Phủ Tung sứt mẻ chút nào, mà ngược lại đều bị mẻ một miếng lớn, vả lại chẳng qua chỉ trong một chiêu mà hai người Ngưu, Long không những binh khí bị sứt mẻ mà cả thân hình cũng bị hất ra ngoài cửa miếu! Vũ Văn Thông lúc ấy mới biết Tây Nhạc thân long quả nhiên danh bất hư truyền, không những cây quải trượng của y là một bảo vật, mà thủ pháp mượn lực đả lực y vừa bộc lộ cũng đã đạt tới cảnh giới thượng thặng!

Vũ Văn Thông sắc mặt xám xanh, đưa cánh tay ra, trầm giọng nói:

- Bội phục, bội phục! Gặp phải lão tiền bối, món giao tình này Vũ Văn Thông ta xin nhận vậy.

Hoàng Phủ Tung ném quải trượng xuống, cười nói:

- Đa tạ thịnh tình của Vũ Văn Đô úy., thản nhiên đưa tay ra. Vũ Văn Thông là đà hành gia điểm huyệt, song chưởng vừa chạm nhau, y đã dùng thủ pháp Điểm huyệt độc môn đưa kình lực lên đầu tay, ngón trỏ; ngón giữa và ngón vô danh cùng hạ xuống, điểm trúng ba mạch Thốn, Quan, Xích trên cổ tay Hoàng Phủ Tung! Hoàng Phủ Tung hững hờ cười nói:

- Không eần khách khí, xin mời. Vũ Vãn Thông lại cảm thấy chỗ ngón tay chạm vào lại như một tấm sắt nung đỏ rực, đau buốt tận tim, không kìm được bật lên một tiếng ái chà, vội vàng buông tay nhảy lùi ra cửa, kinh hoàng tháo chạy, có điều so với hai người Ngưu Long thì cũng ít thảm hại hơn.

Thiết Ma Lặc nhìn thấy mặt mày hớn hở, không kìm được kêu lên:

- Khoái thật, khoái thật! Đánh hay thật! Ối chao!., nguyên là căn bản nội công của y nông cạn, đang lúc tụ khí vào Đan điền, vì tâm tình khích động, chân khí đột nhiên rẽ đường, cơ hồ nghẹt thở.

Hoàng Phủ Tung nhướng mày lên, trách:

- Thằng nhóc nhà ngươi sao không nghe lời lão nhân gia ta, bảo ngươi đừng quản chuyện không đâu, ngươi lại cứ quản!., vừa trách móc vừa thi triển thủ thuật xoa bóp cho Thiết Ma Lặc, giúp y đưa chân khí về lại Đan điền.

Lúc ấy địch nhân đã chạy hết, ngôi miếu hoang hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Phủ Tung dùng cây quải trượng gạt gạt đống lừa, tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, thỉnh thoảng nhìn nhìn ra cửa, chợt nói một mình:

- Sắp sáng hẳn rồi!.

Nam Tễ Vân lúc ấy đã khí thấu trùng quan, công lực đã sắp khôi phục hoàn toàn, nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Phủ Tung có nét kỳ lạ, đang định nói chuyện vài câu với y, đột nhiên Hoàng Phủ Tung đứng thẳng người lên, trịnh trọng nói:

- Lát nữa bất kể là phát sinh chuyện gì, hai người các ngươi cũng không được dính vào đấy!. Y đã nói câu ấy một lần, bây giờ lại nói lại, nhưng giọng điệu còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. Nam Tễ Vân trong lòng rúng động, nghĩ thầm:

- Tại sao y cứ dặn đi dặn lại thế? Chẳng lẽ còn có chuyện gì bất ngờ phát sinh hay sao?.

Đúng là:

Truy binh vừa rút đang vui mừng,

Sóng trước chưa tan sóng sau tới.

Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.