Đại Đường Du Hiệp Ký

Hồi 25

Lãnh Tuyết Mai nói:

- Con người tốt như Tễ Vân có đốt đuốc tìm cũng khó gặp, được con rể như thế, còn muốn gì nữa? Sương nhi, chuyện chung thân của ngươi đã có chỗ nhờ cậy ta đã hết lo lắng rồi!. Dưới ánh đèn ảm đạm, Hạ Lăng Sương thấy trên mặt mẹ lộ nét tươi cười, nhưng câu cuối cùng lại tựa hồ có chút thương cảm. Hạ Lăng Sương bất giác ngẩn ra, kế lập tức nghĩ:

- Mình từ nhỏ đã không có cha, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống, chẳng trách mẹ nghe tin mình có chồng, vừa mừng rỡ, vừa thương cảm.

Lãnh Tuyết Mai lại hỏi:

- Phía ngoài còn có những ai nữa. Hạ Lăng Sương nói:

- Vợ chồng Đoàn bá bá và Vệ lão tiền bối cũng tới, Đoàn bá bá đang động thủ với lão tặc, vợ chồng họ liên thủ, có lẽ cũng đã giết chết lão tặc rồi. Mẹ con họ vốn đang nắm tay nhau, Hạ Lăng Sương nói tới câu ấy, chợt thấy ngón tay mẹ nàng hơi run lên, không kìm được ngạc nhiên, vội hỏi:

- Mẹ, mẹ sao thế?.

Lãnh Tuyết Mai thở dài một tiếng, nói:

- Đoàn Khuê Chương tới rồi, ta,.., ta làm sao còn mặt mũi nào gặp y?.

Hạ Lăng Sương nói đoàn bá bá là bạn thân của cha lúc sinh tiền, mẹ, con không hiểu tại sao mẹ không muốn gặp y?.

Lãnh Tuyết Mai chợt kêu lên:

- Ta, ta rất căm hận!. Hạ Lăng Sương hoảng sợ hỏi:

- Mẹ, mẹ hận ai?. Lãnh Tuyết Mai nói:

- Ta căm hận Hoàng Phủ lão tặc, y, y hại đời ta. Hạ Lăng Sương nghe mẹ đang nói chuyện Đoàn Khuê Chương lại đột nhiên nói qua chuyện Hoàng Phủ Tung, cảm thấy hơi đột ngột, đang ngẩn người ra, chợt nghĩ tới một điều, bất giác toàn thân run lên.

Lãnh Tuyết Mai đột nhiên nhảy xuống giường, nghiến răng nói:

- Ta phải giết lão tặc kia!. Hạ Lăng Sương vội đỡ bà, nói:

- Mẹ, để con giết y cho! Mẹ nằm nghỉ thêm một lúc đi!. Lãnh Tuyết Mai hơi hé miệng, tựa hồ định nói gì đó nhưng sau cùng lại im lặng, chỉ giật ra khỏi tay con gái, nhảy ra khỏi phòng. Hiện khí lực của bà đã khôi phục được bốn năm phần, có thể đi lại.

Nam Tễ Vân ác chiến với đạo sĩ kia, đôi bên công lực ngang nhau, đánh tới mức khó giải khó phân, nhưng đạo sĩ trong lòng lo lắng, thời gian kéo dài, bất giác lộ vẻ sợ sệt, lúc ấy nghe tiếng bước chân của mẹ con Lãnh Tuyết Mai lại càng hoảng sợ, đánh hờ một chiêu, định xông ra khỏi động.

Nam Tễ Vân đời nào chịu tha, quát lớn một tiếng:

- Yêu đạo chạy đâu?., rồi lập tức vung đao nhảy xổ tới. Hai cánh cửa đá đang chặt, tuy có thể từ trong mở ra, nhưng cũng phải mất một thời gian, đạo sĩ kia chợt nghĩ:

- Mình hồ đồ quá, làm sao chạy ra khỏi cửa chính?. Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, chỉ nghe đao phong rít lên, Nam Tễ Vân đã chém xuống lưng y.

Đạo sĩ kia ra chiêu Phượng hoàng triển dực, song bạt chênh chếch đánh ra phía sau, nhưng đón đỡ hơi chậm, song bạt chưa hợp lại, đã bị Nam Tễ Vân một đao chém tới trúng cánh tay trái y, đứt luôn cả xương. Đạo sĩ kia như thú dữ bị thương, giận dữ gầm thét, liều mạng sấn vào Nam Tễ Vân, rồi quay đầu vọt ra phía sau. Trong động tối om, Nam Tễ Vân tuy bản lĩnh cao cường, nhưng không thông thạo bằng đạo sĩ, y một đao chém trượt, đạo sĩ đã lướt tới, vòng qua một chỗ ngoặt, thân hình đã biến mất trong bóng tối.

Lúc ấy Hạ Lăng Sương và mẹ vừa bước ra khỏi mật thất, chợt nghe tiếng gọi của Nam Tễ Vân vang lên:

- Lăng Sương, coi chừng! Yêu đạo đang chạy ra phía sau đấy. Trong bóng tối, đề phòng y đánh lén.

Quả nhiên câu nói chưa dứt, đã nghe tiếng ám khí rít gió vang lên, vô số làn ánh sáng như tơ bay đột nhiên từ bóng tối như hoa lửa bắn ra, đạo sĩ kia đã phóng một nắm Mai hoa châm vào họ.

Hạ Lăng Sương né qua đồng thời tuốt kiếm, chợt thấy vỏ kiếm rỗng không, chợt nghe mẹ trầm giọng quát:

- Quy Nguyên yêu đạo ngươi giúp đỡ lão tặc làm điều ác, cũng không tha ngươi được!., âm thanh vừa vang lên đã thấy một đạo ngân quang bay ra, tiếp theo là một tiếng gào rùng rợn vang lên, đạo sĩ kia đã bị trường kiếm đâm thấu ngực, đóng đinh vào vách đá.

Đúng lúc ấy, Nam Tễ Vân cũng đã bước tới, nhìn thấy tình hình Lãnh Tuyết Mai rút kiếm phóng ra giết chết địch nhân, không kìm được vừa sợ vừa mừng, nghĩ thầm:

- Nhạc mẫu mình năm xưa có ngoại hiệu là Bạch mã nữ hiệp, quả nhiên danh bất hư truyền. Té ra gã yêu đạo này chính là Quy Nguyên đạo nhân nổi tiếng trong các nhân vật tà phái. Tuy y bị trọng thương, nhưng nếu nhạc mẫu không xuất thủ, muốn thu thập y e cũng phải mất thêm khá nhiều thời gian.

Hạ Lăng Sương thấy mẹ phóng kiếm giết địch, biết bản lĩnh của bà đã khôi phục được ít nhất sáu bảy phần, cả mừng kêu lên:

- Tễ Vân, mau tới bái kiến mẹ muội! Sau đó chúng ta sẽ cùng ra giết chết Hoàng Phủ lão tặc, giúp Vệ lão tiền bối đối phó với mụ ma đầu kia.

Nam Tễ Vân theo lễ con rể ra mắt, Lãnh Tuyết Mai đỡ y đứng dậy nói:

- Tễ Vân, từ nay ta giao con gái cho ngươi, ngươi nên chăm sóc nó cho tốt. Nam Tễ Vân không khéo ăn nói, cúi đầu đứng qua một bên, cung cung kính kính nói:

- Vâng. Hạ Lăng Sương bất giác phì cười một tiếng, Lãnh Tuyết Mai lại nói:

- Con gái ta ngang ngược đã quen, ngươi nên nhịn nó một chút, thật ra cũng không cần nói nhiều, với nhân phẩm của ngươi, ta cũng biết ngươi không xử tệ với nó đâu.

Hạ Lăng Sương cười nói:

- Không sai, chúng ta một nhà đã đoàn tụ sau này còn nhiễu thời giờ nói chuyện, còn phải mau ra giúp Đoàn bá bá và Vệ lão tiền bối, Hoàng Phủ lão tặc thì cũng không đáng lo, chứ mụ ma đầu kia quả thật rất lợi hại.

Lúc ấy Hạ Lăng Sương đã rút thanh kiếm ra đưa cho mẹ, nói:

- Mẹ, mẹ không có binh khí, cứ tạm dùng kiếm của con. Lãnh Tuyết Mai hơi ngần ngừ, rồi nói:

- Ờ, cũng được., cầm lấy thanh kiếm rồi bước lên trước mở cánh cửa đá ra.

Lãnh Tuyết Mai thở phào một hơi, kêu lên:

- Không ngờ Lãnh Tuyết Mai ta còn có lúc lại được nhìn thấy mặt trời!., đột nhiên quay người vung chỉ điểm mau, đùng đùng hai tiếng, Nam Tễ Vân và Hạ Lăng Sương đều bị bà điểm trúng huyệt đạo, ngã lăn xuống đất.

Nam Hạ hai người có nằm mơ cũng không ngờ Lãnh Tuyết Mai lại điểm huyệt họ, vì thế không hề đề phòng, bị điểm huyệt ngã xuống xong, lại càng ngạc nhiên! Định hỏi lý do, nhưng đã không nói ra lời.

Lãnh Tuyết Mai nói:

- Ta muốn đích thân báo thù, không cần các ngươi giúp đỡ! Một giờ nữa, huyệt đạo sẽ tự giải khai, Sương nhi, mẹ đi đây. Bà liên tiếp quay nhìn ba lần rồi mới thong thả bước ra ngoài động, Hạ Lăng Sương nhìn thấy khóe mắt của mẹ thấp thoáng có ánh nước mắt.

Hạ Lăng Sương và Nam Tễ Vân nằm dưới đất nhìn nhau, hai người đều không nói được, trên mặt đều lộ nét kinh hoàng, đây quả thật là chuyện khó mà giải thích, cho dù Lãnh Tuyết Mai không cần họ giúp đỡ cũng không cần phải điểm huyệt họ, huống hồ Triển Đại nương lợi hại phi thường, có thêm hai người giúp đỡ há không phải càng tốt sao?

Hạ Lăng Sương đưa mắt nhìn theo người mẹ ứa nước mắt bước ra ngoài động, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không sao gọi tên, chỉ là không kêu lên được thành tiếng.

Phía ngoài sơn động, Vệ Việt và Triển Đại nương đang đánh nhau tới mức khó phân khó giải, còn vợ chồng Đoàn Khuê Chương thì đang đánh Hoàng Phủ Tung tới tấp, y chỉ còn phòng thủ chứ không còn sức trả đòn.

Đoàn Khuê Chương nghĩ tới ơn tặng thuốc của y ngày trước không nỡ đích thân giết chết y, lúc tấn công ráo riết đột nhiên đâm hờ một chiêu, quát:

- Hoàng Phủ Tung, việc tới hôm nay mà ngươi còn tham sống tạm bợ sao? Nếu có khí cốt, thì tự mình làm đi!. Đó là có ý kêu y tự tử, để khỏi chịu nhục.

Nhưng không ngờ Hoàng Phủ Tung nhân lúc thế công hơi chậm lại, đột nhiên vung trượng lên gạt thanh đao của Đậu Tuyến Nương ra, đầu trượng nhấc lên, chợt vù vù mấy tiếng, bắn ra một nắm độc châm! Nguyên là đầu trượng của y rỗng ruột, vừa ấn cơ quan độc châm đã bắn ra, y vốn đã sớm định dùng độc châm thủ thắng, chỉ là phải chọn được thời cơ có lợi nhất, nhân lúc bất ngờ đưa đối phương vào đất chết, khó có được cơ hội mà Đoàn Khuê Chương dành cho y như thế.

May mà Đậu Tuyến Nương là một cao thủ sử dụng ám khí về công phu ám khí còn cao minh hơn chồng rất nhiều, lúc gấp rút lập tức phóng đao ra, hai tay đồng thời rút vào trong tay áo, hai tay áo phất lên, cuốn hết mớ độc châm. Mớ độc châm phóng tới đánh hai tay áo nàng thủng lô chỗ như tổ ong, nhưng không hề làm nàng bị thương.

Hoàng Phủ Tung không ngờ Đậu Tuyến Nương lại dùng cách thức ấy để tiếp độc châm của y, đang lúc bất ngờ, thanh đao đà phóng tới, cắt đứt một mảng da thịt trên đầu vai y.

Hoàng Phủ Tung gào lớn một tiếng, xoay đầu bỏ chạy, Đoàn Khuê Chương sau khi hoảng sợ, cả giận quát:

- Lão tặc, ngươi không phải là con người!. Hai chân điểm một cái vọt lên như mũi tên rời khỏi dây cung, phóng một cái vào hậu tâm Hoàng Phủ Tung.

Hoàng Phủ Tung lật tay đánh lại một trượng, công lực hai người vốn tương đương, nhưng vai y bị thương, xương tỳ bà đã bị chém gãy, làm sao bằng được một đòn toàn lực công kích của Đoàn Khuê Chương, chỉ nghe rắc một tiếng, cây quải trượng lập tức bị chém đứt đôi, Đoàn Khuê Chương đang vung kiếm chém xuống, đúng lúc ấy chợt nghe một giọng kêu lớn:

- Đoàn đại hiệp hãy nương tay!., Đoàn Khuê Chương giật mình, chỉ thấy một bóng người lướt tới như bay, Đoàn Khuê Chương tay trái mau lẹ phóng ra điểm vàa huyệt Trung khu trên lưng Hoàng Phủ Tung, lúc đưa mắt nhìn, bất giác cả kinh, người tới lại là một:

- Hoàng Phủ Tung. giống hệt Hoàng Phủ Tung bị y điểm huyệt! Đoàn Khuê Chương trợn mắt há miệng, cơ hồ không tin vào mắt mình, trong chớp mắt ấy, bóng người ấy đã tới trước mặt!

Đoàn Khuê Chương định thần, đang định hỏi:

- Ngươi là ai?., chợt nghe Phong cái Vệ Việt reo lên một tiếng, hoa chân múa tay nói:

- Hoàng Phủ đại ca, quả nhiên là ngươi, hô, ta đã sớm nghĩ là thằng đầy tớ này mạo danh ngươi!.

Vệ Việt có xước hiệu là Phong cái, lúc bình thời cũng không có gì, nhưng khi gặp chuyện vui vẻ hay đau buồn bất ngờ thì tật điên điên khùng khùng của y lại phát tác, lúc ấy y vì quá mừng rỡ nên lại quên rằng người đối địch với y là ai, cứ nhảy nhót reo hò.

Triển Đại nương rất lợi hại, lập tức tả hữu khai cung, song quyền cùng đánh ra, Vệ Việt la lên:

- Hỏng bét!., chỉ nghe bùng một tiếng, đã bị trúng một quyền của Triển Đại nương, lập tức giống như một quả bóng da, thân hình bay tung lên không.

Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Triển Đại nương đã mau lẹ xông vào Đoàn Khuê Chương, Đậu Tuyến Nương vội giương cung, vù vù vù ba viên đạn hoàn liên tiếp phát ra, Triển Đại nương không hề tránh né, ba viên đạn hoàn đều đánh trúng bà ta, chỉ nghe như sắt thép chạm nhau phát ra một tràng tiếng leng keng điếc tai, ba viên đạn sắt đánh trúng bà ta đều bị hất ra! Cũng không biết bà ta mặc nhuyễn giáp hay đã luyện thành công phu Kim chung tráo tới mức đăng phong tháo cực. Đậu Tuyến Nương bất giác cả kinh, vội vàng nhấc cung xông vào, chém xuống lưng bà ta.

Đoàn Khuê Chương một kiếm chênh chếch đâm ra, phóng vào huyệt Du khí dưới nách bà ta, đây là một chiêu kiếm pháp Dĩ dật đãi lao thượng thặng, nào ngờ Triển Đại nương vẫn xông thẳng tới, không hề né tránh, đột nhiên vươn tay, ngón tay móc vào chuôi kiếm, Đoàn Khuê Chương lâm nguy không loạn, trầm lưng ra tấn, thân kiếm đè xuống, quát lớn một tiếng:

- Xem!., thanh bảo kiếm đã trượt ra, lại nhanh như chớp chém tới! Triển Đại nương công lực tuy cao hơn Đoàn Khuê Chương nhiều, nhưng sức một ngón tay của bà ta thì không đủ để đoạt thanh kiếm.

Triển Đại nương kêu lên:

- Kiếm pháp hay lắm, nhưng muốn giết chết ta thì còn chưa đủ đâu!. Chỉ nghe keng một tiếng, thanh kiếm của Đoàn Khuê Chương đã đâm trúng nách bà ta, Triển Đại nương phát trảo cũng chụp tới, muốn chụp vào mạch môn Đoàn Khuê Chương.

Kiếm chiêu của Đoàn Khuê Chương đã đi hết đà, đâm bà ta không hề hấn gì, đang định vung chưởng trái ra đón đỡ, Triển Đại nương đột nhiên thu thế, xoay người một cái, chỉ nghe keng một tiếng, nguyên là Đậu Tuyến Nương sử dụng tuyệt học gia truyền Kim cung thập bát đả, chém xuống xương sống bà ta, nhưng bị bà ta co ngón tay bật một cái đúng vào cây cung. Đậu Tuyến Nương công lực không bằng chồng, chiếc cung bị bà ta búng một cái, tuột khỏi tay nàng bay tung ra.

Triển Đại nương đang xoay người đối phó với Đoàn Khuê Chương, chợt nghe Hoàng Phủ Tung quát:

- Triển Đại nương, chuyện ở đây ta tới là xong, ngươi có thể không cần quản nữa!., kế đó vù một trượng đập xuống, hóa giải chiêu cầm nã cửa Triển Đại nương cho Đoàn Khuê Chương.

Triển Đại nương trợn mắt quát..Hoàng Phủ Tung, ngươi làm gì thế, già rồi lú lẫn hay sao? Bọn người này muốn giết em ngươi, ngươi có biết không? Ngươi vạch áo cho người xem lưng, định giúp người ngoài giết em trai à.

Hoàng Phủ Tung lớn tiếng:

- Nếu em ta không lầm kết giao với bọn giặc cướp cũng không đến nỗi có ngày hôm nay? Chính là ngươi hại y, nếm thử một trượng đây.

Triển Đại nương tức giận nói:

- Đúng là ông già không biết phân biệt xanh vàng đen trắng, chỉ biết đóng cửa hà hiếp em trai, lão bà này không sợ ngươi đâu?.

Chỉ nghe bùng một tiếng, Triển Đại nương đã phi thân nhảy xổ tới, vung chưởng như đao chém xuống, Hoàng Phủ Tung đang vung quải trượng đập tới, chưởng ấy chém vào giữa cây trượng, lập tức hất tung cây trượng ra. Đoàn Khuê Chương vung kiếm đâm mau, hai cái bóng người lập tức phân khai, Triển Đại nương ưỡn lưng trên không lật người một cái chụp xuống Đoàn Khuê Chương, tay áo như cầu vồng cuốn mau tới, Đoàn Khuê Chương ra chiêu Hoành vân đoạn phóng, mũi kiếm chênh chếch chém ra, Triển Đại nương sử dụng Thiết tụ thần công đổi cuốn thành đập chát một tiếng, Đoàn Khuê Chương thanh bảo kiếm bị tay áo bà ta đập trúng trầm xuống mấy tấc, hổ khẩu của y tê rần, suýt nữa đã không giữ được thanh bảo kiếm.

Đậu Tuyến Nương vội nhặt chiếc cung sắt lên, lúc ấy Triển Đại nương vừa hạ xuống đất, thân hình còn chưa đứng vững, đành triển khai tay áo dài cuốn chiếc cung sắt của Đậu Tuyến Nương. Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Hoàng Phủ Tung đã vung trượng tấn công.

Nguyên là mới rồi Triển Đại nương dùng tay không chém vào cây quải trượng của y, tuy bị y hất bay về phía sau, nhưng y cũng bị chưởng lực của Triển Đại nương chấn động lùi lại mấy bước mới đứng lại được vả lại vạt áo còn bị Triển Đại nương xé rách một mảnh, so ra thì Hoàng Phủ Tung thua thiệt nặng hơn.

Hoàng Phủ Tmg thành danh mấy mươi năm, ngoài lần thua thiệt với Không Không Nhi thì đây là lần thứ hai, bất giác đùng đùng nổi giận, lại xông vào đánh, dùng hết toàn lực quải trượng vung ra văng vẳng có tiếng sấm ì ầm, Triển Đại nương không dám tay không đón đỡ, bèn dùng công phu Lưu vân phi tụ âm nhu, hai tay áo một phất một kéo, hóa giải Hàng ma trượng pháp dương cương mãnh liệt của Hoàng Phủ Tung, khiến Hoàng Phủ Tung tuy đang nổi giận cũng không thể không ngấm ngầm khâm phục.

Phong cái Vệ Việt trên không trung liên tiếp lộn nhào ba lần, rơi xuống đất kêu lên:

- Lợi hại thật, may mà ta còn chưa bị ngươi đả thương!. Y bước tới vài bước lại nói một mình:

- Nếu hai lão ăn mày bọn ta nhất tề đánh ngươi, nếu ngươi thua cũng nhất định không phục, nhưng nếu ta không đánh ngươi, thì không biết làm sao để hả giận, làm sao bây giờ? Được rồi, được rồi, trước tiên ta cứ xem trò vui này đã. Y bèn xếp bằng ngồi xuống, nhìn thấy rõ chiêu số tinh diệu, là cao giọng khen ngợi, nguyên sở dĩ y tụ thủ bàng quang, cố nhiên là không muốn lấy nhiều thủ thắng, nhưng mặt khác mới rồi y bị Triển Đại nương dùng trọng thủ đánh trúng một quyền, tuy không bị thương nhưng lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động, lúc ấy cũng cần vận khí điều nguyên.

Tuy Vệ Việt chưa xuất thủ, nhưng Triển Đại nương bị hai cao thủ là Đoàn Khuê Chương và Hoàng Phủ Tung giáp công, lại thêm Đậu Tuyến Nương bên cạnh không ngừng bắn đạn sắt vào, cũng đã cảm thấy hó ứng phó.

Đang lúc kịch đấu, Hoàng Phủ Tưng ra chiêu Tiềm long thâm uyên, lật tay vung trượng điểm vào huyệt Khiếu âm ở hạ bàn Triển Đại nương. Triển Đại nương cả giận, chân trái xoay một vòng, chân phải phóng cước đá vào cây quải trượng, Vệ Việt đang ngồi xép bằng xem đánh nhau đột nhiên kêu lên:

- Đâm vào huyệt Huyết hải. Đoàn Khuê Chương theo lời phóng kiếm, quả nhiên Triển Đại nương vừa thay đổi phương vị, một kiếm phóng ra đúng vào chỗ ấy, Triển Đại nương tuy có công phu bế huyệt nhưng thanh bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương chém sắt như chém bùn, lập tức chém gãy xương đùi bà ta, máu phun ra ướt đẫm ống quần. Nguyên là trong hai địch nhân thì Hoàng Phủ Tung võ công cao cường hơn nên Triển Đại nương không chú ý mấy tới Đoàn Khuê Chương, nào ngờ kiếm pháp của Đoàn Khuê Chương vốn đã rất tinh diệu, lại được Vệ Việt đứng ngoài chỉ điểm, vì thế bà ta lại trúng kiếm của Đoàn Khuê Chương trước.

Triển Đại nương vô cùng tức giận, gầm lớn một tiếng, một trảo chụp vào Đoàn Khuê Chương, Đoàn Khuê Chươngvung ngang kiếm ra đón đỡ, lại bị bà ta bật ngón tay hất ra, cổ áo bị bà ta chụp trúng, Đậu Tuyến Nương cả kinh, ba viên đạn cùng bắn ra, Đoàn Khuê Chương dùng hết khí lực toàn thân co người giằng một cái, chỉ nghe tiếng như xé lụa, cả chiếc áo ngoài đã bị Triển Đại nương giật ra.

Hoàng Phủ Tung nhân cơ hội đập trúng bà ta một trượng.

Cho dù Triển Đại nương luyện được công phu Kim chung tráo, thì một trượng này cũng đánh bà ta đau buốt, hai mắt tối sầm, nhưng Triển Đại nương quả thật cũng hung dữ phi thường, sau khi bị thương, quát tháo gầm thét, song chưởng múa như bay, hất, chụp, chém, xỉa, đánh càng hung dữ!

Hoàng Phủ Tung và Đoàn Khuê Chương vẫn bình tĩnh đối phó, Đậu Tuyến Nương thì hơi lòng run tay nhũn, đạn hoàn bắn tới trợ chiến thường không chính xác. Đang đánh nhau tới lúc kịch liệt, tiếng quát tháo của Triển Đại nương đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe xa xa có một giọng nói vang lên:

- Bẩm chủ mẫu, thiếu gia đã đi rỗi, y có lời dặn lão nô chuyển bẩm lại với chủ mẫu!. Người tới là lão bộc trong nhà Triển gia, y thấy họ đang đánh nhau kịch liệt, không dám tới gần, đứng từ đỉnh núi đối diện cao giọng gọi qua.

Triển Đại nương nới:

- Thằng tiểu súc sinh ấy nhắn lại cái gì?. Bà ta miệng thì nói chuyện, nhưng tay không hề lơi lỏng, trong chớp mắt ấy vẫn tấn công Hoàng Phủ Tung và Đoàn Khuê Chương mỗi người ba chiêu.

Lão bộc nói:

- Thiếu gia nói, nếu chủ mẫu giết chết vị Thiết công tử kia thì suốt đời này y vĩnh viễn không gặp mặt người nữa!. Triển Đại nương hừ một tiếng, hỏi:

- Vương cô nương đâu?. Người lão bộc nói:

- Vương cô nương cũng đi rồi, họ có gửi lại thư cho người.

Mọi người có mặt đều đang lắng nghe người lão bộc và Triển Đại nương trò chuyện, đột nhiên chợt có một tiếng kêu thảm rợn người vang lên, tuy đang lúc kịch chiến, Hoàng Phủ Tung cũng không kìm được hoảng sợ nhảy dựng lên, cũng như Đoàn Khuê Chương, một mặt ra đòn chặn đứng thế công của Triển Đại nương, một mặt không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua.

Chỉ thấy em trai của Hoàng Phủ Tung nằm lăn trong vũng máu, trên ngực có một thanh trường kiếm xuyên qua, chuôi kiếm vẫn còn lay động không ngừng, một người đàn bà vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xám xanh đang đứng trước mặt y.

Người đàn bà ấy không phải ai khác mà chính là mẹ Hạ Lăng Sương, chỉ vì bên kia đang đánh nhau đến lúc hăng nên đến khi nàng đã phóng kiếm giết người xong, mọi người mới phát hiện ra.

Đoàn Khuê Chương không kìm được kêu lên thất thanh:

- Tuyết Mai, Tuyết Mai!. Y còn kêu được ra tiếng chứ Hoàng Phủ Tung trong chớp mắt ấy lại hoàn toàn chết điếng. Vệ Việt kêu lên:

- Cẩn thận.

Câu nói chưa dứt, Triển Đại nương đã bùng một tiếng đánh trúng vai Hoàng Phủ Tung một chưởng, lại một trảo đánh Đoàn Khuê Chương lùi lại mấy bước, nếu không có Đậu Tuyến Nương phát đạn bắn tới chỉ e họ đều đã bị trọng thương.

Triển Đại nương kêu lên:

- Hoàng Phủ Hoa, ta đã làm hết sức rồi, đây là ca ca ngươi nhẫn tâm để người ngoài giết ngươi, không thể trách ta được!. Bà ta nói xong mấy câu ấy lập tức vươn người nhảy vọt lên, lao mau xuống dưới núi!

Nguyên là Triển Đại nương tuy vô cùng hung hãn, nhưng bị Hoàng Phủ Tung và vợ chồng Đoàn Khuê Chương ba đại cao thủ vây đánh cũng tự biết quyết không thể may mắn mà thắng được, huống hồ còn có Phong cái Vệ Việt bên cạnh, bây giờ em trai Hoàng Phủ Tung đã chết, vừa khéo giúp bà ta có cớ để tháo chạy. Nhưng chính vì bà ta quá sĩ diện, rõ ràng là muốn bỏ chạy, nhưng vẫn buông ra mấy câu gỡ gạc, nên sau khi bị kiếm trượng đánh bị thương, lại bị trọng thương thêm lần nữa, đúng lúc bà ta phi thân vọt xuống, Vệ Việt đã chụp một hòn đá, dùng thủ pháp Âm lãnh Phi hoa trích diệp ném ra, công phu nội gia của Vệ Việt đã luyện tới mức ném hoa giết địch, phóng lá chết người, dùng một hòn đá uy lực lại càng ghê người, Triển Đại nường tuy luyện nội công Kim chung tráo, nhưng sau khi bị thương lại bị hòn đá của y đánh trúng, càng không sao chịu nỗi, chỉ nghe bà ta kêu lên một tiếng, lộn nhào mấy cái trên không, sau cùng rơi mau xuống dưới như sao băng, người lão bộc trên đỉnh núi đối diện luôn miệng kêu la ầm ĩ, chạy xuống sơn cốc cứu bà ta.

Lúc ấy bọn Đoàn Khuê Chương, Hoàng Phủ Tung đều đã không rảnh đuổi theo Triển Đại nương, Đoàn Khuê Chương đã hơn hai mươi năm chưa gặp lại Lãnh Tuyết Mai, tâm tình vô cùng khích động, vội vàng bước về phía nàng. Chỉ thấy Lãnh Tuyết Mai mặt đã không còn chút sắc máu, trên khuôn mặt trắng bệch lại có vẻ âm trầm, khiến Đoàn Khuê Chương bất giác run sợ. Đoàn Khuê Chương nói:

- Tuyết Mai, chúc mừng nàng đã đích thân giết được kẻ thù, đã có thể an ủi vong linh của Hạ đại ca trên trời. Tuyến muội, muội qua đây ra mắt Lãnh nữ hiệp.

Lãnh Tuyết Mai tránh không nhìn vào ánh mắt của y, hạ giọng nói:

- Đa tạ huynh giúp muội báo thù, nhưng muội không còn mặt mũi nào gặp huynh. Đoàn Khuê Chương trong lòng rúng động, đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, vội nói:

- Tuyết muội, hôm nay muội đã trả được thù, lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, đừng nhắc lại những chuyện đau lòng.

Lãnh Tuyết Mai nói:

- Không sai, hôm nay quả thật muội rất cao hứng, nhất là được gặp vợ chồng huynh. Ờ, ba người Thanh Đào, muội và huynh năm xưa không khác gì anh chị em ruột, Thanh Đào đã chết, số phận muội còn khổ hơn, chỉ có huynh là có phúc nhất. Đoàn Khuê Chương thấy nàng lại nhắc tới chuyện thương tâm, đang định an ủi chợt nghe nàng hạ giọng nói:

- Đoàn đại ca, xin huynh vì giao tình giữa chúng ta ngày xưa, ưng thuận với muội một chuyện!.

Đoàn Khuê Chương nói:

- Xin Tuyết muội cứ nói, cho dù là lội qua nước sôi giẫm lên lửa bỏng, Khuê Chương cũng nhất định không từ chối. Lãnh Tuyết Mai chậm rãi nói:

- Chân tướng sự tình không bao lâu huynh cũng sẽ biết, huynh với Thanh Đào trước kia là bạn rất thân, muội không muốn con gái muội biết được sự thật, muội muốn con gái muội tiếp tục giữ hương khói cho Hạ gia, xin huynh tìm cách che giấu nó giúp muội. Muội biết trước nay huynh không hề nói dối, nhưng vì Thanh Đào và muội, huynh có thể phá lệ nói dối không?.

Đoàn Khuê Chương toàn thân run lên, run giọng nói:

- Ta ưng thuận, muội...., nhất thời không biết nói gì với nàng là tốt.

Lãnh Tuyết Mai chợt rút thanh trường kiếm trên ngực em trai Hoàng Phủ Tung ra, ngẩng lên trời nói:

- Hạ lang, thiếp không đi theo chàng, là muốn chờ ngày hôm nay, bây giờ thiếp có thể gặp chàng rồi!. Đoàn Khuê Chương bật tiếng la hoảng, nhảy xổ tới, nhưng động tác của Lãnh Tuyết Mai còn nhanh hơn y, thanh trường kiếm đã đâm suốt qua ngực mình.

Đoàn Khuê Chương nước mắt giàn giụa, nức nở nói:

- Tuyết muội, đây là người khác hại muội, Thanh Đào quyết không trách muội đâu, mong vợ chồng các người trên trời lại đoàn tụ. Hoàng Phủ Tung bước qua chỉ xác em trai nói:

- Đều là ngươi làm hại người ta, cũng hại cả chính mình, làm ta vô cùng khổ tâm., rồi cũng buông tiếng khóc lớn.

Phong cái Vệ Việt lắc đầu, kêu lên:

- Lãnh nữ hiệp chết quá oan uổng, chứ em trai ngươi thì chết cũng đáng kiếp! Ngươi còn khóc lóc cho y à? Ta thấy các ngươi đầu óc dấu lú lẫn cả rồi, con gái con rể Lãnh nữ hiệp còn đang trong động, đến lúc họ hỏi chuyện, ngươi sẽ trả lời thế nào? Ngươi mau mau kể hết mọi chuyện cho ta nghe, các ngươi thì không quen nói dối, chứ ta thì bất chấp, ta có thể giúp các ngươi bịa ra một câu chuyện.

Hoàng Phủ Tung kìm nước mắt, giữa lúc đau buồn kể lại một câu chuyện khiến người ta khiếp sợ.

Nguyên người bị Lãnh Tuyết Mai giết chết chính là Hoàng Phủ Hoa, em sinh đôi của y, hai người diện mạo giống hệt nhau nhưng tính nết lại khác hẳn nhau, cha họ qua đời sớm, Hoàng Phủ Hoa từ nhỏ đã hư hỏng, nhưng lại được mẹ y nuông chiều, lúc mẹ y lâm chung từng trịnh trọng dặn Hoàng Phủ Tung, bảo y chiếu cố cho em trai. Hoàng Phủ Tung biết rõ em trai đã hư hỏng thành nết nên quản giáo rất nghiêm khắc, đến năm y mười tám tuổi vẫn không cho bước ra khỏi nhà nửa bước.

Nhưng đến năm mười tám tuổi, võ công của Hoàng Phủ Hoa cũng đã khá cao cường, y rất hâm mộ cuộc sống giang hồ không bị trói buộc, đã sớm có ý bỏ trốn. Hoàng Phủ Tung lại là nhân vật quan trọng trong Cái bang, vả lại thỉnh thoảng phải ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, không thể giữ em trai mãi được, bình thời lúc y rời nhà thì sai một người lão bộc thay y quản giáo, đồng thời lần nào trước khi ra ngoài cũng không quên răn dạy em một lượt. Hoàng Phủ Hoa lúc nhỏ vì sợ anh, không dám trái lệnh, lúc anh trai không có nhà cũng không dám không vâng lời quản giáo của người lão bộc, nhưng đến lúc y đã thành niên, học được võ công rồi, trong lòng lại bất phục, năm y mười tám tuổi, có lần Hoàng Phủ Tung có việc rời nhà, y cũng ra ngoài làm một việc xấu xa khiến anh trai y vô cùng đau lòng, Sau khi Hoàng Phủ Tung rời nhà một hôm, y bắt người lão bộc để cho y đi, người lão bộc đương nhiên ra sức cản trở y, trong cơn tức giận, giết chết người lão bộc đã hầu hạ y nhiều năm. Y phiêu bạt giang hồ một thời gian, không may gặp phải vợ chồng đại ma đầu Triển Long Phi, Triển Long Phi thấy thiếu niên này võ công không kém, lại tuổi nhỏ khờ khạo, rất tiện để giúp đỡ mình, bèn thu phục y, dạy y làm điều ác. Từ đó trở đi mặt xấu xa trong tính cách của Hoàng Phủ Hoa càng ngày càng phát triển, biến thành một kẻ xấu xa từ đầu đến chân.

Hoàng Phủ Tung tìm kiếm khắp nơi, sau khi y trốn khỏi nhà ba năm thì bắt được y về, chửi mắng một trận, nhốt vào thạch thất, không bao lâu lại phát sinh việc các nhân vật chính phái vây đánh giết chết Triển Long Phi. Hoàng Phủ Hoa may mà bị anh trai bắt về, nên được thoát nạn.

Người tốt biến thành người xấu rất dễ, nhưng muốn người xấu biến thành người tốt thì rất khó, cho dù Hoàng Phủ Tung lấy tội ác của Triển Long Phi làm tấm gương để răn dạy, ân cần khuyên nhủ y, Hoàng Phủ Hoa vẫn không những không cảm kích mà còn căm hận anh trai làm y mất tự do, không bao lâu lại nhân cơ hội trốn đi lần nữa.

Lúc ấy y đã trưởng thành, những người quen biết Hoàng Phủ Tung trên giang hồ gặp y đều lầm tưởng là Hoàng Phủ Tung, y cũng một là không làm, hai là làm thì làm đến cùng, liền mạo danh anh trai, cũng làm một cây quải trượng bằng gỗ tử đàn đi khắp nơi làm điều ác, khiến Hoàng Phủ Tung bỗng không chịu rất nhiễu điều oan uổng.

Hoàng Phủ Tung được tin, chỉ đành ngấm ngầm kêu khổ, vì nếu y muốn biện bạch thế, ắt sẽ làm hại em mình, nên chỉ đành ngậm oan chịu tiếng xấu, không dám làm ầm lên, một mình tìm cách bắt em trai về.

Cứ thế một người trốn đi một người bắt lại, trước sau có tới bốn năm lần, mỗi lần bắt được y về, Hoàng Phủ Tung đều muốn phế bỏ võ công của y, nhưng mỗi khi định hạ thủ lại nghĩ tới người mẹ đã chết, không nỡ ra tay.

Lần cuối cùng, phát sinh chuyện Hoàng Phủ Hoa ám sát Hạ Thanh Đào, bắt cóc Lãnh Tuyết Mai, Hoàng Phủ Hoa dùng mê hương mật chế do Triển Long Phi tặng, giết chồng cướp vợ xong, đem Lãnh Tuyết Mai vào giấu trong sơn động, nhân lúc nàng còn hôn mê chưa tỉnh bèn cưỡng gian nàng.

Lãnh Tuyết Mai lỉnh dậy, đánh nhau với y một trận, đôi bên đều bị thương, Hoàng Phủ Hoa mang vết thương chạy trốn, huyệt Hoàn khiêu trên đầu gối của Lãnh Tuyết Mai bị trúng Mai hoa châm của y, không sao đuổi kịp, nhưng đã nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của y.

Sau khi sự tình phát sinh không lâu, Hoàng Phủ Tung lại bắt đứa em bị thương chưa khỏi về, vì lần này y gây ra tai họa quá lớn, khiến Hoàng Phủ Tung suốt mấy năm liền không dám bước ra khỏi cửa.

Hoàng Phủ Tung chờ vết thương của em trai đã lành, dắt y tới trước linh vị của mẹ, nói:

- Với hành vi của ngươi, ta vốn đã phải giết ngươi rồi, nhưng nghĩ tới mẹ, tạm tha cho ngươi lần này, nếu ngươi vẫn không hối cải, lại trốn đi làm chuyện xấu xa thì ta sẽ giết ngươi trước rối tự sát sau! Ta giết ngươi còn hay hơn để người khác giết ngươi!., kế bắt Hoàng Phủ Hoa phải lập lời thề độc trước linh vị của mẹ.

Hoàng Phủ Hoa bị giáo huấn lần ấy quả nhiên chịu yên phận, ở nhà chăm chỉ rèn luyện võ công, không nói gì tới chuyện xông pha giang hồ nữa, Hoàng Phủ Tung mấy lần cố ý thử y giả vờ đi vắng, núp ở gần đó lén xem xét hành động của y, thấy y đều quy quy củ củ ở nhà luyện võ, không dám ra ngoài. Hoàng Phủ Tung mừng thầm, cho rằng em trai y đã hối cải, từ nay không dám làm bậy nữa, việc quản giáo y cũng dần dần lơi lỏng.

Nào ngờ không phải thế, Hoàng phủ Hoa không dám trốn đi cố nhiên một mặt vì sợ anh trai, y biết là lần này anh y đã thật sự nổi giận, lúc ấy võ nghệ của y còn chưa bằng anh trai, chỉ sợ vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị anh trai bắt về, nói được làm được sẽ giết chết y ngay, nhưng quan trọng hơn là y không chỉ sợ anh trai mà là sau khi y gây ra vụ án lớn kia, vì Hạ Thanh Đào là đại hiệp được võ lâm ngưỡng mộ, không những Lãnh Tuyết Mai vợ Hạ Thanh Đào muốn trả thù, mà bạn bè và cả những người không quen của Hạ Thanh Đào cũng muốn phá án bắt hung thủ, trước khi y bị anh trai bắt về nhà, nhân vật các phái đều đã cho người đi dò xét khắp nơi, may mà lúc y trốn núp ở chùa cổ trong núi hoang chữa trị vết thương, nên đã sớm biết được tin ấy. Vì thế y phải lừa cho anh trai tin tưởng, giả vờ hối lỗi cũng để dễ lừa học võ công của anh trai.

Hoàng Phủ Tung ở trên Hoa Sơn, rất ít người lui tới, ngoài Tửu cái Xa Tn là bạn thân của y chưa từng có ai tới nhà y. Cho nên cũng chỉ có Xa Trì biết Hoàng Phủ Tung có một người em trai, biết được bí mật này. Nhưng lúc ấy là sau khi Hoàng Phủ Hoa đã tỏ vẻ ăn năn hối cải, Xa Trì mới biết. Vì Hoàng Phủ Tung nài nỉ, Xa Trì cũng không vạch trần bí mật ấy, y là một người tốt bụng giống hệt Hoàng Phủ Tung, chỉ mong Hoàng Phủ Hoa thực sự có thể hồi tâm hướng thiện thì chuyện cũ không cần nói tới nữa.

Cứ thế qua mười mấy năm, võ công của Hoàng Phủ Hoa đã không còn kém anh trai bao nhiêu, mà Hoàng Phủ Tung cũng dần dần yên tâm hơn về em trai, có lúc rời nhà mấy tháng cũng không giam nhốt y lại. Nào ngờ một lần y đi xa trở về lại phát hiện em trai đã mất tích.

Lần này Hoàng Phủ Hoa hoàn toàn chưa trốn khỏi Hoa Sơn, nguyên là sự tình vừa khéo, vợ đại ma đầu Triển Long Phi chọn cốc Đoạn Hồn làm nơi ẩn cư, lại gặp Hoàng Phủ Hoa lần nữa, Hoàng Phủ Hoa là trốn tới chỗ bà ta xin bà ta che chở. Không bao lâu sau Hoàng Phủ Tung cũng biết nơi ẩn náu của em; nhưng y không đánh nổi Triển Đại nương, lại không dám lên tiếng mời người tới giúp, không biết làm sao, chỉ đành để em trai ra ở riêng.

Hoàng Phủ Hoa thoát khỏi sự ràng buộc của anh trai, lại học được công phu ám khí tàn độc chỗ Triển Đại nương, mới lớn mật xuống núi. Lúc ấy Hạ Thanh Đào bị giết đã hai mươi năm, ngoài những bạn bè thân thiết của Hạ Thanh Đào đang tìm cách phá án bắt hung thủ, người khác đã dần dần quên đi chuyện ấy.

Hoàng Phủ Hoa tái xuất giang hồ, không bao lâu lại biết Lãnh Tuyết Mai đã có một con gái, nhưng y đối với Lãnh Tuyết Mai vẫn chưa thể quên.

Trước nay Lãnh Tuyết Mai khổ tâm cô độc, thề quyết báo thù, nhưng vì nàng gặp chuyện quá mức nhục nhã như thế nên không còn mặt mũi nào đi lại giang hồ, cũng không muốn gặp mặt các bạn bè ngày trước, vì thế đặt hết hy vọng vào con gái, đem tất cả bản lĩnh truyền dạy hết cho Hạ Lăng Sương, nói với con gái rằng Hoàng Phủ Tung là kẻ xấu xa không điều ác nào không làm, muốn sau khi con gái thành tài sẽ giết Hoàng Phủ Tung để trừ hại cho giang hồ.

Những chuyện rắc rối và hiểu lầm trong đó, Hạ Lăng Sương không hề hay biết, mà Hoàng Phủ Tung thì biết rất rõ. Cho nên đó là lý do vì sao lần trước trong ngôi miếu hoang, Hoàng Phủ Tung không hề phân biện, tình nguyện buông tay cho Hạ Lăng Sương giết chết.

Hoàng Phủ Hoa xuống núi không lâu, vì tâm đầu ý hợp, bên kết giao với Tinh Tinh Nhi, lại vì trên giang hồ chỉ có Tửu cái Xa Trì biết được bí mật ấy của y, nên lúc Tinh Tinh Nhi và Vương Bá Thông bày kế dụ vợ chồng Đoàn Khuê Chương và Xa Trì tới núi Ngọc Thụ, y bèn đuổi theo tới núi Ngọc Thụ, dùng độc kế giết chết Xa Trì. Y vốn còn định hạ thủ giết luôn Đoàn Khuê Chương, may mà Đoàn Khuê Chương kịp thời phát giác, lại được Xa Trì liều mạng hứng ám khí cho nên không bị hại.

Hoàng Phủ Hoa giả mạo anh trai y, cơ hồ đã lừa được tất cả các nhân vật thành danh trong võ lâm, đồ đệ của Vệ Việt đem thư Vệ Việt gửi Hoàng Phủ Tung lại giao lầm cho y, Không Không Nhi mắc lừa y, tưởng y là Hoàng Phủ Tung, tin lời tới chỗ hẹn với Vệ Việt thay y, đánh nhau một trận với Vệ Việt. Sau cùng y còn cùng bọn Tinh Tinh Nhi đi bắt mẹ con Lãnh Tuyết Mai, rốt lại ác lớn tội đầy, chết dưới kiếm của Lãnh Tuyết Mai.

Hoàng Phủ Tung kể rõ ràng chân tướng mọi việc xong, mọi người ai cũng hoảng sợ đau lòng, Đoàn Khuê Chương lau nước mắt, bước tới thi lễ với Hoàng Phủ Tung, xin lỗi vì sự hiểu lầm trước kia, lại cảm tạ Ơn cứu mạng của y lần trước.

Hoàng Phủ Tung nói:

- Chuyện cũ qua rối, bây giờ chúng ta phải vào sơn động cứu họ. Lão ăn mày, câu chuyện bịa đặt của ngươi đã soạn xong chưa, sao họ vẫn chưa ra?.

Vệ Việt là đại hành gia trên giang hồ, ngẫm nghĩ một thoáng, nói:

- Nhất định Lãnh nữ hiệp không muốn họ biết sự thật nên đã điểm huyệt họ rồi, câu chuyện bịa đặt của lão khiếu hóa đã soạn xong, chúngta đi thôi.

Lúc ấy đã gần một giờ, Nam Tễ Vân công lực thâm hậu, vận khí xung quan giải khai huyệt đạo trước, lúc ấy đang giải huyệt cho Hạ Lăng Sương. Bọn Đoàn Khuê Chương và Hoàng Phủ Tung vừa tới, Nam Tễ Vân giật nảy mình, nhảy bật lên tuốt kiếm, Đoàn Khuê Chương nói:

- Nam hiền đệ, ngươi nhìn cho rõ đi, Hoàng Phủ Tung này không phải là Hoàng Phủ Tung kia. Đó là em trai xấu xa của Hoàng Phủ lão tiền bối!. Nam Tễ Vân ngẩn ra, chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện Hoàng Phủ Tung khoác một chiếc áo vá chằng vá đụp, cây quải trượng trên tay không hề sứt mẻ, mà Hoàng Phủ Tung kia lại không mặc quần áo ăn mày, còn quải trượng của y đã bị bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương ghém mẻ một mảnh trước khi Nam Tễ Vân xông vào sơn động.

Đoàn Khuê Chương lại nói:

- Lần này may có Hoàng Phủ tiền bối giúp đỡ, đại nghĩa diệt thân, nhạc mẫu của ngươi mới trả được thù, Nam Tễ Vân vội vàng cảm tạ.

Lúc ấy Hạ Lăng Sương đã giải khai huyệt đạo, nhảy bật lên nói:

- Mẹ điệt nữ đâu, sao bà không quay lại?. Nàng đã linh tính là có chuyện không hay, nghĩ thầm:

- Trả thù xong lại thắng trận, sao họ không có chút gì vui vẻ như thế?.

Đoàn Khuê Chương nói:

- Hiền điệt nữ, mẹ ngươi thương yêu ngươi mới không cho ngươi ra, bà ta, bà ta đã không thể gặp ngươi nữa rồi, ờ, chuyện này, Vệ lão tiễn bối, người nói với cô ta đi.

Nam Hạ hai người đang kinh nghi bất định, chợt nghe Vệ Việt thong thả nói:

- Có lẽ các ngươi còn chưa biết, Hoàng Phủ Hoa tuy võ công không cao cường gì lắm, nhưng trong quải trượng của y có giấu độc châm, đi không tiếng, đến không tăm, vô cùng lợi hại, ngươi nhìn tay áo của Đoàn thẩm thẩm ngươi kìa!.

Đậu Tuyến Nương hai tay áo đều đầy độc châm, lúc ấy tuy đã giũ ra, nhưng lỗ kim chi chít như tổ ong vẫn khiến người ta mắt thấy lòng run. Hạ Lăng Sương lại không thể nhẫn nại nghe y nói chi tiết, nàng chỉ sốt ruột muốn biết chuyện lành dữ của mẹ, lập tức hỏi chen vào:

- Tại sao mẹ điệt nữ không thể gặp lại bọn chúng con nữa? Độc châm của Hoàng Phủ Hoa lợi hại, điệt nữ đã biết rồi. Điệt nữ chỉ muốn người nới cho con biết, hiện mẹ con ở đâu?. Vệ Việt lại thong thả nói:

- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Khuê Chương đã nói với ta, lúc Hoàng Phủ Hoa dùng độc châm ám sát Tửu cái Xa Trì trên núi Ngọc Thụ ngươi cũng có mặt, chẳng trách ngươi đã sớm biết độc châm của y lợi hại!.

Hạ Lăng Sương nghe y cứ nói chuyện cà kê, vô cùng bất mãn, nhưng thứ bậc của Vệ Việt còn cao hơn mẹ nàng một bậc, nàng đã thúc giục một lần, cũng không tiện nói nữa, nghĩ thầm:

- Một ngươi sống tới bấy nhiêu tuổi nhất định nói chuyện sẽ rất lằng nhằng.

Vệ Việt vẻ mặt nghiêm trang, nói tiếp:

- Mẹ ngươi biết độc châm của kẻ thù lợi hại nên mới không cho các ngươi ra. Ờ, cô ta giết được kẻ thù rồi, chỉ tiếc cô ta cũng bị độc châm của Hoàng Phủ Hoa đánh trúng, cũng đã chết rồi.

Hạ Lăng Sương lập tức chết điếng, phun ra một ngụm máu tưới, ngã lăn xuống đất ngất đi. Nam Tễ Vân vội vàng thôi huyết quá cung cho nàng, Thiết Ma Lặc xé một mảnh vạt áo nhúng nước lạnh đắp lên trán nàng, qua một lúc, Hạ Lăng Sương tỉnh lại, lúc ấy mới bật tiếng khóc lớn.

Vệ Việt nói:

- Hạ cô nương, hậu sự của lệnh đường ngươi còn phải làm, cô ta có di ngôn bảo ta nói lại cho ngươi, ngươi không nên quá thương tâm mà có hại cho sức khỏe.

Hạ Lăng Sương nức nở nói:

- Mẹ điệt nữ dặn lại chuyện gì?.

Vệ Việt nói:

- Cô ta muốn đem tro xương của cô ta hợp táng với cha ngươi, năm xưa cha ngươi bị hại ở Đức Châu, bọn ta đã xây mộ cho y ở dưới núi Chu Tước ngoài thành Đức Châu.

Mẹ Hạ Lăng Sương trước nay chưa từng nói chân tình vụ huyết án này cho nàng nghe, trước khi nàng thành tài, mẹ nàng muốn nàng giết Hoàng Phủ Tung, lý do chỉ là vì Hoàng Phủ Tung là một kẻ xấu xa không điều ác nào không làm, nên nàng phải trừ hại cho giang hồ, chứ không nói gì tới mối thù giết cha. Nam Tễ Vân tuy cũng biết được chút ít qua Đoàn Khuê Chương nhưng chưa hiểu rõ sự thật, cũng chưa từng nói lại với Hạ Lăng Sương. Vì vậy Hạ Lăng Sương nghe Vệ Việt nói xong, bất giác sửng sốt, vội hỏi:

- Té ra cha ta bị người ta hại à, đó là chuyện gì thế?.

Vệ Việt nói:

- Hung thủ cũng chính là Hoàng Phủ Hoa, trong đêm hôn lễ lần thứ hai với mẹ ngươi thì cha ngươi bị y ám sát.

Câu ấy vừa nói ra, không những Hạ Lăng Sương kinh hãi, mà cả Nam Tễ Vân cũng hoảng sợ biến sắc. Vệ Việt nói tiếp:

- Các ngươi không cần ngờ vực, cha Hạ cô nương làm đám cưới hai lần, cô dâu đều là mẹ ngươi, sự tình là thế này, Hạ đại hiệp kết hôn lần đầu ở một tiểu trấn phía nam Thiên Sơn, lúc ấy hai người đều hành hiệp ở vùng biên giới hoang vu, ngàn dặm đi chung, sinh hoạt không tiện, vì vậy cử hành hôn lễ qua loa ở tiểu trấn ấy, vừa khéo lúc ấy ta cũng ở đó, tham dự lễ cưới chỉ có một mình ta, về sau hai người trở lại Trung Nguyên, nhiều bạn bè biết chuyện đòi uống rượu mừng, lại thêm đám bạn bè ưa thích nhiệt náo của họ cũng vun vào, cha ngươi vì giao du rất rộng, nên mới cử hành lễ cưới lần nữa.

Vệ Việt nói tiếp:

- Lúc ấy, ngươi đã ra đời, được hai tuổi, cha ngươi sau khi du lịch Hồi Cương trở về nhiệm sở của ông ngoại ngươi ở Lư Long, ngươi là được sinh ra ở đó. Cha mẹ ngươi phải du hiệp giang hồ, đưa ngươi đi bất tiện, vì vậy gởi lại ở nhà ông ngoại ngươi, lúc cha mẹ ngươi cử hành hôn lễ lần thứ hai thì ngươi không có mặt ở đó. Lúc bấy giờ khách khứa đông đúc, cha ngươi cũng chưa từng kể rõ với bạn bè tri kỷ đã bị Hoàng Phủ Hoa ám sát. Khuê Chương, lúc ấy ngươi cũng dự lễ cưới, chắc ngươi cũng không biết họ đã có con gái phải không?.

Đoàn Khuê Chương xoa xoa tay, nói:

- A, té ra là thế, lúc ấy quả thật vãn bối vẫn chưa biết, chẳng trách Tửu cái Xa Trì cũng từng nghi ngờ về thân thế của Hạ điệt nữ.

Tiếp đó Vệ Việt lại nói tới việc Hoàng Phủ Hoa câu kết với Triển Long Phi thể nào, mấy lần giá mạo anh y xuống Hoa Sơn thế nào, làm chuyện bậy bạ trên giang hồ thế nào, ám hại Hạ Thanh Đào thế nào nhất nhất kể ra, ngoài đoạn bịa đặt về thân thế của Hạ Lăng Sương thì những chuyện còn lại đều là sự thật.

Hạ Lăng Sương trong mấy năm nay vẫn buồn rầu về thân thế không rõ ràng của mình, bây giờ mới như gạt đám mây mù mà trông thấy trời xanh, tuy vẫn còn đau xót về nỗi mẹ cha đều đã qua đời, nhưng so với trước khi biết được:

- sự thật. thì trong lòng đã thư thái rất nhiều.

Đoạn:

- sự thật. mà Vệ Việt ngụy tạo nói rất hợp tình hợp lý bất giác đã cởi bỏ được nỗi phiền muộn trong lòng Hạ Lăng Sương, Nam Tễ Vân cũng tin tưởng không hề nghi ngờ. Chỉ có Hoàng Phủ Tung lệ già đầy mắt, vô cùng đau xót. Vợ chống Nam Tễ Vân lại tạ lỗi cảm ơn y, Vệ Việt chợt nói:

- Lão khiếu hóa ta lại muốn nói lời điên khùng, Nam đại hiệp, ta muốn xin ngươi một chuyện cho bạn già.

Nam Tễ Vân nói:

- Lão tiền bối nặng lời rồi, Nam mỗ nhận ơn rất nhiều, nếu lão tiền bối có chuyện gì sai khiến, đương nhiên vãn bối phải ra sức, tại sao lại nói chữ xin?. Vệ Việt giống như cười mà không phải cười, nói:

- Chuyện này à, cũng không phải một mình ngươi ra sức mà được đâu. Nam Tễ Vân đang định hỏi là chuyện gì, Vệ Việt đã nói tiếp:

- Bây giờ không còn sớm, chúng ta nên ra khỏi đây lo liệu hậu sự cho nhạc mẫu ngươi đã. Ờ, Đoàn đại tẩu, ngươi dìu Hạ cô nương đi, ta và Nam hiền điệt cần nói vài chuyện. Hạ Lăng Sương đã khóc lả cả người, Đậu Tuyến Nương đỡ nàng đi sau, Vệ Việt kéo Nam Tễ Vân đi mau lên mấy bước, hạ giọng nói:

- Nam hiền điệt, ngươi muốn có mấy đứa con hả?.

Nam Tễ Vân sửng sốt, nghĩ thầm:

- Vệ lão tiền bối cổ đạo nhiệt tâm, sao lại ăn nói bừa bãi như vậy?., nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghe Vệ Việt giống như cười mà không phải cười, nói tiếp:

- Nghe ra giống như lời điên khùng phải không? Nhưng thật ra là lời đứng đắn đấy, ta hy vọng ngươi có ít nhất ba đứa con trai. Nam Tễ Vân kinh ngạc nói:

- Vãn bối chưa hiểu rõ ý của lão tiền bối. Vệ Việt nói:

- Con trai lớn thì nối tiếp hương hỏa của họ Nam ngươi, nhạc phụ ngươi không có con trai, con trai thứ hai của ngươi cũng phải kế thừa nhạc gia, đúng không?. Nam Tễ Vân vốn chưa hết bi thương, nghe lời nói kỳ quái của y bất giác cũng cảm thấy chua xót, lập tức nói:

- Vậy đứa thứ ba thì sao?. Vệ Việt nói:

- Hoàng Phủ Tung lần này đại nghĩa diệt thân, giúp đỡ cho các ngươi không ít. Nam Tễ Vân nói:

- Đúng thế, trước đây vãn bối lầm tưởng y là người xấu, quả thật rất áy náy. Nhưng chuyện này có quan hệ gì tới chuyện lão tiền bối vừa nói?. Vệ Việt nói:

- Tại sao lại nói là không có quan hệ, ngươi không biết đấy, y là trưởng lão trong Cái bang, kiếp này không thể lấy vợ sinh con được nữa, nếu ngươi có đứa con thứ ba, có thể cho y để an ủi tuổi già. Đám ăn mày bọn ta bất kể chuyện thứ bậc, làm con hoặc cháu nội y đều được. Nam Tễ Vân bất giác phì cười nói:

- Sinh được mấy đứa con, đó là chuyện ông trời mới làm chủ được. Được rồi, nếu vãn bối có đứa con thứ tư, thì còn có thể tặng luôn cho ngươi. Vệ Việt cười nói:

- Nói thế thì ngươi đã ưng thuận rồi. Hoàng Phủ Tung không có con cháu họ hàng, nên muốn sau khi chết có người cúng tế, chứ Vệ lão đại ta thì không cần. Có điều nếu quả thật ngươi có đứa con thứ tư tặng ta, thì Vệ lão đại ta cũng nhận. Về sau quả nhiên trong bốn năm, Nam Tễ Vân sinh được ba đứa con trai, nhưng đó là chuyện về sau, dưới đây không nói tới.

Lại nói mọi người ra khỏi sơn động, Hạ Lăng Sương nhìn thấy thi thể của mẹ, lại khóc tới mức ngất đi. Bọn Vệ Việt đem thi thể Lãnh Tuyết Mai thiêu hóa giúp nàng, lấy tro xương cho vào túi vải, cũng may mà Hạ Lăng Sương chưa xem xét kỹ thi thể của mẹ, chưa phát hiện ra là mẹ nàng tự tử mà chết.

Đến khi Hạ Lăng Sương tỉnh lại, Vệ Việt nói:

- Nam hiền điệt còn phải quay về vùng phụ cận Đồng Quan chiêu mộ tổ chức quan binh nhập ngũ. Đức Châu cách đó chỉ mấy ngày đường, lão khiếu hóa ta cùng Hạ cô nương tới Đức Châu một chuyến, hợp táng cha mẹ ngươi xong, ta sẽ cùng ngươi quay lại giúp Nam hiền điệt một tay. Hạ Lăng Sương rơi lệ nói:

- Đại ân đại đức của lão tiền bối, vãn bối thật không biết làm sao để báo đáp. Vệ Việt nghiêm trang nói:

- Ta đã nói rõ với phu quân ngươi, ngươi cứ sinh thêm một đứa con trai, kể như là báo đáp bọn ta rồi. Hạ Lăng Sương nghe thế, tuy đang lúc nước mắt ròng ròng cũng không kìm được đỏ bừng mặt.

Hoàng Phủ Tung ho một tiếng, nói:

- Vệ đại ca ta quen nói những lời điên điên khùng khùng, Hạ cô nương không cần đếm xỉa tới y., rồi quay qua nói với Nam Tễ Vân:

- Ta chôn cất xong thằng em nghiệt chướng này, còn có vài việc cần làm. Tương lai có khi sẽ tới Đồng Quan tìm ngươi.

Nam Tễ Vân nói:

- Hai vị tiền bối ra sức giúp đỡ, Nam mỗ vô cùng cảm kích.

Đoàn Khuê Chương lại thở dài, nói:

- Ta cùng cha mẹ Hạ điệt nữ năm xưa là bạn bè sinh tử chi giao, bây giờ mối thù của Hạ huynh đã trả xong, trong lòng ta cũng nhẹ được một nửa. Chỉ là còn mối oan của Sử Dật Như, không biết đến lúc nào mới rửa được. Phu nhân của y còn trong hang ổ giặc, đến nay đã bảy tám năm rồi, không có chút tin tức gì, thật khiến người ta phải lo lắng. Ờ, Tuyết Mai trước khi chết có nói trong ba người thì ta là có phúc nhất, nhưng thật ra ta có phúc gì đâu? Hai người bạn thân nhất trong đời ta đều đã chết thảm, con trai ta thì bị Không Không Nhi bắt đi, đến nay vẫn chưa biết ở đâu.

Hoàng Phủ Tung nói:

- Đoàn đại hiệp không cần phiền não. Vệ đại ca và ta đều có chút quen biết với sư môn của Không Không Nhi, nghe nói Không Không Nhi bị đứa em hư hỏng của ta đánh lừa mới kết oán với Vệ đại ca. Hai người bọn ta nhất định sẽ tìm Không Không Nhi, cởi bỏ mối thù oán này, đến lúc ấy bọn ta sẽ đòi lại điệt nhi cho ngươi.

Vệ Việt hừ một tiếng, nói:

- Không Không Nhi rất bênh vực sư đệ của y, chỉ e y gần mực thì đen, đã sớm đi theo đường của Tinh Tinh Nhi rồi. Hoàng Phủ Tung nói:

- Ta biết Không Không Nhi từ lúc y còn nhỏ, tuy y có kiêu ngạo một chút, nhưng bản tính rất tốt. Có điều nếu quả thật y đã trở thành xấu xa, thì ta cũng không nói chuyện tình nghĩa gì với y nữa. Đến lúc đó, ta và ngươi phải hết sức chế phục y, buộc y phải giao con trai Đoàn đại hiệp ra là được.

Đoàn Khuê Chương cám ơn hai vị dị cái, lại nói:

- Chuyện của tiểu nhi còn là chuyện phụ. Sử đại ca vì vãn bối mà chết, vợ y rơi vào hang ổ kẻ thù, vãn bối làm sao yên tâm, bây giờ An tặc đã dấy loạn, hoàn cảnh của cô nương ta lại càng đáng lo. Vãn bối nhất định phải nghe ngóng tin tức của cô ta trước, nghe nói An tặc đang chuẩn bị tấn công Trường An, vợ chồng vãn bối cũng chuẩn bị cải trang thành dân chạy nạn, nếu có cơ hội, sẽ lén vào sào huyệt quân giặc cứu cô nương ấy ra.

Nam Tễ Vân nói:

- Ma Lặc, ngươi bỗng không mất mấy ngày ở đây, chỉ sợ hoàng đế đã vứt bỏ kinh thành chạy vào Tây Thục rồi, ngươi phải mau mau tới Trường An mới được.

Thiết Ma Lặc càu nhàu nói ta chỉ mong hoàng dế đã rời khỏi Trường An, cũng đỡ phải làm bảo tiêu. Nam Tễ Vân nghiêm mặt nói:

- Không được nói thế... Thiết Ma Lặc cười ngắt lời y:

- Đạo lý lớn của huynh đệ đã biết rồi, được, bây giờ đệ nghe lời huynh, lập tức lên đường tới Trường An ngay.

Lúc ấy đoàn người xuống Hoa Sơn, Thiết Ma Lặc dắt con ngựa hoàng phiêu cùng đi với họ một đoạn, trên đường kể lại chuyện y gặp mấy ngày hôm qua, có điều vẫn còn giấu diếm chuyện Vương Yến Vũ si tình với y, đang nói chuyện họ đã đi tới chỗ ở của Triển Đại nương trong sơn cốc chỉ thấy lửa cháy bừng bừng, mấy gian nhà của Triển Đại nương trong biển lửa đã biến thành một lò ngói vụn.

Đúng là:

Sen mọc cạnh bùn mà chẳng lấm,

Phượng hoàng lửa đốt lại hồi sinh.

Muốn biết việc sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.