Đại Đường Du Hiệp Ký

Hồi 2

Sử Dật Như theo hai người Điền Tiết, chưa lên tới bậc thềm, chỉ nghe An Lộc Sơn trên sảnh hô hô cười rộ nói:

- Tiểu Đoàn, Tiểu Đoàn, ngày trước ngươi mắng ta là vô lại, khốn kiếp, không ra cái gì, hôm nay thì sao? Là ngươi không ra gì hay ta không ra gì?.

Sử Dật Như cố ý cúi đầu thật thấp, im lặng không lên tiếng, Điền Thừa Tự thân thể cao lớn, cao hơn y cả một cái đầu, An Lộc Sơn chưa nhìn thấy rõ ràng, lại hô hô cười rộ nói:

- Đoàn Khuê Chương, ngươi cũng biết sợ hãi sao? Nghĩ tới giao tình ngày trước, ngươi dập đầu nhận lỗi với ta, thì ở đây đang là ta đang thiếu một tên chăn ngựa, sẽ thưởng cho ngươi chức ấy!, trong lòng thì nghĩ thầm:

- Đợi ngươi dập đầu nhận lỗi xong, ta sẽ lập tức sai người chặt chân ngươi, phế bỏ võ công của ngươi, cho ngươi suốt đời chịu nhục, như thế hay hơn một đao chém ngươi thành hai đoạn, quá tiện lợi cho ngươi.

An Lộc Sơn đang lúc vô cùng đắc ý, Sử Dật Như đột ngột ngẩng đầu lên, cao giọng nói:

- Tiểu nhân tuy bất tài cũng đã từng thi đậu Tiến sĩ, làm tới chức Lang quan, Tiết độ sứ muốn ta làm mã phu, như thế không hợp với thể lệ của triều đình, chỉ e trước hết ngươi phải tâu với hoàng thượng chuẩn y cách hết công danh của ta mới được!. Nên biết chế độ khoa cử bắt đầu từ nhà Đường, Đường Thái tông Lý Thế Dân mở khoa chọn kẻ sĩ, nhìn thấy sĩ tử xếp hàng tiến vào trường thi, từng đắc ý cười nói:

- Anh hùng thiên hạ đều rơi hết vào vòng rồi!. Để lung lạc người đọc sách trong thiên bạ, khiến người ta coi trọng chế độ khoa cử, Đường Thái Tông từng lập ra điều lệ người đi học thì có thể được miễn lao dịch cho chính quyền, người thi đậu Tú tài có thể được miễn hình phạt, người thi đậu Tiến sĩ thì không cần phải nói.

An Lộc Sơn giật nảy mình, hai mắt tròn xoe nói:

- Ngươi là ai? Sao lại tới đây?. Sử Dật Như nói:

- Ta là Tiến sĩ Sử Dật Như, còn tại sao tới đây, xin ngươi cứ hỏi hai vị tướng quân này.

An Lộc Sơn đập bàn mắng:

- Khốn nạn, khốn nạn! Ta bảo các ngươi đi bắt Đoàn Khuê Chương, tại sao các ngươi lại bắt người này về?

Điền Thừa Tự vô cùng hoảng sợ, ngấm ngầm kêu khổ, vội nói- Chúng tôi hoàn toàn không nhận lầm chỗ, quả thật là tới nhà họ Đoàn, chúng tôi nói rất rõ, đại soái mời Đoàn Khuê Chương, người này bên đi theo!.

Sử Dật Như nói:

- Ta nói với các ngươi ta là Đoàn Khuê Chương lúc nào, các ngươi cứ nhất định bảo ta là Đoàn Khuê Chương, vung đao múa gậy cứ như hung thần ác sát, ta làm sảo dám phân biện, làm sao dám không đi? Ngươi nói ngươi vào nhà họ Đoàn, Tiết độ sứ cứ phái người tới tra vấn, nhà ta thì người trong thôn không ai không biết, xem thử rốt lại là nhà họ Sử hay nhà họ Đoàn?.

Tiết Tung bước, lên bẩm:

- Cho dù chúng tôi vào lầm nhà, thì ban ngày đại soái, người cũng đã nhìn thấy, hán tử trùm áo lên đầu bước vào nhà y, đại soái đã nhận ra hán tử ấy là Đoàn Khuê Chương, vả lại còn núp trong nhà y, không cần nói cũng biết là có liên quan với y, đại soái muốn bắt Đoàn Khuê Chương thì cứ tra hỏi y là được!.

Điền Thừa Tự và Tiết Tung là hai viên đại tướng đắc lực nhất của An lộc Sơn, An Lộc Sơn đành để cho họ có ba phần thể diện, chửi mắng một hồi, cũng coi như xong, rồi quay qua mắng Sử Dật Như- Ngươi cũng không phải tốt lành gì, hay ngươi cậy là từng thi đậu Tiến sĩ, trong con mắt ta, Tiến sĩ không đáng một đồng, giết chết ngươi cũng như xéo chết một con kiến thôi! Nói đi, Đoàn Khuê Chương ở đâu?.

Sử Dật Như cười lớn nói:

- Ngươi coi rẻ mạng người, lạm sát người vô tội, không cần khoe khoang nữa, ta đã sớm nghe tiếng rồi? Nói thật, nếu ta sợ chết đã không tới ehỗ ngươi đâu!.

Sử Dật Như chẳng qua chỉ là một thư sinh văn nhã, tả hữu của An Lộc Sơn phần lớn đều là bọn ma vương giết người không chớp mắt, nhưng Sử Dật Như nói câu ấy ra, bọn ma quỷ ấy không ai không cả kinh thất sắc! Thử nghĩ An Lộc Sơn tay nắm binh phù, quyền khuynh trong ngoài, có bao nhiêu người dám ăn nói bừa bãi, không hề úy kỵ như thế trước mặt y?

An Lộc Sơn tức tới mức bảy khiếu bốc khói, đập bàn mắng:

- Lôi, lôi y ra, đánh chết đi?.

Một viên đại tướng bên cạnh y chợt đứng lên nói:

- Xin đại soái bớt giận, có thể nghe ta nói một câu không? Người ấy là anh em kết nghĩa với An Lộc Sơn, Bình Lô quân Phó Tiết độ sứ Sử Tư Minh, chức vụ chỉ sau An Lộc Sơn, nhưng mưu trí thì cao hơn An Lộc Sơn nhiều.

An Lộc Sơn nói:

- Sử huynh đệ có lời gì?.

Sử Tư Minh nói:

- Sử Dật Như vốn giỏi thơ văn, vả lại nổi tiếng cứng đầu, nghe nói năm trước y thi đậu Tiến sĩ, từng dâng Trị an thập sách, lại từng vạch tội Tể tướng đương thời là Lý Lâm Phủ, vì thế bị bãi quan. Loại kẻ sĩ có danh tiếng này, giết đi e sẽ bị người ta bàn tán. Ta nghe nói Lý Thái Bạch từng trong cung mượn rượu mắng người, có lần uống rượu say thậm chí còn bắt Cao Lực Sĩ cởi giày cho y, Qúy phi nương nương mài mực cho y, kẻ ngông cuồng như thế mà hoàng đế vẫn khoan dung ưu đãi. Nguyên soái, nếu ngươi đã thỏa mãn với chức vị hiện tại thì giết y không hề gì, còn nếu không như thế thì ngại gì tha chết cho y, để người trong thiên hạ biết nguyên soái là người kính lễ bậc hiền sĩ!

An Lộc Sơn tuy thô lỗ nhưng cũng là một kẻ khá thông minh, y nhất thời tức giận định giết Sử Dật Như, lúc ấy nghe Sử Tư Minh nói thế, lại bất giác xoay chuyển ý nghĩ, vốn y dã tâm bừng bừng, đã sớm có ý cướp giang sơn của nhà Lý Đường, lời Sử Tư Minh quả thật là ngấm ngầm nhắc nhở y muốn y mua chuộc lòng người, nhất là đối vôi các sĩ đại phu, không nên đắc tội quá đáng.

An Lộc Sơn nghĩ ngợi xong, hô hô cười nói:

- Được, hoàng đế có thể dung tha Lý Thái Bạch, chẳng lẽ ta không dung được ngươi? Được thôi, ta thấy ngươi gan dạ, cũng giống một kẻ có tài ngươi cứ làm Ký thất (chức quan, tương tự Thư ký hiện nay) cho ta vậy. Còn Đoàn Khuê Chương ngươi cứ tìm tới đây giúp ta, ta cũng sẽ phong cho y làm một chức võ quan. Ngươi còn nói gì nữa không?.

Sử Dật Như tức giận tới cùng cực, lớn tiếng cười nhạt nói:

- Sử mỗ tuy bất tài cũng từng đọc qua sách thánh hiền, biết được sự khác nhau giữa người trung kẻ nịnh! Sử mỗ ngay chức Lang quan của triều đình cũng không muốn làm, há lại uốn mình khuất thân đi thờ kẻ loạn thần tặc tử nhà ngươi à!.

Câu chửi này đừng nói An Lộc Sơn không chịu nổi, mà ngay Sử Tư Minh cũng hoảng sợ tái mặt, run giọng kêu lên:

- Ngươi, ngươi, thiên hạ lại có kẻ không biết hay dở như ngươi!.

An Lộc Sơn cả giận quát:

- Được, kẻ sĩ các ngươi coi thường ta, thì ta cũng không cần loại người như các ngươi, như vậy ta cũng có thể dành lấy thiên hạ.

An Lộc Sơn đang thịnh nộ, Sử Tư Minh cũng không dám khuyên can, lúc ấy lại vừa khéo một tên vệ sĩ tiến vào, nhìn thấy tình hình, bất giác ngẩn ra.

An Lộc Sơn quát:

- Chuyện gì?. Tên vệ sĩ kia quỳ một gối xuống nói:

- Bẩm đại soái, đã mời gia quyến của vị Đoàn đại gia này tới rồi.

Nguyên là Điền Thừa Tự tuy nói với Sử Dật Như là không làm kinh động gia quyến của y, nhưng đó là giả, thử nghĩ An Lộc Sơn muốn bắt Đoàn Khuê Chương, làm sao có thể tha cho gia quyến của y, để họ lọt lưới? Chẳng qua lúc ấy hai người Điền Tiết e xảy ra một trận đánh nhau, hai bên sẽ bị tổn thương, nên nói toàn lời nghĩa khí giang hồ, sắp xếp Đoàn Khuê Chương xong, lừa y lên đường, sau đó lại cho bọn vệ sĩ của họ đã mai phục sau nhà bắt hết người nhà của y. Lúc Sử Dật Như và Điền Thừa Tự trò chuyện trong thư phòng, Tiết Tung đã dùng loại thuốc mê đặc chế không mùi làm tất cả người nhà của y ngất đi.

An Lộc Sơn hô hô cười rộ nói:

- Hay lắm, ngươi xem ngươi còn có cần tới vợ con không, có chịu phục ta không?. Tiếng cười chưa dứt đã nghe Sử Dật Như quát lớn:

- Ác tặc vô lại, Đoàn đại ca ta nói về ngươi không sai, triều đình dùng loại người như ngươi làm đại tướng, quả thật khiến người ta đau lòng, ta chết làm ma dữ, cũng không tha cho ngươi đâu!. Y nghe nói vợ con bị bắt, lập tức nổi giận, bất kể tất cả, vừa lớn tiếng chửi mắng vừa xông lên thềm, An Lộc Sơn giật nảy mình, nhưng không chờ y sai bảo đã có vệ sĩ cản Sử Dật Như lại, đáng thương Sử Dật Như là một thư sinh, làm sao địch được bọn vệ sĩ như sói như cọp, bị một tên vệ sĩ đập một quyền vào ngực, phun ra một ngụm máu, lập tức ngã lăn xuống đất ngất đi luôn.

An Lộc Sơn lắc lắc đầu nói:

- Trong những người đọc sách lại có kẻ cứng cỏi thế này, kể cũng hiếm có. Được, ngươi muốn được chết thì ta lại không cho người chết, cứ từ từ hành hạ ngươi, xem ngươi chịu phục hãy khòng.

Sử Tư Minh cũng cười nói:

- Họ Sử này cậy vào cái dũng khí nhất thời, lớn mật làm càn, xúc phạm đại soái, đợi y tỉnh lại, tự nhiên sẽ nghĩ tới vợ con, lúc ấy đại soái cứ ban cho y một phút ân huệ, không sợ y không phục.

An Lộc Sơn nói:

- Nói rất phải. Y sai bọn vệ sĩ đưa Sử Dật Như vào nhà ngục. Tên vệ sĩ đầu tiên biết là bắt lầm người, liền hỏi:

- Còn vợ con của gã họ Sử này thì sắp xếp thế nào?. An Lộc Sơn nói:

- Lằng nhằng lắm chuyện, cứ nhốt vào nhà lao phụ nữ, còn hỏi cái gì.

Tên vệ sĩ liền:

- Dạ? một tiếng, đang định lui xuống, An Lộc Sơn chợt nói:

- Vợ y nhan sắc ra sao, gọi lên đây xem thử. Tiết Tung đột nói chen vào:

- Bẩm đại soái, người đàn bà ấy nhan sắc bình thường, vả lại vừa sinh nở xong.... Y chưa dứt lời, An Lộc San đã nổi giận mắng- Xui xẻo, xui xẻo, ngươi thật là một kẻ khốn, tại sao lại bắt sản phụ vào phủ!. Lúc ấy quan trường có rất nhiều điều kiêng ky, An Lộc Sơn sợ máu sản phụ xung phạm:

- Quan tinh của y, nên đùng đùng nổi giận.

Tên vệ sĩ kia bị y mắng một trận, thầm kêu là oan uổng, tự nhủ- Là ngươi bảo ta bắt, ngươi lại không dặn là sản phụ thì không bắt, đồng thời lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nên biết vợ Sử Dật Như là danh môn khuê tú, tuy vừa sinh nhưng vẫn không che giấu được nhan sắc chim sa cá lặn, tên vệ sĩ kia là người đưa Lư thị lên ngựa, đương nhiên nhìn thấy rất rõ, nghĩ thầm trong lòng:

- Người đàn bà này mười phần xinh đẹp, tại sao Tiết tướng quân lại nói là nhan sắc bình thường?.

Tiết Tung thấy An Lộc Sơn nổi giận, lại bước lên bẩm:

- Vợ họ Sử là một sản phụ, giam trong phủ quả rất bất tiện. Tiểu tướng lớn mật bẩm với nguyên soái, xin giao người phụ nữ này cho ty chức xử trí.

An Lộc Sơn cười nói:

- Ngươi cần thị làm gì?. Tiết Tung nói:

- Ty chức ít nhất cũng có một đứa con chưa dứt sữa, người đàn bà này vừa sinh xong, còn rất nhiễu sữa, ty chức muốn thị làm bà vú, vả lại thị biết chữ, thì tương lai khuyển tử có thể theo thị học được vài chữ.

An Lộc Sơn cười lớn nói:

- Tiết tướng quân hôm nay lại đại phát từ bi, quả thật hiếm có. Được rồi, ngươi không sợ xui xẻo thì cứ lãnh thị về đi.

Vốn Tiết Tung là một kẻ hiếu sắc, y cố ý nói Lư thị nhan sắc bình thường, nhận nàng về, thật ra là có ý đồ, trong lòng mưu việc bất chính, muốn đợi sau một tháng, Lư thị nghỉ ngơi xong sẽ chiếm làm của mình.

An Lộc Sơn nói:

- Đoàn Khuê Chương chưa bắt được, chúng ta quả thật không thể yên tâm. Đã phát hiện ra tung tích của y tại thôn ấy, chắc y cũng thì ở quanh đó không xa, Điền Tiết hai vị tướng quân hôm nay còn phải vất vả vì ta chuyến nữa. Lúc ấy bèn phát lệnh tiễn, lại thêm bốn tên vệ sĩ đắc lực sai họ nhất định phải bắt được Đoàn Khuê Chương về.

Lại nói Đoàn Khuê Chương hôm mồng một Tết sau khi chia tay Sử Dật Như trở về nhà, vợ y là Đậu thị, chính là cháu cố của Đậu Kiến Đức, một trong:

- Phản vương mười tám lộ vào cuối đời Tùy. Đậu Kiến Đức sau khi bị Lý Thế Dân tập kích đánh bại, hậu nhân vẫn ẩn náu trong chốn lục lâm làm nghề không vốn. Con trai, cháu nội đều là kẻ cướp nổi tiếng trên giang hố, có thể nói là một:

- Thế gia cường đạo. Nhưng Đậu Tuyến Nương tuy võ nghệ cao cường lại không thích sống bằng nghề cướp bóc, có lần nàng gặp Đoàn Khuê Chương, đôi bên tỷ võ bất phân thắng bại, lại mến tài nhau, sau cùng kết thành vợ chồng. Tuyến Nương sau khi lấy chồng, thoa gai quần vải, tần tảo việc nhà, giấu kín tài nghệ, người trong thôn chỉ biết nàng là một phụ nữ lương thiện bình thường, không biết nàng từng là một nữ tướng cướp danh chấn gừng hồ. Vì nàng từ nhỏ đã luyện tập võ công, nên đù mới sinh nở xong, thân thể vẫn khỏe mạnh.

Đoàn Khuê Chương gặp vợ, trước tiên nói chuyện kết thông gia với nhà họ Sử, Đậu thị cũng rất vui mừng. Đoàn Khuê Chương biết rõ vợ là một nữ hào kiệt, nguy hiểm tới mức nào cũng dám đương đầu, kế đến kể lại chuyện chạm trán với An Lộc Sơn và cái hẹn của y với Sử Dật Như, chỉ chờ qua rằm tháng giêng thì hai nhà sẽ cùng ra đi.

Đậu Tuyến Nương nói:

- Hai nhà cùng đi đương nhiên là hay, nhưng cũng không thể không đề phòng An Lộc Sơn sẽ sai người tới bắt chàng trước rằm tháng giêng. Đoàn Khuê Chương nói:

- Theo ý nàng thì nên làm sao?. Đậu Tuyến Nương nói:

- Nếu lúc bình thời thì cho dù dưới trướng An Lộc Sơn, cao thủ như mây cũng chưa chắc đã làm gì được chúng ta, nhưng bây giờ thiếp vừa sinh xong, võ công nhiều lắm chỉ còn ba phần, lại thêm thằng bé này, chỉ sợ lúc đại nạn xảy ra, hai mẹ con thiếp lại trở thành gánh nặng cho chàng. Đoàn Khuê Chương nói:

- Sao lại nói thế? Chúng ta sống thì cùng sống, chết thì cùng chết, ta lại trách nàng sao? Đậu Tuyến Nương mỉm cười nói- Ý thiếp không phải như vậy, thiếp và chàng cùng chết cố nhiên không có gì đáng tiếc, nhưng người lại không bảo toàn một chút gốc rễ của nhà ta sao? Cho nên theo thiếp thấy....

Đoàn Khuê Chương nói:

- Vợ chồng chúng ta có chuyện gì mà không nói được, theo ý nàng thì thế nào, cứ việc nói ra. Đậu Tuyến Nương nói:

- Thiếp nói thì người không được giận đấy, theo như thiếp thấy chẳng bằng thiếp cứ đi trước chàng một bước. Đoàn Khuê Chương nói:

- Không chờ đại huynh đại tẩu nhà họ Sử sao? Vậy, vậy thì coi sao được?. Đậu Tuyến Nương nói:

- Không phải bỏ rơi họ, ý của thiếp là người ở lại đây, đợi sau rằm tháng giêng, đại tẩu nhà họ Sử khỏe hẳn rồi, thì người bảo vệ họ cùng tới nhà ta. Đoàn Khuê Chương hai mắt mở to, kêu lên:

- Cái gì, nàng muốn về nhà mẹ à?.

Đậu Tuyến Nương cười khẽ nói:

- Tuy thiếp vừa sinh xong, có khi không địch nổi các cao thủ dưới trướng An Lộc Sơn, nhưng đối với bọn cướp vặt trên đường thì thiếp rất yên tâm. Vì thế chẳng bằng thiếp mang con tới chỗ huynh trưởng thiếp tạm thời ẩn náu. Người và đại huynh đại tẩu nhà họ Sử cứ đi sau, như vậy há không phải là kế lưỡng toàn à?.

Đoàn Khuê Chương không vui, nói:

- Nương tử, năm xưa nàng theo ta xuất giá, đã nói những gì? Đậu Tuyến Nương nói:

- Năm ấy chú bác huynh trưởng của thiếp bảo người nhập bọn, người thà chết không theo, thiếp cũng vì thế mà quyết ý xa lìa họ, lúc ra cửa từng nói rằng nếu không phải họ rửa tay gác kiếm thì nhất định thiếp không quay về, nhất định không làm cường đạo nữa. Đoàn Khuê Chương nói:

- Vậy bây giờ họ đã rửa tay gác kiếm chưa?. Đậu Tuyến Nương nói:

- Bây giờ là lúc hoạn nạn.... Đoàn Khuê Chương ngắt lời nói:

- Chí khí của một người không nên vì gặp lúc hoạn nạn nguy hiểm mà thay đổi! Hơn nữa lúc chúng ta gặp nạn mới tới dựa vào họ, cho dù họ không chế nhạo, thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào!.

Đậu Tuyến Nương biết chống khí cốt cao ngạo, chuyện nhỏ thì hòa hoãn, nhưng gặp chuyện lớn có quan hệ tới việc xuất xử thì tính nết lại mười phần cố chấp, biết không thể khuyên được y, bên thở dài một tiếng nói:

- Nếu người đã không muốn, thì thôi đi vậy.

Đoàn Khuê Chương sợ vợ lo nghĩ, lại an ủi:

- An Lộc Sơn cầu kết với Dương Qúy phi, bây giờ đang hưởng lạc trong kinh, chưa chắc đã tới tìm ta làm khó. Mà cho dù muốn tới, cũng chưa chắc trong vài hôm nữa, cứ để ta nghĩ cách. Nàng tuy khỏe mạnh nhưng vừa sinh xong cũng không nên nghĩ ngợi nhiều, nàng cứ đi nghỉ sớm đi!.

Đoàn Khuê Chương nhà nghèo, không mời được:

- Bà đỡ chăm sóc sản phụ, Đoàn Khuê Chương lo cho vợ đi nghỉ, kiểm lại bảo kiếm và ám khí trước đây đã dùng, ra ngoài sân mài kiếm cho sắc, chép miệng nói:

- Kiếm ơi kiếm, ta đã bỏ mặc ngươi hơn mười năm, hôm nay lại phải dùng tới ngươi rồi!. Đang lúc tâm sự dâng trào, chợt nghe có tiếng răng rắc vang lên, âm thanh cực nhỏ, nhưng rơi vào tai bậc hành gia như Đoàn Khuê Chương, lập tức biết ngay là có người cực kỳ cao minh dạ hành! Đoàn Khuê Chương nghĩ thầm:

- Hay đấy tới nhanh thật! Xem ra tối nay chỉ e mình phải đại khai sát giới rồi. Tối mùng một tháng giêng, ở chân trời chỉ có mấy ngôi sao lập lòe, trong sân tối om, Đoàn Khuê Chương núp sau góc tường, một tay cầm bảo kiếm, tay kia thò vào túi ám khí, đầu tiên lấy ra hai ngọn Tam lăng thấu cốt tiêu tẩm độc, ngẫm nghĩ một lúc lại cất trở vào trong túi, rút ra hai quả Thiết liên tử không tẩm độc.

Thiết liên tử vừa nắm trong tay, nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, chỉ nghe tiếng vạt áo sột soạt trong gió, hai cái bóng đen đã vọt qua tường, Đoàn Khuê chương đột ngột đứng phắt lên, quát lớn một tiếng- Nằm xuống!. Y là thân phận võ học danh gia, tuy gặp phải kình địch, bị bức bách phải sử dụng ám khí, nhưng cũng không thể im lặng không lên tiếng ngấm ngầm tập kích.

Nào ngờ hai quả Thiết liên tử đánh ra lại như bùn rơi vào đáy biển, không thấy dấu vết đâu nữa, đã không đánh trúng địch nhân, cũng không nghe tiếng rơi xuống đất. Đoàn Khuê Chương vừa sửng sốt, y vốn đã đoán hai người kia hoàn toàn không phải là kẻ tầm thường, nhưng không ngờ bản lĩnh của họ lại cao cường như thế, chỉ nghe giọng một người già hô hô cười rộ nói:

- Dượng nó, ám khí của ngươi càng lúc càng cao cường đấy!

Đoàn Khuê Chương nói:

- A, té ra là tam ca!. Người già kia cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn nhớ được thân thích nhà này, xa cách hơn mười năm mà sao ngay một lá thư cũng không gởi tới?.

Đậu Tuyến Nương có năm anh trai, người này xếp thứ ba, tên Đậu Lệnh Phù, Đoàn Khuê Chương tuy không muốn dấn thân vào dòng nước đục với họ, nhưng vẫn có tình thân thích, lúc ấy bèn mời họ vào nhà, thắp nến lên, chỉ thấy Đậu Lệnh Phù trên người có vết máu, người kia là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc quần áo màu xám, từ tướng mạo mà nhìn thì rất giống một thiếu niên nhà quê, đứng cạnh Đậu Lệnh Phù không nói tiếng nào, thái độ đối với Đoàn Khuê Chương rất lãnh đạm. Đoàn Khuê Chương rất bồn chồn:

- Y nửa đêm tới đây, không biết là có chuyện gì? Xem ra trên áo y có vết máu, dường như bị ngoại thương một chút.

Đậu Lệnh Phù nói:

- Thằng nhỏ ngốc, không biết chút lễ phép nào, nhìn thấy bậc trưởng bối sao còn chưa chịu dập đầu?.

Thiếu niên kia đành phải dập đầu ba cái lạy Đoàn Khuê Chương, kêu một tiếng:

- Dượng!.

Đoàn Khuê Chương đỡ y đứng dậy, nghĩ thầm:

- Lúc mình rời nhà họ, tam ca chỉ có một đứa con gái, thằng nhỏ này đường như sau đó mới sinh, theo lẽ không thể lớn thế này. Thiếu niên kia giật tay lại, không để y đỡ, bèn đứng lên, xòe bàn tay ra, một quả Thiết liên tử từ kẽ tay y rơi xuống, lạnh lùng nói:

- Dượng, quả Thiết liên tử này trả lại cho người đây. Đoàn Khuê Chương giật nảy mình, nên biết mới rồi y ngờ là cao thủ của An Lộc Sơn phái tới bắt mình, tuy trước khi chưa hỏi rõ không dám sử dụng ám khí tẩm độc, nhưng lúc phóng hai quả Thiết liên tử ra, y cũng đã vận tới bảy thành công lực, dùng công phu ám khí đả huyệt mạnh, Đậu Lệnh Phù tiếp được thì không đáng ngạc nhiên, nhưng thiếu niên này chỉ mười bảy mười tám tuổi cũng có thể cứng cỏi tiếp được ám khí của y, chuyện đó không thể không khiến người ta kinh ngạc.

Đậu Lệnh Phù hừ một tiếng, trách thiếu niên:

- Đúng là một đứa xuẩn tài, ngươi cũng đã qua lại giang hồ hai năm, sao còn trẻ con như thế?.

Thiếu niên ấy lui qua một bên nhìn Đoàn Khuê Chương, chỉ nghe Đậu Lệnh phù nói tiếp:

- Sau này, trong đêm tối đừng cậy mình giỏi, dùng tay tiếp ám khí của đối phương nữa, may là Thiết liên tử của dượng ngươi chưa tẩm độc, nếu không thì một chút công phu của ngươi làm sao phong bế được huyệt đạo, độc khí xâm nhập thì cho dù không chết, cánh tay ấy của ngươi cũng sẽ trở thành tàn phế, kế lần trong tay áo ra một quả Thiết liên tử đưa cho Đoàn Khuê Chương, lại dạy dỗ thiếu niên:

- Bản lĩnh nghe tiếng ám khí ngươi đã học được rồi, về sau có gặp phải ám khí trong đêm tối ngươi từ tiếng ám khí rít gió có thể nghe biết được kình lực của đối phương, tự mình đánh giá, nếu có thể tiếp được thì cũng nên học cách dùng tay áo cuốn lấy như ta, nếu không thì cứ tránh cho mau.

Thiếu niên ấy nói:

- Tạ Ơn tam thúc dạy bảo. Đoàn Khuê Chương nghĩ thầm:

- Lời dạy bảo này cũng chỉ đúng một nửa. Nếu người phát ám khí là cao thủ nội gia tuyệt đỉnh, thì căn bản không dễ mà nghe được kình lực của đối phương!. Y liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên kia ngón tay giữa tím đen, vội vàng rút thuốc trị thương ra, cười nói:

- Không trải qua một chuyện, không khôn thêm một chút, người trẻ tuổi bị thua thiệt cũng có chỗ hay, mà nói lại lúc chúng ta còn trẻ như y, chỉ e còn chưa có được bản lĩnh và kinh nghiệm như y đâu!

Ngón tay của ngươi đau không? Buộc một chút thuốc vào sẽ đỡ ngay.

Hai câu sau là nói với thiếu niên, thiếu niên ấy lại đẩy tay Đoàn Khuê Chương ra, lạnh lùng nói:

- Không cần đâu, cũng chưa bị dập xương, chỉ hơi đau một chút, nếu lại dùng thuốc, thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa?.

Đậu Lệnh Phù cười nói:

- Dượng không cần để ý tới y, y muốn làm hảo hán thì cứ để y chịu đau một chút.

Đoàn Khuê Chương nghĩ thầm:

- Tính nết của thằng nhỏ này cũng quật cường lắm, chẳng lẽ vì thế mà kỳ lạ với mình?. Thiếu niên kia đối với Đoàn Khuê Chương tuy lạnh lùng, nhưng Đoàn Khuê Chương lại rất thích y, đột nhiên có ý nghĩ:

- Chẳng lẽ thiếu niên nhà quê cứu người dưới vó ngựa sáng nay chính là y?. Vừa định hỏi, Đậu Lệnh Phờ đã hỏi trước:

- Em gái ta đâu?.

Câu nói chưa dứt, chỉ nghe tiếng Đậu Tuyến Nương. cười khanh khách từ mái ngói nhảy xuống, cười nói:

- Tam ca, cơn gió nào thổi huynh tới đây thế?. Nguyên là Đậu Tuyến Nương sau khi nghe tiếng người dạ hành, biết Đoàn Khuê Chương ở ngoài sân, địch nhân từ trước mặt tới đã có y cản trở, đoán là y không bị gì, vì thế bèn đi vòng ra phía sau nhìn một lúc, nhìn xem còn có đồng bọn nào khác không, vừa trở lại thì nghe câu nói của anh nàng.

Đậu Lệnh Phù cười nói:

- Lục muội, muội còn chưa quên một chút tài nghệ ấy của giới lục lâm. Chà, sắc mặt của muội không tốt lắm, có bị bệnh không?.

Đậu Tuyến Nương cười không trả lời, Đoàn Khuê Chương cười nói không phải bệnh, là tối ba mươi hôm qua vừa sinh được một thằng mập.

Đậu Lệnh Phù nói:

- Chúc mừng, chúc mừng, đáng tiếc là ông cậu ta không mang theo chút quà ra mắt nào.

Thiếu niên kia bước tới ra mắt Đậu Tuyến Nương, Đậu Tuyến Nương nghe y gọi mình là cô cô, cũng hơi ngạc nhiên, vội hỏi:

- Thằng cháu này, sao ta không nhận ra là ai?.

Đậu Lệnh Phù nói:

- Lục muội còn nhớ Thiết trại chủ ở Yên Sơn không?. Đậu Tuyến Nương nội:

- Ủa, thì ra vị tiểu huynh đệ này là cháu nhà họ Thiết? Có phải tên Thiết Ma Lặc không? Ta nhớ ra rối, hôm ta và Khuê Chương thành thân, Thiết trại chủ cũng từng đắt một đứa nhỏ tới uống rượu mừng. Đậu Lệnh Phù nói:

- Thằng nhỏ ấy chính là y đấy. Đậu Tuyến Nương nói:

- Ờ, ngày tháng qua mau thật, bấm đốt tay tính lại đã hơn mười năm rối, lúc ấy vị tiểu huynh đệ này còn nước mũi thò lò đùa giỡn với một đám trẻ con, chắc chỉ mới bảy tám tuổi thôi mà? Không ngờ bây giờ cao lớn thế này, trở thành một vị thiếu niên anh hùng rồi! Thiết trại chủ khỏe không?. Thiếu niên kia tròng mắt đỏ lên, Đậu Lệnh Phù nói:

- Sau khi các ngươi ra đi hai năm thì Thiết trại chủ qua đời, đại ca nhận y làm nghĩa tử, năng lực nhận thức và nắm bắt của y trong chuyện học võ rất cao, hơn hẳn bọn trẻ nhà chúng ta, nên lần này ta không dắt ai theo, mà dắt y đi. Ma Lặc, ngươi muốn học công phu Mai hoa châm, thì sau này cứ thỉnh giáo cô cô ngươi nhiều hơn.

Nguyên Thiết trại chủ ở Yên Sơn tên Thiết Côn Luân, là người Hồ. Thời Đường ở phương Bắc, người Hồ người Hán cư trú xen lẫn, lấy vợ gả chồng với nhau, sự phân biệt giữa người Hồ người Hán không nhiều như về sau. Vợ Thiết Côn Luân chính là con gái lão anh hùng Phong Lý Thường ở Phạm Dương, có chút quan hệ thân thích với Đậu gia. Thiết Côn Luân võ công cực cao, anh em họ Đậu thân thiết với y, kết bạn sinh tử chi giao, nên sau khi bị kẻ thù ám hại, Thiết Côn Luân bên gởi gắm con côi cho Đậu gia. Đoàn Khuê Chương nghĩ thầm- Chẳng trách y còn trẻ mà đã thành tựu như thế. Té ra y là con trai Thiết Côn Luân.

Đậu Tuyến Nương hỏi:

- Tam ca, trên má huynh dính máu, là chuyện gì vậy, có phải là dọc đường giết người không?.

Đậu Lệnh Phù hô hô cười rộ nói:

- Ta bình sinh giết người rất nhiều, mà lần này suýt nữa bị người giết chết?. Đậu Tuyến Nương giật nảy mình nói:

- Tam ca gặp phải cường địch nào thế, ở nhà có chuyện gì?. Nàng nghĩ nếu không xảy ra chuyện gì, thì anh nàng quả không ngàn dặm xa xôi tìm tới. Đậu Lệnh Phù nói:

- Đêm nay ta tới đây là có hai chuyện muốn các ngươi giúp đỡ. Đoàn Khuê Chương nói- Xin cứ nói.

Đậu Lệnh Phù nói:

- Chuyện thứ nhất là xin dượng cho thuốc giải.

Thật xấu hổ, ta lần đầu tiên thua trận bị thương.

Đoàn Khuê Chương bất giác sửng sốt, nghĩ thầm:

- Y chẳng qua chỉ bị một chút ngoại thương, tại sao lại xin mình thuốc giải?. Y nghĩ chưa dứt chợt nghe soạt một tiếng, Đậu Lệnh Phù sốt ruột không chờ được đã xé một mảnh vạt áo, chỗ tâm oa (vùng ngực) hiện ra một đốm nhỏ màu đỏ, nói:

- Ngươi là đại hành gia, có nhận ra được không?.

Đoàn thuê Chương giật mình thất sắc, nói:

- Đây là Bạch mi châm!

Tam ca kết oán với Đường gia ở Kiếm Nam sao?.- Bạch mi châm là một loại ám khí cực độc, vào cơ thể người ta xong có thể theo huyệt đạo đi lên tim, khiến người ta mất mạng, mà hiện tại đốm đỏ trên tâm oa của Đậu Lệnh Phù cách tim chẳng quá năm tấc, quả thật rất nguy hiểm. Đúng là:

Giang hồ sông gió trùng trùng hiểm,

hiệp khách làm sao ẩn núi hoang?.

Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.